“Ngọc Đường”-một tiếng gọi khẽ từ phía sau truyền đến, giữa đêm yên tĩnh nghe thật rõ ràng. Bạch Ngọc Đường đã chờ đợi âm thanh đó rất lâu, nhưng giờ phút này nghe được trong lòng lại cảm thấy chua xót lạ thường.
Bạch Ngọc Đường đặt chén rượu trong tay xuống, lén dùng tay lau đi vết máu nhỏ trên khóe miệng rồi mới chậm rãi quay đầu lại. Thân ảnh màu lam kia không chút sức lực tựa vào bên cạnh cây cổ thụ lớn trồng ngay chính giữa sân, dưới ánh trăng nhìn y trông càng thêm nhợt nhạt,thân hình gầy còm, trong tay không có Cự Khuyết,nhìn thế nào cũng không thể thấy đây là người đã từng luyện võ. Chỉ có đôi mắt ấy là không thay đổi,bất luận thời điểm nào nào vẫn luôn hiện lên sự dịu dàng cùng linh hoạt, giờ phút này đang nhìn chăm chú vào Bạch Ngọc Đường, vẫn như ngày xưa không hề thay đổi.
Bạch Ngọc Đường nhảy xuống mái hiên, trong lòng không khỏi mắng bản thân mình không có lập trường, mới vừa rồi còn nâng cốc hướng trời xanh thề rằng kiếp này cùng con mèo kia sẽ kết thúc từ đây, nhưng hiện tại chỉ thấy một chút lông mèo, đã đem toàn bộ lời thề của mình quăng vút lên chín tầng mây. Kỳ thực, chính là lo sợ sẽ không còn được gặp lại hắn nên đã chấp nhận tổn thương trước đó ép chính mình buông tay. Nhưng thật ra, trong lòng là khát khao được gặp lại, được nghe hắn dịu dàng gọi tên mình,chỉ mong được một lần nữa gắt gao mà ôm hắn, cho dù là lần một cuối cùng cũng tốt.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều vô cùng kém, một người là mệt mỏi, một người là bị thương nặng. Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường trực tiếp phi thân lại gần, không tự chủ được nhẹ nhàng quay mặt tránh đi,trong lòng nghĩ quả nhiên chỉ có con chuột này mới trực tiếp làm tới như thế. Cho đến khi cảm thấy hơi rượu phả vào mặt mới quay lại lần nữa, khuôn mặt của con chuột đã phóng đại gần ngay trước mắt. Triển Chiêu nhất thời không nói gì, tinh tế quan sát phát hiện khuôn mặt Bạch Ngọc Đường vốn dĩ như ngọc, bây giờ đầy xung quanh cằm mọc lún phún râu xanh, hai gò má cũng nhợt nhạt hóp lại. Xem ra một năm qua mình không ở bên cạnh hắn, con chuột này đã từng trải qua những ngày không tốt, căn bản không giống như lời hắn nói, không có kẻ thù rình rập là hắn có thể trở thành thiên hạ đệ nhất phong lưu.
Trên đường đi Triển Chiêu suy đã nghĩ rất nhiều, làm thế nào giải thích cho Bạch Ngọc Đường, thế nhưng khi gặp mặt lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chính là trong tim xuất hiện thứ tình cảm dịu dàng ấm áp, nhìn thấy y, rốt cuộc có cảm giác như được về nhà. Khi thập tử nhất sinh trong lòng quân địch mới hiểu được, lúc đó toàn bộ ý chí kiên định đều xuất phát từ người trước mắt này, muốn gặp lại y, muốn cùng y làm bạn cả đời.
Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ làm thế nào trêu chọc con mèo một chút lại đột nhiên phát hiện một móng vuốt mềm mại của con mèo đã muốn áp lên má mình, ánh mắt người nọ đã ươn ướt, nước mắt vòng quanh.
