Đành Buông

Chương 6.2

Sau khi li hôn, điều cần phải học nhất là học sống chung với sự cô đơn

Cô luôn cho rằng sau khi kết hôn với Lý Hách, sự bận rộn của anh khiến cô cảm thấy cô đơn nhưng không ngờ đến khi thực sự rời bỏ mới phát hiện cảm giác của cô độc còn khó chịu hơn tưởng tượng nhiều

Khi đó, ít nhất còn có người để chờ, có thể biết khi nào anh sẽ về nhà, bây giờ quyền lợi chờ đợi cũng chẳng còn, lòng dạ trống rỗng, thực sự rất khó thích ứng

Cô chậm rãi tản bộ trên đại lộ Avenue des Champs-Élysées. Mọi người đều nói ở Paris đến cả bầu không khí cũng rất lãng mạn nhưng cô nào cảm nhận được, chỉ cảm thấy sự cô đơn nồng đậm. Nhiều năm về sau, khi bảo cô bình chọn mười địa danh cô không thích nhất thì chẳng hiểu hạng nhất có phải là Paris?

Cầm máy ảnh, chụp được Lv flagship store, đó là thứ mà nhiều người phụ nữ yêu thích nhất nhưng không phải là cô. Cô yêu nhất là Lý Hách, tuy rằng anh ấy ngoại tình nhưng cô cũng không thể đem yêu thương biến thành thù hận, đành cứ để anh ấy lại trong tim khiến cô cảm thấy buồn bã.

Hi vọng cảm giác này cũng như đồ ăn để qua đêm, sẽ dần biến chất, lên men, dần dần biến thành chất độc không thể ăn, cuối cùng bị phân hủy đi. Khi đó, anh sẽ không thể ngang ngược chiếm giữ tim cô được nữa

Đi qua vô số những cửa hàng hàng hiệu, cô nghỉ chân trước một quán café. Rất nhiều người Pháp và khách du lịch đều đang nhàn nhã sưởi nắng, nhấm nháp cà phê

Mệt mỏi, cô không nhịn được mà cười nhạo sự ki bo của mình, đã không cần vì tiền đầu tháng mà phải tiết kiệm đủ kiểu thì chẳng hiểu mình keo kiệt cái gì.

Cô tìm vị trí rồi ngồi xuống, gọi một tách café, sau đó mở máy tính, gõ vài chữ

“Khải hoàn môn sừng sững đứng ở giữa quảng trường, ca ngợi thời Đệ nhị đế chế…”

Tốc độ đánh máy của cô cũng khá nhanh, đợi đến khi vùng vai gáy bắt đầu đau nhức thì đã hoàn thành xong 2000 chữ, tách café bên cạnh cũng lạnh. Café lạnh có chút đắng nhưng cô vẫn chậm rãi nhấm nháp.

Sửa lại bản thảo xong, lấy thẻ nhớ máy ảnh ra cắm vào máy tính, kiểm tra kĩ từng bức ảnh, lưu lại rồi mở hòm mail.

Không bất ngờ, Lý Vi, A Hưởng, Tằng Tiểu Muội đều gửi mail, Lý Hách cũng viết mail.

Từ sau khi cô rời đi, hầu như ngày nào Lý Hách cũng gửi mail cho cô nhưng cô không đọc vì cô đoán được, bên trong nhất định sẽ toàn là những lời xin lỗi

Có lẽ là cảm giác áy náy khiến anh muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của hai người nhưng đã hạ quyết tâm thì cô không muốn quay đầu. Bởi vì mệt, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì… thiếu tự tin…

Cô không tự tin cạnh tranh với người như Nghiêm Hân, cô tin Lý Hách là người đàn ông trọng tình cảm, bởi vì trọng tình cảm nên anh sẽ không bỏ được cuộc hôn nhân ba năm trời, cũng vì trọng tình cảm nên mối tình đầu mãi mãi là nỗi đau trong lòng anh

Để cô chọn thì cô sẽ chọn một tình yêu cam tâm tình nguyện chứ không phải cuộc hôn nhân dùng một tờ giấy để ràng buộc. Lý Hách bây giờ còn chưa nghĩ thông suốt, không sao, cô sẽ quyết thay anh. Chờ đến khi mọi chuyện giữa hai người trở thành mây khói thì anh sẽ hiểu, sự kiên trì của cô là bắt đầu hạnh phúc cho anh

Giữa nam và nữ chẳng qua chỉ là như vậy? Cô chỉ là có chút xui xẻo, người cô yêu lại yêu người khác

Cô cười nhưng khóe miệng dính chút Café khiến cho nụ cười có chút xót xa

Mở thư của Lý Vi, cô đọc cẩn thận, vừa đọc vừa cười, cô rất bội phục dũng khí của Lý Vi.

