Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn

Chương 47

Biên Đình c** tr*n đứng trước gương, kiểm tra vết thương trên lưng.

 

Hồi nhỏ, mẹ cậu hay mắng cậu là mạng rẻ. Lớn lên rồi nhìn lại, mạng rẻ cũng có cái lợi. Vết dao dài và sâu thế này, không đến bệnh viện xử lý, vậy mà chỉ sau mười mấy ngày đã gần như lành lặn.

 

Nói là lành hẳn thì chưa nhưng ít nhất lúc trở về, chỉ cần không cởi áo thì cũng khó ai phát hiện được.

 

Biên Đình nghĩ vậy, liền với lấy chiếc áo thun vắt trên bồn rửa, mặc vào người.

 

Chiếc máy ghi âm trong phòng làm việc của Tưởng Thịnh không lấy lại được nữa, kế hoạch coi như thất bại. Nhưng điều khiến Biên Đình băn khoăn mãi không hiểu là Cận Dĩ Ninh và những người của anh dường như không hề hay biết chuyện có người bị Đinh Gia Văn đâm hồi tối hôm đó.

 

Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

 

"A Đình, ra đây giúp chị một tay." Khi cậu còn đang mải nghĩ ngợi, giọng của Khang Ni từ bếp vang lên.

 

"Ra liền." Biên Đình kéo áo qua đầu, rồi bước ra khỏi phòng tắm.

 

Tính ra thì cậu đã rời đi cũng được một thời gian, hôm nay sẽ là ngày chào tạm biệt Khang Ni để quay lại chỗ Cận Dĩ Ninh. Vì thế, hiếm khi Khang Ni dậy thật sớm, đích thân ra chợ mua đồ về, định nấu cho cậu một bữa trưa.

 

Đây là lần đầu tiên Biên Đình thấy Khang Ni vào bếp. Hôm nay cô không trang điểm, tóc đen được búi cao, để lộ chiếc cổ mảnh mai và gương mặt trắng nõn. Nhìn từ xa, cô giống hệt minh tinh trên lịch treo tường những năm 90.

 

Trong lòng Biên Đình thầm cảm thán kỹ thuật "thay đầu" của phụ nữ đúng là đáng nể.

 

Khang Ni đang làm cá bên bồn rửa. Thấy cậu vào, cô bảo: "Qua đây thái gừng, hành, tỏi giúp chị."

 

Vừa nói, cô vừa xuống dao dứt khoát, nhanh nhẹn mổ bụng con cá. Biên Đình liếc nhìn cô một cái, rồi cầm dao thái vài lát gừng trên thớt.

 

Chiếc TV trong phòng khách vốn làm vật trang trí bao năm, hôm nay hiếm hoi được phát huy tác dụng, chăm chỉ phát bản tin thời sự đúng giờ. Tiếng nước chảy, tiếng dao thái rau trong bếp hòa cùng giọng đọc bản tin của phát thanh viên, vẽ nên một bức tranh đời thường lâu rồi mới có lại.

 

Không biết kiểu cuộc sống như vậy có thuộc về Khang Ni không nhưng chắc chắn không thuộc về Biên Đình. Ăn xong bữa cơm này, cậu sẽ quay lại thế giới của mình.

 

Kỳ lạ là, cậu không hề lưu luyến, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn quay về.

 

"Không ngờ động tác của cậu cũng lanh lẹ đó." Khang Ni đặt phần nội tạng vừa moi ra sang bên, rửa sạch thịt cá dưới vòi nước, liếc nhìn những lát gừng đều tăm tắp trên thớt, "Chị cứ tưởng ở bên Cận Dĩ Ninh là cậu được làm thiếu gia, ăn không ngồi rồi, quần áo có người giặt, cơm có người bưng."

 

"Đúng là vậy mà." Biên Đình dùng dao gạt phần gừng qua một bên, bắt đầu bóc vỏ hành tây, "Chỉ là mấy chuyện này tôi học từ hồi nhỏ rồi."

 

Mấy từ Khang Ni dùng vừa khéo miêu tả chính xác cuộc sống mấy năm qua của Biên Đình bên cạnh Cận Dĩ Ninh. Cậu nghĩ nếu Cận Dĩ Ninh có con, chắc chắn anh sẽ nuông chiều đứa trẻ đến mức vô kỉ luật luôn mất.

