Cùng viện trưởng hàn huyên một chút, hai người mới từ tòa nhà học viện đi ra, trong lòng Lăng Lang vẫn luôn nghi hoặc phỏng đoán, giờ mới có cơ hội hỏi ra miệng.
“Vừa rồi viện trưởng nói cậu thôi học… Là xảy ra chuyện gì?”
Phong Hạo từ chối cho ý kiến cười cười, "Chính là chuyện anh nghe được thôi.”
“Lúc chúng ta lần đầu nói chuyện, cậu nói cậu tốt nghiệp Hồ Ảnh…”
“Tôi nói tôi học Hồ Ảnh,” Phong Hạo ngắt lời anh, “Không có hai chữ “tốt nghiệp”.”
“Vì sao?”
“Vì sao giấu anh?”
"... Không, vì sao lại bỏ học?"
"Tôi đã từng giải thích rồi, bởi vì trong nhà có một việc phải giải quyết."
Lăng Lang đã hoàn toàn không nhớ được lúc trước Phong Hạo nói thế nào, "Nghiêm trọng đến mức nhất định phải nghỉ học để giải quyết?"
"So với việc học mà nói quả là quan trọng hơn nhiều."
"Anh sẽ không vì tôi không tốt nghiệp đại học mà xem thường tôi chứ?” Phong Hạo đột nhiên hỏi.
Lăng Lang kinh ngạc một chút, "Đương nhiên là không."
Phong Hạo cười cười, không nói gì.
Lăng Lang vẫn còn suy tư, "Nghỉ học vào năm ba, tức là một năm sau khi tôi tốt nghiệp?”
"Phải a, " Phong Hạo ngữ điệu thoải mái, "Không có học trưởng giảng đường thật khiến người ta không kiên nhẫn nổi."
Lăng Lang dở khóc dở cười, "Đừng đùa nữa."
"Tôi không có, " Phong Hạo thản nhiên nói, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng không giống đang nói đùa.
“Vậy cuối cùng chuyện của cậu giải quyết ra sao rồi?”
Phong Hạo có thâm ý khác liếc mắt nhìn anh một cái, "Phi thường hoàn mỹ."
Có nhóm đàn em trong trường nhận ra bọn họ, chạy tới xin kí tên chụp ảnh chung, chờ đuổi xong mọi người, hai người đã đến cửa kịch viện
(khu hội trường, sân khấu…) trong trường.
Đồng học phụ trách tiếp đãi thấy hai người họ đến, vội vàng dẫn họ về chỗ ngồi phía trước, hôm nay là tiết học kịch nói cuối cùng, chuyên đề xoay quanh vở kịch nói 《 dũng giả vĩnh sinh 》.
Phong Hạo vừa nhìn thấy tên kịch trên màn hình chiếu thì không nhịn được cười thành tiếng: “Thật là khéo, bọn họ vậy mà sắp xếp như thế, này có xem như lời chào gửi đến tiền bối không?”
Lăng Lang không thể kìm lòng sờ sờ cổ, động tác nhỏ này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Phong Hạo.
"Chính anh yêu cầu lấy xuống, lấy xuống rồi lại không quen, thật là một chút cũng không thành thực, " Phong Hạo tiến đến bên tai Lăng Lang khe khẽ thì thầm.
Lăng Lang ban đầu không kịp phản ứng, chờ lúc ý thức được hắn ám chỉ cái gì, nhất thời mặt hơi nóng lên.
"Tôi làm gì có không quen?" Lăng Lang phản bác.
"Chỉ mới một lát mà anh đã sờ soạng ba lượt rồi, " Phong Hạo ngay tại chỗ vạch trần anh.
"... Tôi chỉ muốn xác nhận nó thực sự đã được lấy xuống mà thôi."
"Tôi không nên nghe lời anh mà lấy nó xuống, ngôn xuất bất hành
(nói mà không làm được) cũng không phải là phong cách của tôi."
"Biến bản gia lệ
(Đổi thành cái tệ hơn) mới là tác phong của cậu."
