Đằng Tiên Bắc Ngạo

Chương 26

Tích Nhân rời xa Vương Tố Thư trong lòng cảm thấy rất nặng nề. Những ngày sống gần bà ta, Tích Nhân đã thấy bà ta si mê mình cùng cực với tình yêu chân thật chứ không phải vì tham vọng hay dục vọng thấp hèn. Tình yêu kỳ lạ của bà làm Tích Nhân chẳng hiểu phải đối xử làm sao cho phải và phân vân tự hỏi vì an nguy cho tính mạng nhiều người, muốn tránh một cuộc can qua giữa Thiên long bang và Ngũ độc giáo mà mình đã phải dùng cách ởm ờ trước tình yêu của Tố Thư có phải là thái độ thích đáng? Tích Nhân cũng vô cùng cảm xúc trước cái chết của Lã Nhượng. Tự hỏi cái chết cực kỳ thê thảm của ông ta mình có trách nhiệm hay không? Vương Tố Thư sẽ làm gì trước cái chết của Lã Nhượng? Khi mình ra đi bà ta như thế nào? Bao nhiêu câu hỏi tiếp tục dồn dập trong đầu, làm Tích Nhân như người nhắm mắt, cứ tiếp tục sử dụng khinh công chạy như điên về phía đông bắc.

Khi trời sắp tối, Tích Nhân dừng chân trong một thung lũng chung quanh là núi non cao vút. Sau khi tìm bắt và nướng một con chồn đỡ dạ, Tích Nhân nằm nghỉ nhớ lời khuyên vạn sự tùy duyên của Địa Tạng thiền sư, nghĩ mọi việc trong đời đều có duyên nghiệp của nó, trở nên bình thản trở lại và chìm vào giấc ngủ. Khi tiếng chim rừng kêu vang, dù trời chưa sáng, Tích Nhân phi thân lên một đỉnh núi để tìm phương hướng. Đứng trên đầu ngọn núi cao, nhìn biển núi mênh mông trước mắt trong lúc hừng đông, Tích Nhân nghĩ lại dù khinh công của mình đi nhanh hơn chim bay, nhưng không thể bay như chim mà phải lên đèo xuống núi như vậy không phải là cách đi nhanh, mà đường đi sẽ trở nên xa dài hơn. Hơn nữa, khi không biết Ứng Thiên Phủ ở nơi nào, đi sai phương hướng cũng làm cho thời gian phải kéo dài nên nhủ lòng khi gặp đường quan lộ sẽ hỏi thăm đường đi nước bước. Tích Nhân cũng nghĩ phải thông tin cho chị em Hồng Lan và Phi Yến biết mình đi đâu để họ an tâm không lo lắng.

Đi theo hướng đông bắc gần một ngày nữa, Tích Nhân mới gặp một thung lũng, nhấp nhô trên triền núi một thôn xóm độ vài chục nóc gia . Vào thôn, Tích Nhân cảm nhận được đời sống êm ả, bình yên ở đây. Trên các mái tranh khói lam ôm ấp, trước sân làng, dưới gốc mấy cây cổ thụ cành lá sum sê một bầy trẻ gần chục đứa đang chạy bắt, nô đùa. Thấy Tích Nhân, chúng cùng đứng lại nhìn, rồi tụ lại thăm hỏi, mỗi đứa một câu:

- Khách quan là ai

- Khách quan muốn tìm ai?

- Quen ai ở đây?

....

Qua cách ăn mặc và những lời hỏi của các chú bé Tích Nhân biết đang vào một bản thôn người Miêu, vốn rất hiếu khách. Biết chút đỉnh tiếng Miêu, Tích Nhân mỉm cười, vừa nói vừa ra dấu:

- Ta không quen ai, vào bản chỉ muốn hỏi thăm đường.

Tích Nhân cố nói mấy lần, lũ trẻ cũng ngơ ngác.

Một đứa trẻ:

- Phải tìm anh Mạnh Tức. Anh Mạnh Tức may ra biết!

Lũ trẻ lao nhao:

- Chúng ta đưa khách quan lại nhà anh Mạnh Tức.

Một chú bé bạo dạn tiến lại nắm tay Tích Nhân:

- Đi theo em! Em là Kiết.

Tích Nhân để cậu bé tên Kiết nắm tay đưa đi, bầy trẻ cùng đi theo. Nhà sàn của người tên Mạnh Tức ở gần đầu thôn, lại dưới chân núi, trông to rộng sạch sẽ, nằm sâu trong một khu vườn khá rộng. Cạnh nhà có chuồng ngựa tới ba bốn con. Thấy bầy trẻ đưa người lạ tới, Mạnh Tức chạy ra, ngạc nhiên nhìn. Chú bé tên Kiết chỉ Tích Nhân nói:

- Không biết người này muốn gì, chúng em đưa lại cho anh.

Mạnh Tức là một thiếu niên độ mười hai, mười ba, mặc áo quần cộc, mặt mày còn non, nhưng thân thể to cao, bở ngỡ nhìn Tích Nhân. Thấy Mạnh Tức còn quá trẻ, Tích Nhân hơi thất vọng nhưng cũng hỏi:

- Tại hạ muốn biết từ đây đi đường nào đến Ứng thiên phủ, còn gọi là Kim Lăng? chẳng hay tiểu huynh đệ có biết? Tích Nhân vừa dùng tiếng Miêu, vừa tiếng Hán.

Mạnh Tức cau tít đôi mày, trả lời bằng tiếng Hán:

- Tiểu đệ chưa nghe tên này bao giờ. Ở chung quanh đây không thôn bản nào có tên như vậy.

- Ứng thiên phủ không phải là một thôn bản, là kinh đô của nhà Minh.

Mạnh Tức ngẩn ngơ:

- Kinh đô là gì?

Rồi như nhớ ra, Mạnh Tức vỗ tay nói:

- Tỷ tỷ không có nhà, khách quan có thể hỏi thăm lão Bạch, ở đây chúng tôi ít ai rời thôn làng đi đâu, ngoài đại tỷ hay đi thăm bà con, đi mua, hái thuốc, chỉ lão Bạch và con trai làm nghề mua sản vật, mật ong, thịt khô, lông thú đem đi bán, rồi mua hàng hóa ở đô thị về bán cho người trong bản. Hỏi lão may ra có thể chỉ dẫn cho khách quan.

Mạnh Tức sốt sắng:

- Tiểu đệ đưa huynh đi gặp lão Bạch.

Qua mấy khúc quanh trong làng, Mạnh Tức đưa Tích Nhân tới một căn nhà lớn, bên ngoài có chỗ bán hàng hóa. Người được gọi là lão Bạch trạc độ năm mươi, người phì nộn, đang ngồi coi hàng. Mạnh Tức tuy nhỏ nhưng hình như lão Bạch có chút vị nể. Sau khi nghe những điều Tích Nhân muốn biết cũng trố mắt:

- Kim Lăng, Ứng thiên phủ là chỗ nào kìa? Lão phu chưa bao giờ nghe qua.

Tích Nhân cố giải thích:

- Là kinh đô, nơi nhà vua đang ở.

Lão Bạch vỗ đùi:

- Chỗ vua ở! .. ồ! như vậy phải xa, xa lắm lão phu không biết chỗ nào, tiểu hữu đến Côn Minh may ra có thể hỏi thăm được.

- Côn Minh cách đây bao xa? Đi theo hướng nào? Tích Nhân lễ phép hỏi.

- Mấy ngày xe ngựa. Qua làng này đi theo đường núi một ngày, đi đò qua sông, mướn xe hay ngựa theo đường quan lộ, đi năm hôm sẽ tới nơi.

