Không biết đứng bao lâu, Trình Tâm Di mới lấy lại tinh thần, đi vào trong phòng.
Tầm mắt chậm rãi dời đi, cô phát hiện mỗi bức tường, mỗi ngăn tủ, mỗi nơi cô nhìn thấy đều có rất nhiều ảnh của mình, có thể là ảnh đơn hoặc ảnh đôi, bức ảnh nào cô cũng cười rất vui vẻ
Tất cả đều là Lý Hách chụp, anh ấy luôn thích dùng di động chụp ảnh cô ở mọi lúc, mọi nơi.
Cô cảm thấy mình không đủ xinh còn Lý Hách thì lại quá tuấn tú, cô thường ôm anh hỏi: “Nếu em nuôi anh béo thêm 10kg thì những người nói anh là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu là em có phải là sẽ ít đi không?”
Anh nghe xong, không những không an ủi cô mà còn nói: “Dựa vào khả năng nấu nướng của em, nuôi anh béo thêm được 10kg là một việc làm có tính khiêu chiến cao đấy”
Anh đang cười nhạo cô nấu cơm khó ăn nhưng mỗi người đều có sở trường, sở đoản của mình. Cô không biết nấu ăn nhưng biết viết tiểu thuyết. Nhưng Lý Hách… hình như không có gì là anh không làm được?
Việc nhà, nấu cơm, sự nghiệp, quan hệ xã giao… được rồi, anh không quá giỏi việc kiếm tiền… không đúng, gần đây anh đã chứng minh, đối với việc kiếm tiến, anh cũng rất có khả năng.
Anh chưa từng nói cô xinh đẹp nhưng anh chụp rất nhiều ảnh của cô, rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến độ có thể chứa đầy thẻ nhớ 8GB
Anh nói mỗi khi tâm tình không tốt, vụ án không thuận lợi, chỉ cần mở điện thoại, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô thì mọi chuyện sẽ thật dễ dàng. Nghe câu nói đó, cô liền tự an ủi mình, không thể làm công chúa trong mắt người khác cũng không sao, cô có thể giúp anh quên đi phiền muộn là được.
Cô chậm rãi bước qua, nhìn mỗi bức ảnh chụp, trong ảnh mình đang cười, cười rất vui vẻ, cười rất hạnh phúc. Thì ra trong cuộc hôn nhân này, ngoài cãi cọ, oán trách thì cô cũng có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ. Chỉ là mọi người thường nhớ chuyện xấu mà quên đi những kỉ niệm đẹp
Đi một vòng, cô quay lại phòng khách, thấy vali của Lý Hách và chiếc loa phát thanh, anh… còn chưa đi?
Cô cầm vé máy bay và hộ chiếu của anh lên, vé máy bay đã quá hạn, là chuyện gì đã cản trở hành trình của anh?
Nhưng Lý Vi, Tằng Tiểu Muội không lừa cô, anh thực sự dự tính đến Hà Lan tìm người, theo bản năng, cô mở vali của anh ra.
Lý Hách không biết sắp xếp hành lý, mỗi lần đi công tác, nếu để tự anh sắp đồ thì nhất định sẽ quên cái này cái nọ. Vali vừa mở ra, quần áo chỉ có một góc nhỏ, quả nhiên không mang kem đánh răng, bàn chải… nhưng, áo khoác nữ, quần áo nữ, giày, boot, túi xách và mũ len nữ lại kín vali. Đang làm gì đây? Anh ấy xuất ngoại sao lại mang theo những thứ này, chẳng lẽ anh định đổi nghề làm lái buôn?
