Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 60

Hội trường vì câu trả lời của Lăng Lang nổ tung rồi, nhất thời vô số câu hỏi ném qua, nhưng Lăng Lang không trả lời thêm một câu nào.

Anh thủy chung nhìn đăm đăm vào một hướng của hội trường, cho đến khi xung quanh một lần nữa an tĩnh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

“Mạc tiên sinh là người đã giúp đỡ tôi, trong cuộc đời diễn viên của tôi, đã cho tôi tương trợ rất lớn, tôi có được thành tựu hôm nay, chủ yếu là do công của ngài ấy. Nếu không có ngài ấy, hôm nay tôi không thể ngồi ở đây. Nếu không có ngài ấy, các bạn cũng sẽ không biết trên thế giới có một người là Lăng Lang. Nếu không có ngài ấy, tôi thậm chí có khả năng phải sống hết quãng đời còn lại trong lao ngục, mà điều duy nhất tôi có thể hồi báo ngài, cũng chỉ có thể quyên một chút tiền cho quỹ từ thiện Mạc thị mà thôi.”

Lăng Lang nghiêm mặt nói: “Mỗi một phân tiền tôi đã quyên góp, đều do tự tay tôi kiếm lấy, tuyệt không hề có mục đích rửa tiền không trong sạch. Cũng như thế, mỗi một khoản chi tiêu của quỹ hội, đều có bản ghi chép đã được công khai, có các ngành công chứng trông coi giám sát.”

“Hàng năm người quyên tiền cho quỹ từ thiện Mạc thị rất nhiều, chính giới (giới chính trị), thương giới (giới kinh doanh), đương nhiên cũng bao gồm giới nghệ sĩ, tôi chỉ là một phần tử bé nhỏ không đáng kể trong đó. Tôi không hy vọng chỉ vì cá nhân tôi, khiến cho toàn quỹ hội bị hàm oan, cũng không hy vọng những nhà hảo tâm đã quyên tặng khác vì tôi mà bị hoài nghi cùng chỉ trích, càng không hy vọng những tin tức không thực hạ thấp uy tín của tổ chức từ thiện trong lòng người dân. Các bạn là ký giả, phải đi tìm chứng cứ, đi tra xét, mà không nên dễ dàng tin vào tin đồn, tin tức vỉa hè, cho dù là các tập san giải trí, cũng phải có trách nhiệm đối với công chúng, đối với dư luận.”

Lăng Lang không nhìn lại phương hướng kia dù chỉ một cái, nhưng anh biết người đó vẫn luôn nhìn anh không dời mắt, mà anh cũng nhất định phải đem những lời này nói cho xong.

“Tôi cùng Kiều tiểu thư quen biết chính là trong lễ khởi động máy phim《nhân ngư chú ngữ 》, trong quá trình quay cũng xây dựng tình hữu nghị không tồi, buổi dạ tiệc hơ khô thẻ tre 《nhân ngư 》hôm đó, Kiều tiểu thư không chịu nổi tác dụng của rượu, tôi nhận sự nhờ vả của người đại diện của cô ấy, đưa Kiều tiểu thư về khách sạn, thu xếp xong lập tức rời đi, nhưng ở cửa khách sạn, lại lọt vào tầm ngắm của phóng viên.”

“Việc này bị người giúp đỡ tôi cùng với người đại diện biết được, tôi đã nhận lấy nghiêm túc phê bình,” Phóng viên nghe thế vừa kinh ngạc vừa tò mò, không thể tưởng tượng nổi một Lăng Lang cao quý lãnh ngạo bị nghiêm túc phê bình thì như thế nào, “Cũng chính vì việc đó, tôi đơn phương đoạn tuyệt mọi quan hệ cá nhân cùng Kiều tiểu thư, vô luận là công khai hay bí mật, đều chưa từng cùng Kiều tiểu thư gặp mặt, về việc công ty kế hoạch phong tỏa hoạt động Kiều tiểu thư, càng hoàn toàn không hay biết.”

Kiều tiểu thư nhịn không được lớn tiếng xen vào: “Anh nói dối! Anh sao có thể không biết chuyện đó?”

Lăng Lang từ khi bước vào cửa, tầm mắt lần đầu tiên dừng trên người đối phương, “Tôi cảm thấy rất đáng tiếc vì những chuyện Kiều tiểu thư đã gặp sau đó, nhưng tôi quả thật đối với chuyện này không biết chút gì. Tôi dù thân ở giới giải trí, nhưng lại rất ít quan tâm tin tức trong ngành, sau sự kiện ảnh chụp, vì tránh thêm một bước hiểu lầm, tôi càng chủ động lảng tránh tất cả những khả năng xuất hiện trong cùng hoạt động cùng Kiều tiểu thư.”