“Mèo ngốc” Bạch Ngọc Đường cười mắng nhưng chính mình lại quay đi chỗ khác, trong khoảnh khắc đó một giọt nước nơi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nhìn bộ dáng vừa khóc vừa cười của con chột, Triển Chiêu không hiểu sao tâm nhói đau. Thiên hạ đều nói Bạch Ngọc Đường tuổi trẻ ngông cuồng, hành sự tàn nhẫn nhưng có ai biết bên trong Bạch Ngọc Đường vô cùng ấm áp, lúc trước đem đao kề cổ khâm sai buộc hắn mở kho thóc giữ cấp cho dân bị nạn chính là y, vì cứu em nhỏ dù không biết bơi cũng nhảy vào nước lạnh giữa ngày đông giá rét để đưa đứa bé lên, khi phá án ở thanh lâu, sòng bạc thì người làm công việc nằm vùng nguy hiểm nhất đều là y, đến khi trở về lại bị tứ đại môn trụ không hiểu ngọn nguồn chế nhạo là tự ý rời bỏ chức vụ. Triển Chiêu cũng không phải kẻ ngốc, biết Bạch Ngọc Đường có thể ở lại cửa công cũng là vì mình, có lẽ trên đời này người có thể khi dễ Bạch Ngọc Đường chỉ có một mình mình mà thôi, nhưng cho dù biết rất rõ ràng Bạch Ngọc Đường chịu thiệt thòi, nhưng bản thân vẫn đặt y vào tình huống khó xử, chính là vì hắn tin y. Lúc này cũng không ngoại lệ, hành động trước kia kỳ thật cũng không phải không có cơ hội báo tin cho Bạch Ngọc Đường, chỉ là sợ nhỡ ra để lộ tin tức, cho nên không nói bất cứ điều gì cứ thế biến mất không lý do, cũng không phải không nghĩ đến việc Bạch Ngọc Đường sẽ ra đi, đối với mình mà nói có lẽ như vậy đối với Bạch Ngọc Đường rất tốt, nhưng khi bản thân trở lại Khai Phong lần thứ nhất đúng là muốn đến gặp mặt y một lần. Rốt cuộc là yêu nhau,hay là làm tổn thương lẫn nhau? Trong lòng Triển Chiêu trăm mối tơ vò, vết thương nơi ngực đột nhiên đau nhói lên, Triển Chiêu không khỏi hít một hơi khí lạnh, mồ hôi chảy đầy trán.
Bạch Ngọc Đường thấy trong nháy mắt sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt, tay ôm ngực, hình như đang âm thầm chịu đựng đau đớn. Vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Triển Chiêu, trước tiên áp vào vạt áo ấm áp của mình. Sau đó lập tức vừa ôm chặt vừa dìu Triển Chiêu đẩy cửa đi vào trong phòng.
Đặt Triển Chiêu xuống giường, Bạch Ngọc Đường bắt đầu dùng tay cởi quần áo của Triển Chiêu, Triển Chiêu xấu hổ kéo vạt áo trước lại, hai má đỏ bừng.
Đồ ngốc, đừng nhúc nhích, mau cởi áo khoác ra cho ta xem vết thương có phải hay không lại nứt ra rồi, ngoan ngoãn nằm yên trong chăn cho ta. Ngươi vừa mới được cứu sống đã bắt đầu chạy loạn rồi, ngươi nghĩ ngươi thật sự có chín cái mạng sao? Nếu không ta... Nếu không ta... Ai, dù sao mau cởi!” Vừa rồi Bạch Ngọc Đường ôm hắn thì phát hiện áo khoác của hắn đã thấm sương vừa lạnh vừa ướt, ban nãy nắm cổ tay cũng đã cảm thấy mạch rất loạn, cảm giác rất suy yếu.