Tích Nhân muốn đền ơn chỉ dẫn của lão Bạch và cậu thiếu niên Mạnh Tức nhưng trong túi không có cắc bạc nào ngoài mấy viên dạ minh châu, nên đành lễ độ cảm ơn và cáo từ.

Lão Bạch lắc đầu:

- Đường núi ban đêm hùm beo rắn rết rất nhiều, tiểu hữu phải ở tạm trong làng rồi sớm mai mới đăng trình. Mạnh cô đã đi vắng, Mạnh đệ một mình ở nhà có thể giúp cho tiểu hữu chỗ ở đêm nay.

Tích Nhân đã định hành trình, ngày đi đêm nghỉ, nhưng trong túi không tiền bạc, ái ngại sự giúp đỡ của người khác nên cáo từ:

- Hùm beo vãn bối không e ngại, xin cảm ơn lão trượng và Mạnh tiểu huynh.

Ra khỏi nhà lão Bạch, Mạnh Tức mời mọc:

- Nhà tiểu đệ rộng lớn, đại huynh có thể tạm nghỉ qua đêm. Tiểu đệ có thể làm gà khoản đãi.

Tích Nhân vỗ vai Mạnh Tức:

- Tiểu huynh đệ tốt lắm. Nếu có duyên sẽ gặp lại.vTích Nhân nói xong xử dụng thân pháp xúc địa thành thốn, thân hình tưởng như đi chậm, nhưng dứt tiếng thì đã cách Mạnh Tức rất xa, gã dụi mắt nhìn theo thì không còn thấy Tích Nhân đâu, lấy làm kỳ dị, tưởng gặp thần linh. Tích Nhân theo con đường nhỏ dùng khinh công đi vun vút, định bụng khi tới bờ sông như lời lão Bạch chỉ dẫn sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi. Con đường rừng lúc về chiều thật vắng lặng, nhưng vừa chập tối một lúc Tích Nhân nghe phía trước có tiếng binh khí đánh nhau. Đi lên trên một chút, thấy bên đường một cô gái áo đen tóc tai rũ rợi đang chống đánh với ba người cầm kiếm. Hai người khác, ngồi trên ngựa dơ cao hai cây đuốc lớn. Ba người đàn ông vừa bao vây tấn công cô gái, vừa đánh vừa cợt nhã những lời dơ bẩn. Kiếm pháp của cô gái đã rối loạn, nhưng nhìn qua Tích Nhân cảm thấy như bị điện giật, cô ta đang xử dụng những chiêu kiếm mà Tích Nhân đã từng được Trần Kỳ Anh chỉ dạy. Phượng hoàng kiếm pháp! Biết cô gái nhất định có liên quan đến Phượng hoàng bang Tích Nhân không thể làm ngơ. Thân pháp Tích Nhân quá nhẹ nhàng, đến sát bên trận đấu, hai tên cao thủ đang ngồi trên ngựa vẫn không pháp hiện. Khi nghe tiếng quát nhẹ “dừng tay” nhưng bùng cả tai của Tích Nhân ở sát một bên, cả năm tên đều giật thót mình lên. Ba tên bao vây cô gái hoảng hốt phóng mình ra xa. Tích Nhân như trên trời rớt xuống, đứng chận trước mặt cô gái, nói nhẹ:

- Cô nương tạm nghỉ, để chúng cho tại hạ.

Bọn tấn công cô gái, dưới ánh sáng bập bùng của hai ngọn đuốc, Tích Nhân thấy ba tên vây cô gái độ ba bốn chục, còn hai người ngồi trên ngựa, một già độ trên năm mươi, một trẻ độ trên hai chục. Nhìn thấy người xuất hiện bất ngờ là một thanh niên, ăn mặc đơn giản, ông già trên ngựa quát hỏi:

- Ngươi là ai lại can thiệp vào chuyện chúng ta? Ngươi có biết can thiệp vào công việc của Di Lặc Hội, chỉ có chết không có sống?

Tích Nhân hững hờ:

- Thì ra các ngươi là người Di Lặc Hội. Tôn chỉ của Di Lặc Hội lúc thành lập là muốn chiếm đất Thục, khôi phục triều đại Thục vương Minh Ngọc Trân năm xưa, thế nhưng các ngươi lại đang lấy đông hiếp yếu, ba người vây đánh một cô gái mà còn dùng nhiều lời lẽ hạ lưu trêu ghẹo nữa. Cái hội của các ngươi hiện nay là hội gì đây? Ta thật lấy làm thẹn.

Gã thanh niên ngồi trên ngựa hét:

- Ngươi muốn chết!

Tích Nhân nhớ lại những lời của Trần Kỳ Anh, biết Di Lặc Hội đã tấn công Phượng Hoàng Bang, giết chết Phó Đồng và nhiều bang chúng, cười khẩy:

- Có thể ta muốn chết, hay cũng có thể nhân đây ta trả thù cho Phó tổng quản, và những cao thủ Phượng hoàng bang đã bị Di Lặc Hội các ngươi tàn sát.

Ông già cười khẩy:

- Thì ra ngươi cũng là người của bọn chuột đang trốn chui nhủi khắp nơi. Trần Kỳ Anh mất tích, bọn Phó Đồng, Tô Khang, Trương Địch, Bành Quan, Mã Khởi cũng đã chết hết rồi, thứ hậu bối như các ngươi có trốn chúng ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt làm gì. Nếu các ngươi biết mụ Trần Kỳ Anh ở đâu, kho tàng Phượng Hoàng bang ở đâu, nói ra thì hội chủ sẽ tưởng thưởng cho các ngươi xứng đáng. Không còn phải ra lệnh tìm kiếm bọn chuột các ngươi nữa.

Tích Nhân:

- Ta biết Trần bang chủ ở đâu, kho tàng đang ở đâu. Nếu gặp hội chủ các ngươi nhất định sẽ cho biết. Còn bây giờ thì ta lại muốn biết hội chủ của các ngươi hiện nay là ai, tổng đàn đang ở đâu. Nếu các ngươi thành thật khai báo, ta sẽ niệm tình tha cho tội chết.

Người thanh niên ngồi trên ngựa hét to:

- Tiểu tử thật ngông cuồng!

Cùng với tiếng quát gã lăng không rời khỏi lưng ngựa, ánh kiếm từ cao chém xuống Tích Nhân như chớp. Tích Nhân không rút kiếm chống cự cũng không lách mình tránh né. Cô gái đứng phía sau lưng Tích Nhân thấy thế kiếm quá cấp bách, tái mặt muốn phóng kiếm ra cứu ứng, nhưng cô ta liền cảm thấy có một sức lực đẩy mình xa mấy bước, rồi nàng cũng không thấy rõ Tích Nhân đã làm cách nào, tên thanh niên đang phóng thế kiếm tấn công như chớp, sắp chém sả đối thủ đang bất động làm hai, lại như bao cát rớt bịch xuống đất, cây kiếm của gã lại nằm trong tay Tích Nhân. Lão già và ba tên cao thủ cũng không thể thấy kịp Tích Nhân ra tay ra sao, tưởng gặïp ma quỷ cả sợ cùng rút kiếm cầm tay. Lão già phóng mình xuống ngựa, chống cây đuốc xuống đất, đứng với ba tên cao thủ của mình, run giọng:

- Ngươi .. ngươi thật sự là ai?

Tích Nhân cười nhẹ:

- Là một trong những con chuột đang trốn như ngươi nói. Nhưng khi nó đã xuất hiện thì kẻ trốn sẽ là bọn Di Lặc Hội các ngươi.