“Chị dâu, nói cho chị một tin – em bỏ nhà ra đi rồi!

Em quang minh chính đại ở chung với anh chàng nghèo trong mắt mẹ, hơn nữa bắt đầu cuộc sống độc lập đầu tiên trong đời em. (Chị thấy em có nên phát biểu tuyên ngôn độc lập không?)

Ha ha, mẹ giờ nhất định là đang nổi điên ở nhà, nếu đoán không sai có khi mẹ còn chạy tới nhà xuất bản mà uy hiếp, ép ông chủ cho em nghỉ việc để cắt đứt con đường tiền bạc của em

Nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng. Em đã bàn với ông chủ từ trước rồi, em sẽ ở nhà mà viết chuyên mục cho nên đừng lo, em vẫn ổn cả

Cũng may là em chuyển ra khỏi nhà sớm chứ không thấy Nghiêm Hân ngày nào cũng đến nhà ăn cơm rồi nịnh hót mẹ thì em cười chết sặc mất. (Tin tức là thím Vương lén kể cho em, được rồi, nói thật, thím Vương thường giấu mẹ đem đồ ăn cho em. Hàng xóm còn nghĩ thím Vương là mẹ của em và anh chàng nghèo kia cơ)

Nhưng mà… em biết chị không thích nghe chuyện này, nhưng thử tha thứ một lần đi, em nói thật với chị, em ổn nhưng anh thì chẳng ổn tí nào

Hôm kia em tìm anh ấy rủ đi ăn cơm, anh ấy gầy đi, em mắng anh ấy là quái vật. Anh ấy đâu có dốt việc nhà như em, tay nghề nấu nướng của anh ấy rất ổn, có thể tự nuôi béo bản thân nhưng anh lại nói, chị không có ở đó thì anh cũng chẳng muốn nấu cơm. (Thì ra mỗi người đều cần có sân khấu, ngay cả nấu cơm cũng phải có fan trung thành thì mới nấu ngon được)

Nghe anh Quốc Tân nói anh đã thay đổi rồi, ngoài việc giúp người nghèo kiện tụng miễn phí thì cũng nhận không ít vụ án thu phí. Lúc cha đến công ty đưa tiền cho anh anh đã thẳng thắn từ chối. Anh nói chị rất tự tôn, vì chị anh sẽ không nhận. (Lúc đó mọi người trong văn phòng đều hoảng hốt, đang suy nghĩ đến việc tìm việc mới)

May mà sau khi bàn bạc với cha, cha đã quyết định để anh đảm nhiệm công việc cố vấn luật cho công ty, có số tiền này thì văn phòng luật hẳn sẽ không phải đóng cửa rồi. (A Hưởng nói dạo này đột nhiên nhiều việc khiến mọi người mệt muốn chết nhưng tất cả mọi người đều rất cao hứng, ít nhất không sợ không có lương)

Mấy hôm nay anh Quốc Tân đang nghỉ phép để chuẩn bị thi luật sư, hi vọng anh ấy thi tốt rồi ở lại văn phòng luật mà giúp anh nhận những vụ án ly hôn mà anh không thích

Chuyện của văn phòng đã báo cáo xong, cậu chàng nghèo đã nấu cơm xong gọi em đi ăn. Chị dâu, em thực sự cảm thấy, có người đàn ông chịu xuống bếp vì mình là chuyện thật hạnh phúc.

Đúng rồi, có chuyện này, em muốn xác định lại một lần, chị dâu, chị thực sự cho rằng Nghiêm Hân là người mà anh yêu sao? Em cảm thấy… không phải đâu”

Vậy sao? Cô tự hỏi lại mình một lần, Lý Hách và Nghiêm Hân… bọn họ hẳn vẫn còn tình cảm với nhau, bằng không sao anh lại có ngoại lệ với cô ấy, bằng không sao có thể hạnh phúc như vậy?