“Triển mỗ sẽ tự mình cởi, Ngọc Đường ngươi ngồi yên là tốt rồi.”Cúi xuống hít thở sâu vài hơi, cảm giác đau đớn đỡ hơn một chút. Triển Chiêu quay người vào trong rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác, Bạch Ngọc Đường giành lấy rồi đỡ hắn nằm xuống, vén lớp áo trong lên, nhìn thấy miếng vải băng vết thương không có máu, hẳn là vết thương không có việc gì. Lập tức kéo chăn đắp lại, đem Triển Chiêu gói kỹ như cái bánh chưng. Sau đó dùng tay áp lên bàn tay của Triển Chiêu chậm rãi vận nội lực giúp Triển Chiêu đẩy hàn khí ra. Tuy rằng Triển Chiêu mất đi nội lực, nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng khí tức của Bạch Ngọc Đường đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Có thể thấy được Bạch Ngọc Đường rất mệt mỏi, so với trước kia quả thực suy yếu rất nhiều, thân thể này rõ ràng đã mệt mỏi tới cực hạn, nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không đến một lúc nào đó cơ thể không chịu đựng nổi, tính mạng cũng đáng lo ngại.
Một lúc sau, Triển Chiêu liền thử rút tay mình về, Bạch Ngọc Đường cũng không có kiên trì, nhẹ nhàng đẩy hắn vào trong chăn mỉm cười nói, “Nếu ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi.”
Hai người không nói gì, Bạch Ngọc Đường ngồi trên ghế bên cạnh giường tiếp tục dùng chén nhỏ uống rượu, Triển Chiêu cuộn tròn trong chăn chỉ lộ ra một cái đầu mèo, chăm chú nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường không rời mắt.
Triển Chiêu bị thương chưa lành, vốn mệt mỏi rã rời, trở lại nơi quen thuộc, trong lòng thoải mái, thế nhưng lại ủ rũ hơn, chính là hắn biết trong lòng Bạch Ngọc Đường kỳ thực có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bản thân mình lúc này lại không biết mở miệng như thế nào, cứ như vậy nhìn nhìn, chờ chờ.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, phía tây trăng đã bắt đầu lặn, nghĩ đến ngày mai liền phải đi Tương Dương phá Trùng Tiêu, trong lòng chán nản. Vì cái gì vừa mới gặp nhau lại phải chia ly, lần đi Trùng Tiêu này, cho dù bản thân am hiểu sâu về cơ quan cũng là lành ít dữ nhiều. Bởi vì người thiết kế Trùng Tiêu không phải ai khác, chính là sư phụ đã mất của mình, tính tình lão sư phụ thế nào chính mình rõ ràng nhất, ông ấy tạo ra cơ quan cuối cùng này ai xông vào tất không thể toàn thân trở ra, bởi vì ông không phải người khoan dung rộng lượng, người có thể phá được tâm huyết cả đời của ông chỉ có thể là người chết.
Có lẽ có một số việc vẫn là nên sớm nói rõ, mọi việc rõ ràng rồi chẳng sợ kiếp này duyên nợ đến đây kết thúc.
Đúng lúc Triển Chiêu sắp ngủ, Bạch Ngọc Đường trầm im lặng một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói.
“Chiêu, ngày trước vì sao lại không từ mà biệt?”
“Ngọc Đường, bởi vì...”
“Vì sao trở về cũng không muốn cho ta biết?”
“Đó là bởi vì...”
“Tại sao vào thời điểm cận kề cái chết vẫn không gọi tên lên ta?”
“...”
“Lý Nguyên Hạo kia có hay không với ngươi...Làm gì?”
“...”
“Quên đi. Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Ta có lẽ chưa bao giờ ở trong trái tim ngươi, chẳng lẽ cho ngươi bịa một lý do gạt ta cũng không nguyện ý sao?” Bạch Ngọc Đường thấp giọng thở dài, tiêu sái vén vạt áo xoay người muốn đi.
Triển Chiêu nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, trong mắt đột nhiên một mảnh mơ hồ, cái gì đến sẽ đến, loại cảm giác không thể nắm giữ được dường như cứ lan tỏa đau đớn như xé nát trái tim.
