Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 30

Phong anh* như cũ trả lời kiên quyết, “Phải.”

*Phong anh để phân biệt với Phong em (chỉ Phong Hạo), tác giả thường dùng thân phận nhân vật làm thành xưng hô chứ không gọi tên, truyện hình như có mỗi hai nhân vật chính là có tên, từ đây về sau sẽ gọi anh trai Phong Hạo là ‘Phong anh’

Lăng Lang không dự đoán được sẽ một mình mặt đối mặt với người nhà Phong Hạo trong hoàn cảnh này, càng không rõ thái độ đối phương với mình thế nào, không biết nói cái gì cho phải, dứt khoát bảo trì trầm mặc.

Phong anh cũng không phải kiểu người nói nhiều, hai người cứ như vậy yên lặng đối diện, bất động thanh sắc đánh giá đối phương.

Chỉ là một mình Lăng Lang đã đủ cho phóng viên cảm thấy áp suất thấp, giờ phút này thêm một Phong anh, độ ấm càng giảm đột ngột xuống 0 độ.

Hắn cảm giác mình sắp lạnh cóng, vội đứng ra hòa giải, “A, Phong tiên sinh, còn chưa tới giờ hẹn, ngài tới thật là sớm.”

Phong anh lúc này mới đem lực chú ý dừng ở trên người hắn, "Lúc này không tiện sao?"

"Không phải không phải, đương nhiên là tiện, buổi phỏng vấn thầy Lăng vừa mới chấm dứt, " phóng viên khoát tay nói.

Lăng Lang lúc này mới ý thức được anh trai của Phong Hạo cũng là tới nhận phỏng vấn của tạp chí, chẳng lẽ chuyên đề lần này là phỏng vấn cả đoàn phim, trong đó cũng bao gồm nhân vật thần bí nhà sản xuất?

Phong anh thoáng gật đầu với Lăng Lang một cái, xoay người liền hướng phòng phỏng vấn mới vừa rồi đi đến, phóng viên không biết là nên tiếp tục tiễn Lăng Lang, hay là nên nhanh đuổi theo lên kia, đang do dự không quyết thì Lăng Lang đã bước một chân vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa.

Lúc phóng viên đuổi vào phòng thì Phong anh đang đứng xem bản thảo cuộc phỏng vấn vừa rồi, đọc thấy đoạn đánh giá của Lăng Lang về bộ phim mới, khinh thường giễu cợt một tiếng, xếp lại bản ghi chép ném vào chỗ cũ.

Phóng viên vội vàng lật qua tờ này, "Viết rất ngoáy (là viết ẩu, viết tháo), khiến ngài chê cười rồi."

Phong anh khí định thần nhàn ngồi lên sô pha, bắt chéo chân, "Bắt đầu đi."

Nếu như nói Lăng Lang cho phóng viên cảm giác khó có thể tiếp cận, thì Phong anh đang ngồi đằng kia lại cho hắn một loại cảm giác áp bách khó hiểu, hắn nơm nớp lo sợ hỏi vài câu đã định trước, đề tài không tránh khỏi động đến vài bộ phim điện ảnh đối phương đang đầu tư quay.

"Phong tiên sinh lúc trước luôn luôn không giao thiệp với giới giải trí , vì sao đột nhiên sản sinh hứng thú đối với điện ảnh, liên tiếp đầu tư quay bốn bộ phim nhựa, hơn nữa đã bắt đầu quay bộ thứ năm?"

Càng quỷ dị chính là bộ nào diễn viên chính cũng giống nhau, đương nhiên những lời này hắn không nói.

"Tôi chỉ được người nhờ vả, hữu danh vô thực mà thôi, " Phong anh trả lời đến khinh miêu đạm tả.

Phóng viên không dự đoán được anh ta sẽ trả lời trắng ra như vậy, dứt khoát hỏi trực tiếp, "Được sự nhờ vả của ai?"

"Không thể trả lời."