Kiều tiểu thư trên mặt vẫn một bộ không tin, nhưng Lăng Lang không để ý tiếp tục nói: “Tuy tôi không hiểu nguyên do cụ thể trong chuyện này, nhưng tôi vô điều kiện tuân theo bất kỳ quyết định gì của Mạc tiên sinh. Tôi tin tưởng mỗi chuyện ngài ấy làm đều có nguyên nhân, tuyệt đối không vì một tấm ảnh chụp mà võ đoán chấm dứt cuộc đời diễn viên của Kiều tiểu thư.”

Kiều tiểu thư tức giận đến mức ngũ quan biến dạng, "Không sai, đương nhiên là chuyện gì cũng có nguyên nhân, còn không phải là vì anh sao? Vì tôi nhúng chàm người của lão ta, nên tôi nhất định phải biến mất, người mà trong giới này có thể đùa bỡn với quyền mưu, một tay che trời, muốn phong tỏa đường sống của một người còn cần lý do sao?”

Lăng Lang quay đầu lại, hướng dưới hội trường thản nhiên nhìn lướt qua, cái nhìn này không nhằm vào bất luận người nào, nhưng lại khiến mỗi người đều cảm thấy Lăng Lang đang nhìn chính mình, mỗi một lời kế tiếp đều là nói với mình.

“Cô sai rồi, tôi không phải là gì của Mạc tiên sinh. Ngược lại, Mạc tiên sinh là ân nhân của cuộc đời tôi, tôi sẽ dốc hết tất cả những gì mình có để giữ gìn thanh danh cho ngài ấy. Vô luận các bạn viết thế nào về tôi, đều không hề gì, nhưng với Mạc tiên sinh, tôi không cho phép người bên ngoài có một lời phỉ báng nào, tất cả những bài báo đăng tin không thật, tôi đều bảo lưu quyền lợi truy cứu cuối cùng.”

Kiều tiểu thư cười lạnh: “Đừng đem quan hệ xấu xa của các người nói đến thần thánh vĩ đại như vậy, nói cho cùng, anh vẫn là sợ truyền thông phơi bày quan hệ của các người mà thôi.”

“Mạc tiên sinh dù là người nâng đỡ tôi,” Lăng Lang dừng lại một chút, “Hoặc theo lời các người nói, là bao dưỡng cũng tốt, giữa chúng tôi chưa bao giờ phát sinh quan hệ xa hơn.”

Anh nhìn xuống hội trường: “Tôi biết, mọi người ở đây lúc này, không có ai từng gặp qua Mạc tiên sinh… Thật đáng tiếc, tôi cũng thế.”

Lời nói của Lăng Lang dẫn phát một trận xôn xao trong hội trường, lần này anh không dừng lại chờ xôn xao qua đi, mà đề cao âm lượng: “Tiếc nuối lớn nhất của tôi trong đời này, chính là không thể tận mắt nhìn thấy Mạc tiên sinh, giáp mặt hướng ngài ấy nói lời cảm tạ, cảm tạ ngài đối với sự nghiệp diễn viên, thậm chí nhân sinh của tôi, vô tư trợ giúp, dù hôm nay tôi nói lời này, thì cũng là đã chậm mười năm, có thể trước mặt công chúng nói ra miệng…”

Kiều tiểu thư căm giận cắt ngang, "Anh nói những lời không chứng cứ trăm ngàn chỗ sơ hở, ai sẽ tin?!”

"Ta tin."

Một thanh âm đột nhiên chen ngang vang lên, thanh âm này trung khí mười phần, lực xuyên thấu mạnh, dù trong hội trường ồn ào, cũng không chìm khuất giữa đám người.

Tất cả mọi người hướng về nơi phát ra thanh âm tìm kiếm, một lão nhân tóc trắng xóa, thân hình thẳng tắp vừa vặn hiện ra trong tầm mắt mọi người. Ánh mắt ông sáng ngời có thần, mặt mỉm cười, lập tức có người nhận ra, hô to tên của ông.

Lão nhân bước chân vững vàng hướng về bục chủ trì, ông cũng đã từng bước lên rất nhiều bục chủ trì lớn nhỏ, từng nhận qua nhiều giải thưởng lớn nhỏ, có giải dành cho người mới, rồi nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, đến nam chính xuất sắc nhất, giải thưởng cuối cùng, chính là giải thưởng vinh dự nhất trong giới diễn viên, giải Thành tựu trọn đời.

