Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

Chương 12

Sau khi nếm vị thì sau đó có chút không thể khắc chế, chỉ cần ở cùng một chỗ với Hạ Thần, tôi đều không nhịn được mà hôn hôn ôm ôm sờ sờ, cuối cùng lại phát triển lên tới tận giường, cực kỳ sa đọa, cực kỳ thoải mái.

Lo xong visa, tuy rằng tôi vẫn phải bận rộn với luận văn tốt nghiệp và kỳ thực tập nhưng thời gian biểu cũng dễ thở hơn. Hạ Thần thì vì một diễn đàn học thuật vận trù học quốc tế mà bận bịu, thường xuyên kéo tôi thức đêm sửa chữa luận văn và luyện tập diễn thuyết, thử một lần mới càng khắc sâu ý nghĩa của việc làm bạn đời, thực sự không dễ dàng, cảm giác như sắp hói đầu luôn rồi.

Nửa đầu năm, tôi về nhà tìm nơi thực tập, dù sao cũng sắp xuất ngoại một, hai năm, ba mẹ cũng hi vọng tôi có thể về bồi bọn họ trước khi đi. Mà em gái tôi cũng vừa vặn lên đại học, cả nhà lên kế hoạch đi Đôn Hoàng chơi một chuyến, lúc đó nhìn ánh tà dương chậm buông, đột nhiên lại đặc biệt nhớ Hạ Thần, không thể nắm tay anh cùng ngắm nhìn khung cảnh này quả là tiếc nuối. Tính ra, trong năm tư này, khoảng thời gian in relationship đúng nghĩa cũng chỉ được có nửa năm, mỗi ngày đều căng thẳng, lúc trước đã hứa là tôi sẽ cố gắng biểu hiện cho tốt, thế nhưng bầu không khí vẫn có chút chán nản ủ dột,  như vị yuenyeung, mùi sữa nhạt đi sẽ chỉ còn lại vị chát của trà.(*)

Tầm hồi tháng 5 tôi có trở về trường làm một buổi diễn thuyết cho đàn em, nói được một nửa thì đột nhiên phát hiện Hạ Thần lén lút lẻn vào từ cửa sau, ngồi ở một vị trí vắng vẻ. Trong nháy mắt, có một loại cảm giác mọi thứ đảo điên, trước đây đều là tôi ngồi bên dưới tôn kính nghe anh giảng bài, giờ đây anh lại dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn tôi, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, cố gắng không nhìn về phía kia, cuống quá cả powerpoint cũng chiếu sai. Trong lòng vừa cảm thấy bản thân đã trở nên ưu tú, khoảng cách giữa tôi và anh lại được rút ngắn thêm một chút, nhưng mặt khác, theo thời gian, cảm giác lắng đọng và không thể bù đắp lại càng mãnh liệt, vừa khổ sở lại vừa không nỡ. Đặc biệt là trong khoảng thời gian đó, dưới lầu ký túc xá mỗi ngày đều có một trận ồn ào vì vấn đề hướng đi sau khi tốt nghiệp, tháng tốt nghiệp là tháng biệt ly, cái lý thuyết này lưu truyền rộng rãi cũng không phải không có lý do, tuy rằng tôi chắc chắn sẽ không muốn tách khỏi Hạ Thần, nhưng vẫn không tránh khỏi chút cảm giác mèo khóc chuột, huống chi hai nước Mỹ Trung lại cách xa nhau như vậy, cả chênh lệch giờ giấc cũng là một loại khó khăn. Hồi cấp ba có nằm trong ký túc xá bàn về việc yêu xa, tôi không đồng ý cũng không hiểu, nếu như vui sướng hay đau buồn cũng không có người bên cạnh tâm sự, vậy thì có khác gì đống bạn tốt chỉ nói chuyện qua QQ đâu? Nhưng bây giờ chuyện dẫn lên trên người mình mới hiểu, có lúc tình cảm có thể chuyển hóa thành sóng điện tín hiệu, chỉ cần tên người đó vẫn nằm trong danh bạ, nhìn thôi cũng có cảm giác thỏa mãn yên lòng.

Tháng 7 là sinh nhật tôi, Hạ Thần lái xe đến đây chúc mừng tôi, bọn tôi tìm một nông trại, trải qua hai ngày sinh hoạt với thiên nhiên. Bởi vì lúc xuất ngoại sẽ đi cùng gia đình nên Hạ Thần cũng không tiện đến tiễn tôi, vì lẽ đó lần này cũng coi như lần cuối gặp mặt trước khi đi. Hai buổi tối này bọn tôi đều làm tình rất điên cuồng, ngay cả lúc Hạ Thần mất kiểm soát tôi cũng không muốn dừng lại, thậm chí còn có cảm giác muốn làm đến chết đi.

Ngày hôm sau là ngày khởi hành, hiện tại tôi nằm trên giường, bên cạnh là hai vali hành lý lớn. Lúc thu dọn hành lý tôi vẫn nhắn tin nói chuyện với Hạ Thần, không dám gọi video, sợ không kìm được mà rơi nước mắt, vì lẽ đó cũng chỉ nói chút quan tâm dặn dò, mọi khổ sở đều không dám biểu hiện ra. Bên Hạ Thần vẫn hiện biểu tượng đang nhập tin nhắn, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy gì, như vậy chắc là gõ rồi xóa đi, xem ra anh ấy cũng khó ứng phó với tình cảnh này đi. Kỳ thực, lúc tôi chọn ngành này đã có dự định cố gắng sang Mỹ học rồi, dù sao đến Wall Street cũng là giấc mơ của mỗi người học kinh tế, nhưng trước giờ tôi cũng chưa nói với Hạ Thần điều này, càng không muốn khiến anh cho rằng anh là lý do khiến tôi buông bỏ giấc mơ. Tuy rằng thỉnh thoảng tôi sẽ mê man, không biết sau này chuyện không mong muốn có xảy ra hay không, nhưng tôi lại vô cùng chắc chắn, không thể vì chuyện có khả năng phát sinh trong tương lai mà làm chuyện khiến mình phải hối hận ở hiện tại, kết quả của việc mất đi cơ hội, tôi không gánh vác được. Vì lẽ đó, cứ để thuận theo tự nhiên đi, tôi cảm thấy bản thân đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. 

Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

- --

Hal: (*) Yuenyeung này tôi không biết tiếng Việt là gì, nó không phải trà sữa vì còn trộn thêm ba phần cà phê vào nữa... Trên wiki bảo thế, là đồ uống của Hongkong, cái tên Uyên ương này là để chỉ việc trong thức uống này là sự kết hợp của một "đôi" khác biệt, như là uyên ương trống và mái, tôi đọc hiểu ra như vậy, chả biết thông tin trên đấy có đúng không =))))
Bình Luận (0)
Comment