"Anh nói đúng rồi, " Phong Hạo khen ngợi, "Lúc khác tôi sẽ lấy lại gấp bội, đã nói là trừng phạt cũng không thể cứ quên đi như vậy."
"Đêm qua rõ ràng là cậu không nhớ, " Lăng Lang không phục.
"Ỷ vào tôi cưng chìu anh mà thế cũng dám nói, tôi lẽ ra nên cho anh mang nó cả ngày."
Máy quay đảo qua hướng hai người đang ngồi, Phong Hạo hướng về ống kính vẫy tay một cái, cười đến vẻ mặt vô hại, giống như vừa rồi hai người chỉ là đang thân mật nói chuyện.
Phía sau cách hắn không xa, hai đồng học Hồ Ảnh đang múa ngón tay cái cực nhanh trên điện thoại di động.
—— nghe được hai người bọn họ nói cái gì không?
—— thanh âm quá nhỏ , nghe không được!
——nghe cẩn thận vào!
—— a tớ nghe được một câu!
—— câu gì?
—— Phong Hạo nói... Chỉ mới một lát mà anh đã sờ soạng ba lượt!
—— a a a a! Ảnh đế là loại người này sao?!
—— quả nhiên không thể xét người qua tướng mạo!
—— tớ cũng nghe!
——cái gì cái gì? !
—— ảnh đế nói đêm qua...
—— đêm qua thế nào?!
—— khúc sau nghe không được , dù sao chính là đêm qua!!
—— thật khiến người ta suy nghĩ miên man!!!
"Nè! Cô đừng có ở đó suy nghĩ miên man!" Từ sau khi Lăng Lang theo Phong Hạo xuống xe tầm mắt trợ lý chưa hề rời khỏi người đại diện, rốt cục thành công đem hắn nhìn đến phát cáu.
"Tôi đã giải thích rất nhiều lần, tôi chỉ là giả mạo fan chiếm tỉ lệ, cô đừng nghĩ nhiều quá!"
Trợ lý tiếp tục nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, sau đó mới từng tấc từng tấc máy móc quay đầu rời đi một góc chín mươi độ, một bộ biểu tình không đành lòng nhìn thẳng.
Người đại diện giơ chân, "Đừng tưởng không nói thì tôi không biết cô đang não bổ
(tưởng tượng) cái gì!"
“Người máy” trợ lý gian nan mở miệng: "Không cần nói nữa, ba ba biến thái của ảnh đế."
"Ba em gái cô!!!"
Đèn trong hội trường đã sớm tắt, diễn viên trên sân khấu rất nhập tâm, Lăng Lang cũng xem thật nghiêm túc. Lời thoại trong kịch bản anh vẫn thuộc nằm lòng, kịch bản đã đổi nhiều chỗ, nhưng tổng quan hướng đi vẫn tôn trọng nguyên tác.
Vở kịch rất nhanh đến hồi cuối, một khắc diễn viên kia bị trói gô áp giải lên sân khấu, Lăng Lang theo bản năng nuốt nước bọt, một bàn tay nam giới từ bên cạnh dò xét qua, bám trên đùi anh.
Lăng Lang đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng quay đầu qua, dưới ánh sáng cực kỳ mỏng manh cố phân biệt hình dáng thân thể cường tráng của Phong Hạo. Lăng Lang không quên, Phong Hạo từng nói thời điểm cậu ta đối với anh nhất kiến chung tình
(yêu từ cái nhìn đầu tiên), chính là năm đó vào thời khắc này khi anh ra sân khấu.
Phát giác người bên cạnh dị thường, Phong Hạo cũng quay đầu nhìn qua, bốn mắt chạm vào nhau, Phong Hạo nhất thời hiểu rõ tâm tư Lăng Lang.
"Đừng nghĩ nhiều, so với anh cậu ta kém xa, " Phong Hạo dán vào tai anh nói.
Lăng Lang không tin, niên đệ
(cậu đàn em) này rõ ràng diễn rất khá.
“Anh và cậu ta căn bản không cùng một loại người, cậu ta chỉ sắm vai nhân vật đó, mà anh,” Phong Hạo đùa dai thổi khí bên tai Lăng Lang, “ Từ đầu đến chân đều tản ra khí tức “Đến đây ngược tôi”.”