 

Ý nghĩ ấy khiến Biên Đình bật cười trong đầu nhưng nghĩ đến chuyện Cận Dĩ Ninh sắp kết hôn, sắp có con, nét cười nơi khóe môi cậu lại dần biến mất.

 

Những cảm xúc trong lòng cậu, Khang Ni không nhận ra. Thấy cậu thái cá cũng khéo tay, cô yên tâm đưa luôn con cá vừa làm sạch cho cậu xử lý, còn mình quay sang trông nồi canh đã hầm từ sáng.

 

Biên Đình chăm chú thái phần thịt cá trơn bóng thành từng lát mỏng, tiện miệng hỏi: "Dạo này sao không thấy chị đi làm ban đêm nữa?"

 

"Có đại gia bao nuôi rồi, chị rửa tay gác kiếm, hoàn lương rồi." Khang Ni mở nắp nồi, ngó vào trong, rồi dùng muôi khuấy nhẹ.

 

"Thật hả?" Biên Đình ngừng dao.

 

Khang Ni bật cười, "Ừ."

 

Biên Đình quay lại tiếp tục thái cá, không hỏi thêm gì. Cậu không rõ nội tình, nên cũng không bình luận gì.

 

"Chị đùa thôi." Khang Ni thấy Biên Đình tưởng là thật, liền đóng nắp nồi lại, "Chị nghỉ làm ở KTV rồi, sắp đi luôn."

 

"Đi đâu?" Biên Đình bất ngờ khi nghe cô nói sắp rời đi.

 

"Chị định về quê." Khang Ni nêm thêm chút muối vào nồi canh, múc một muỗng nếm thử, "Chị mới nhận được một khoản tiền, cộng thêm tiền cậu đưa trước đó, cũng đủ để mở một lớp dạy nhảy cho trẻ con. Sau này chị có thể dạy nhảy kiếm tiền, vừa lo được bệnh tình cho em gái."

 

Tình hình gia đình của Khang Ni, Biên Đình cũng biết sơ qua. Cậu không hỏi thêm khoản tiền kia từ đâu ra, chỉ chân thành nói: "Chúc mừng chị."

 

Khang Ni quay sang nhìn cậu, mỉm cười: "Chị cũng phải cảm ơn cậu."

 

Cô cảm ơn Biên Đình vì nhiều lý do nhưng có một điều quan trọng, cô không thể nói cho cậu biết.

 

Tối hôm đó sau khi gặp Cận Dĩ Ninh, Khang Ni về nhà nghĩ suốt một đêm. Trước khi trời sáng, cô đã gọi đến số Cận Dĩ Ninh để lại.

 

Tối cùng ngày, hai người gặp lại. Lần này, Cận Dĩ Ninh đưa cho cô một tấm chi phiếu, cô thì đưa anh một tờ giấy nợ.

 

Tờ giấy nợ đó bị Cận Dĩ Ninh xé ngay tại chỗ, nhưng Khang Ni đã hạ quyết tâm cho dù mất bao lâu, cô cũng sẽ trả lại hết số tiền đó.

 

Nghĩ đến những lời Cận Dĩ Ninh đã nói hôm đó, Khang Ni đặt muôi canh xuống, nói với Biên Đình: "Biên Đình, chị muốn thú thật với cậu một chuyện."

 

Khang Ni nói: "Cậu cũng biết mà, chị rất cần tiền. Việc tiếp cận cậu ban đầu không hoàn toàn là vô tình. Lần đầu gặp cậu ở KTV Kim Quỹ, chị đã xem cậu là một trong những mục tiêu của chị rồi."

 

Mục đích của Khang Ni, Biên Đình không phải không nhận ra, chỉ là cậu chẳng để tâm.

 

Cậu trêu: "Một trong những đại gia tiềm năng à?"

 

Thông qua Đinh Gia Văn, Khang Ni biết Biên Đình là người của Tập đoàn Tứ Hải, còn rất được Cận Dĩ Ninh ưu ái, trong tay không thiếu tiền. Nếu có thể câu được người như vậy, cũng coi như là trúng mánh lớn.

 

"Cũng có thể nói vậy." Khang Ni cười phá lên, nhưng rồi nhanh chóng nghiêm túc lại, "Chị chỉ không ngờ, sau đó chúng ta lại gặp lại. Hôm cậu bị thương, chị mời cậu vào nhà thật ra cũng là cố ý tiếp cận."