Cô định viết thư hồi hâm Lý Vi, nói mình rất hâm mộ dũng khí và sự tự tin của cô ấy nhưng có cuộc gọi video hiện lên, là Chu Dụ Dân, cô mở webcam, vẫy vẫy tay với máy tính

–      Cô vẫn đang ở Paris? Anh cười rất ôn hòa

Bất ngờ xuất hiện, bất ngờ gặp nhau cũng bất ngờ mà hợp nhau, cô và Chu Dụ Dân trở thành bạn tốt. Giữa người và người có những duyên phận bất ngờ khiến cô không thể không tin tưởng vào ý trời

–     Đúng

–     Định bao giờ về Đài Loan?

–     Về Đài Loan… Cô nhíu mày, lắc đầu: – Điểm đến kế tiếp là Provence, sau đó là Đức, Bỉ, Thụy Sĩ…… Nhà xuất bản dự tính đặt trọng tâm cuốn sách ở Châu Âu

–    Tuy rằng cô ở nước ngoài nhưng lên mạng vẫn đọc được tiểu thuyết của cô.

Thấy cô cầm tách café, anh cũng bắt chước mà lấy tách café bên cạnh lên, làm động tác kính rượu. Bọn họ đều là những người yêu café, café trở thành cầu nối tình bạn giữa bọn họ.

–     Tôi chỉ viết chơi thôi, về khách sạn rảnh rỗi thì viết tiểu thuyết

Trước kia là vì bận, là vì tiền nhuận bút mà viết, giờ vì lãng quên, vì công việc. Người làm việc luôn có rất nhiều lý do. Cô không biết lý do đó có thích hợp không nhưng sáng tác là phương pháp duy nhất để cô quên đi thực tại.

–     Từ bao giờ lại để ý đến tiểu thuyết của tôi thế?

–      Con gái tôi là fan hâm mộ của cô

–      Nói điêu, anh lấy đâu ra con gái lớn như thế?

–      Cô ấy là em gái của vợ cũ nhưng cứ thích gọi tôi là daddy, tôi đành gọi cô ấy là baby. Cô ấy bay từ Canada về Đài Loan tìm tôi.

Bay về Đài Loan tìm anh ấy chẳng phải nên là vợ anh ấy sao? Sao có thể là cô em vợ gọi anh là daddy? Như vậy, chắc hẳn có một câu chuyện phấn khích được che dấu rồi

–     Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt này. Chu Dụ Dân lấy tay che che màn hình

–     Ánh mắt gì? Tôi đâu có làm gì?

–     Còn nói không, ánh mắt cô như hổ đói thấy hươu sao, diều hâu gặp gà con đi lạc vậy. Cô muốn lấy truyện từ tôi. Anh lên án

Cô bật cười, mắt người này làm bằng kim cương hay sao mà sắc bén như vậy

–      Rõ ràng thế sao?

–      Có, rất rõ

–     Được rồi, tôi thừa nhận, lúc nào có dịp kể tôi nghe chuyện về Daddy và Baby đi.

–      Rồi sẽ kể. Nhớ nhé, cho dù có bận thì cứ nửa tiếng phải rời khỏi màn hình máy tính mà động chân động tay một chút

–      Vâng thưa bác sĩ Chu

Chu Dụ Dân cười cười, nghĩ nghĩ, chần chờ một lúc lâu mới nói:

–      Tôi vẫn cảm thấy chuyện đó cô xử lý chưa thỏa đáng

Trình Tâm Di hiểu anh ám chỉ điều gì:

–      Có người từng nói, kết quả mới là quan trọng. Dù sao cũng phải chia tay, cứ cố ràng buộc thì có ý nghĩa gì, tôi thích dao sắc chặt đay rối hơn

–     Cái này hình như là quyết định đơn phương của cô. Lý Hách có đồng ý không? Hai người đã từng nói chuyện cẩn thận? Có lẽ anh ấy cũng không muốn kết thúc

Nói chuyện cẩn thận, nếu cãi nhau cũng tính thì số lần bọn họ nói chuyện cẩn thận chắc có thể ghi vào kỉ lục Guiness thế giới mất

Mệt mỏi! Ba năm cuộc sống hôn nhân đã khiến lòng cô dần bị mài mòn, đến độ dù có nhiều tình cảm cũng có thể ép mình coi như không biết.