Nghe xong Phong Hạo trấn an, Lăng Lang không biết mình có nên thấy hãnh diện hay không.
Phong Hạo chỉ chỉ phía trước, "Thấy vị trí kia không? Tôi lúc ấy là đứng ở đó chụp ảnh anh, " hắn lại chỉ chỉ trên sân khấu, "Anh thì đứng trên kia, cách tôi chưa đầy hai mét.”
“Anh không nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại thấy anh rất rõ ràng, chúng ta là đồng loại, từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhận ra.”
Thanh âm ma huyễn của Phong Hạo pha lẫn khí tức hấp dẫn từng chữ từng chữ truyền vào tai Lăng Lang, “Có biết lúc ấy tôi nghĩ gì không? Tôi muốn dùng dây thừng gắt gao trói chặt anh, dùng dao từng nhát từng nhát cắt y phục anh, để thân thể anh từng chút từng chút phơi trần, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này…”
Tay Phong Hạo dùng tốc độ người ngoài không thể cảm giác được trên người Lăng Lang di động, tinh thần Lăng Lang vì lo lắng bị phơi bày buộc chặt cực điểm, thân thể như bị trói chặt không thể động đậy.
“Ánh mắt anh muốn lại không dám cầu, mỗi một câu thoại vào tai tôi đều nghe như tiếng rên rỉ, tôi còn cách ống kính máy ảnh cưỡng gian anh, mỗi lần đè xuống shutter đều là một lần xỏ xuyên qua thân thể anh… Anh cảm nhận được không?”
Lăng Lang nhắm mắt, từng cảnh Phong Hạo miêu tả tựa như chiếc đèn kéo quân trôi qua trước mắt anh. Anh mơ hồ nhớ lại giấc mộng sau lần đầu tiên đến nhà Phong Hạo, giờ này phút này cảnh trong mơ kia dường như hóa thành sự thật.
Tiếng súng đánh thức Lăng Lang, tay Phong Hạo cuối cùng rơi xuống bộ vị mẫn cảm của anh, dùng sức ấn xuống nơi đó một cái liền nhanh chóng rút đi, tiếng vỗ tay như sấm vang lên bên tai, Phong Hạo cũng làm như không có chuyện gì vỗ tay, cứ như thể người vừa rồi lợi dụng bóng tối làm xằng làm bậy không phải hắn.
“Công việc hôm nay chỉ có thể xem như làm nóng, công ty đặc biệt cho phép các cậu tiếp tục nghỉ ngơi hai ngày, sau đó phải tiến vào quá trình ma quỷ đẩy nhanh tiến độ, toàn bộ lượng công việc tồn đọng mấy tháng qua đều phải bù lại, biết không?” Trên đường về, người đại diện hung hăng chỉ đạo.
“Được rồi.” Phong Hạo hết cách đành buông thõng tay đầu hàng, “Ba ba biến thái của ảnh đế.”
“Ba em gái cậu!”
Phong Hạo quay đầu nói với Lăng Lang, “Anh có ba ba như vậy thật khiến tôi thấy áp lực như núi.”
Người đại diện ném lịch trình trong tay một phát: “Lão tử mặc kệ !"
Khi Phong Hạo bị thương Lăng Lang tiếp nhận toàn bộ việc nhà, giờ Phong Hạo khôi phục đảm nhận lại việc bếp núc, còn anh quỳ một bên chờ đợi.
Thu dọn xong dụng cụ cắt gọt cuối cùng, Phong Hạo hướng Lăng Lang tuyên bố chỉ thị đi ngủ, Lăng Lang lần này đã học ngoan không dám giả bộ quên, ngoan ngoãn lấy vòng cổ dùng khi ngủ đặt vào tay Phong Hạo, Phong Hạo cầm lấy nhìn nhìn, lại trả lại cho anh.
“Không phải cái này, lấy cái có chuông ấy.”