Cây kiếm trong tay Tích Nhân bỗng rung lên, gãy làm bốn đoạn, bốn đoạn kiếm bay từ từ về lão già và ba tên cao thủ. Lăn lộn trong giang hồ khá lâu, lão già và ba tên cao thủ chưa từng chứng kiến tình trạng ám khí bay từ từ như thế này, nhất là những khúc kiếm không phải là tờ giấy. Những cặp mắt của chứng mở to muốn rách khóe nhìn bốn khúc kiếm chập chờn, vận dụng hết công lực vào tay chờ đỡ gạt. Bốn khúc kiếm đến gần tầm kiếm, chúng cùng tung kiếm chém ra, bốn khúc kiếm lại bay về phía sau, rồi vút tới với một áp lực khủng khiếp. Thân thể chúng cảm nhận được áp lực, ngã người ra tránh, không còn thấy bốn khúc kiếm ở đâu thì nghe cánh tay đau nhói, kiếm rơi xuống đất. Tích Nhân đá người thanh niên dưới đất tới phía họ, chờ cả năm lòm còm ngồi lên, Tích Nhân hỏi:

- Các ngươi chỉ nói cho ta biết Hội chủ các ngươi là ai, đang ở đâu, thì có thể ra đi.

Lão già oán hận:

- Ngươi đã phế bỏ gân tay của chúng ta. Sống cũng không bằng chết. Đừng hòng!

Lão ngồi xếp bằng, dơ tay lên cao, đọc lớn: “đốt xác tàn của tôi, lửa đỏ cháy hừng hực, sống nào có gì vui, chết cũng có gì khổ., làm lành trừ ác, chỉ có ánh sáng là vĩnh cửu. Vui buồn sầu khổ đều trở về cát bụi. Thương cho thế nhân nỗi lo còn nhiều..” Ba người đàn ông cũng đọc như lão già, tiếng đọc của họ nhỏ dần rồi ngã lăn ra.

Khi lão già và ba tên cao thủ xếp bằng tụng niệm, Tích Nhân tưởng bọn họ đang bày trò bùa phép gì, chờ đợi để xem thử. Khi họ ngã ra mới biết họ cắn thuốc độc tự tử.

Gã thanh niên hung hăng bây giờ mặt tái mét, ánh mắt thất thần run run giọng:

- Mong đại hiệp tha thứ cho tiểu nhân. Tiểu nhân nhất định sẽ rời xa Di Lặc Hội.

Cô gái bấy giờ lớn tiếng:

- Ngươi dựa vào Di Lặc Hội đa đoan tác ác, bây giờ lại cầu khẩn xin dung tha thật là hèn hạ.

Gã thanh niên:

- Tại hạ có làm điều gì cũng là lệnh của đàn chủ. . ..

- Ngươi hiếp dâm con gái nhà lành cũng là lệnh của đàn chủ nhà ngươi? Ta biết ngươi là tên đại đạo hái hoa Lưu Dân, con trai Lưu Sầm, phó đàn chủ Điền Tây của Di Lặc Hội, thì ngươi có thể rời bỏ cái hội ma ác này hay sao? Cô gái quát hỏi.

Thanh niên run run:

- Tiểu nhân ngu muội làm càn, xin tha thứ.

Tích Nhân không muốn giết người, nhưng thấy bốn người đã chết, lòng thầm tính toán chưa hiểu rõ hoàn cảnh của Phượng Hoàng Bang ra sao? Không muốn việc mình xuất hiện tới tai Di Lặc Hội để khó sắp xếp công việc nên hừ nhẹ:

- Ngươi đã phạm tội hiếp dâm, tư cách ta thấy cũng rất hèn hạ, người như ngươi không đáng để sống.

Thanh niên nghe nói cảm thấy tuyệt vọng, hét to một tiếng, bất ngờ tung ra một loạt ám khí rồi phóng chạy. Tích Nhân khoát tay, ám khí phóng tới bị hất tung trở lại, tốc độ còn nhanh hơn. Gã chạy mấy bước ngã nhào xuống đất, run giật thân hình mấy cái rồi nằm im.

Từ lúc Tích Nhân xuất hiện, cô gái thủy chung vẫn đứng sau lưng, nhìn thấy bộ quần áo vải bông, may cắt giống như chú sãi trong chùa, nghe âm thanh còn trẻ và tỏ ra biết nhiều về Phượng Hoàng Bang, cô ta yên trí Tích Nhân cũng là một hậu nhân bang Phượng Hoàng như mình, nghĩ cả hai có liên tay cũng khó đẩy lui cường địch. Nhưng chứng kiến võ công chưa từng thấy của Tích Nhân, lòng trở nên kính phục nhưng cũng nghi ngờ Tích Nhân có liên quan với Phượng Hoàng Bang thật hay không? Nàng chưa từng nghe nói và chứng kiến trong bang có người võ công cao siêu như vậy.

Hạ sát gã thanh niên, Tích Nhân xoay người lại, thấy cô gái độ mười tám, mười chín, trong bộ võ phục màu đen nổi bật nước da trắng như tuyết, mày tằm mắt phượng, thân hình cân đối, xứng đáng là một tuyệt thế mỹ nhân. Còn cô gái khi nhìn Tích Nhân thấy mày thanh mắt sáng nghi biểu khác thường, cô ta trở nên bối rối, đôi má chợt nghe nóng ran. Tích Nhân nhẹ hỏi:

- Cô nương là hậu nhân Phượng Hoàng Bang?

Cô gái liền đọc:

“Tô đại đường minh nguyệt. Sơn hải Thục Điền xuyên”. (trăng sáng Tô đại gia đình soi suốt biển rừng Điền Thục)

- Cô nương là gì của nguyên soái Tô Khang? Ông ta còn hay mất như bọn Di Lặc Hội vừa mới nói?

Nghe Tích Nhân gọi Tô Khang là nguyên soái, cô gái tin tưởng Tích Nhân hơn. Tổ chức Phượng Hoàng Bang, dưới bang chủ có đại tổng quản và tứ đại tướng. Tuy nhiên, trong nội bộ lại dùng chữ nguyên soái và đại nguyên soái để gọi. Phó Đồng được gọi là đại nguyên soái, còn Tô Khang, Trương Địch, Bành Quan, Mã Khởi được gọi là nguyên soái. Tuy tin tưởng Tích Nhân nhưng cô gái ái ngại:

- Chẳng hay đại huynh thuộc lộ quân nào?

Tích Nhân thấy muốn từ cô gái tìm hiểu tình hình hiện tại của Phượng Hoàng Bang, thực hiện di chí chấn chỉnh bang hội này của Trần Kỳ Anh, thì không thể che dấu thân phận của mình:

- Tại hạ không thuộc lộ nào. Cô nương có từng nghe qua câu: “Sơn hà yểm hữu Trung hoa địa, nhật nguyệt trùng khai Đại Hán thiên” (giang sơn cả nước trung hoa, dưới trời khai mở nhà đại Hán) lần nào chưa?

Cô gái tái mặt:

- Chỉ có bang chủ mới có thể có khẩu khí này! Các hạ.. thật sự là ai?

Tích Nhân thở dài:

- Đáng lẽ sau khi nói hai câu này, tại hạ phải xuất trình Phượng Hoàng lệnh bài cho cô nương kiểm chứng. Tuy nhiên, lệnh bài hiện đã bị tại hạ làm thất lạc trong một kịch chiến với quái thú, nên cũng khó chứng minh vị trí của mình. Tại hạ đang tìm tung tích bang chúng Phượng Hoàng Bang, thực hiện di chúc bảo vệ và chấn chỉnh lại bang hội của Đại tỷ, nhưng chẳng biết thăm dò và bắt đầu từ đâu. Gặp cô nương có thể cũng là hữu duyên. Nếu cô nương tin tưởng thì có thể giúp tại hạ một tay. Còn không, thì tại hạ cũng phải đành chờ đợi thời cơ thuận tiện.