"Chẳng lẽ ngài hành động không phải vì muốn lăng-xê em trai trong giới giải trí?"

Phong anh lắc đầu, "Nó đang chơi cái gì, tôi một chút hứng thú cũng không có."

"Đối với những bộ phim em trai ngài đóng vai chính do chính ngài đầu tư, xin hỏi ngài thấy thế nào?"

"Tôi không có xem."

Phóng viên giật mình, "Ngài không xem? Vì sao?"

"Không được tặng vé."

Phóng viên: "..."

“Đối với chuyện tình cảm của em trai ngài cảm thấy thế nào?” Đã là người thì ai cũng có bát quái chi tâm (tấm lòng buôn chuyện), dù nghiêm trọng tương phản với phong cách của tạp chí, phóng viên vẫn muốn mượn công việc nhân tiện nhiều chuyện một chút.

“Tôi đã nói, nó thích làm cái gì là chuyện của nó, nó muốn tự làm minh tinh hay là chơi minh tinh, tôi đều không có hứng thú.”

“Ngài ấy thực sự là em ruột của ngài sao?” Phóng viên nhịn không được hỏi.

"Cậu cảm thấy chúng tôi lớn lên giống nhau?" Phong anh hỏi lại.

Phóng viên cẩn thận đánh giá, trịnh trọng gật gật đầu, "Rất giống."

"Lớn lên giống nhau cũng không thể hiện được điều gì."

Phóng viên trừng to mắt, như thể vừa biết một chuyện bà tám động trời.

"Bất quá nó đúng là em ruột của tôi."

Phóng viên: "..."

Phong anh đưa mắt nhìn giờ, “Cậu hẹn tôi tới chỉ để hỏi những chuyện vô vị này? Tôi nhớ chủ đề phỏng vấn quý tập san đưa ra lúc trước hình như đâu phải cái này?”

Phóng viên nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, thành thành thật thật đem đề tài đối thoại dẫn về phương hướng đã định trước.

“Vậy về ý tưởng quản lý của ngài…”

Lăng Lang về đến nhà, người lúc trước nói sẽ ở nhà chờ anh Phong Hạo lại đi vắng, anh cầm lấy di động, mới nhớ ra mình căn bản không có số điện thoại đối phương.

Anh bấm số người đại diện, bên kia truyền đến giọng nói của nhân viên tổng đài báo số điện thoại người dùng này không liên lạc được.

Lúc này người đại diện đã bắt đầu sự nghiệp theo dõi vĩ đại của mình, trang bị của hắn không phải chuyện nghiệp, cách mục tiêu quá ba cây số sẽ không bắt được tín hiệu, cho nên nhất định phải giành giật từng giây từng phút đi theo lộ tuyến của điểm đỏ.

Ngoài dự liệu của hắn, điểm đỏ di chuyển chừng một khắc đồng hồ (15 phút) liền dừng lại. Người đại diện đi vào một cái cửa có lối kiến trúc rất lạ, chẳng lẽ đây là cứ địa của Phong Hạo?

Hắn dừng xe ở một góc không thu hút, cầm máy định vị thật cẩn thận hướng vào trong, điểm đỏ trên màn hình đã sớm đứng yên bất động, chứng tỏ đối phương đã dừng ở đây, nhưng hắn tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe có rèm che đâu cả.

Người đại diện lòng vòng trong khu hồi lâu, một mống người cũng không thấy, hắn lần lượt sờ qua từng phòng, rốt cục nghe được trong một gian có âm thanh nói chuyện truyền ra, một trong số đó đúng là tiếng của Phong Hạo.

“Đã lâu như vậy, các ngươi còn chưa tra ra được?”

Tuy rằng đúng là tiếng của Phong Hạo, nhưng ngữ khí giọng điệu lại khác biệt với thường ngày rất lớn, cửa phòng không khóa chặt, người đại diện qua khe cửa nhìn trộm vào trong, vừa nhìn liền kinh ngạc bịt miệng, người bên trong không phải tên biến thái ngày ấy tập kích Lăng Lang thì còn là ai?