–    Bác sĩ Chu, đừng quên tôi làm gì, tạo ra nút thắt, kịch tính, làm cho nhân vật chính hiểu lầm rồi hòa giải… là điều tôi rất rành, tôi đã viết rất nhiều lần những chuyện như thế, thực sự chẳng muốn nó phát sinh với mình. Cho nên, khóc lóc van xin, tan nát cõi lòng… Thôi, tỉnh được thì tỉnh, dù sao đi một vòng lớn, đến cuối cùng vẫn phải về với vạch xuất phát…

–      Sao cô dám chắc như vậy?

Không hiểu tại sao ai cũng hỏi cô câu này. Chẳng lẽ những gì cô tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, trải qua và cảm nhận đều không thể xác định được sao? Không tin vào sức phán đoán của cô?

Lý Hách với cô, có ân nghĩa nhưng không có tình cảm

Bọn họ không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, khắc cốt ghi tâm. Giữa bọn họ, đạo nghĩa và trách nhiệm nhiều hơn tình cảm rất nhiều. Cô không thích thừa nhận nhưng cũng phải đồng ý với Giang Quốc Tân, giữa Nghiêm Hân và cô, là đàn ông chọn ai không cần hỏi

Huống chi, Lý Hách cũng từng tỏ rõ thái độ đấy thôi? Là chính anh nói: Không phải là Nghiêm Hân thì là ai cũng thế cả

Cô vừa kiêu ngạo lại vừa nhạy cảm, tuyệt đối không muốn trở thành “cũng thế cả” với Lý Hách.

–    Đổi đề tài đi. Cô lắc lắc đầu

–    Ừm…

Chu Dụ Dân rất nghe lời:

–    Bệnh tim của baby lại tái phát rồi

Anh nói rất bình thản nhưng cô có thể thấy rõ sự buồn bã trong mắt anh

–      Nghiêm trọng không?

***

Sau khi Dương Dương đi được một tuần, Lý Hách nhận được “tiền lương”

Trước kia Dương Dương đưa tiền cho công ty, ngoài tiền thuê nhà, tiền nhân sự linh tinh, còn lại Tằng Tiểu Muội đều tích vào tài khoản của công ty để chuẩn bị cho mọi tình huống

Về phần tiền của anh, vì Dương Dương rất cẩn thận, ngày nào cũng kiểm tra ví của anh, luôn để trong ví có tiền nên anh chưa bao giờ lo lắng vì tiền.

Giờ Dương Dương đi rồi, không ai kiểm tra vì cho anh, có mấy lần ăn cơm, gọi đồ ăn rồi mới phát hiện ví tiền trống rỗng. Vì vậy cuối tháng Tằng Tiểu Muội phát tiền lương cho anh

Tiền cũng không nhiều, chỉ có 5 vạn đồng. Anh và Quốc Tân chờ lĩnh lương nhưng đây là kinh nghiệm đặc biệt trong đời anh

Anh hỏi Quốc Tân cầm tiền lương rồi thì muốn làm gì? Quốc Tân lườm anh một cái rồi nói:

–     Ngoài việc về nhà đưa cho vợ thì cậu nghĩ là làm gì?

Anh hỏi Tiểu Triệu, Tiểu Triệu nói trả tiền nhà, nộp bảo hiểm, sinh hoạt phí, còn lại thì một phần để tiết kiệm, một phần để vui chơi giải trí, thế là vừa hết

Anh hỏi A Hưởng, A Hưởng ở cùng cha mẹ, anh kiếm tiền để mua nhà, lấy vợ. Anh cười lấy ra năm tờ một ngàn rồi thần bí nói: “Cái này để ăn cơm, đi lại, còn lại thì tiết kiệm mua nhà”

Tằng Tiểu Muội là người có kế hoạch nhất. Cô chia tiền vào vài phong bì. Bên ngoài viết “tiền ăn”, “tiền nhà”, “tiền điện nước”, “tiền phát sinh”; “gửi ngân hàng”. Cô vỗ vỗ phong bì cuối cùng rồi như ám chỉ mà nói: “Sếp ạ, bao giờ nó dày hơn 1cm thì chứng tỏ văn phòng của chúng ta thành công rồi”

Anh thoải mái nhận ám chỉ này của cô, gật đầu nói:

–     Anh sẽ cố gắng!