Cô gái ngập ngừng:

- Chẳng lẽ Trần bang chủ đã ..

Tích Nhân gật đầu, buồn bã:

- Lục Dương thần công, môn nội công trấn bang của Phượng Hoàng Bang là nội công chí dương của nhà Phật. Không thích hợp cho nữ nhân. Khi Phó tổng quản bị thương chạy đến bí động trong lúc Trần đại tỷ luyện công làm nàng xúc động, chân khí ngược đường. Từ đó tâm mạch thương tổn. Sau do tìm Di Lặc Hội, và Ngũ độc giáo trả thù cho Phó tổng quản lại bị thương nữa, vì thế mà đại tỷ không thể duy trì mạng sống, bảo vệ Phượng hoàng bang, thực hiện những điều mong muốn của người.

Cô gái tỏ ra suy nghĩ trong giây lát, rồi quỳ gối:

- Tô Kiều Minh xin tham kiến bang chủ.

Tích Nhân phóng chân khí nâng cô gái lên. Cô ta cảm thấy như bị một sức mạnh vô hình nhấc lên không thể quỳ được nữa. Biết công lực của Tích Nhân thuộc hàng phi thường, lòng càng kính phục. Tích Nhân đỡ cô gái lên hỏi:

- Cô nương là con gái Tô nguyên soái?

Cô gái buồn bã:

- Người là nội tổ của thuộc hạ. Cả bản đường đều bị Di Lặc Hội tàn sát. Nội tổ và gia gia, mẫu thân đều bị giết.

- Mười năm trước đại tỷ đã ra lệnh cho bang chúng ngưng hoạt động rút vào bóng tối.

- Khi bang chủ thất tung, nhận được lệnh, nội tổ cũng như ba vị tướng quân khác phân chia tiền bạc, cho bang chúng phân tán tới các đô thị mở cửa hàng buôn bán hay vào vùng núi, nông thôn tậu ruộng, mua đất làm ăn. Nội tổ và gia đình ẩn cư ở một sơn trang gần bờ sông, đi hết con đường sơn đạo này, tiến lên phía tây hơn mười dặm. Tuy ẩn cư nhưng nội tổ cũng không thể ngưng liên lạc với thuộc hạ, với các lộ quân Trương, Bành, Mã nên đã bị Di Lặc Hội phát hiện.

Kiều Minh lại nói:

- Từ đây về nhà thuộc hạ cũng không xa, hay là mời bang chủ về nghỉ để thuộc hạ tiện thưa trình mọi việc.

Tích Nhân nôn nóng đi Ứng thiên phủ, nhưng gặp mấu chốt của Phượng Hoàng Bang cũng không thể bỏ qua nên gật đầu:

- Tại hạ đã gặp cô nương, dù có việc gấp bên người, nhưng cũng phải lưu lại vài ngày.

Aùnh mắt Kiều Minh tỏ ra mừng rỡ, nhưng nói:

- Để thuộc hạ tìm cách che dấu những thi hài. Nếu bọn Di Lặc Hội tìm thấy thì các thôn bản quanh đây không thể yên ổn. Rất nhiều người sẽ chết oan.

- Cô nương nói phải lắm, để tại hạ đi quanh một vòng xem chỗ nào có thể an nghỉ bọn chúng thuận tiện.

Tích Nhân lắc mình phóng đi, Kiều Minh chớp mắt đã không thể thấy Tích Nhân nơi đâu. Cô ta ngẩn ngơ nhìn quanh rồi quỳ gối xuống đất, nước mắt chảy dài, van vái:

- Xin nội tổ và gia gia, mẫu thân, nhị di phù hộ cho hài nhi và nhị đệ. Người này có phải là bang chủ hay không hài nhi chưa dám quả quyết, nhưng hài nhi đã cảm thấy tin tưởng ở anh ta vô cùng. Nếu hài nhi nhẹ dạ, lầm lỡ xin anh linh nội tổ, gia gia và mẫu thân soi sáng cho để hài nhi không làm điều gì thiệt hại cho bang chúng.

Kiều Minh van vái, đứng lên lau nước mắt , giây lát Tích Nhân trở lại:

- Qua ngọn núi này có một hố sâu. Tại hạ đem chúng đến đó an trí còn hai con ngựa thì tại hạ chưa biết phải làm sao?

- Gần đây có một thung lũng nhỏ, chung quanh cây cao, rừng rậm, gành đá bao bọc có thể đưa chúng tới đó.

- Vậy thì cô nương chờ tại hạ.

Tích Nhân cúi xuống hai tay kẹp nách hai người phóng người lên núi. Lúc này ánh trăng đêm đã ló dạng, Kiều Minh lại chú ý nên thấy Tích Nhân đạp cành lá thoăn thoắt lên núi như chim bay, khinh công như vậy nội tổ của nàng cũng không thể nào làm được nên càng kính phục, trong lòng bỗng nổi lên bao nỗi xôn xao. Sau khi Tích Nhân lên xuống ba lượt, đem hết năm thi thể lên núi và trở lại, Kiều Minh nhảy lên một trong hai con ngựa:

- Mời bang chủ lên ngựa theo thuộc hạ.

Tích Nhân làm theo lời, Kiều Minh phi ngựa nước kiệu đi theo hướng mà Tích Nhân định đi để đến bờ sông như lão Bạch chỉ dẫn. Độ nửa giờ, nàng rẽ ngựa về hướng phải, cho ngựa chầm chậm len lỏi theo một con đường đèo nhỏ. Khi qua khỏi một ngọn núi, Tích Nhân thấy một vùng cây cỏ trải từ chân ngọn núi này đến các ngọn núi khác. Tới một gành đá thoai thoải Kiều Minh xuống ngựa, đánh mạnh vào mông, con ngựa hí lên một tiếng lớn phóng xuống thung lũng. Tích Nhân cũng theo cách thức của nàng làm cho con ngựa mình cỡi chạy theo con trước. Tích Nhân trên đường đi để ý, từ ngã rẽ vào đây đường mòn toàn đá, cây cối che phủ ít ai có thể phát hiện. Thung lũng lại nằm sâu dưới những gộp đá cao, ngựa có thể xuống, nhưng khó có thể lên. Sau khi cho ngựa chạy xuống gành đá, Tích Nhân gợi chuyện:

- Xem ra cô nương rất quen thuộc vùng này.

- Thuộc hạ cũng mới phát hiện thung lũng này không lâu. Cách đây mấy tháng, nghe đồn trên đường đi có con mãng xà thường xuất hiện, thuộc hạ cố ý đi tìm trừ hại cho dân trong vùng, tình cờ thấy được thung lũng nhỏ này. Ban đêm khó có thể nhìn thấy, nhưng trong thung lũng có một con suối và một cái hồ rất đẹp, mọc nhiều hoa lạ, nước vừa mát, vừa ngọt nên thuộc hạ sau đó lại thường tới đây để luyện kiếm và suy nghĩ một mình.

- Đại tỷ Trần Kỳ Anh mất trong lúc không có ai bên cạnh nên tạm giao cho tại hạ lệnh bài Phượng Hoàng mà thôi. Tại hạ cũng không phải người Hán, mà là người Đại Việt nên chỉ có ý định giúp đỡ cho Phượng Hoàng bang khỏi bị Di Lặc Hội, Bạch Liên Giáo hà hiếp, cũng như tìm người có căn cơ, đức độ truyền lại các môn võ công trấn bang để người này chấp chưởng bang hội mà thôi. Cô nương một hai gọi tại hạ là bang chủ và xưng là thuộc hạ làm tại hạ áy náy khôn cùng. Tại hạ họ Lê tên là Tích Nhân. Cô nương có thể gọi tại hạ là Lê huynh .. và tại hạ gọi cô là Tô cô nương cho sự xưng hô giao thiệp giữa chúng ta nhẹ nhàng hơn.