"Thực xin lỗi, " một người vệ sĩ rũ mắt cung kính nói, "Vô luận chúng tôi tra hỏi thế nào, hắn đều một mực khăng khăng lý do lúc trước."

Phong Hạo nhặt lên một xấp tư liệu trên bàn, "Một người bệnh tâm thần, sẽ chuẩn bị toàn bộ tư liệu về căn bệnh trước khi hành hung để giúp mình thoát tội?” Tay hắn giương lên, giấy tờ lưu loát rơi xuống đất, "Nếu như vậy cũng gọi là bệnh tâm thần, xem ra trong các ngươi không có ai bình thường ."

Vệ sĩ cúi đầu không nói, ngược lại hung phạm ha ha ha cười dài ba tiếng, sau đó đột nhiên ngừng cười, hung tợn nói, "Mau thả tao, bằng không tao tố cáo bọn mày lạm dụng tư hình!"

"Lạm dụng tư hình?" Phong Hạo nở nụ cười, "Chỉ sợ ngươi còn chưa gặp qua cái gì gọi là tư hình đi."

Hắn vỗ vỗ tay, lập tức có vệ sĩ đem đến một cái bình thủy tinh, so với bình truyền dịch hung phạm dùng tập kích Lăng Lang ngày đó giống nhau như đúc.

Vệ sĩ đặt cái bình lên bàn, đeo bao tay plastic vào, rút ra vài giọt từ chất lỏng trong suốt trong bình, nhỏ lên một miếng băng gạc bên cạnh, miếng băng lập tức bị ăn mòn tạo thành một lỗ thủng màu đen.

Hung phạm sao lại không hiểu thứ này, sắc mặt lập tức thay đổi, "Các người muốn làm gì?"

Vệ sĩ lại lấy ra chín cái bình giống nhau như đúc, động tác cực nhanh đem cái chai kia đặt lẫn vào, hung phạm trừng to mắt, lại bị động tác đảo qua lật lại trên tay hắn khiến cho hoa mắt, căn bản không biết chai nào mới là chai đựng lưu toan (acid sulfuric) kia.

Người vệ sĩ đó đem đến một đôi bao tay, Phong Hạo tao nhã mang vào, dù là ai cũng không thể liên tưởng động tác của hắn với chuyện hành hung, người không biết còn tưởng tiếp theo hắn sẽ làm ra hành vi cao nhã gì.

“Chín bình là đường gluco, bình còn lại không cần nói ta nghĩ ngươi cũng biết là cái gì, có thể ngươi có chín lần cơ hội, nhưng cũng có thể một lần cũng không có,” Tay Phong Hạo từ từ lướt qua trên mười cái bình, mỗi lần có dấu hiệu dừng lại, đáy lòng tên hung phạm lại thắt một cái, “Thế nào, là ngươi tự mình chọn, hay ta tới chọn giúp ngươi đây?”

Hung phạm mặt mũi trắng bệch, "Anh, anh* đừng làm bậy a!"

*Thái độ hắn đã thay đổi nên xưng hô phải tôn kính hơn

"Xem ra ngươi muốn ta giúp ngươi quyết định , " hắn tùy tay cầm lấy cái chai đầu tiên bên phải, "Rất vui lòng cống hiến sức lực."

“Đừng a a a a ——", tên hung phạm nghĩ Phong Hạo chỉ hù dọa hắn một chút, ai ngờ đối phương không nói hai lời đã đem chất lỏng trong bình hắt đến, khi trong miệng nếm được vị ngọt của chất lỏng kia, hắn rốt cục đã hiểu người này kỳ thật không hề giống vẻ bề ngoài thoạt nhìn rất vô hại của y.

“Vận khí không tệ, tiếp nào,” Phong Hạo căn bản không cho đối phương cơ hội để thở, ngay sau đó cầm lấy bình thứ hai, lại là đường gluco, nhưng lần này hung phạm đã sợ đến cả người đều run.

