Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn

Chương 61

Nhờ "màn trình diễn xuất sắc" đêm qua. Sáng sớm hôm sau, trời vừa tảng sáng, Biên Đình đã bắt chuyến bay sớm nhất rời đi.

 

Chưa đến sân bay, cậu đã nhận được cuộc gọi từ Cận Dĩ Ninh. Lần này anh lại rất biết điều, không hề nhắc đến những chuyện khó xử tối qua của Biên Đình, chỉ dặn rằng khi về nhà thì hãy ngoan ngoãn đợi anh quay về.

 

Giáng Sinh vừa qua, Tết Nguyên đán đã kề cận. Bước sang tháng Một, thời gian như bị ai đó vặn dây cót, trôi đi vùn vụt từng phút từng giây.

 

Tình hình bên Cận Dĩ Ninh đang rối ren, tạm thời chưa thể về được. Anh nhờ người từ phương Bắc mang về ít đặc sản, Biên Đình nghe lời, sắp xếp một thùng quà, sáng sớm liền lái xe mang đến nhà họ Tưởng cho Tưởng Thịnh.

 

Sáng cuối tuần, biệt thự nhà họ Tưởng hiếm khi yên tĩnh đến vậy. Tưởng Thịnh và Tưởng Thiên Tứ đã rời nhà từ lúc trời còn chưa sáng, vội vã đến công ty. Tưởng Sở Quân cũng không có nhà, chỉ còn lại phu nhân Tưởng là Dương Vân.

 

Sự xuất hiện của Biên Đình khiến phu nhân Tưởng rất vui. Bà sai người pha một ấm trà, bày thêm ít bánh ngọt, kéo cậu sang vườn hoa ngồi trò chuyện.

 

Trà bánh vừa dọn lên, Dương Vân gắp một miếng bánh củ mài đặt vào đĩa trước mặt Biên Đình, ánh mắt đầy trìu mến nhìn cậu ăn.

 

"A Đình, nói thật cho dì biết, dạo này công ty của lão Tưởng có xảy ra chuyện gì không?"

 

"Sao dì lại hỏi vậy?" Biên Đình vừa ăn bánh, má phồng lên trông rất ngoan.

 

"Các người đừng giấu dì nữa." Dương Vân chống một tay lên má, khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra hồ cá chép trong giếng trời, chậm rãi nói: "Lão Tưởng và Thiên Tứ dạo này ngày nào về cũng mặt mày u ám, đặc biệt là lão Tưởng, thời gian này đã nổi giận không biết bao nhiêu lần. Bao nhiêu năm nay dì chưa từng thấy họ sốt ruột và bực bội đến vậy."

 

"Dì đừng lo." Biên Đình không nói nhiều, chỉ an ủi: "Sắp Tết rồi, công việc còn nhiều thứ phải làm hơn thôi ạ."

 

Cận kề năm hết Tết đến, đúng là thời điểm bận rộn nhất trong năm. Nhưng tình trạng rối loạn gần đây của Tập đoàn Tứ Hải, hoàn toàn không chỉ vì Tết sắp đến.

 

Công ty vừa xảy ra một chuyện lớn, chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, khiến cả Tập đoàn Tứ Hải chao đảo.

 

Mấy ngày trước, từ phía Nam truyền đến tin tức: Tuyến đường thủy trọng yếu trên sông Tân Nam vừa hoàn thành, chỉ sau một đêm đã bị cảnh sát triệt phá.

 

Đường thủy bị kiểm tra, toàn bộ vốn liếng đầu tư trước đó coi như đổ sông đổ biển. Nhưng ảnh hưởng của vụ này không chỉ dừng ở đó, vị trí của tuyến đường này vô cùng then chốt, gần như liên quan đến toàn bộ hoạt động lớn của nửa đầu năm sau. Giờ xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ khiến phần lớn hoạt động ở khu vực Đông Nam Á đình trệ.

 

Sự việc xảy ra khiến các cuộc họp khẩn cấp nối tiếp nhau. Tưởng Thịnh chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng, Tưởng Thiên Tứ thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo liệu. Ngay cả Cận Dĩ Ninh đang ở xa cũng phải điều Tề Liên Sơn và Đinh Gia Văn quay về hỗ trợ.