- Phượng hoàng bang có một bang chủ..như bang chủ là phúc đức của toàn thể bang chúng. Hiện tại không có ai có võ công cỡ nội tổ và tam vi thúc tổ. Mà có võ công được như vậy thì cũng không phải đối thủ của Di Lặc Hội và Bạch Liên Giáo hiện nay. Nếu bang chủ không chịu làm bang chủ thì khó đoàn kết các lộ quân đã đành, mà Phượng Hoàng Bang cũng sẽ bị Di Lặc Hội hay Bạch Liên Giáo thôn tính, tiêu diệt. Xin bang chủ vì Phượng Hoàng Bang mà nghĩ lại.

- Tại hạ còn có việc khẩn cấp phải đi Ứng Thiên Phủ. Gặp được cô nương là hậu nhân của Tô tiền bối nên mới định lưu lại vài ngày chỉ dẫn thêm cho cô nương về kiếm pháp và một ít võ công. Lục dương thần công đối với nữ nhân chỉ có hại mà không có lợi vì thế trong những ngày tạm ở với cô nương, ngoài võ công còn muốn truyền cho cô nương môn nội công huyền âm chân khí. Công việc chấn chỉnh phục hưng Phượng Hoàng Bang cần thời gian khá lâu. Sau khi cứu người, tại hạ trở về gặp cô nương, chúng ta tính lại.

Kiều Minh chợt quỳ gối:

- Xin ta đạ ân điển bang chủ!

Tích Nhân dùng chân khí nâng Kiều Minh lên cười nhẹ:

- Cô nương xem ra cũng rất cố chấp! Nếu cô nương cứ một hai bang chủ với bang chủ tại hạ sẽ bỏ đi sớm vậy. Cô nương muốn thế nào?

Kiều Minh cắn môi, rồi cúi đầu, nói nhỏ:

- Nếu bang chủ đã .. nhất quyết như vậy, Kiều Minh xin tạm gọi ..người là Lê.. đại ca.

- Dễ nghe hơn nhiều! Bây giờ cô nương có thể đưa đại ca về nhà và sắp xếp hết mọi công việc để bắt đầu ngày mai chú tâm trau dồi võ nghệ.

- Tiểu muội xin tuân lệnh.

Tích Nhân cả cười:

- Cô là một muội tử có lẽ rất ngoan ngoản.

Kiều Minh lại cắn môi, một thói quen trông rất khả ái, rồi nàng cũng chợt cười nhẹ. Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt Tích Nhân mới thấy nàng cười, và nụ cười làm Tích Nhân thấy nàng đẹp vô cùng, chợt bâng khuâng tự hỏi không để Kiều Minh gọi mình bang chủ giữ lấy khoảng cách biệt có phải là sai lầm hay không? Tự hứa sẽ cố không để tình cảm trai gái phát sinh trong lòng nàng.

Tích Nhân tự hứa, nhưng Kiều Minh bước đi, Tích Nhân theo sau mới để ý một phía chân nàng hơi khập khiểng, một phía chân quần có vết máu to đã khô. Vì võ phục màu đen, trong đêm tối nên khó nhận biết. Trên vai của nàng hình như cũng có vết máu. Vội hỏi:

- Cô nương đã bị thương?

- Chỉ ngoài da, không có gì nặng.

- Cô nương đã có học qua môn khinh công Vân long tam hiện của bổn bang?

- Tiểu muội đã được nội tổ truyền cho tâm pháp, nhưng nội lực chưa đủ để xử dụng.

- Vậy để tại hạ giúp cho một tay về nhà cho mau chóng. Tại hạ phải nắm tay cô, mong cô không cho ta vô lễ.

Không để nàng đồng ý hay không, Tích Nhân vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, và Kiều Minh nghe một luồng nội lực xông vào người, rồi cả người theo cánh tay Tích Nhân nhấc lên cao. Tích Nhân vừa dùng khinh công, vừa truyền chân lực qua Kiều Minh vừa quát nhẹ: “theo tâm pháp, tụ khí xuống hai chân..” Tích Nhân vừa đưa Kiều Minh đi lướt trên ngọn cây, vừa nhắc lại tâm pháp vận khí cho nàng. Kiều Minh qua giây phút bỡ ngỡ, thấy rõ Tích Nhân chỉ có lòng giúp mình nên cố xua tạp niệm, lần cần cảm thấy thích thú. Chỉ nháy mắt ra tới đường sơn đạo. Tích Nhân hỏi về nhà đi hướng nào, Kiều Minh chỉ. Tích Nhân vừa đưa nàng theo tâm pháp Vân Long lướt theo mình, vừa nói:

- Thì ra cô nương ở trong bản thôn của cậu Mạnh Tức và lão Bạch.

- Ồ! Sao Đại ca sao biết Mạnh Tức?

- Chiều nay đã nhờ cậu ấy chỉ đường đi. Cậu ấy rất tốt mời ta nghỉ trọ đêm nay, nhưng ta không nhận lại muốn đi đêm tới bờ sông vì thế mới gặp cô nương. Có lẽ cũng có sự xui khiến nào đó. Nếu không..

- Nếu không tiểu muội đã bị lăng nhục và cũng không sống được.

- Không phải công ta, mà số mạng của cô nương còn phải cáng đáng nhiều trách nhiệm cho Thiên long bang.

- Mạnh Tức là nhị đệ của tiểu muội. Gia gia đặt tên nó là Tô Tức Thành. Do lo sợ kẻ thù, và đề phòng còn có thể giữ lại máu huyết, khi nội tổ ẩn cư, hai chị em được đưa về sống trong sơn thôn này. Nhị a di, người săn sóc hai chị em, vốn là người Miêu, ở họ Mạnh nên hai chị em cũng mang thêm họ Mạnh để che mắt mọi người. Lúc bấy giờ tiểu muội cũng đã hiểu biết, nên gia gia và mẫu thân nói cho biết lý do, vỗ về căn dặn để tiểu muội chấp nhận hoàn cảnh. Lên mười tiểu muội bắt đầu được gia gia và mẫu thân bí mật đem đi dạy võ công. Còn với Tức Thành, mẫu thân và gia gia, cũng như nội tổ chỉ có thể đến nhìn và vuốt ve khi nó ngủ.

Nàng xót xa:

- Nhìn nó phải lớn lên như một chú bé sơn thôn hoang dã, không biết cha mẹ là ai, tiểu muội xót xa vô cùng.

- Nó không được học võ công, còn chữ viết thì sao?

- Nhị a di và tiểu muội có dạy, nó có nói rành và có thể viết chữ Hán, nhưng ở một nơi không có ai học hành cũng khó làm cho nó chịu chăm chỉ. Không ngờ khi nơi ẩn cư của nội tổ bị Di Lặc Hội tấn công, nhị a di lại có mặt ở đây, nên từ đó, hai năm qua hai chị em phải sống côi cút.

- Khi Di Lặc Hội tấn công cô nương không có mặt sao biết rõ nội tình?