Tan tầm về nhà, anh lấy ra mấy phong bì, học theo Tằng Tiểu Muội mà viết “Tiền ăn”; “Tiền điện nước”; “tiền phát sinh”; “tiết kiệm…”…

Anh không cần gửi ngân hàng bởi vì anh có rất nhiều cổ phiếu, tiền nhiều đếm không xuể, chẳng qua mấy thứ đó giờ không ở trong tay thôi

Bỏ qua mục gửi ngân hàng, anh đếm tiền, chia chia rồi đếm đếm… Đột nhiên như nhớ ra cái gì, anh cất hết phong bì bỏ vào ngăn kéo, cầm số tiền còn lại rồi đi ra ngoài

Vẫy taxi đến thẳng trung tâm mua sắm.

Lý Hách rất ít khi đến đây, trước kia quần áo của anh đều do Dương Dương để ý, cô quản lý cả ví tiền của anh, nhu cầu hàng ngày, bữa ăn giấc ngủ, nếu không phải có chuyện bất ngờ thì chắc cả đời này sẽ là như vậy

Lúc mới kết hôn, anh đưa Dương Dương đến vần lần nhưng từ sau khi mở văn phòng luật thì trung tâm thương mại với anh chỉ là một địa điểm nào đó

Đi thang máy lên lầu hai, anh đi về phía quầy hàng quần áo phụ nữ. Anh xem rất cẩn thận, mỗi một cửa hàng, mỗi bộ quần áo anh đều xem rất nghiêm túc như xem báo cáo vậy

Anh chọn tới chọn lui hồi lâu mà không vừa lòng, mãi đến khi đi qua Iris thì mới bất giác dừng chân. Quần áo ở đây kiểu dáng đơn giản nhưng cắt may khéo léo, trông rất thanh lịch

Anh nhớ tới bộ váy màu trắng kia của Dương Dương. Bước vào quầy, tuy rằng một người đàn ông đến đây rất lạ nhưng may mà bộ dạng của anh không quá ất ơ nếu không nhất định sẽ bị người ta nhìn chằm chằm.

Cô nhân viên đi về phía anh, khách khí hỏi:

–    Tiên sinh, muốn xem loại quần áo gì?

Anh lắc đầu đi về phía giá treo âu phục, cẩn thận xem từng bộ, anh nhìn trúng một bộ âu phục vải chiffon

Đó là bộ váy liền, cổ tròn, tay lỡ trong suốt, váy dài tới đầu gối, hông có một chiếc thắt lưng mềm mại. Bộ váy này phối hợp với giày cao gót màu trắng và túi xách màu sáng nhất định sẽ rất đẹp

Anh vừa lòng lấy bộ váy xuống, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi cô nhân viên:

–     Vợ tôi cao 1m65, nặng 50kg thì nên mặc cỡ nào?

–    Tôi hiểu rồi, xin chờ một lát

Đến khi trung tâm thương mại đóng cửa thì anh xách ba chiếc túi về nhà, bên trong là váy áo, giày và túi xách

Anh huýt sáo đi về nhưng về đến nhà lại bất ngờ gặp được Nghiêm Hân

Anh ngừng cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của Nghiêm Hân, nhớ tới lời Tiểu Triệu nói: “Lý luật sư, nếu anh không có ý gì với Nghiêm tiểu thư thì không cần quá phong độ, nó sẽ khiến cho cô ấy ôm ấp hi vọng, cảm giác nhất định có thể hợp lại với anh”

Anh không muốn tái hợp với Nghiêm Hân, anh muốn tái hợp với Dương Dương.

Năm ấy Nghiêm Hân khiến anh đau lòng muốn chết, khiến cho anh mất hết niềm tin vào tình yêu, anh không muốn tin tưởng vào bất kì người con gái nào nữa. Là Dương Dương đã đem sự không tin chuyển thành tin tưởng, là Dương Dương đã khiến anh lại một lần nữa tin tưởng vào tình yêu, tin vào con người. Bất kể là dựa vào “tình yêu” hay “một ngày bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng” thì anh và Nghiêm Hân cũng đều không thể có chuyện gì được

–     Không phải Quốc Tân đã nói với em là anh sẽ không giúp em nữa sao?

–     Đúng, anh ấy đã gọi điện nhưng em muốn hỏi anh, vì sao không giúp em? Anh không giúp em thì em sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng thôi

Vẻ mặt cô nàng vô cùng bất lực

–     Em sẽ không trắng tay đâu, nếu em đồng ý nói chuyện tử tế thì anh tin chồng em sẽ chịu đem tiền ra giải quyết

Nếu Nghiêm Hân không nói dối, Vương Sùng Lâm thực sự để cho bồ nhí có con thì anh tin Vương Sùng lâm nhất định càng muốn giải quyết cuộc hôn nhân này, anh ta muốn danh dự, nhất định sẽ chọn phương pháp thỏa thuận ngầm.