Cô cầm quần áo, nhất nhất kiểm tra, giữa hành lý, cô còn tìm được ảnh chụp chung của bọn họ và hai cuốn tiểu thuyết của cô. Vì sao lại mang những cái này? Đầu óc cô có chút hỗn loạn, cô không hiểu được anh đang làm gì?…
Như là nghĩ đến điều gì đó, cô vội vã mở cặp laptop của mình, lấy máy ra, mở hòm thư điện tử, tìm mail cuối cùng Lý Hách viết
“Dương Dương, ngày mai anh bay sang Hà Lan tìm emQuà cho em đã mang theo, ảnh của chúng ta cũng mang theo, sách của em cũng mang, loa phóng thanh cũng mang, hộ chiếu, vé máy bay cũng mang. Anh vừa đóng vali, tưởng tượng khi em nhận được những món quà này, có khi nào giống những cô bé trong TV mà nhảy dựng lên ôm chầm lấy anh rồi hôn anh, sau đó chúng ta như chưa từng cãi nhauCó nhớ anh đã từng nói, chờ khi nào anh kiếm được nhiều tiền thì sẽ dẫn em sang Châu Âu du lịch, đến phòng gương của lâu đài Versailles soi gương, đến Provence ngắm cánh đồng hoa oải hương lớn nhất thế giới, lại đến Italy xem những người Di-gan du mục… Kết quả, em không kiên nhẫn chờ, tự mình đi trước, bỏ lại anh cô đơn ở Đài Loan.Cho nên gặp được em rồi, anh dự định sẽ mắng em một chút rồi lạnh lùng nói: “đi thôi, mặc kệ em đã chơi đùa ở đâu, không có anh bên cạnh sẽ chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta sẽ đi du lịch Châu Âu lại một lần”Anh tưởng tượng em sẽ nhíu mày nói: “Không cần đi nữa, tốn kém lắm, chúng ta dành tiền, chỉ cần có 100 vạn là có thể sinh baby rồi”Chờ em nói xong, anh sẽ bắt chước mấy gã trong TV mà vung tay, thoải mái nói: “Sợ gì, chồng em giờ giá trị con người hàng mấy trăm triệu, muốn sinh bao nhiêu con chẳng được, chúng ta cứ thoải mái đi chơi thôi, nếu vui vẻ, chưa biết chừng sẽ mang theo ba baby về Đài Loan”Sau đó anh muốn xem em đỏ mặt, thẹn thùng trốn vào lòng anh, giống như trước kia vậy… Sau đó, anh muốn em cằn nhằn mọi chuyện với anh.Anh muốn nói: Trước kia nhà là nơi thoải mái nhất, cuối cùng anh lại tự biến mình cực kì mệt nhọc mới chịu về nhà. Giờ nhà trở nên tĩnh mịch, anh lại biến thái, vừa tan tầm là đã vội về nhà, bởi vì anh sợ những bức ảnh của em cũng cô đơn như anh…Anh muốn nói: anh hay nói chuyện với những bức ảnh của em, có phần hơi giống bệnh nhân tâm thần phân liệt nhưng không nói chuyện với những bức ảnh của em thì anh sẽ rất cô đơn. Anh phát hiện, thành công của mình nếu không có người chia sẻ thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.Anh muốn nói với em, nguyên tắc không nhận những vụ ly dị là đúng. Không phải anh lấy cớ, anh có một đàn anh chuyên giải quyết những vụ ly hôn, kết quả anh ấy ba lần kết hôn là ba lần ly hôn. Thấy không, anh vừa nhận lời giúp Nghiêm Hân ly hôn thì em đã rời bỏ anh. Cho nên nhận những vụ ly hôn đúng là sẽ phải chịu báo ứngLý Vi mắng anh ngốc, nói em có lẽ đã không còn ở Hà Lan nữa, đương nhiên anh biết, anh chỉ là tinh thần phân liệt, không phải chỉ số thông minh giảm sút nhưng nếu anh không làm gì, chỉ ở nhà tưởng tượng, năm tháng nữa, mỗi lần năm tháng, anh đều chẳng được gặp em… Anh cảm thấy anh sẽ điên mất. Không chỉ bị điên mà còn phải suy nghĩ cho hành xóm nữa, anh phải đi Hà Lan một chuyến, cho dù không tìm thấy em thì anh vẫn sẽ dùng loa phóng thanh kêu to – Dương Dương, anh yêu emNgày mai thời tiết có đẹp không?”Xót xa dâng lên khiến mắt cô nheo lại, nước mắt dâng đầy, khịt khịt mũi, cô lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, lại mở một mail khác.