 

"Nhưng có sao đâu." Biên Đình chẳng mấy bận tâm, "Dù sao cũng là quen biết, sau này xem như bạn bè. Hơn nữa, chị cũng giúp tôi chuyện lớn."

 

Khang Ni cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng, mỉm cười nói: "Quen được cậu thật tốt, sau này về thành phố S nhớ đến tìm chị chơi." Nói xong, cô ngẫm nghĩ, lại dặn dò một câu: "Cận Dĩ Ninh đối xử với cậu thật tốt."

 

"Sao tự nhiên lại nhắc đến anh ấy?" Biên Đình không hiểu.

 

"Không có gì." Khang Ni lại chú tâm vào nồi canh, "Nói chung là sau khi về, cậu ngoan ngoãn một chút, đừng cứ giận dỗi với anh ấy. Còn nữa, hộp bánh lần trước không phải chị mua đâu."

 

Biên Đình cắt một lát cá trắng muốt, đầu không ngẩng lên, thản nhiên đáp: "Tôi biết rồi."

 

Đó là bánh của Lệ Đô, Cận Dĩ Ninh biết cậu thích loại nào, mỗi lần đến đều mua thêm một phần mang về.

 

Đang trò chuyện, truyền hình vừa chuyển sang bản tin mới. Cả hai như cố ý, đều lặng lẽ chuyển chủ đề.

 

Ban đầu, Biên Đình chỉ nghe tin thời sự một cách lơ đãng. Nhưng đến cuối bản tin, cậu đột nhiên cắm dao vào thớt, rồi rời khỏi bếp.

 

"Theo nguồn tin liên quan, vụ đắm tàu xảy ra tại vùng biển Thái Lan cách đây nửa tháng có liên quan đến một hoạt động buôn người xuyên quốc gia quy mô lớn, và có bằng chứng cho thấy có liên hệ với Tập đoàn Tứ Hải. Rạng sáng hôm nay, những người có trách nhiệm liên quan như Tưởng Thịnh, Tưởng Thiên Tứ, Cận Dĩ Ninh đã bị cảnh sát bắt giữ..."

 

"Chuyện gì vậy?" Khang Ni cũng đi ra, đứng trước TV cùng Biên Đình.

 

"Chị cứ lo việc của mình đi." Sắc mặt Biên Đình không chút biểu cảm, "Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."

 

Biên Đình ra ban công, lần lượt gọi cho Tề Liên Sơn và Đinh Gia Văn nhưng không ai bắt máy.

 

Cậu dựa vào lan can xi măng đã cũ kỹ, nhìn TV mờ mờ qua khung cửa kính bám bụi, cuối cùng gọi đến cho Tần Miện.

 

"Sao cậu dùng số này gọi cho tôi vậy?" Tần Miện bất ngờ, nhưng vẫn nói đùa như thường lệ: "Nhớ tôi à?"

 

Biên Đình đi thẳng vào vấn đề: "Cận Dĩ Ninh và những người khác hiện tại thế nào rồi?"

 

Tần Miện trở nên nghiêm túc, né tránh đám đông, tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói: "Không biết cậu có nghe chưa, hơn nửa tháng trước có một chiếc tàu đắm ở vùng biển Thái Lan, dưới khoang có hơn ba mươi xác chết bị nhốt bên trong."

 

"Ừ."

 

Vụ này, Biên Đình từng nghe người dưới trướng của Tưởng Thiên Tứ nhắc qua vào hôm tụ họp gia đình dịp Trung thu.

 

"Nạn nhân đều là lao động nước ngoài đến từ các quốc gia Đông Nam Á." Tần Miễn ngậm điếu thuốc, "Từ phần xác tàu vớt được, phía Thái Lan xác nhận tàu đó là của Tập đoàn Tứ Hải."

 

Biên Đình lập tức đứng thẳng dậy, "Nghĩa là lần này thật sự có dính líu đến Tập đoàn Tứ Hải?"

 

"Đúng." Giọng Tần Miện đáp mơ hồ.

 

Tập đoàn Tứ Hải vốn làm việc rất kín kẽ, lại khéo luồn lách luật pháp. Việc có thể bắt giữ cả Tưởng Thịnh, Tưởng Thiên Tứ và Cận Dĩ Ninh cùng lúc nhờ con tàu đó, đã là một đột phá lớn nhất của cảnh sát trong vài năm gần đây.

 

"Có hy vọng bắt được không?" Biên Đình hỏi.