Chút tiền cấp dưỡng Vương Sùng Lâm đưa không phải là thứ cô ta muốn, cô ta muốn một nửa tài sản của anh ta.

–     Vậy còn con? Đến con em cũng mất đi, anh nhẫn tâm để mẹ con em chia lìa?

–     Em có chắc là Vương Sùng Lâm muốn con của em không? Con em và anh ta có quan hệ huyết thống sao?

Lí Hách vừa hỏi, Nghiêm Hân hoảng hốt bước lùi về phía sau vài bước, đến khi đụng phải tường thì mới dừng chân. Anh… sao anh lại biết?

–     Lý, Lý Hách… sao anh có thể nói những câu tàn nhẫn như vậy, anh đang nghi ngờ, có phải anh còn hận em?

Cô ta rơi nước mắt trông vô cùng tội nghiệp

Thiếu chút nữa Lý Hách đã định bước lên đỡ cô nàng nhưng vừa bước chân ra thì anh đã nhớ tới những bức ảnh cha đưa cho mình, nhớ tới sự hiểu lầm của Tằng Tiểu Muội. Không được, anh không thể nào lại để cho người ta hiểu lầm nữa, mặc kệ người hiểu lầm là Nghiêm Hân hay Dương Dương.

–     Anh không hận em cũng không nghi ngờ em, anh chỉ nói sự thật thôi. Em càng cố chấp thì càng chẳng được gì

Anh khuyên Nghiêm Hân chấp nhận thực tế.

–     Không, anh hận em, anh hận em lúc anh tham gia quân ngũ mà bỏ đi, chọn người khác, nhưng mà… thực sự không thể tha thứ cho em sao? Em đã nhận được báo ứng rồi

Cô ta lại kéo đề tài trở lại

Lí Hách thở dài. Anh đã không muốn nhắc đến quá khứ nhưng nếu cô ta đã muốn thì nói một lần cho rõ ràng cũng tốt, cho cô hết hi vọng, không cần cứ nịnh bợ mẹ anh nữa

–     Đúng thế, Nghiêm Hân, anh từng hận em, mấy năm sau khi em đi, anh bắt đầu nghi ngờ con người, nghi ngờ tinh yêu. May mà Dương Dương đã đến, cô ấy bước vào cuộc sống của anh, đem cho anh niềm tin. Cô ấy thường nói “Người hạnh phúc sẽ quên đi những bất hạnh”. Nếu cô ấy có thể đem lại hạnh phúc cho anh thì cô ấy chính là người vợ thành công. Nghiêm Hân, Dương Dương của anh đã rất thành công. Có cô ấy ở bên, lòng anh, con người anh, cuộc đời và sự nghiệp của anh mới có thể phát triển. Cô ấy đem cho anh niềm hạnh phúc tuyệt vời khiến anh quên đi những bất hạnh đã qua. Thực sự, anh không còn hận em nữa. Về chuyện Vương Sùng Lâm, anh là luật sư, anh chỉ tin vào sự thật. Xin lỗi, anh đã gặp riêng chồng em, cũng tận mắt nhìn bảng xét nghiệm DNA đó, căn cứ vào lương tri, đạo đức, anh không thể giúp em được

–     Anh… anh… sao anh có thể đi gặp chồng em?

Xong đời rồi? Hai bên đều thất bại, sau này cô ta phải dựa vào đâu

Lí Hách thở dài:

–      Anh hiểu phụ nữ sau khi ly hôn rất vất vả, nhất là như em lại phải nuôi con nhỏ nhưng lấy lập trường của luật sư, anh đề nghị em, nếu chồng em đồng ý trợ cấp, bất kể số tiền có khiến em hài lòng hay không thì cũng nên mau chóng nhận đi, bằng không nếu để chồng em đưa tờ giấy chứng minh kia ra thì dù có lên tòa em cũng chẳng nhận về được một xu nào đâu

Nói xong, anh đi qua Nghiêm Hân, lấy chìa khóa mở cửa nhà rồi đi vào, anh nghĩ nghĩ rồi xoay người, chọn từ ngữ cẩn thận:

–     Chỗ mẹ anh em không cần nghĩ nhiều, bà ấy chưa bao giờ khống chế được chuyện hôn nhân của anh. Hơn nữa cha anh cũng ủng hộ anh, sớm muộn gì Dương Dương cũng sẽ quay về bên anh.