 

So với biến cố này, tin Liêu Văn Hi ở nước ngoài bị bắt vì tội xâm hại t*nh d*c chỉ còn là chuyện lặt vặt.

 

Biên Đình ngồi với Dương Vân một lúc, an ủi vài câu, làm bà vui lên đôi chút rồi mới rời biệt thự.

 

Cậu vừa lái xe ra đến đường lớn thì nhận được cuộc gọi của Tần Miện.

 

Kể từ lần gặp ở Đại học Thành phố Cảng hôm trước, Tần Miện không hề liên lạc lại như thể đạt được mục đích rồi coi cậu như cơn gió thoảng.

 

"Sao thế?" Biên Đình bắt máy, mở đầu đã châm chọc: "Cuối cùng cũng nhớ ra còn có tôi à?"

 

"A Đình." Tần Miện không nói thừa một câu, vào thẳng vấn đề. Trong ống nghe, tiếng gió rít lên vù vù, giọng y dồn dập, từng chữ đều mang vẻ khẩn cấp: "Chuyện sắp tới rất quan trọng, cậu nghe kỹ lời tôi."

 

Biên Đình khựng lại, hiếm khi thấy Tần Miện như vậy.

 

"Xảy ra chuyện gì?" Cậu lập tức nghiêm túc, bỏ hẳn ý đùa cợt.

 

"Chuyện đột xuất." Giọng Tần Miện nghiêm trọng chưa từng có: "Không kịp giải thích, cậu làm theo chỉ thị của tôi là được."

 

Nội dung Tần Miện dặn rất đơn giản. Một tiếng nữa, Biên Đình lái xe của Tần Miện đến bãi Long Vương ở phía tây thành phố chờ y. Y sẽ giao cho cậu một thứ rất quan trọng.

 

"Xe đang đỗ tại quán mạt chược ở cửa sau khách sạn Lệ Đô, chìa khóa ở quầy lễ tân." Tần Miện nói tiếp: "Trên đường nhớ tránh gặp người khác."

 

Một mảng mây đen như phủ xuống, trong lòng Biên Đình dấy lên dự cảm chẳng lành: "Tần Miễn, nói rõ ra. Rốt cuộc anh đã làm gì sau lưng tôi?"

 

"Tôi lấy được một ổ cứng. Ổ này vốn để trong két sắt của Tưởng Thiên Tứ."

 

Tiếp đó, Tần Miễn nói, trong ổ cứng chứa vô số thông tin quan trọng: Dòng tiền buôn lậu của Tứ Hải, hồ sơ rửa tiền, danh tính và phân công của cấp cao, danh sách khách hàng lớn, thậm chí cả kế hoạch và chiến lược cho hoạt động buôn lậu giai đoạn tiếp theo.

 

Y ho sặc một tiếng rồi nói tiếp: "Ổ cứng này có mã bảo mật, không thể sao chép tệp ra ngoài, nên chỉ có thể trực tiếp giao cho cảnh sát."

 

Đây là tin vui chấn động nhưng thái độ của Tần Miện khiến Biên Đình không thể vui nổi, trái lại còn thấy lo lắng hơn.

 

"Thứ quan trọng vậy, anh lấy kiểu gì? Còn nữa, sao anh không tự mang đi giao cho cảnh sát?"

 

"Cậu không muốn lập công à?" Tần Miện khẽ cười, cố tình lảng tránh: "Nếu cậu giao ổ cứng này cho cảnh sát, chắc chắn có thể giúp mẹ cậu được giảm án, biết đâu sang năm đã được thả."

 

"Tần Miện, tôi không đùa với anh." Giọng Biên Đình trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận.

 

Thấy không thể qua loa được nữa, Tần Miện thở dài qua điện thoại, hồi lâu mới nói: "Bởi vì tôi sắp đi, và sẽ không quay lại nữa."

 

"Anh nói cái gì?" Câu trả lời khiến Biên Đình sửng sốt. Cậu liên tiếp hỏi: "Anh định đi đâu? Không định làm cảnh sát nữa à?"