“Dương Dương, trước kia mỗi lần cãi nhau, anh đều nói: “Em sai rồi!”Thấy em càng bực bội, về sau anh đều cố né mấy chữ này nhưng bây giờ anh muốn trịnh trọng nói với em: “Em sai rồi!”. (Rất cáu à? Hoan nghênh em bay về Đài Loan mà đánh anh, vé máy bay anh trả)Anh không nói bậy đâu, em thực sự sai rồi. Anh không yêu Nghiêm Hân, anh yêu em!Nếu những lời này anh nói khi 23 tuổi thì em có thể thoải mái đánh anh, anh chẳng những không né mà còn sẽ nói “cứ đánh mạnh vào” bởi vì nói dối là việc sai tráiNhưng bây giờ, anh thực sự không yêu Nghiêm Hân, anh yêu em! Đây là điều thiên chân vạn xác, là thật lòng thật ý, là lời nói thật không gì có thể bẻ cong được.Anh yêu em, mặc kệ em có xinh đẹp bằng Nghiêm Hân không, anh yêu em, không phải vì tiền hàng tháng em kiếm cho văn phòng, anh yêu em, không phải chỉ vì một tờ giấy chứng nhận, một đoạn hôn nhân, mà bởi vì… Anh không thể không yêu emAnh không thể không yêu em, nhìn em ngủ gật trước máy tính mà tim anh đau nhói. (Nhìn thấy Quốc Tân mệt mỏi ngủ gật anh lại chỉ nghĩ tiền lương mình bỏ ra thật đáng giá). Nhìn em nhíu mày, không ngừng nói không sao mà tim anh như bị ngàn đôi tay bóp chặtEm không vui vẻ luôn khiến anh đau lòng, có nhớ ngày đó ở bệnh viện, em nói anh luôn đối xử tốt với bạn hơn với vợ, cho nên em muốn làm bạn chứ không muốn làm vợ anhNhững lời này khiến anh không thở nổi…Em đi rồi, không do dự mà rời khỏi thế giới của anh, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ mỗi phút, như thể có chiếc cối đá nghiền nát tim anh, nặng nề khiến anh không thể chịu đượcAnh tự hỏi: Yêu em vất vả như vậy, có cách nào để không thể yêu em?Xin lỗi, anh chẳng có cách nào cả, bởi vì em cũng biết rồi đó, tim là cơ trơn (??? Hix, đâu có đâu à)Em luôn phê bình tình yêu của anh chỉ là nói miệng nhưng nếu anh không nói thì sao em biết anh yêu em? Em cũng không thông minh như anh, không biết cách quan sát người khác mà có những phán đoán chính xác, cho nên anh nhất định phải nói, đến khi nào em chịu hiểu rằng anh yêu em thì mới thôi.Không ngờ, nói ra còn càng không đáng tiền, đến cuối cùng ngay cả niềm tin cũng chẳng cóEm tuyệt đối không thể hiểu anh hối hận cỡ nào, có lẽ anh nên bớt nói “anh yêu em”, có lẽ anh nên dùng nhiều hành động để biểu đạt tình yêu chứ không chỉ nói miệng, có lẽ trong mắt em anh đã thành kẻ nói nhiều, chỉ biết nói suông, nhưng Dương Dương à, em sai rồi, anh yêu em.Là em đuổi Nghiêm Hân ra khỏi lòng anh, là em khiến cho anh tìm lại được tình yêu ngọt ngào, ấm áp, em không thể thay đổi thất thường như Trái đất được, cho mọi người mùa hạ ấm áp rồi lại vứt mùa đông giá rét lại đây. (Hiện tại ở Hà Nội mọi người đều mong đông đến thì phải:)).Bởi vì anh yêu em cho nên em cũng phải yêu anh, cho dù anh từng làm sai nhiều chuyện nhưng “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật”, tha thứ cho anh đi, hơn nữa, tình yêu của em đã khiến anh thay đổi, sẽ không thể thu hồi tình yêu của anh, cũng không được trả lại hàng đâu”Cô thoải mái mỉm cười
Thật bá đạo, cho dù anh buông đao đồ tể, hiểu được nói yêu rồi không được rút lại thì cô sẽ phải chấp nhận sao?