- Nội tổ đã bị phó hội chủ Di Lặc Hội là Hỏa chưởng Lý Trung Thành đánh cháy hai tay, bị nội thương đến ngất xủi. Chúng tưởng đã chết. Khi chúng đem mọi người chất vào nhà để đốt và hỏa thiêu nhân mạng, nội tổ tỉnh lại, theo đường bí mật ra ngoài. Sau đó rán đến thạch động nơi hẹn ước với tiểu muội. Vào thời gian đó cứ ba ngày, tiểu muội phải sắp xếp để đến thạch động cho người truyền dạy và khảo nghiệm võ công. May mắn ngày tiểu muội phải gặp nội tổ theo ước hẹn lúc đó lại là ngày hôm sau, nên đã có thể gặp người và theo sự truyền dạy của người, tiểu muội phải tạm thời chưởng quản lộ quân Tứ Xuyên và Vân Nam. Thạch động cũng là nơi nội tổ bí mật cất dấu tài sản duy trì lộ quân và danh sách, địa chỉ của bang chúng. Ngày mai tiểu muội sẽ đưa đại ca đến thạch động này.

- Thì ra cô nương đã là một nguyên soái của Phượng hoàng bang chúng ta.

- Tiểu muội vì thù nhà, vì vâng lời ngoại tổ phải gánh trách nhiệm, nhưng võ công tầm thường vì thế mà luôn luôn cảm thấy xấu hổ.

- Cô nương chỉ học võ công được bảy tám năm, lại không liên tục, phải che dấu mà được như bây giờ cũng là xuất sắc lắm.

Kiều Minh cười:

- Học bảy tám năm như tiểu muội là xuất sắc, còn cao lắm là trên mười năm mà được như đại ca thì phải nói thế nào?

Câu hỏi hóm hỉnh của Kiều Minh làm Tích Nhân cũng cả cười, rồi nói:

- Tại hạ nhờ may mắn gặp được những kỳ duyên hãn hữu. Nếu không thì cũng chưa hẳn đã hơn được cô nương.

- Tiểu muội đang cảm thấy mình bị đối xử bất công.

- Việc như thế nào?

- Đại ca không cho tiểu muội gọi là bang chủ. Đồng ý cho tiểu muội gọi là đại ca, nhưng đại ca lại một cô nương, hai cô nương lại còn xưng là tại hạ nữa. Tiểu muội thật chẳng biết phải làm sao cho phải?

Nghe nàng bắt bẻ rất hữu lý, Tích Nhân đành cười khà:

- Tiểu huynh xin lỗi hiền muội vậy.

Hai người lướt vùn vụt trong gió, nhưng Tích khi nói có thể dụng lực làm cho Kiều Minh nghe rõ, tiếng nói của mình, còn Kiều Minh nói, âm thanh của nàng có bị gió tạt đi cũng không làm trở ngại thính lực của Tích Nhân nên họ vừa phi hành vừa chuyện vãn như ngồi đứng bình thường, thoáng chốc đã thấy sơn thôn trước mắt.

Thấy gần tới nhà, Kiều Minh vội nói:

- Dừng chân cho tiểu muội cải biến dung mạo một chút. Nếu không Tức Thành sẽ không nhìn ra chị nó.

Tích Nhân nghe nàng bảo liền dừng chân trên lối cỏ. Khi Tích Nhân thả tay ra, Kiều Minh cảm thấy xây xẩm và ngã chúi. Vội đỡ lại, nhận ra hơi thở nàng rất yếu, mặt mày tái xanh, Tích Nhân tự trách mình sơ ý. Người Kiều Minh đang được chân khí của Tích Nhân trút vào, bất ngờ đứt đoạn nên máu huyết xáo trộn. Tích Nhân liền đỡ nàng ngồi xuống, trút chân khí điều hòa kinh mạch cho nàng. Rồi cũng từ điều hòa kinh mạch cho Kiều Minh, Tích Nhân biết dưới chân nàng máu đang chảy. Thì ra vết thương trên đùi của nàng khá sâu. Nàng đã băng bó nhưng khi chân khí rất mạnh của Tích Nhân trút xuống chân nàng đã làm mạch máu vỡ ra. Tích Nhân điểm huyệt cầm máu, và phải tốn một thời gian khá lâu, Kiều Minh mới cảm thấy bình thường trở lại. Thương thế của nàng tuy ngoại thương, nhưng vết thương khá sâu. Tích Nhân biết với vết thương này, không thể nào bắt nàng sử dụng kiếm và quyền cước trong thời gian vài ngày. Đành dấu tiếng thở dài.

Bình phục, Kiều Minh cảm kích:

- Đa tạ đại ca!

- Đây là lỗi tiểu huynh. Tiểu huynh muốn giúp cho hiền muội, nhưng lại hại hiền muội, làm vết thương chảy máu khá nhiều.

- Tiểu muội được phi như chim bay lấy làm thích thú, cũng quên cả bản thân mình.

Nàng lộ vẻ khó xử:

- Ở nhà, hay đi ra ngoài tiểu muội đều hóa trang để che mắt mọi người. Không ngờ hai hôm trước, khi tới bờ suối vắng, tiểu muội cởi mặt nạ ra rửa ráy lại bị tên dâm tặc Lưu Dân, con trai Lưu Sâm, phó đàn chủ Điền Tây của Di Lặc Hội, tức gã thanh niên van xin tha mạng vừa rồi nhìn thấy, xuất hiện định dở trò. Tiểu muội rút kiếm đánh đuổi. Không ngờ gã nhìn ra Phượng hoàng kiếm pháp, phóng tín hiệu cầu cứu. Bị nhiều tên vây đánh, tiểu muội bỏ cả hành lý để chạy. Bây giờ không có quần áo Miêu tộc để thay, lại bị thương. Nếu Tức Thành thức giấc bất ngờ có lẽ sẽ rất khó khăn giải thích với nó. Không biết phải làm sao bây giờ?

- Hay để tiểu huynh về nhà lấy quần áo cho Minh muội.

Nàng cắn môi, rồi cười:

- Tiểu muội đâu dám phiền đại ca làm việc quá thất lễ này. Về nhà, tiểu muội điểm huyệt ngủ của nó là yên chuyện. Tiểu muội thật ngốc!

- Tiểu huynh đã điểm các yếu huyệt cầm máu quanh vết thương. Minh muội để ta đưa xuống thôn về nhà cho đỡ đau đớn. Và không cần đề khí như trước.

Tích Nhân bấy giờ không nắm cổ tay mà nắm cánh tay Kiều Minh. Nàng tưởng chừng người bị nhấc bổng lên cao. Tích Nhân chỉ nắm cánh tay nàng, nhưng Kiều Minh cảm thấy thân thể rất cân bằng, không phải Tích Nhân kéo nàng theo, mà như nâng cả người nàng lên để đưa đi. Nháy mắt đã tới nhà. Lần này đặt nàng xuống, Tích Nhân thu chân khí từ từ tránh tình trạng vừa qua. Khi Tích Nhân bỏ tay ra, Kiều Minh xin phép vào trước, và vịn cầu thang bước lên. Trong nhà lên đèn, mãi lúc sau Kiều Minh mới trở ra với lời xin lỗi:

- Xin lỗi đại ca phải chờ lâu. Mời đại ca vào nhà.

Tích Nhân nhìn Kiều Minh cơ hồ không còn nhận ra. Bây giờ trong sắc phục hoa lệ của người Miêu, vòng cổ đầy người, nước da ngâm đen, nàng đã hoàn toàn biến thành một cô gái Miêu tộc, Tích Nhân tới cửa, nàng lánh mình sang bên, cắn môi rồi mỉm cười:

- Mạnh Minh chào đại ca!

- Thuật dị dung của Minh muội thật thần kỳ.

Nàng kéo ghế:

- Đại ca quá khen. Mời đại ca ngồi, tiểu muội xin phép đi pha bình trà.