“Bình thứ ba.”

Nhìn thấy đối phương lại muốn động thủ, hung phạm không chút nghĩ ngợi lớn tiếng la lên, "Đừng! Đừng! Tôi nói! Tôi nói!"

Tay Phong Hạo ngừng lại.

"Tôi không phải biến thái, là có người muốn tôi làm như vậy !"

"Ai?"

Hung phạm bắt đầu do dự, thấy đối phương lại tỏ vẻ muốn tạt, vội vàng khàn giọng kêu, "Là Y tổng! Là Y tổng kêu tôi làm!"

Rầm —— cửa lập tức bị đá văng, người đại diện như một trận gió ùa vào, xách cổ áo hung phạm, "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"

"Là Y tổng kêu tôi giả thành biến thái đi tập kích Lăng Lang, " hung phạm khai luôn một tràng, dù sao cũng nói rồi, "Đồ đạc trong nhà tôi đều do Y tổng bố trí để che mắt, hồ sơ bệnh án cũng là hắn giả tạo, hắn nói chỉ cần có cái đó tôi sẽ không bị hình phạt, hắn còn cho tôi một số tiền lớn... Tôi nói đều là sự thật, không tin các anh có thể đi tra tài khoản tiết kiệm của tôi!"

"Tài khoản của ngươi chúng ta đã tra rồi, " Phong Hạo nói.

"Không phải cái đó, tôi còn có một tài khoản khác! Dùng tên vợ trước của tôi mở!"

Phong Hạo đưa mắt ra hiệu, mấy vệ sĩ lập tức hiểu ý đi ra ngoài.

Người đại diện buông hắn ra, nhặt lên báo cáo bệnh án tán loạn trên đất, càng xem càng phẫn nộ, có những chứng cớ này, dù có bị đưa lên toà án, hắn cũng có thể lấy bệnh tâm thần làm nguyên nhân gây án, nếu Phong Hạo không đem hắn bắt ra, giờ phút này chỉ sợ đã nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật .

"Mẹ nó, tên lão vương bát (con rùa già, một câu chửi) họ Y này còn chưa chết, " người đại diện hướng Phong Hạo phất tay, "Lấy một đôi bao tay đến đây!"

"Anh làm gì!" Hung phạm mặt lộ vẻ sợ hãi, "Tôi đã khai rồi!"

Người đại diện căm giận nói, "Không đem mấy bình này tạt hết toàn bộ, khó tiêu mối hận trong lòng ta!"

Bình thứ tư cư nhiên vẫn là đường gluco, bất quá hung phạm không thể nào biết, bởi vì hắn đã bị dọa ngất luôn rồi.

“Thật là người xấu mạng lớn (aka ở ác sống lâu), di hại ngàn năm.” người đại diện không biết đang mắng chửi ai, tháo bao tay quăng lên bàn, bỗng nhìn thấy trên đó một thứ rất quen thuộc.

Hắn lúc này mới nhớ tới sự xuất hiện của mình đột ngột bao nhiêu, nhìn Phong Hạo đang hai tay đút túi xem kịch vui một bên, "Hắc hắc thật là trùng hợp a, lại có thể gặp được cậu trong này."

Phong Hạo như không có việc gì ngắm nhìn cái thiết bị phát sóng trên bàn, “Sau này có vấn đề gì anh có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần phải đùa bỡn chút tài mọn như thế, huống hồ về việc này, tôi nghĩ anh hẳn là cùng một mặt trận với tôi.”

Người đại diện hiểu hành động của mình ngay từ đầu đã nằm trong khống chế của đối phương, đành phải cười cười xấu hổ, nhưng nhớ tới lời hung phạm vừa nói, lại không cười nổi nữa.

Hắn biểu tình ngưng trọng, "Tôi cho rằng lão vương bát họ Y đó đã sớm chết , ít nhất sẽ trốn rất xa không dám trở về, thật không nghĩ tới qua mười mấy năm, lão cư nhiên còn có lá gan lộ diện gây sóng gió."