Lý Hách lấy lại vẻ tự tin, tựa như anh đang cùng khách hàng đứng trên tòa án. Anh không còn coi Dương Dương là luật sư đối thủ nữa, anh muốn coi cô là đương sự của mình, toàn tâm toàn ý giành lại hạnh phúc cho cô

Cũng chẳng nhìn Nghiêm Hân thêm lần nữa, anh đi vào nhà

Anh đem bộ âu phục mới mua để bên cạnh bộ vest của anh, đặt túi xách ở bàn làm việc, đem hộp giày đặt trong tủ để giày, sau đó vào thư phòng, mở máy tính viết mail

“ Dương Dương, đoán em anh đi đâu? Đáp án chính là trung tâm thương mại!

Tằng Tiểu Muội cho anh 5 vạn đồng tiền lương, anh học theo cô ấy chia tiền vào phong bì, thật phiền phức, lúc trước sao em có thể xử lý được việc này? Phần tiền để gửi ngân hàng, anh đem đi mua váy, giày và túi xách cho em

Lúc mua túi xách, anh nhớ tới chiếc túi em dùng sớm đã bị rách. Thật là, con gái trang điểm cho người mình thương, em chưa từng trang điểm xinh đẹp cho anh xem, có phải là vì em chắc chắn rằng cả đời này Lý Hách chỉ yêu mình Dương Dương nên không thèm để ý?

Anh là công tử nhà giàu, đời này chưa từng phải phiền não vì tiền, lúc trước khi kết hôn anh có người cha giàu có, sau khi kết hôn lại có cô vợ liều mình kiếm tiền. Anh thoải mái làm chuyện mình muốn làm, chưa từng nghĩ tiền có thể khiến bao người lo lắng

Mãi cho đến một ngày Tằng Tiểu Muội nhìn chằm chằm vào anh mà nói: “Không có tiền trả tiền thuê nhà”; “sắp bị cắt điện rồi”; “sắp đến ngày phát lương”… Lần đầu tiên anh phát hiện không có tiền thực sự đáng sợ, anh có thể hỏi một câu không, trước kia làm sao em ứng phó được?

Anh cố gắng nhận vài vụ án anh không thích, sau đó thắng kiện, lúc nhìn nụ cười tươi của đương sự thì anh mới chợt phát hiện, thì ra bất kể có thu phí hay không, chỉ cần giúp được người cần giúp thì đều rất đáng để vui vẻ

Lại nói, hôm nay nhận được tiền lương, mua được quà cho em, lần đầu tiên anh phát hiện, kiếm tiền là chuyện khiến người ta cảm giác thành công cỡ nào. Sau này anh phải kiếm thật nhiều tiền, mua nhiều quần áo cho em, mua xe mới, mua nhà, để em có thể làm những việc em muốn làm

Anh thề, anh sẽ thay đổi, có lẽ không đủ nhanh nhưng anh nhất định sẽ cố gắng

Vừa nãy Nghiêm Hân đến đây, cô ấy hỏi có phải là anh còn hận cô ấy?

Anh đáp: “Đúng thế, Nghiêm Hân, anh từng hận em, mấy năm sau khi em đi, anh bắt đầu nghi ngờ con người, nghi ngờ tình yêu. May mà Dương Dương đã đến, cô ấy bước vào cuộc sống của anh, đem cho anh niềm tin. Cô ấy thường nói “Người hạnh phúc sẽ quên đi những bất hạnh”. Nếu cô ấy có thể đem lại hạnh phúc cho anh thì cô ấy chính là người vợ thành công. Nghiêm Hân, Dương Dương của anh đã rất thành công. Có cô ấy ở bên, lòng anh, con người anh, cuộc đời và sự nghiệp của anh mới có thể phát triển. Cô ấy đem cho anh niềm hạnh phúc tuyệt vời khiến anh quên đi những bất hạnh đã qua.”

Anh trịnh trọng nói với cô ấy, anh sớm đã không còn hận cô ấy, mà tình yêu cũng theo hận thù biến mất lâu rồi

Dương Dương, còn giận anh không?

Không sao, em có quyền này, có lẽ em chưa đọc mail anh viết, có lẽ em không tin những gì anh nói nhưng xin em hãy tin là anh thực sự rất rất yêu em”
Bình Luận (0)
Comment