 

"Không chắc." Tần Miện không lạc quan, "Chưa có bằng chứng hiệu quả nhất."

 

Theo đại diện của Tập đoàn Tứ Hải khai con tàu đó đã quá niên hạn từ nửa năm trước và được đem đi hủy. Còn việc sao nó lại được tân trang, sơn lại rồi xuất hiện ở Đông Nam Á và dùng cho mục đích buôn người thì họ không biết gì cả.

 

"Chúng tôi cũng đã điều tra, đúng là như vậy." Tần Miện thở dài, "Rất khó xử."

 

Từ những chứng cứ hiện tại, khả năng Tập đoàn Tứ Hải không liên quan trực tiếp đến vụ buôn người rất lớn nhưng cảnh sát vẫn lợi dụng cơ hội này để thẩm vấn cả ba người.

 

"Khó lắm mới có dịp tra thẳng vào nhà họ Tưởng." Tần Miện cười gượng, "Biết đâu mèo mù vớ cá rán, lôi ra được manh mối nào đó."

 

"Tối đa giữ được họ bao lâu?" Biên Đình không hy vọng vào điều chưa chắc chắn, giọng vẫn căng như dây đàn.

 

Tần Miện đang cười thì lập tức cứng họng: "Nếu không có bằng chứng để truy tố chính thức, nhiều lắm chúng tôi chỉ giữ họ được 14 ngày."

 

"Mười bốn ngày..."

 

Đúng lúc đó, trên TV chiếu cảnh Cận Dĩ Ninh dự một sự kiện. Nhìn người trong màn hình, dù biết không nên, nhưng một suy nghĩ trỗi dậy rõ ràng trong đầu Biên Đình: Mười bốn ngày dài như vậy, Cận Dĩ Ninh phải làm sao?

 

Cận Dĩ Ninh liệt hai chân suốt sáu năm, tình trạng sức khỏe ổn định nhờ được đội ngũ y tế chăm sóc 24/7 và luyện tập phục hồi chức năng nghiêm ngặt. Trong trại tạm giam, chắc chắn không có điều kiện như thế.

 

Biên Đình không nói gì, nhưng Tần Miện như đọc được suy nghĩ của cậu từ xa.

 

"A Đình, tôi biết cậu ở bên cậu ta lâu như vậy, ít nhiều cũng có tình cảm." Tần Miện không trách móc, "Nhưng cậu phải nhớ rõ lập trường của mình: Binh là binh, tặc là tặc."

 

"Xin lỗi."

 

Bị người khác nhìn thấu tâm tư giấu kín, Biên Đình không biết nói gì ngoài một lời xin lỗi.

 

"Cậu cũng đừng lo quá..." Nói nửa chừng, Tần Miện nhận ra câu đó không hợp, liền sửa lại, "Tình hình của Cận Dĩ Ninh khá đặc biệt, tôi sẽ dặn đồng nghiệp, để ý đến sức khỏe của cậu ta."

 

"Cảm ơn." Biên Đình đáp.

 

Câu cảm ơn ấy khiến Tần Miện thấy hơi chua chát. Y tiếp tục: "Luật sư bên Tứ Hải không phải loại tầm thường, họ sẽ không để Tưởng Thịnh bị giam lâu như vậy. Thời gian có hạn, phía cảnh sát sẽ tranh thủ điều tra, còn bên Tứ Hải, phải nhờ cậu để mắt. Có gì mới, lập tức liên hệ với chúng tôi ngay."

 

Được Tần Miễn tiếp thêm dũng khí, Biên Đình đáp gọn: "Rõ."

 

Cuộc gọi không đúng quy định, Tần Miện không nói nhiều, nhanh chóng cúp máy.

 

Sau khi dập máy, Biên Đình đứng im ngoài ban công một lúc lâu rồi mới quay lại phòng khách. Chiếc quạt cũ kỹ vẫn quay chậm rãi, TV đã hết tin tức, chuyển sang chương trình tọa đàm dưỡng sinh dành cho người lớn tuổi.

 

Trở lại thế giới thực tại, những tình cảm không nên có, như giọt nước mưa hòa vào biển cả.

 

Không thể để lại dấu vết nào.

 

[Lời tác giả]

 

Bối cảnh là hư cấu, các luật lệ và quy định liên quan đều do tôi tự nghĩ ra. Vui lòng không so sánh với thực tế.

Bình Luận (0)
Comment