Thấy Phong Hạo không hỏi, hắn chủ động nói ra, "Họ Y kia từ rất lâu trước đây đã kết oán với Lăng Lang, hắn đối Lăng Lang hận thấu xương, nếu hắn còn sống, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ."

"Là lão tổng Y thị năm đó?"

Người đại diện kinh ngạc, họ Y năm đó cũng coi như nhân vật có uy tín danh dự, nhưng từ sau khi bị Mạc tiên sinh hủy diệt, sản nghiệp của hắn trong một đêm sụp đổ, đến hôm nay, đã không còn bao nhiêu người có thể gọi ra tên của hắn , huống chi là một người còn trẻ như Phong Hạo.

"Cậu biết?" Người đại diện kinh ngạc hỏi.

"Nghe nói qua mà thôi, " Phong Hạo khinh miêu đạm tả đáp.

"Hắn..." Người đại diện nhíu nhíu mày, không biết có nên đem đoạn chuyện cũ này nói cho Phong Hạo biết hay không, "Năm đó khi hắn cố gắng tiềm quy tắc Lăng Lang, cậu ấy còn là một tân nhân mới ra đời."

Phong Hạo lẳng lặng chờ đợi nửa ngày, "Sau đó thì sao?"

"Không thực hiện được, Lăng Lang đem hắn đá cho tàn phế, " cảm thấy hai chữ “tàn phế” biểu đạt chưa đủ xác thực, hắn lại bổ sung, "Một tấc phía dưới rốn, đưa đến bệnh viện cũng không cứu kịp, cuối cùng thành ‘Y bất lực’."

Khi nói lời này hắn theo bản năng nhíu nhíu mày.

Sau đó nếu không nhờ Mạc tiên sinh đột nhiên nhúng tay can thiệp, chỉ sợ nửa đời sau của Lăng Lang đều phải trôi qua trong lao tù, cũng chính là thời gian đó, hắn đã nhận lời nhờ vả của Mạc tiên sinh trở thành người đại diện của Lăng Lang. �

Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Lang trong phòng tạm giam ở sở cảnh sát, ánh mắt của con người trẻ tuổi đó hoàn toàn không giống một nghệ sĩ đã lăn lộn vài năm trong giới giải trí, nếu chỉ nhìn bề ngoài thật không thể đem cậu liên hệ với thành tích của cậu (thành tích đá người quá chuẩn á)

—— Anh là ai?


—— Tôi là người đại diện của cậu.

Lăng Lang trẻ tuổi ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn hắn chăm chú, ánh mắt năm đó đến nay vẫn còn nguyên vẹn vẻ trong suốt.

Chuyện này thuộc loại năm xưa bí sử, đừng nói là giới truyền thông, cả giới giải trí cơ hồ cũng không có người biết, Mạc tiên sinh thậm chí đem án của Lăng Lang lau sạch không còn một mảnh, khiến người ta muốn tra cũng tra không được.

‘Y bất lực’ sau đó cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, người đại diện cho là hắn đã bị Mạc tiên sinh đuổi khỏi nhân gian, không ngờ hắn còn sống, càng không thể ngờ hắn còn lập kế hoạch báo thù Lăng Lang.

Người đại diện tỉnh lại từ trong hồi ức, Phong Hạo đã ra tới cửa , "Người này lưu cho anh xử trí đi, anh thích làm thế nào thì làm thế đó."

"Cậu đi đâu?" Người đại diện cao giọng hỏi.

"Về nhà, " Phong Hạo đột nhiên đứng lại, xoay người, ánh mắt hắn lạnh như băng, tựa hồ ngầm dâng lên sát khí, Phong Hạo bộ dạng này, người đại diện chỉ thấy qua trong khi diễn xuất.

"Còn nữa, " hắn mở miệng, "Về chuyện này, đừng cho học trưởng biết."
Bình Luận (0)
Comment