- Trời cũng đã quá khuya, Minh muội lại đang bị thương. Không cần phải bận rộn làm gì. Đã coi là anh em, không nên khách sáo.

Kiều Minh cười:

- Không đãi khách trà rượu khi tới nhà sẽ bị thần linh quở trách. Người Miêu tin như vậy, và đây là nhà người Miêu.

Tích Nhân ghe nàng nói phải cười:

- Nghe người Miêu có rượu ngon, hay là cho khách bình rượu để khỏi mất công đun bếp.

- Vậy thì để tiểu muội tạm nướng chút thịt khô.

- Minh muội đã nhất định đun bếp thì tiểu huynh không thể nói gì hơn, mà chỉ chờ thưởng thức.

Kiều Minh xin lỗi, khập khiễng đi ra phía sau. Tích Nhân ngồi nhìn quanh, thấy căn nhà có lẽ cũng đã lâu đời, gỗ lên nước đen bóng, rất sạch sẽ. Trong nhà, trên sàn có hai sập gỗ, một cái Tô Tức Thành dang chân tay đang ngủ rất ngon. Một cái trống đã có để thêm mền gối. Trên tường trang trí đơn sơ nhưng thanh nhã. Phía sau ngăn làm hai, có lẽ là phòng riêng của Kiều Minh một phía, còn phía kia là nơi nấu nướng, ăn uống. Kiều Minh vào trong một lúc mùi khói, mùi thơm gia vị bay ra làm Tích Nhân cảm thấy đói bụng. Một lúc sau nàng bưng ra một lò than nhỏ, đem một bình rượu còn khằn nắp, thịt khô, bày chén đĩa đều là đồ sứ lên bàn, rồi vào trong bưng ra hai tô cháo nóng:

- Tiểu muội đang đói. Mời đại ca dùng cháo với tiểu muội trước.

- Nghe mùi thơm tiểu huynh đã thấy đói. Làm sao Minh muội có thể nấu mau như vậy?

- Cũng nhờ nhị đệ Tức Thành đã chuẩn bị sẵn.

Nàng cười nhẹ rồi giải thích:

- Tiểu muội thường phải đi xa, có khi nhiều ngày. Tức Thành còn nhỏ nên căn dặn mọi người trong thôn hễ có thức ăn gì ngon thì cho nó hay kêu nó tới ăn. Mạnh a di vốn dòng trưởng tộc ở đây, tiểu muội ở trong thôn ngoài trị bệnh cho mọi người còn giúp họ áo quần, tiền bạc, tặng vòng bạc, vòng đồng nên cũng được quý trọng. Ở nhà, Thành đệ muốn nấu gì, làm gì thì làm, không muốn thì đến nhà ai ăn trưa, ăn tối cũng được. Cả bản này nhà nào cũng có thể coi là nhà của nó. Không biết hôm nay tại sao nó lại làm gà, luộc gà, mà không ăn miếng nào. Vì thế tiểu muội mới có thể nấu hai tô cháo nấm gà này. Có lẽ không ngon, nhưng mong đại ca dùng tạm.

- Tiểu huynh khi luyện võ ở trong sơn cốc một mình, thức ăn hàng ngày chỉ cá nướng, chim nướng, hay hoa quả. Khi xuất sơn cũng không có mấy ngày ăn ngon mặc đẹp. Liên tiếp nhiều ngày trước khi tới đây cũng chỉ thịt rừng nướng không gia vị, nên những ngày ở đây, việc ăn uống, tiểu huynh mong Minh muội đừng để tâm, và làm mất thì giờ.

Tich Nhân múc cháo ăn, khen ngon mấy tiếng rồi nghiêm nghị:

- Tiểu huynh nghe tin ngoại tổ đang bị giam ở thiên lao tại Ứng thiên phủ nên rất nóng lòng muốn tới nơi cho mau để giải cứu người. Gặp Minh muội biết được tình hình bản bang, không thể đành bỏ đi, muốn tranh thủ để chỉ điểm thêm võ công cho Minh muội, một là mong Minh muội có thể bảo vệ mình, hai là lo việc bản bang hữu hiệu hơn. Vì thế, tiểu huynh lưu lại ngày nào, thì cũng mong Minh muội không bỏ phí một giây khắc nào cho việc trau dồi võ công cả.

Kiều Minh cúi đầu:

- Tiểu muội ghi nhớ.

Tích Nhân ăn xong tô cháo của mình, tự nhiên khui bình và rót rượu cho Kiều Minh và cho mình, thấy màu rượu đỏ au, mùi thơm ngát mũi chắc lưỡi:

- Chưa uống tiểu huynh cũng biết là thượng hảo hạng.

- Rượu này do nội tổ đặc chế. Tiểu muội đào và mang về được 5 bình, định để dành cúng nội tổ, không ngờ Tửu Thành lén uống hết bốn. Tiểu muội chỉ cất dấu được một bình duy nhất này.

Nàng cảm khái, nâng ly rượu:

- Trời đất bao la, nhưng trong lúc tiểu muội nguy hiểm sắp mất mạng đại ca lại tới nơi kịp thời để giải cứu. Tiểu muội nghĩ trong cõi bao la cũng có sự sắp xếp hay đưa đẩy của các đấng anh linh hay thần linh. Ly rượu này tiểu muội xin tạ ơn các đấng linh thần, nội tổ, gia gia và mẫu thân ...

Kiều Linh quỳ gối quảy rượu vào không khí.

Nàng lại chống tay đứng lên, cầm bằng hai tay ly rượu còn lại đưa cho Tích Nhân, sa lệ:

- Tiểu muội biết nếu nói thêm lời cảm ơn cứu mạng sẽ làm cho đại ca khó chịu. Ly rượu này chỉ xin đại ca nhận cho như lời hứa hẹn trung thành triệt để của Kiều Minh đối với đại ca, cả đời Kiều Minh sẽ sống thác với đại ca và đối với Phượng hoàng bang.

Tích Nhân thấy sự trịnh trọng của nàng lòng chấn động, nhưng nghĩ có lẽ vì cảm kích mình và chứng tỏ có quyết tâm với Phượng hoàng bang nên mới nói như vậy mà thôi. Không ý gì khác. Tích Nhân đứng lên tiếp ly rượu, rồi cũng rót cho nàng một ly:

- Tiểu huynh cùng uống cạn với Minh muội. Chúng ta sẽ cùng quan tâm cho nhau, bảo vệ nhau và bảo vệ bang chúng Phượng hoàng bang.

Tích Nhân cụng ly và uống cạn với Kiều Minh. Cạn ly rượu, ánh mắt Kiều Minh đầy ắp vui mừng:

- Tiểu muội nướng thịt, cùng cạn bầu rượu này với Nhân ca đêm nay. Ngày mai tiểu muội đưa Nhân ca đến thạch động, ở đấy yên tĩnh không ai quấy rầy, cố tâm ghi nhớ mọi điều Nhân ca chỉ dạy.

Tích Nhân nhâm nhi thịt khô, uống rượu, kể sơ cuộc đời của minh cho Kiều Minh nghe. Trong câu chuyện, Kiều Minh cũng kể, nội tổ của nàng biết gân cốt Tức Thành rất tốt để luyện thành võ công thượng thừa, nhưng căn dặn, nếu Trần Kỳ Anh xuất hiện trở lại, và đồng ý nhận Tức Thành làm đồ đệ, thì mới cho Tức Thành luyện võ, kể cho biết cha mẹ là ai, còn không thì cứ để sống như người Miêu, lấy vợ sinh con nối dõi dòng máu họ Tô mà thôi. Tích Nhân lại xem gân cốt Tức Thành, biết gã cũng như Thời Minh, Hổ Hùng là những người có căn cơ rất tốt để luyện Lục Dương công đến mức tam hoa tụ đỉnh, nên nói:

- Tiểu huynh không nhận Tức Thành làm đồ đệ, nhưng sẽ truyền hết võ công Phượng Hoàng Bang cho nó. Có lẽ không thể để nó sống mãi kiếp sống nơi hoang dã, suốt đời không biết thân thế như thế nào.