Ông là tiền bối được tôn kính nhất trong giới diễn viên, từ kỹ năng diễn xuất đến đạo đức nghề nghiệp, đều được người người tán tụng, đạo diễn tài năng nhất gặp ông cũng sẽ tất cung tất kính gọi một tiếng Lão sư, vô số diễn viên đều lấy ông làm gương. Từ hai năm trước khi nhận được giải thưởng Thành tựu trọn đời, ông liền dần rời khỏi tầm mắt công chúng, hôm nay lại chủ động xuất hiện tại đây, giới truyền thông so với khi thấy Lăng Lang đến còn kinh ngạc hơn.

Mà người đang theo sau ông, rõ ràng là Phong Hạo, hai người một trước một sau lên đài, Lăng Lang cũng đứng lên. Anh không biết lý do vì sao lão tiền bối rất ít khi xuất hiện cùng mình lại có mặt ở đây, Phong Hạo vì sao đi cùng ông, Phong Hạo lại như không nhận thấy nghi hoặc của đối phương, theo lễ kéo ghế mời tiền bối ngồi, nụ cười chiêu bài thủy chung treo trên mặt, khiến Lăng Lang dò không thấu.

Cho đến khi tiền bối an vị, hai người mới một trái một phải ngồi xuống, ánh đèn flash loang loáng từ đầu đến cuối chưa từng gián đoạn, ngón tay ký giả đều muốn rút gân, hận không thể treo một tiểu tinh linh lên cái nút chụp ảnh.

Kiều tiểu thư một bên sắc mặt trở nên cực kỳ không tốt, tuy cô ta cũng không rõ lão tiền bối đức cao vọng trọng trong giới sao lại đột nhiên hiện ra ở đây, nhưng từ tình thế vừa rồi có thể thấy rõ đối phương không đứng về phía mình.

Một mình đối phó Lăng Lang cô ta đã thấy không đủ khí thế, thêm hai người đó càng làm cô ta không còn phần thắng, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt góc áo, vải dệt bị cô ta cấu đến nhăn nhúm.

Tiền bối mới vừa ngồi xuống, đã có phóng viên không thể chờ đợi giơ tay phát biểu, "Lão sư ngài vừa mới nói tin tưởng Lăng Lang, đây là ý gì?"

Tiền bối mỉm cười ra dấu tạm dừng, từ chối các câu hỏi khác của ký giả, không chút hoang mang mở miệng, “Việc này nói ra rất dài dòng, hy vọng mọi người có thể kiên nhẫn cho tôi một chút thời gian.”

“Nói về chuyện này, nhất định phải bắt đầu từ quỹ Mạc thị. Quỹ Mạc thị là một quỹ khổng lồ, cơ cấu quỹ bao trùm cực rộng, quỹ từ thiện chỉ là một chi nhánh trong đó. Ngoại trừ từ thiện, quỹ đó đa phần đầu tư vào một số ngành thương nghiệp, về điểm này, ta nghĩ các vị ngồi đây nhất định so với ta càng rõ ràng hơn.”

Các phóng viên sôi nổi gật đầu, quỹ Mạc thị đầu tư trên diện rộng, thế nhân đều biết, chỉ riêng trong mảng giải trí, mỗi năm đều rót vào lượng tài chính rất lớn, hơn nữa thua lỗ lại cực nhỏ.

“Vài thập niên trước, cũng chính là… lúc lão phu còn hào hoa phong nhã,” tiền bối bán manh (tỏ ra dễ thương), khiến dưới đài một mảnh tiếng cười, “Quỹ hội Mạc thị, đã bí mật tiến hành kế hoạch đầu tư bồi dưỡng nghệ sĩ trẻ, thực vinh hạnh, ta đã trở thành người đầu tiên được hưởng lợi từ kế hoạch này.”

Dưới đài vang lên âm thanh kinh ngạc, ngay cả Lăng Lang cũng không ức chế được ngạc nhiên trong lòng.

“Cơ hội này, chưa bao giờ được công khai…”

“Vì sao?” Dưới đài có người hỏi.

Lão tiền bối cười cười, "Cậu hãy nghĩ xem, nếu kế hoạch này công khai , sẽ có bao nhiêu người trẻ tuổi muốn chen chúc chiếm đoạt cơ hội? Đó cũng không phải kết quả mà Mạc tiên sinh muốn.”

Có thể trở thành người Mạc tiên sinh nâng đỡ, không khác gì một bước lên trời, mọi người não bổ (tưởng tượng) một chút, nhất thời hiểu được cảnh tượng kia thật đáng sợ.

