Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối.
Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở.
Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông.
Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói:
“Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm.
“Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh!
“Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp.
“Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng.
“Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không?
“Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ!
“Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ biết cúi đầu xuống, vùi mặt vào cánh tay.
Những lời của giáo viên như những nhát dao sắc bén, từng chút một cắt nát trái tim vốn đã yếu đuối của tôi.
Tôi cắn chặt môi đến bật máu, vị tanh ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Cuối cùng, khi giáo viên bước ra khỏi cửa, tôi đột ngột đẩy bàn đứng dậy:
“Thưa cô, nếu người nhà cô qua đời thì sao?!”
“Hứa Quang Minh! Em dám ăn nói như thế với giáo viên hả?”
Giọng nói chói tai như âm thanh cào trên bảng đen, nhức nhối vô cùng.
“Đi tới văn phòng đứng ngay! Hôm nay em không cần học nữa đâu, có học cũng vô ích!”
Trong văn phòng giáo viên, cô chủ nhiệm Vương Tân Vũ nhàn nhã nhấp ngụm trà.
Một lát sau, có giáo viên khác vào:
“Cô Vương, sao học sinh này lại phải đứng đây?”
Vương Tân Vũ đảo mắt: “Thì nó không hiểu tiếng người chứ sao, tôi thấy bọn trẻ bây giờ chẳng giỏi giang gì, mà tính cách lại cứng đầu, nói vài câu khó nghe liền đứng lên nguyền rủa tôi.”
“Thế thì cứ cho phụ huynh đến đón về là xong.”
“Xì, có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, cuối cùng trách nhiệm lại đổ lên đầu giáo viên chúng ta, đúng là xui xẻo.”
Nghe họ cười cợt, tôi nắm chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng chẳng thấy đau chút nào.
Ánh mắt tôi dán chặt vào khung ảnh trên bàn làm việc của cô ta.
Lúc này, một giáo viên khác vỗ vào sau đầu tôi:
“Em còn không xin lỗi giáo viên đi à? Cô giáo các em ngày nào cũng lo cho các em, thật không dễ dàng gì.”
“Thôi thôi, tôi không dám nhận đâu.” Vương Tân Vũ làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.