Phong Hạo sưu tầm rất nhiều vòng cổ, mỗi cái đều có tác dụng bất đồng, khi hắn muốn làm, sẽ cho Lăng Lang đeo cái vòng có gắn chuông đồng, âm thanh tiếng chuông đó rất đặc biệt, trầm thấp lại vang vọng.
Cái có gắn chuông được đưa đến tay Phong Hạo, Lăng Lang hơi ngưỡng cổ, để chủ nhân mang vòng cho mình, đầu ngón tay Phong Hạo phớt nhẹ qua chiếc chuông, tạo nên một trận khẽ ngân nga, nghe đến thanh âm quen thuộc này, thân thể Lăng Lang không thể tự chủ dậy lên phản xạ có điều kiện.
Thu hết phản ứng của Lăng Lang vào mắt, Phong Hạo bật cười khanh khách. Rõ ràng đã vô số lần trước mặt người này bại lộ thân thể của chính mình, nhưng tiếng cười của hắn vẫn khiến Lăng Lang xấu hổ đến tột đỉnh.
Anh cúi đầu xuống, nghe thanh âm Phong Hạo từ đỉnh đầu truyền tới.
"Sắp tới chúng ta hẳn là đều bề bộn nhiều việc, có lẽ không có nhiều thời gian cùng một chỗ, nên tất nhiên tôi phải đem chuyện chưa làm xong hoàn thành."
Lăng Lang nhớ đến kế hoạch số điện thoại di động kia, mấy tháng vừa qua hai người cơ hồ hai mươi bốn giờ cùng ra cùng vào, điện thoại liên lạc có vẻ không hề cần thiết, kế hoạch này tự nhiên cũng mắc cạn .
“Số di động của anh tôi đã ghi nhớ được mười số, thừa dịp còn hai ngày nghỉ cuối cùng, hay là đem số cuối bổ sung cho xong đi?”
Lăng Lang cắn môi dưới đợi ở nơi đó, tâm tình có chút khẩn trương lại có chút chờ mong, không biết lần này Phong Hạo lại sẽ chơi kiểu hoa lá gì, thế nhưng đối phương lại chỉ thuần túy lấy từ trong lồng ngực ra một cái mũ
(BCS), đặt trước mặt Lăng Lang.
Lăng Lang vô cùng kinh ngạc, Phong Hạo lại lôi ra cái thứ hai, cái thứ ba... Cho đến khi xếp thành một loạt, tổng cộng chín cái, Lăng Lang khó hiểu ngẩng đầu.
“Tôi đã từng nói, chờ anh học dùng miệng mang thuần thục rồi, sẽ không cần dùng nó. Giờ chuyện đó không cần nữa, chỉ còn lại bao nhiêu đây cái, dùng một lần cho xong đi.”
Phong Hạo điểm nhẹ trên cái mũ thứ nhất, “Số di động cuối cùng của anh là số nào, thì chúng ta dùng chừng đó cái.”
Lăng Lang kinh ngạc há miệng thở dốc, lại cúi đầu nhìn nhìn trước mặt một loạt mũ xếp chỉnh tề, ngay sau đó nghĩ đến điều gì thú vị, miệng gắt gao mím thành một đường, lại ức chế không được khóe miệng giương lên một độ cong.
Phong Hạo rất ít khi thấy anh vui vẻ thành dạng này, cũng không thúc giục, kiên nhẫn đợi anh cười xong.
Tựa hồ kiềm chế tốt rồi, Lăng Lang lúc này mới mở miệng, trong thanh âm không che giấu được đắc ý nho nhỏ, "Số cuối của tôi là 0."
Phong Hạo sau khi nghe được cũng vui vẻ , bị nét tươi cười của hắn cuốn hút, Lăng Lang cũng nhịn không được lại nở nụ cười, hai người cứ như vậy một cao một thấp mặt đối mặt nhìn nhau chăm chú, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười bất tận.
Cho đến khi Lăng Lang một lần nữa cười xong, Phong Hạo mới mỉm cười đưa tay tham nhập vào ngực, lấy ra một cái mũ cuối cùng lẳng lặng bày trước mặt Lăng Lang.
"Linh
(0) chính là mười."