“Ngọc Đường... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Lúc trước ta không nói lời từ biệt, bởi vì sợ bản thân không còn cách nào khác phải dùng cái chết mà rời xa ngươi, ta trở về không nói cho ngươi, bởi vì sợ ngươi vì ta mà dấn thân vào nguy hiểm, ta sợ sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi, ta có lẽ rất ích kỷ, thà rằng để cho ngươi đau khổ vì mất ta, cũng không muốn để ta mất ngươi, như vậy ta không thể sống tiếp.” Triển Chiêu giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, hai má đỏ bừng vì kích động, ngực phập phồng dữ dội khiến cho miệng vết thương nứt ra, trên nền giải băng trắng tràn ra màu đỏ tươi như đóa hoa.
Nhìn bộ dáng Triển Chiêu không khống chế được, tim Bạch Ngọc Đường như bị dao cắt, nhưng bản thân lại không cam lòng buông hắn ra bởi vì đến ngày mai vẫn chưa biết sống chết thế nào.
“Chiêu, đêm nay đi theo ta được không?”
“Ngọc Đường?”
“Đừng quản triều đình, Hoàng Thượng, Bao đại nhân, bách tính, đừng quản cái gì trung thành, trách nhiệm, đạo nghĩa, đêm nay liền đi theo ta được không?”
“Ngọc Đường!”
“Ngươi đã bị phế võ công, ngươi còn muốn bảo vệ ai? Cẩu Hoàng Thượng kia chính là kẻ tiểu nhân nham hiểm, căn bản hắn không cần ngươi, ngươi vì sao tin hắn mà không tin ta?”
“Ta tin ngươi, chính là làm thế nào ta cũng không thể đi, ít nhất hiện tại là không thể.”
“Có thể nói cho ta biết tại sao không?”
“Thực xin lỗi, ta không thể.”
“Lại là Hoàng Thượng nói không thể nói phải không?Có lẽ ngày hôm qua ta nên sớm giết hắn.”
“Ngọc Đường!”
“A, Miêu Nhi, có lẽ là ta quá ngu ngốc, ngươi rốt cuộc tốt đến mức nào, khiến ta luôn luôn luyến tiếc không thể buông tay? Có lẽ ta nên thông minh một chút, so với việc buộc vào cùng một chỗ với ngươi chờ chết, ta nên thức thời đi trước một bước. Miêu Nhi, có thể hứa với ta một chuyện không? Nếu một ngày kia, ngươi tìm không thấy ta, hãy coi như ta đang ở một nơi nào đó trên giang hồ sống cuộc đời tiêu dao khoái hoạt. Đừng đi tìm ta, hãy quên ta đi.”
“Ta... ơ..”. Triển Chiêu ôm ngực ho khan, máu tươi trào ra khóe miệng.
Bạch Ngọc Đường nhíu chặt đôi mày, vội vàng quay trở lại, nhanh tay giúp Triển Chiêu lau sạch vết thương, bôi thuốc rồi cẩn thận băng lại, sau đó giúp Triển Chiêu điều hòa nội tức một canh giờ, đến khi mọi việc xong xuôi, hai người cũng đã mệt đến kiệt sức. Bạch Ngọc Đường nhìn ánh trăng phía chân trời, ước chừng khoảng hai canh giờ nữa mới xuất phát, sợ chính mình quấy rầy giấc ngủ của Triển Chiêu, liền nghĩ muốn lặng lẽ đi ra ngoài.Lại bị Triển Chiêu túm gấu áo kéo lại bên giường, nhìn bộ dáng mèo con tràn ngập khao khát, Bạch Ngọc Đường cũng không từ chối, đem quần áo của mình lột sạch rồi chui vào ổ chăn.
Triển chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cư nhiên trần như nhộng chui vào, cảm giác khô khát mặt đỏ bừng, nhỏ giọng than “Ai cho ngươi cởi hết?” rồi vội quay mặt vào trong. (=v= bỉ thử!)