Cho dù thế, cô vẫn lại mở một bức thư khác ra, từng bức mail đều mở ra đọc… Mãi đến khi nước mắt mơ hồ, trái tim chìm trong sự cảm động…
Đột nhiên, một trận ho khan nổi lên, ngay sau đó, cửa phòng mở ra, lúc này Trình Tâm Di mới nghĩ ra, Lý Hách vẫn còn ở trong nhà
Cô choáng váng, từ sau khi xem trộm vali của anh thì đã ngây người, bối rối, giờ xem xong 158 mail của anh, cô đúng là ngốc không thể tỉnh nổi
Cô ngây ngốc quay đầu, ngây ngốc nhìn bóng người lưng cong cong kia, nhìn anh đi thẳng vào bếp, không nhìn qua phòng khách một lần
Lý Vi không lừa cô, anh gầy, gầy đến độ vai cũng sụp xuống, cô không nhịn được oán trách, gầy như vậy, sao có thể mặc vừa âu phục cô mua cho anh
Hơn nữa chẳng phải anh cũng nấu ăn rất giỏi sao, sao lại tự ngược đãi mình, chẳng lẽ anh không biết, cho dù giận dữ, cho dù muốn lấy lại tình cảm với anh thì nhìn anh như vậy cô vẫn sẽ đau lòng?
Đúng, anh không biết cô sẽ đau lòng
Cô chưa bao giờ nói yêu anh, chưa bao giờ nói thật lòng với anh, cô không nói mình cô đơn, chỉ biết không ngừng cãi cọ, sau đó là nói những lời giận dữ, đến cuối cùng, anh cho rằng cô tính tình nóng nảy, đến kì sinh lý, chỉ quen dùng chuyện chia tay mà ép người… Nhưng trước nay chưa có lúc nào anh nghiêm túc nghe những lời thật tình của cô.
Cô rất tệ, bởi vì mình không nói ra lời nên coi những lời yêu của anh thành những lời dối trá, còn lớn miệng mà nói: “Lời luật sư nói không thể tùy tiện tin”.
Cô luôn nói cô hiểu anh nhưng ngay cả chính mình cô cũng chưa nghiêm túc hiểu qua, thật là xấu hổ. Cô có khả năng văn vẻ tốt như vậy nhưng không thể nào khiến anh hiểu lòng mình. Anh có khả năng nói tốt như vậy nhưng cô lại chẳng chịu tin tưởng. Cô đó… Hôn nhân thất bại, cô cũng phải chịu trách nhiệm một phần
Cô rời khỏi sofa, đi về phòng bếp, đứng trước cửa phòng, chờ anh xoay người
Anh đang ho khan, ho rất nhiều, người này chắc chắn lại không đi khám bác sĩ, anh không hiểu bây giờ virus rất biến thái, động một tí là sẽ mất mạng người sao? Cô muốn mắng anh đần độn nhưng lời nói đến miệng lại mới nghĩ ra, vì sao không nói cho anh rằng cô quan tâm anh, lo lắng anh, không nỡ thấy anh tự hủy hoại thân thể?
Cô đó, luôn dùng những lời trái lương tâm rồi đem mọi lỗi lầm đổ lên người anh, cô đúng là người phụ nữ xấu xa, bá đạo.
Lí Hách uống hết nước, không rời phòng bếp, lại nhìn bức ảnh dán trên tủ bếp mà nói:
– Dương Dương, nếu anh bảo Tằng Tiểu Muội gọi cho em, bảo với em là anh bị bệnh sắp chết thì em có để ý đến anh không?
Nói xong, anh tự cười giễu hai tiếng:
– Bệnh cũ lại tái phát rồi, em không phải là luật sư quân địch, em là vợ anh, anh không thể cứ dùng mưu kế với em mãi được
Sau đó lại liên tục ho khan.
Anh quay người, tầm mắt dừng lại ở bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa bếp kia, anh cười, lắc đầu, định lắc đi ảo ảnh trước mắt, nhưng mà… ảo ảnh không biến mất, anh dụi mắt, không chắc chắn mà bước lên vài bước, giơ tay chần chừ xoa mặt cô. Không chỉ nhìn nhầm, đến tay anh cũng có ảo giác?
– Dương Dương?
Anh đảo mắt nhìn
– Vâng
– Dương Dương?
Anh vẫn không dám chắc chắn, chưa biết chừng Virus cúm này có ảnh hưởng đến thần kinh của con người. Cô mỉm cười, nắm tay anh nói:
– Là em, em đã về.
Là Dương Dương! Không phải ảo ảnh! Lý Hách mỉm cười, cười thật lớn, ra sức ôm cô vào lòng, vòng tay thật chặt như chỉ sợ vừa buông tay cô sẽ lại biến mất
– Dương Dương! Dương Dương! Dương Dương!…
Anh gọi liên tiếp vài lần.
Cô thở dài, ôm eo anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh
– Dương Dương… anh rất nhớ em…
Như muốn xác định lại lần nữa, anh đẩy cô ra rồi nhìn cẩn thận một lần. Không sai, là Dương Dương của anh.
– Sao em lại trỏ về? Sao em biết mà về? Mệt mỏi à? Công việc rất vất vả? Em đi tắm trước đi, anh đi mua đồ ăn. Em thích ăn gì… À, đúng rồi là cua đúng không, nói cho em biết, giờ anh có nhiều tiền lắm, chúng ta có thể sống xa xỉ một chút, mua ốc nhé, ốc Hokkaido nhé…
Cô mỉm cười, ai nói tình yêu của anh chỉ là dùng miệng nói, tình yêu của anh còn thể hiện ở việc luôn săn sóc, chăm lo cho cô từng bữa ăn, từng món ăn, chỉ là cô chưa từng cẩn thận nhìn nhận
– Không cần đâu
Cô lắc đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt anh, khuôn mặt này… đã xuất hiện trong những giấc mộng suốt năm tháng qua của cô
– Không thích ăn ốc Hokkaido sao? Vậy tôm hùm đi, anh sẽ làm salad tôm hùm… đúng rồi, đầu tôm hùm nấu canh, ngon lắm
– Không cần
Cô cười từ chối
– Cũng không cần sao, thế em muốn ăn gì?
Anh vẫn rất hưng phấn
– Anh đi tắm đi
– Anh? Em muốn nấu sao?
Anh chỉ về phía mình rồi hỏi. Không cần đâu, cô nấu ăn thực sự… Ây dà…
– Em đưa anh đi khám
– Không cần đâu, giờ anh khỏe lắm rồi, chẳng qua là vitamin C trong tủ phải mua thêm thôi, sắp hết rồi…
– Anh không đi khám thì em sẽ lo lắng
Cô rũ mắt nhìn xuống, không giận dữ mắng mỏ, không khó chịu mà rất cố gắng, cố gắng nói một câu thật lòng.
Nụ cười đã tắt của Lý Hách trong phút chốc lại nở rộ, anh vội ôm chặt cô, sau đó chạy như bay về phòng.
Cô nói lo lắng, cho nên cô định tha thứ cho anh, cho nên cô đồng ý cho anh cơ hội hoãn thi hành hình phạt, cho nên bọn họ còn có thể, cho nên… Anh sẽ vô cùng vô cùng cố gắng tranh thủ hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Nhìn bóng lưng của anh, Dương Dương cười nhắc nhở mình, trong vali còn quà sinh nhật của anh, nhớ phải tặng.