“Mạc tiên sinh muốn, không phải đầu tư hời hợt, một vạn chỉ thu hoạch một, mà là đầu tư chuẩn xác một cách tinh giản, tinh chuẩn, tinh anh hóa. Bởi thế, nhiều năm qua như vậy, những diễn viên tham dự trong kế hoạch này, tổng cộng không quá mười người.”

“Là người đầu tiên được lợi, ta rất vinh hạnh được tham dự vào quá trình tuyển diễn viên giai đoạn sau,” Ông hướng Lăng Lang phác tay, “Trong đó đương nhiên bao gồm Lăng hậu bối đã trúng tuyển. Tại lúc một diễn viên còn trẻ phải đưa ra phán đoán ngày sau có thể thành công hay không, kỳ thật là một khó khăn rất lớn, việc này cần tổng hợp suy xét tố chất bẩm sinh của diễn viên, tính cách, khả năng diễn xuất, trọng yếu hơn cả chính là nhân phẩm của người đó, mà Lăng hậu bối vô luận ở phương diện nào, đều phù hợp tiêu chuẩn tuyển chọn, từng được các ủy viên nhất trí xem trọng, đương nhiên, biểu hiện của cậu ấy cũng hoàn toàn không làm chúng ta thất vọng.”

Tiền bối dừng một chút để các phóng viên tiêu hóa, mới nói tiếp: “Ta biết lúc này nghi hoặc lớn nhất trong lòng mọi người là gì, quả thật, kế hoạch bồi dưỡng này, xét trên phương diện kinh tế, phương diện cơ hội thể hiện năng lực, thậm chí phương diện những quan hệ giao tế tất yếu, đều là trợ giúp rất lớn cho người được nâng đỡ, nhưng mà,” ông đổi ngữ khí, “Mỗi một diễn viên khi được chọn, những thành tựu người đó đạt được, đều quyết định bởi thực lực bản thân họ, điểm này, ta nghĩ chư vị phóng viên, thậm chí toàn thể giới đam mê điện ảnh rộng lớn đều đã quá rõ ràng, nếu có người nghi ngờ năng lực ảnh đế, mời trước tiên bắt đầu từ ta.”

Lão tiền bối nghĩa chính ngôn từ nói chuyện một phen, đem nghi vấn của đám phóng viên chặn lại ngay miệng, có thể có người dám nghi ngờ Lăng Lang, nhưng tuyệt đối không có ai dám nghi ngờ diễn kỹ của tiền bối. Những lời này của ông, rõ ràng đem Lăng Lang cùng ông gom chung một chỗ, hoài nghi Lăng Lang chính là hoài nghi ông, huống chi sau lưng ông còn có nhân vật ngay cả tên cũng không được công khai.

Có phóng viên cẩn thận hỏi, “Nếu là kế hoạch bồi dưỡng diễn viên, vì sao ngay cả bản thân Lăng Lang cũng thừa nhận là được bao dưỡng, mà không phải bồi dưỡng?”

Tiền bối nghe xong câu hỏi rất vui vẻ: “Có ba nguyên nhân, đầu tiên căn cứ vào tính bảo mật của kế hoạch mà suy xét, diễn viên sau khi trúng tuyển không biết có kế hoạch này tồn tại; tiếp đó dùng danh nghĩa bao dưỡng trong giới này ngược lại có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái,” Ông một câu hai nghĩa nói: “Nếu Lăng hậu bối có thể “được bao dưỡng” sớm một chút, thì đã không cần vì phòng vệ chính đáng mà phải vào trại tạm giam một chuyến cho dù vô tội.”

Ông nhấn mạnh bốn chữ “phòng vệ chính đáng”, trực tiếp phủ nhận “cố ý gây thương tích” lúc trước, rất xảo diệu hóa giải một đống tin tức trái chiều.

“Về phần nguyên nhân cuối cùng, thân là thành viên trong kế hoạch bồi dưỡng này, chuyện mặc, ăn, đi lại, nơi ở đều do Mạc tiên sinh bỏ tiền đảm trách, cái này không gọi “bao dưỡng” thì gọi là gì? Hy vọng mọi người khi viết danh sách người được Mạc tiên sinh bao dưỡng, ngàn vạn lần đừng bỏ sót ta, và vị Phong tiểu huynh đệ bên cạnh ta đây,” Ông chuyển hướng Phong Hạo, hắn cũng lễ phép hướng ông gật đầu một cái, “cũng là một phần tử mới trúng cử, xin giới truyền thông quảng đại đối xử bình đẳng, đừng nặng bên này nhẹ bên kia đó."