Kiều Minh mừng rỡ:

- Đại ca có lòng này, linh hồn của nội tổ, gia gia tiểu muội.. sẽ được an ủi vô cùng.

- Ngày mai chúng ta đi thạch động, Minh muội đưa nó theo, kể cho nó biết thân thế. Trong khi Minh muội học võ công, thì tiểu huynh cũng truyền Lục Dương thần công để nó bắt đầu tập luyện.

Kiều Minh sa nước mắt:

- Ân đức của đại ca đối với chị em tiểu muội.. ngôn ngữ , lời lẽ chẳng thể nói hết được.

- Đã là người của Phượng hoàng bang, việc của Minh muội là việc của tiểu huynh. Minh muội nghĩ đến ân nghĩa làm tiểu huynh thêm áy náy.

Uống hết bình rượu, dù Kiều Minh vẫn còn muốn tiếp tục chuyện vãn, Tích Nhân giục nàng đi nghỉ.

Buổi sáng, Tô Tức Thành thức giấc thấy Tích Nhân trong nhà, tỏ ra sợ hãi, chạy nắm tay chị chỉ:

- Anh ta là ai? là ma quỷ, thần linh hay là người?

Kiều Minh la:

- Sao nhị đệ lại vô lễ như vậy? Đấy là Lê đại ca của chúng ta. Người gặp tỷ tỷ giữa đường lúc bị bọn cướp đang hành hung, cứu giúp và đưa về đây. Em phải lễ phép, và cũng đừng cho ai trong thôn bản biết việc này, kẻo bọn cướp lại có thể thăm dò và tìm tới trả thù. Trong lúc Lê đại ca không có đây, thì không ai bảo vệ chúng ta.

- Lê đại ca? Là người sao lại biết tàng hình? Hôm qua, tiểu đệ mới đang ở bên cạnh, thì đã ..biến mất biệt. Tiểu đệ sợ quá về nhà làm gà để lấy máu vãi chung quanh nhà, và nấu gà cúng thần linh.

- Có lẽ nhờ hiền đệ cúng thần linh, nên đại ca đã có thể linh ứng tới nơi tỷ tỷ gặp nạn mà cứu giúp.

Tích Nhân mỉm cười, trấn an chú bé:

- Mạnh đệ không phải lo sợ. Lại đây sờ chân tay đại ca, sẽ biết đại ca là người.. chứ chẳng phải ma quỷ gì cả. Đại ca có thân thủ như vậy là do võ công. Mạnh đệ siêng học võ công thì cũng sẽ có ngày chạy nhanh hơn ngựa, phi nhanh như chim.

- Có thật như vậy hay không? Tô Tức Thành tỏ ra nghi ngờ.

Kiều Minh bảo em:

- Hiền đệ bái lạy đại ca ba lạy, nhờ đại ca chỉ dạy cho. Thần linh mang đại ca tới giúp đỡ cho chị em ta đấy. Từ nay phải ngoan ngoản với đại ca chúng ta.

Tức Thành xưa nay vâng lời chị, nghe bảo vội vàng quỳ gối, lạy ba lạy:

- Xin đại ca chỉ dạy cho Mạnh Tức.

Tích Nhân cầm tay Tức Thành nâng lên:

- Sau này võ công của hiền đệ như thế nào cũng do hiền đệ có cố tâm hay không.

- Tiểu đệ sẽ cố gắng để có thể tàng hình như đại ca.

Kiều Minh:

- Hôm nay chúng ta đến thạch động, ở đó thích hợp cho việc luyện võ, và sẽ ở đó nhiều ngày. Việc luyện võ tuyệt đối không được cho ai trong thôn bản biết. Nhị đệ đi thông báo cho mụ Khương hôm nay chị em chúng ta đi núi hái thuốc, nhiều ngày với về để họ khỏi ngạc nhiên, không biết nhị đệ đi đâu và lo lắng rồi về giúp tỷ tỷ ngay.

Tức Thành nghe chị nói vội vàng chạy đi. Khi gã trở về Kiều Minh sai đi thắng yên ngựa. Phụ nàng mang những thứ cần thiết đem ra ngoài. Người ở nông thôn ai cũng thức giấc sớm, ra rẫy từ mờ sáng, còn trẻ con thì chưa ra đường. Nhà của Kiều Minh lại ở đầu thôn nên khi họ lên ngựa ra đi, ngoài thông báo cho một bà già trong thôn biết, không ai nhìn thấy. Tích Nhân thấy Kiều Minh dùng cả bốn con ngựa, ba con cho ba người cởi, còn một con Tức Thành giắt theo trên lưng mang gùi, giỏ, cả gà vịt sống.

Cho ngựa đi nhanh len theo đường mòn, khi gặp cánh đồng cỏ cho ngựa phi nhanh, khi lên núi đi chậm. Xế chiều Kiều Minh đưa Tích Nhân đến một giòng suối, nước trong thấy đáy. Hai bên tàng cây che rợp, có chỗ không thấy ánh mặt trời. Ngựa lội nước theo dòng suối độ canh giờ, vào tới một sơn cốc rộng độ vài chục mẫu. Trong sơn cốc có nơi cây cao bóng cả, có chỗ là đồng cỏ xanh lơ, đó đây hoa mọc thành đám, trông vô cùng đẹp mắt. Thung lũng chim chóc rất nhiều, tiếng hót đủ giọng điệu, và Tích Nhân cũng thấy có nhiều chim bồ câu. Đến căn nhà sàn dựa vách núi, xây mặt ra suối, Kiều Minh xuống ngựa. Tích Nhân nhìn quanh khen ngợi:

- Đúng là một nơi kín đáo, nhưng cảnh sắc không khác đào nguyên.

- Chỗ này nằm giữa sơn trang của nội tổ và Miêu thôn. Nội tổ đã tình cờ phát hiện khi khi dùng khinh công theo đường tắc trở về sơn trang của người. Và cũng do tình cờ phát hiện thạch động, nội tổ dụng tâm bố trí cơ quan, dùng đá đóng lại và nó trở thành nơi cất dấu tài sản và tài liệu của Tô đường.

Kiều Minh bảo Tức Thành tháo yên ba con ngựa, mang thực phẩm vào nhà, còn nàng đưa Tích Nhân đến vách đá. Tới chỗ cây tùng mọc de ra ngoài, nàng xoay một viên đá, vách núi từ từ mở ra. Theo chân Kiều Minh bước vào, Tích Nhân thấy thạch động khá to rộng, còn giữ nét hoang sơ, đầy mùi ẩm ướt, vì phía trong có thác nước nhỏ từ trên cao chảy xuống lòng đất. Chung quanh không thấy có có sự tu sửa nào của con người. Nền động đá hòn chồng chất, đi đứng phải bước từ viên đá này tới viên đá khác. Phía góc động gần cửa có mấy viên đá to, bằng phẳng, nhưng cũng tự nhiên chứ không phải do người làm.

Kiều Minh nói:

- Nội tổ rất lo xa, không xây sửa, hay làm điều gì chứng tỏ nơi nầy có người thường lui tới để nếu bị phát hiện, thì địch nhân cũng không nghi ngờ đây là chỗ quan trọng của Tô đường. Ngoài những lúc cần thiết người mới vào động, còn thì hai ông cháu ở ngoài căn nhà nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment