Đánh Cược Với Tình Yêu

Chương 2

Diane Benchley, nữ bá tước Cameron, nắm lấy bàn tay của người hầu và bước ra khỏi cỗ xe ngựa thuê màu đen. “Sẵn sàng chưa Jenny?”, cô thì thầm.

Cô gái dong dỏng cao và gầy gò đang bước xuống bậc đá ngay sau cô, gật đầu. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on. “Đúng như chúng ta đã diễn tập nhỉ?” Genevieve Martine cũng thì thầm đáp lại với chất giọng vốn là sự kết hợp quyến rũ của tiếng Pháp, Đức và Anh trong trường nữ sinh.

Mái tóc vàng óng của Jenny được búi cao khiến cô ta trông giống nữ gia sư hoặc người bạn đồng hành của một mệnh phụ đứng tuổi, nhưng đấy là một hành động có chủ tâm. Tối nay mọi cặp mắt phải dồn vào Diane, và những chiếc lưỡi sẽ phải liến thoắng đủ mọi chuyện hay ho bên ngoài tầm nghe của cô ấy. Nhưng không phải của Jenny; cô rất giỏi trong việc không gây chú ý.

“Đúng vậy. Và tôi xin lỗi vì đã yêu cầu như thế, đêm nay quan trọng hơn tôi đã dự liệu. Cô biết tôi muốn có hơn bốn ngày để hoạch định toàn bộ tương lai của tôi… của chúng ta.” Diane giả vờ chỉnh sửa găng tay lụa đen dài đến khuỷu tay của mình, tranh thủ quan sát căn nhà to lớn trước mặt. Ánh nến sáng bừng từ mỗi khung cửa sổ, tiếng nói cười và tiếng nhạc khiêu vũ tràn ra ngoài phố. “Cô chắc chắn ngài Cameron sẽ không có mặt ở đây chứ?”

“Thiệp mời không bao giờ được gửi đến nhà anh ta”, Jenny xác nhận, một nụ cười thoáng qua làm dịu đi nét mặt cô. “Thật đáng xấu hổ, tôi biết chứ.”

“Xuất sắc. Anh ta thật phiền phức, tối nay tôi không muốn gặp anh ta. Tôi tin buổi tiệc này sẽ thú vị hơn vì sự vắng mặt của anh ta.” Diane len lỏi vào giữa đám đông quan khách và xe cộ đang dừng đỗ.

Trong lúc di chuyển cô quan sát thấy có rất nhiều xe ngựa có gắn huy hiệu trên cửa. Chỗ này là một công tước, chỗ kia là một bá tước cùng với anh em, cô dì chú bác, con cháu của họ - những người giàu có và quyền lực xen lẫn những kẻ đố kỵ và cạnh tranh với họ. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn. Đây chính là buổi vũ hội trang trọng của Công tước và nữ Công tước Hennessy. Nếu không vì cô là đề tài xì xầm của cánh phụ nữ thì cô đã suýt không được mời đến buổi tối hoàn hảo này.

Hẳn nhiên không ai nhận ra rằng cô đã sắp đặt sao cho chuyến trở về London của mình rơi đúng vào thời điểm của buổi vũ hội. Tuy trước đây cô chỉ có một mục đích duy nhất trong tối nay nhưng lúc này cô lại có tới hai. Đang suy tư thì một con rồng sơn đỏ xoắn quanh thanh gươm đẫm máu đúng lúc lọt vào tầm mắt của cô để nhấn mạnh thêm quan điểm đó. Hơi thở dồn dập hoàn toàn phản bội ý chí của cô. Oliver Warren.

“Haybury ư?”, Jenny hỏi và đưa mắt nhìn theo. “Không phải cô đang đắn đo đấy chứ?”

Diane nhún vai. “Không. Làm gì có. Đúng ra thì việc này là không cần thiết nhưng kế hoạch lý tưởng đã bị chôn vùi ở York, sự cần thiết là thứ vẫn còn sót lại. Giờ đây khi đã xem xét kỹ thì dù sao anh ta vẫn là lựa chọn tốt hơn.”

“May đấy, giờ đây anh ta là sự lựa chọn duy nhất rồi.” Trong hơi thở Jenny lầm bầm gì đó bằng tiếng Đức về Henry, ngài Blalock và địa ngục sâu thẳm.

Diane cũng lặng lẽ rủa thầm. Mặc kệ những gì Shakespeare đã viết vè kế hoạch được sắp xếp chu đáo nhưng vẫn gặp thất bại, những toan tính của cô sẽ không đi chệch hướng. Đối tượng tham gia có thể sẽ thay đổi, nhưng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng thì cô đã đi xa đến mức không thể quay đầu lại được. “Công bằng mà nói tôi không nghĩ ngài Blalock dự định quy tiên”, cô hạ giọng. “Và chắc chắn không phải do bị gãy cổ.”

Jenny phát ra một âm thanh nhạo báng. “Một người đàn ông sáu mươi tuổi còn mong đợi gì khi ông ta đuổi theo bầy cáo? Dưới trời mưa nữa chứ?”

Và đó là vấn đề của một vài nhà quý tộc quá cố mà cô từng quen biết trước đây, Diane ngẫm nghĩ. Bất chấp mọi chứng cứ cho thấy điều trái ngược, họ vẫn nghĩ bản thân mạnh mẽ, bất khả xâm phạm và bất tử… cho đến khi họ té ngã. Và họ ngã với một tần suất lớn đến mức báo động. Cô có thể tự trách chính mình vì theo cách nào đó đã trở thành một người chuyên tạo ra các quả phụ, cô suy ngẫm, nhưng chẳng phải cô cũng quen một gã đáng chết nhất mà gần đây đã thừa kế tước vị hầu tước cùng một gia tài đồ sộ đấy thôi.

“Cô sẽ tiếp cận Haybury bằng cách nào?” Jenny hỏi ngay khi cô vừa suy nghĩ đến đó.

Câu hỏi đó đã làm cô thao thức suốt đêm qua. “Tôi có vài ý tưởng. Cứ để đó cho tôi.”

Khẽ gật đầu, Jenny len qua viên quản gia và đến bên một nhóm các cô gái đang mỉm cười khúc khích, rõ ràng họ rất thích thú với Mùa Vũ Hội đầu tiên của mình ở London. Diane quan sát họ một lát, không chắc cô đang đố kỵ với vẻ ngây thơ của họ hay là thương hại họ vì lẽ đó. Nhưng cô đã trải qua con đường giống hệt họ và cô đã học được bài học của mình. Cái giá phải trả có thể hơi đắt, nhưng thực tế là cô đã được mở mang đầu óc rất nhiều.

Buổi tiệc xa hoa đến nỗi viên quản gia phải thông báo từng vị khách vừa đến cho toàn thể đám đông. Cô cũng đoán trước được nên đã chọn trang phục phù hợp. Phần chân váy bằng lụa đen buông xuống từ thắt lưng. Phần thân áo cùng màu được chăm chút cầu kỳ và sáng lấp lánh với những viên thuỷ tinh đen. Ống tay áo bằng ren đen kéo dài đến khuỷu tay, một dải ren khác bao quanh viền cổ thấp và đầy đặn. Bộ đồ cùng đôi găng tay đen dài đã ngốn của cô một khoản kha khá. Và cô biết từng xu một đều sẽ phát huy giá trị của nó.

Cô trao tấm thiệp mời của mình cho quản gia và lắng nghe những tiếng thì thầm đã bắt đầu râm ran sau lưng mình. “Kính thưa quý ông và quý bà”, ông ta cất tiếng từ bậc thềm cao nhất, “Diane Benchley, Phu nhân Cameron.”

Diane hất cằm rất nhẹ, chỉ vừa đủ để khoe chiếc vòng cổ mã não đen hình giọt lệ đồng bộ với đôi hoa tai. Tiếng rì rầm trong phòng khiêu vũ rộng lớn nhạt dần, rồi chợt bùng lên, thay đổi âm lượng từ tiếng vo ve của ong thợ sang tiếng xèo xèo của ong bắp cày. Và cô vẫn đứng đó, cố tình thu hút họ. Nở nụ cười nhẹ nhàng, bí ẩn, cô bước xuống nền nhà lát đá hoa cương. Hãy nhìn đi, cô lặng lẽ thúc giục, nghiêng đầu với Công tước và nữ Công tước Hennessy khi họ bước đến chào đón mình. Hãy tò mò đi.

Trước trưa mai những ai chưa từng nghe về việc cô trở về London cũng sẽ được biết. Và đó chính là kế hoạch của cô. Bởi vì sau đó cô sẽ có tất cả. Hay chí ít là những thứ cô muốn.

“Được gặp cô thật là mừng, Diane”, nữ công tước thầm thì. “Cô đã ở xa quá lâu rồi!”

“Cảm ơn các vị đã mời tôi tối nay, thưa Đức ngài”, Diane đáp, thầm nghĩ cô chỉ mới gặp nữ Công tước Hennessy đúng một lần và bà ta đã dùng toàn bộ thời gian để càm ràm về bệnh gút của chồng mình.

“Tôi xin chia buồn vì sự ra đi của ngài Cameron”, vị Công tước bị bệnh gút càu nhàu, liếc nhìn bộ cánh màu đen từ đầu đến chân của Diane. “Hai năm rồi nhỉ?”

“Vâng, chuyện đã qua rồi.” Cô làm điệu, đầu ngón tay nấn na trên viền cổ áo. “Tôi yêu thích trang phục màu đen. Từ khi để tang cho Frederick, tôi đã không thể từ bỏ được.” Cô mỉm cười. “Ngài có nghĩ đó là màu rất ít được phụ nữ lựa chọn không?”

“Phải”, Hennessy đáp, ánh mắt dõi theo những ngón tay bỡn cợt của cô. “Rất ít.”

Nữ công tước hắng giọng. “Tận hưởng buổi tối vui vẻ nhé, Phu nhân Cameron.”

“Ồ, vâng. Cảm ơn bà.”

Cô dự định sẽ tận hưởng, hoặc cô đã thực sự cảm thấy như thế lúc đầu lên kế hoạch trở lại xã hội thượng lưu. Cho đến lúc này kế hoạch của cô đã được tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết và sẽ phải được tiếp tục. Tình thế đã thay đổi, một số chuyện thậm chí cô còn không thể lường trước, nhưng cô sẽ làm được. Mọi việc sẽ vất vả hơn dự tính, và sẽ phải dính líu đến… anh ta, nhưng có lẽ như thế sẽ mang lại lợi thế cho cô.

Ít ra cô cũng lựa chọn suy nghĩ là với một ít nỗ lực về mặt chiến thuật và có lẽ kèm chút đe doạ sẽ mang lại thứ cô muốn. Thứ cô cần. Và đòi hỏi như thế cũng chẳng phải nhiều nhặn gì.

Một anh chàng cao ráo với ghim cài lấp lánh trên cà vạt tiến lại gần cô và cúi chào. “Xin chào, tối nay cô sẽ khiêu vũ chứ?”, anh ta hỏi, giọng nói kiểu cách của anh ta nhắc cô lý do mình thích Vienna hơn.

“Xin hãy tự giới thiệu, rồi tôi sẽ quyết định”, cô đáp với nụ cười nhàn nhạt đã được cô thể hiện thành thục hơn một năm. Nụ cười với hàm ý cô biết nhiều hơn vẻ ngoài của mình. Hiển nhiên nó rất có ích, kỳ thực cô xếp nó ngay sau tiền bạc trong danh sách những thứ hữu dụng cần có.

“À, hẳn rồi. Tôi là Stewart Cavendish. Huân tước Stewart Cavendish. Cha tôi là Hầu tước Thanes. Và cô đẹp mê hồn.”

Vậy là cậu con trai thứ hai hoặc dưới nữa. Nhưng vẫn là quý ông. “Vì lời khen hào phóng đó, tôi sẽ nhảy điệu bốn cặp (1) với ngài.”

(1) Còn gọi là điệu cađri gồm bốn cặp nhảy thẳng góc với nhau, có nguồn gốc từ Pháp, rất phổ biến vào thế kỷ 18, 19.

Nụ cười của anh ta nở rộng hơn. “Vậy tôi phải làm gì để dành được một điệu valse?”

Một khối tài sản thừa kế và một tước hiệu, cô thầm nghĩ. “Nhiều hơn một vài phút trao đổi”, cô nói to. “Hãy xem ngài đảm đương điệu nhảy bốn người thế nào.”

Anh ta lại cúi chào, với tay định lấy thẻ khiêu vũ của cô đến khi cô lùi lại một bước và tự viết tên anh ta lên đó. Khi nào họ sẽ nhảy là lựa chọn của cô, không phải của anh ta. Cô dùng ngón trỏ rà soát theo các khoảng trống trên thẻ.

“Tôi sẽ gặp lại ngài ở điệu nhảy thứ tư nhé, Huân tước Stewart, con trai ngài Thanes.” Cô mỉm cười rạng ngời.

“Và tôi sẽ luyện tập những bước nhảy trong sự háo hức.”

Khi anh ta đi đến tụ họp với bạn bè của mình, Diane xoay người và trong tích tắc đã nhìn lướt qua hết những cặp mắt đang dõi theo cô. Vẫn chưa có dấu hiệu nào của Oliver Warren, chắc anh ta đang ở phòng chơi bài. Như thế nghĩa là cô cần tìm đường đến căn phòng đó – một nhiệm vụ không dễ dàng gì bởi lẽ các phu nhân không được khuyến khích đến những nơi ấy.

Trong lúc băng qua phòng vũ hội để đến cánh cửa của một trong ba căn phòng giải trí tạm thời được sắp xếp ngay bên cạnh phòng khiêu vũ chính, cô đã có thông tin về bảy điệu nhảy. Chỉ có điệu đầu tiên và hai điệu valse là được giữ nguyên, đúng như cô đã dự liệu. Diane bước ngang cửa, liếc nhanh về phía bàn bi-a bên trong. Một tá quý ông đang đứng lố nhố, nhưng không có người cô muốn tìm.

Một làn gió lạnh lướt qua sau lưng cô. “Cô đang tạo ấn tượng khá tốt đấy”, giọng nói mượt mà của Jenny vang lên. “ ‘Cô ta đã ở đâu nhỉ?’ ‘Sao cô ta lại giàu sang như thế?’ ‘Tại sao không ap tháp tùng cô ta?’ ‘Cô ta có ý định tái hôn không?’”

Diane khẽ gật đầu. “Cũng không mất nhiều thời gian phải không?”, cô thì thầm phía sau thẻ khiêu vũ. “Nếu tôi có thể tìm ra ngài Haybury thì sẽ còn có nhiều điều thú vụ hơn nữa.”

“Tôi nghe hai quý bà than phiền rằng tối nay anh ta ở suốt trong phòng chơi bài và không chịu bước ra sàn khiêu vũ”, bạn đồng hành của cô đáp lại. “Họ rất thất vọng.”

“Đôi lúc tôi nghĩ đáng lẽ Bonaparte đã thắng trận nếu có cô trợ giúp, bạn đáng mến của tôi ơi.”

“Hẳn rồi.”

Diane kịp ngăn lại tiếng cười trước khi nó bật ra khỏi miệng. Thay vào đó cô tiếp tục tìm kiếm, từ chối hai lời mời khi tiếng nhạc của điệu nhạy đầu tiên vang lên, một điệu bốn cặp và bắt đầu nhìn ra ban công. Sàn nhảy được lấp đầy, và những không gian quanh cô mở rộng ra. Và rồi đường đi của cô lại bị bịt kín.

“Diane.”

Cô ngước lên, nhìn vào đôi mắt xám nhạt lạnh lẽo hơn lớp băng được dồn đại ở Bắc cực. “Oliver. Anh đây rồi.” Trước khi cô kịp cân nhắc hành động tiếp theo của mình, cô đã bước tới, nắm lấy hai bàn tay anh ta. “Rất vui được gặp lại anh.” Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ nhất trong tối đó.

Bàn tay anh ta toả hơi ấm xuyên qua lớp găng tay của cô, và tạ ơn Chúa là cô đã đeo găng, bằng không có lẽ cô sẽ cào rách đôi mắt đáng yêu đó bằng móng tay mình. Dẫu vậy, bàn tay anh ta vẫn nằm trong tay cô. Những ngón tay bất động. Một giây sau anh ta rút tay về. “Phải, lâu quá rồi nhỉ?”, anh ta đáp, dù cảm xúc hằn sâu trong đôi mắt nhuốm màu chết chóc.

“Vâng! Ngày mai đến gặp em nhé. Lúc mười giờ. Chúng ta sẽ dùng trà. Anh biết đấy, em muốn thông báo tin tức về câu lạc bộ đánh bạc của em.”

Vậy đó. Trước khi cô kịp quay đi, tin tức của mẩu đối thoại đó đã lan đi khắp phòng như vòng tròn trên mặt hồ. Hay đúng hơn là như lửa lan trên cánh đồng lúa mì. Phải, cô ta vừa nói cô ta sẽ mở một câu lạc bộ đánh bạc.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn. Phải, ngài Haybury biết tất tần tật về chuyện đó… vì thực tế họ là bạn cũ của nhau.

Một bàn tay túm lấy khuỷu tay cô. “Cái quỷ gì…”

Diane chớp mắt, tập trung lại khi cô đối mặt với Oliver. Nét mặt anh ta vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt không còn dửng dưng nữa. “Không phải ở đây, Oliver”, cô thì thầm, đứng yên tại chỗ, bất chấp thôi thúc giật tay ra và bỏ chạy. Thật nhanh. “Chúng ta phải thảo luận chi tiết trước đã.” Bàn tay còn lại của cô chạm vào má anh, lùa ngón tay vào mái tóc màu nâu đen.

Tiếng thì thầm liến thoắng với hơi thở dồn dập vì bất ngờ. “Cho dù cô có mưu tính gây rắc rối cho tôi thế nào thì tôi cũng sẽ huỷ hoại cô vì chuyện đó”, anh thở hắt ra.

Cô lại mỉm cười. “Anh có thể thử”, cô đáp lại. “Giờ thì buông tay tôi ra hoặc tôi sẽ hôn anh.

Ngón tay anh lỏng ra và tay cô có lại cảm giác.

“Tiếc quá, tối nay anh không khiêu vũ”, giọng cô vang xa hơn. “Mười giờ nhé. Đừng quên đấy.”

Ánh mắt gay gắt của anh giữ cô đứng im một lát. “Tôi không quên gì cả.”

“Hừm. Tôi cũng không.”

Khi cô quay lại gặp gỡ bạn nhảy cho giai điệu kế tiếp, cô phải huy động toàn bộ ý chí để giữ cho bàn tay và giọng nói ổn định. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn. Cô biết chính xác mình vừa làm gì và ít nhất anh ta cũng không làm cô sợ hãi, nhưng mặt đối mặt với anh ta… nhắc cô nhớ lại mình đã ghét cay ghét đắng con người đó như thế nào. Chạm vào anh ta làm loé lên những ký ức cô đã quyết tâm không khơi lại. Không bao giờ.

Đến điệu valse thứ hai thì không ai nhìn thấy ngài Haybury đâu và tin tức giật gân của cô đã lan rộng đến nỗi vòng trở lại chỗ cô. Cô đứng sang một bên, cố tình lọt vào tầm mắt của tất cả những anh chàng đã mời cô nhảy điệu valse và bị từ chối. Họ đang khiêu vũ trong khi cô đứng im và mỗi người đều biết, cũng như cô, họ đang bắt cặp với sự lựa chọn thứ hai của mình.

Mọi việc tối nay đã diễn tiến hết sức tốt đẹp. Điều duy nhất có thể làm nó trở nên tốt đẹp hơn chính là Oliver cũng đề nghị một điệu valse, như vậy cô cũng có thể từ chối anh ta giống như cô đã làm với những anh chàng khác. Dù vậy, dường như anh ta biết điều đó. Oliver Warren không phải một gã ngu.

“Cô nên nếm thử bánh pudding”, Jenny nói bên tai cô. “Món ấy thật tuyệt hảo.”

“Đầu bếp của Hennessy là một anh chàng đến từ Sicily”, cô đáp. “Tôi sẽ không có được anh ta.”

“Tôi không có ý bảo cô thuê anh ta. Ý tôi là đồ ngọt thật tuyệt.”

Diane nhún vai. “Phải rồi, phải rồi. Tôi xin lỗi, cô bạn thân mến, tôi lại bị phân tâm rồi. Nhưng tối nay tôi sẽ không ăn.”

“Vậy tôi sẽ ăn hai cái.” Genevieve ngồi xuống, dùng một hàng cây dương xỉ làm lá chắn cho mình khỏi tầm nhìn của phần đông trong căn phòng. “Ai cũng muốn biết cô có bị điên không đấy. ‘Một câu lạc bộ? Câu lạc bộ kiểu gì? Nếu dính dáng đến Haybury thì ắt hẳn phải là cá cược gì đó rồi.’”

“Tôi đã bảo cô anh ta là lựa chọn tốt, dù ngài Blalock sẵn lòng mở hầu bao. Nhưng ông ta chỉ được biết đến với một túi tiền nặng trĩu và tính háo sắc. Oliver Warren đồng nghĩa với cá cược. Giúp ta tiết kiệm rất nhiều công đoạn đấy.”

Không cần nhìn cô cũng biết Jenny tỏ vẻ ngờ vực. Tuy nhiên cũng không vấn đề gì. Cô đã đi bước đầu tiên và đã trải thảm đỏ đến trước cửa. Và tốt hơn hết Oliver nên cùng sánh bước với cô, nếu không anh ta sẽ phải hối tiếc. Vì cho dù anh có có ngạo mạn đến đâu thì cô cũng biết những khe nứt trên bộ áo giáp của anh ta. Cô cũng không ngại phải phơi bày chúng. Ngài Blalock đã chết, mọi thứ phụ thuộc vào anh ta.

“Như cô nói, chúng ta không được lựa chọn”, người bạn đồng hành ôn tồn đồng ý.

“Như tôi đã nói. Nhiều tin đồn hơn nữa, nếu cô không phiền.”

“Tôi sẽ ở gần bàn đồ ăn nhẹ. Và không phải vì bánh pudding dâu. Đồ ngọt có vẻ làm người ta hoạt ngôn hơn.”

“Tôi sẽ không ngăn cản cô thưởng thức đồ ngọt, bạn thân mến. Chỉ cần giữ cho tôi đôi tai cô luôn bận rộn.”

“Mais oui(1).”

(1) (tiếng Pháp): dĩ nhiên.

Ở phía xa xa, Diane nhận ra có một quý cô trẻ tuổi đang nhìn mình. Không phải chuyện bất thường, dù nét mặt cô gái không hẳn là vẻ bực bội mơ hồ như những quý bà khác trong buổi tối hôm nay. Cuối cùng quý cô đó siết chặt hai tay lại, đến gần. “Đã lâu đến nỗi cậu không còn nhớ mình ư?”, cô ta đứng cách vài thước.

Diane chăm chú nhìn cô ta. “Jane Lumley.”

Jane mỉm cười. “Cậu thấy không? Bốn năm không làm mình thay đổi quá nhiều. Ngược lại, cậu thì…” Cô ta chỉ vào chiếc váy dài đen xinh xắn trên người Diane. “Cậu đã trở thành một hình mẫu nữ thần của sự quyến rũ.”

“Ôi, làm ơn đi. Chỉ là trang phục thôi.” Thình lình cảm thấy bất an kể từ khi trở lại London, Diane ra hiệu cho cô bạn cũ hướng về phía ban công đang rộng mở. Cô đã không có nhiều bạn thân trước khi quen Frederick, sau đó thì càng ít hơn, và cuộc trò chuyện này không phải điều cô mong đợi. Nhưng nếu có bài học nào cô học được trong bốn năm qua, thì đó là sẽ không có ai quan tâm đến cô với cùng sự chu đáo và tỉ mỉ như cô đã từng có. Và tự lo lấy thân mình phải là ưu tiên cao nhất. Ngay cả với những người bạn cũ.

“Với một người đã lặng lẽ rời khỏi giới thượng lưu thì rõ ràng cậu rất biết cách xuất hiện sao cho ấn tượng”, Jane nhận định lúc họ bước ra ban công. Có hai cặp đôi ở đó, nhưng vẫn yên tĩnh gấp trăm lần so với phòng khiêu vũ.

Dĩ nhiên tĩnh lặng cũng đồng nghĩa với việc họ có thể dễ dàng bị nghe trộm. “Quyết định rời nước Anh của Frederick khá là… bốc đồng. Rời Vienna lại cần phải suy tính hơn một chút. Đó là một thành phố đáng yêu, cậu biết đấy.”

“Mình cũng nghe nói thế.” Khuôn mặt giãn ra trong tích tắc, Jane nhìn ra mái nhà phía sau họ. “Không phải cậu vẫn đang để tang đấy chứ?”, cô ta nhỏ giọng hỏi. “Vì theo mình nhớ, cậu và Frederick…”

“Vienna cũng khá lãng mạn nữa”, Diane ngắt lời. “Cậu nên đến thăm thành phố đó.” Thế đó. Không cần biết động cơ của cô là gì, nhưng không bao giờ được để mọi người đánh giá cô là kẻ hám lợi. Mọi người phải tự nhìn ra điều gì đó trong kế hoạch của cô hoặc con tàu của cô sẽ chìm dưới biển sâu trước khi nó kịp rời bến.

“Mình sẽ đi”, Jane đồng ý với một cái liếc mắt. “Mình sẽ rất vui nếu cậu hẹn gặp mình. Tiệc trà, bữa trưa, hoặc đi mua sắm… bất cứ điều gì cậu thích.”

“Ừm, mình đang vô cùng bận rộn với thú tiêu khiển mới, nhưng chúng ta sẽ sắp xếp. Cảm ơn lời mời của cậu.”

“Thú tiêu khiển mới của cậu là mở một sòng bạc à?”

“Một câu lạc bộ. Một câu lạc bộ ấn tượng, độc nhất vô nhị.”

“Một câu lạc bộ.” Jane hít vào. “Chúng ta đã từng là bạn thân, Diane. Nếu cậu muốn tán gẫu mình sẽ rất sẵn lòng lắng nghe.”

“Cảm ơn cậu, nhưng mình không cất giấu bí mật nào đâu. Mình biết nó không thú vị lắm, nhưng cậu đã biết hết rồi đấy.”

Ít phút sau Jane tạm biệt với lý do phải đến một cuộc hẹn rõ ràng không tồn tại, Diane mới thở phào nhẹ nhõm. Phải, họ đã từng là bạn bè, nhưng ngày nay điều cuối cùng cô cần là một cô bạn tâm giao với lời nhắc nhở về quá khứ ngờ nghệch, bất hạnh của mình. Giờ đây Diane rất cẩn thận khi lựa chọn bạn bè và đối tác, chủ yếu là vì cô phải làm như thế. Kỳ thực cô không muốn trở thành nạn nhân của số phận hay truyền thống, hay bất cứ thứ gì nữa.

Đây là thương vụ của cô, sẽ không ai được phép dẫn dắt, chiếm đoạt hay lẩn tránh nó. Và gã đàn ông kiêu căng kia càng sớm biết được vị trí của mình trong chuỗi kế hoạch thì sẽ càng có lợi cho những người liên quan. Ngày mai cô sẽ nói cho anh ta biết. Vào lúc mười giờ.
Bình Luận (0)
Comment