Lăng Lang kinh ngạc nhìn qua, anh trăm triệu lần không thể tưởng được tiền bối lại có thể xưng huynh đệ với Phong Hạo, càng thêm không thể tưởng được Phong Hạo cũng nhận thức Mạc tiên sinh, thậm chí giống như anh là đối tượng được nâng đỡ. Ngay lúc nội tâm anh vô cùng phức tạp, tiền bối xoay đầu, hiền lành hòa ái nhìn anh.

“Cậu rất có dũng khí, có thể trước mặt mọi người bày tỏ lời vừa rồi, liều lĩnh bảo vệ ân nhân của cậu. Mạc tiên sinh cũng là ân nhân của ta, ta lại chưa từng giống cậu công khai hướng ngài cảm tạ. Cậu nói lời cảm ơn của cậu đến chậm mười năm, không biết một tiếng cảm ơn chậm vài thập niên của tôi, có thể có vinh hạnh được ngài nghe thấy hay không.”

Hội trường vì lời nói đột nhiên trở nên cảm tính của lão tiền bối an tĩnh lại, mà tiền bối cũng không mở miệng nữa, ánh mắt ông ôn hòa nhìn thẳng mặt đất phía trước, tựa hồ đã sa vào hồi ức tốt đẹp.

Một âm thanh bén nhọn cắt qua tấm màn yên tĩnh, “Đều là nói bậy, đều là nói bậy!”

Kiều tiểu thư căm giận đứng lên, vung tay gạt ly tách trên bục chủ trì xuống đất vỡ nát, “Các người,” cô ta kích động chỉ vào ba người, “Các người chỉ là một đoàn thể lừa gạt công chúng mà thôi, các người luôn miệng xưng chính mình may mắn, chẳng qua là dựa trên bất hạnh của những người như tôi! Các người cả đời trong sạch, danh lợi thu cả đôi, cũng không biết còn có bao nhiêu người giống như tôi, vì thành toàn cho các người mà bị hy sinh!”

Tiền bối liếc mắt nhìn cô ta một cái, thở dài, lại không thể làm gì khác, lắc lắc đầu.

Ông biểu hiện ý muốn đứng dậy, Phong Hạo bên cạnh thấy thế vội đứng dậy kéo ghế tựa ra cho ông, Lăng Lang cũng theo bản năng đứng lên đỡ lấy ông.

Tiếp theo, dưới đài một người nhanh chóng tiến đến, lễ phép cúi chào lão tiền bối, Kiều tiểu thư nhìn rõ người đến, sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt không còn chút máu.

Tiền bối gật gật đầu với người đến, "Kế tiếp giao cho cậu."

Được người đó khẳng định, ông lại quay đầu nói với Lăng Lang, "Cậu cũng đưa tiễn ta đi."

Lăng Lang lòng đầy nghi hoặc, nhờ Phong Hạo mở đường, đưa tiền bối đến cửa khách sạn, xe của ông đang đợi ở nơi đây.

Nhân lúc Phong Hạo đi mở cửa xe, lão tiền bối đột nhiên cười vỗ vỗ cánh tay Lăng Lang.

“Lão phu tránh bóng đã lâu, không nghĩ tới hôm nay còn có thể dùng lại nghề cũ, cũng coi như bảo đao chưa mòn, không cô phụ sứ mệnh của ân nhân a.”

Lăng Lang nhất thời ngây ngẩn cả người, “Ý ngài là vừa rồi đều là diễn sao?”

Tiền bối ý vị thâm trường cười cười, "Ta có thể cam đoan một đoạn cuối cùng, từng câu từng chữ đều là sự thật."

Nói xong, cũng không đợi Lăng Lang kịp phản ứng, ông vươn tay ấn mạnh lên bả vai anh, “Cố lên đi, người trẻ tuổi." Sau đó xoay người lên xe, không hề cho đối phương bất luận cơ hội truy vấn nào.

Lăng Lang nhìn theo xe tiền bối đi xa, cho đến khi Phong Hạo đem lực chú ý của anh gọi về.

“Người đã đi xa rồi, còn ở đó phát ngốc cái gì?”

Lăng Lang lúc này mới một lần nữa chú ý tới hắn, rõ ràng mới tách ra không đến hai ngày, lại như đã thật lâu không đối diện khoảng cách gần như vậy, nhất thời trong lòng Lăng Lang có vô số lời muốn nói cùng hắn, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Tôi..."

“Câu hỏi của anh để sau hãy hỏi,” Phong Hạo không đợi anh mở miệng đã cắt ngang, hất cằm về hướng hội trường, “Bên trong còn có kịch hay đang diễn, không vào xem sao?”
Bình Luận (0)
Comment