Bạch Ngọc Đường áp sát bộ ngực ấm áp phía sau lưng trơn nhẵn của Triển Chiêu, thật cẩn thận tránh đi vết thương của mèo con, khiến cho hắn thoải mái nằm trong lòng mình. Móng vuốt xấu xa của con chuột nào đó hướng phía trong đùi xoa nắn vuốt ve, như có như không vỗ về trêu trọc, ai ngờ vật kia vốn mềm nhũn lập tức cứng lại ngẩng cao, thoáng cái nơi đỉnh trở nên ẩm ướt dính dính trong tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đang lúc đắc ý, chợt phía dưới của mình đột nhiên căng thẳng, bên tai nghe được tiếng cười xấu xa, vừa định mở miệng khiêu khích con mèo nhỏ này, kết quả lời nói thoát ra thành một tiếng rên nhẹ mị hoặc.
...
Có lẽ do quá mệt mỏi, thời gian Triển Chiêu thức dậy đã là buổi chiều, bên cạnh trống trơn, nửa cái giường không còn hơi ấm, Bạch Ngọc Đường đã đi rồi. Bên cạnh gối để một tờ giấy: “Miêu Nhi, tạm thời ta có việc đi ra ngoài. Đừng quên lời hứa với ta.”Tuy rằng thoáng có chút thất vọng, nhưng trong lòng lại hiểu được, đây chẳng phải là điều mình chờ mong sao? Hôm nay còn phải vào cung, nhiệm vụ tiếp theo, cũng là nhiệm vụ cuối cùng đối phó Lý Nguyên Hạo. Bạch Ngọc Đường không ở bên cạnh, thực sự cũng là chuyện tốt.
Triển Chiêu chống tay ngồi dậy, vừa muốn xuống giường, chỉ cảm thấy nơi thầm kín nhâm nhẩm đau, nhớ tới cảm giác tối hôm qua lần đầu tiên người nọ tiến vào thân thể của mình, lại thấy bớt đau, không khỏi khẽ cười ra tiếng.
Cánh cửa đột nhiên vang tiếng kẽo kẹt, đi vào là Công Tôn tiên sinh.Hôm qua trước khi Triển Chiêu đi gặp Bạch Ngọc Đường có đến bái kiến Bao đại nhân, Công Tôn Sách cũng ở đó.
Triển Chiêu đã mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy tiên sinh thì hàn huyên một lát sau đó đem chuyện một năm mình trải qua kể lại sơ lược.
“Triển hộ vệ sao không ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày? Bị thương nặng như vậy…”
“Không được, hôm qua ở trong cung chỉ xin phép trở về một lần, hôm nay còn phải vào cung nhận chỉ, hiện tại đã muộn rồi. Công Tôn tiên sinh, sáng nay đại nhân phái Ngọc Đường đi làm nhiệm ở đâu?”
“Thật sao?” Công Tôn Sách nghĩ thầm, đại nhân đêm qua gặp Triển Chiêu xong phải vào cung diện thánh, một đêm chưa về, hiện tại làm sao có thể phái Bạch Ngọc Đường đi đâu được?
“Công Tôn tiên sinh cũng không biết sao?”Triển Chiêu thấy rất lạ, trong lòng xẹt qua qua một chút lo lắng.
“A, có thể đại nhân đã sớm phái Bạch hộ vệ đi, chắc là tối hôm qua hai người các ngươi gặp lại nhau vì quá vui mừng, hắn đã quên nói với ngươi đi.” Công Tôn Sách không hiểu rốt cuộc tại sao lại thế này, thế nhưng Bạch Ngọc Đường làm việc gì đều có lý do riêng, nên cũng không trực tiếp vạch trần.
“Ừm.” Triển Chiêu nghe được hai chữ tối hôm qua, lập tức cả người không được tự nhiên, vì thế vội vàng cùng Công Tôn Sách nói từ biệt, rồi hướng trong cung chạy đi.
Công Tôn Sách trở lại phòng, mới vừa đẩy cánh cửa đi vào, phát hiện trên mặt đất để một phong thư, xem nét chữ thì biết là của Bạch Ngọc Đường, chính mình buổi sáng đi ra cửa sau nên không thấy được. Công Tôn Sách mở thư ra, mặt trên chỉ có hai hàng chữ, ta đi Trùng Tiêu, xin báo cho Hãm Không Đảo biết. Nếu ta không về, đừng cho Triển Chiêu biết.”