 

Tần Miễn im lặng rất lâu, như hạ quyết tâm: "A Đình, tôi xin lỗi. Tôi đã lừa cậu."

 

Không đợi Biên Đình kịp hỏi, anh nói liền một mạch: "Thực ra tôi đã không còn là cảnh sát từ lâu rồi. Vì điều tra sự thật năm xưa của thầy, tôi đã dùng một số biện pháp trái quy định và rời khỏi ngành từ sớm."

 

"Cho nên tất cả những gì tôi hứa với cậu, thật ra đều không thể thực hiện được." Nói đến đây, y cười khổ: "Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn lừa cậu."

 

Thông tin quá nhiều, Biên Đình nhất thời không kịp phản ứng, im lặng rất lâu.

 

Thấy thái độ của cậu như vậy, Tần Miễn sốt ruột: "A Đình, xin lỗi. Tôi không biết phải làm gì mới..."

 

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi qua điện thoại. Có gì thì nói thẳng trước mặt tôi." Biên Đình lạnh lùng ngắt lời: "Một tiếng nữa gặp ở bãi Long Vương."

 

Chưa kịp để Tần Miện đáp, cậu đã cúp máy.

 

Việc đầu tiên Biên Đình làm sau khi gác máy là lái xe trở lại trường, rồi bắt taxi tới con hẻm sau khách sạn Lệ Đô, tìm được xe của Tần Miện và chạy thẳng đến vịnh Long Đầu.

 

Trên đường, cậu lái xe như bay như muốn dẫm nát bàn đạp ga dưới chân. Coi nó như chính cái bản mặt đáng ghét của Tần Miện.

 

Bị Tần Miện lừa suốt bao năm, Biên Đình không thể không giận. Nhưng cậu vẫn biết phân nặng nhẹ, lúc này còn có việc quan trọng hơn phải xử lý.

 

Vịnh Long Đầu nằm ở bán đảo phía tây Thành phố Cảng, đây từng là bến tàu trọng yếu để ra vào thành phố. Nhưng từ khi bến mới xây xong, hầu hết các chuyến đều chuyển đi nơi khác, cảng cũ dần bị lãng quên, giờ chỉ còn vài tuyến hải ngoại ít khách ghé qua.

 

Trên bến tàu vắng bóng người, trong phòng chờ chỉ lác đác vài hành khách. Biên Đình che kín người, đúng giờ có mặt tại địa điểm đã hẹn với Tần Miễn.

 

Một tiếng đồng hồ sắp trôi qua, vẫn không thấy tàu cập bến, cũng chẳng thấy bóng dáng Tần Miện đâu.

 

Biên Đình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bước ra ngoài cổng định gọi lại cho Tần Miện. Đúng lúc đó, khóe mắt cậu thoáng thấy ba chiếc SUV màu đen đang lao nhanh về phía bến tàu.

 

Trong đó, có một biển số mà Biên Đình nhận ra ngay.

 

Đó là chiếc xe thường dùng của Đinh Gia Văn.

 

Ở nơi này gặp xe của Đinh Gia Văn, tuyệt đối không phải trùng hợp, lại càng không phải tín hiệu tốt. Lúc này, Biên Đình đã lọt vào tầm mắt bọn họ, nếu bây giờ cậu quay người bỏ chạy, ngược lại sẽ càng khiến Đinh Gia Văn nghi ngờ.

 

Ngay khi ba chiếc xe sắp đi thẳng đến chỗ của mình, Biên Đình lập tức nghĩ ra một cách, quay lưng lại hướng xe đang đến, rồi bất ngờ ôm chầm lấy một chị gái đứng gần đó.

 

Chị gái bị bất ngờ, giật mình nói: "Ơ, cái cậu này..."

 

Biên Đình nhìn chị đầy lưu luyến: "Chị ơi, chúc chị lên đường bình an, nhớ giữ gìn sức khỏe. Em sẽ nhớ chị lắm."

 

Ba chiếc xe màu đen lần lượt chạy ngang qua phía sau lưng cậu, không ai chú ý đến. Biên Đình buông chị gái ra, vội vàng nói lời xin lỗi, rồi cảm ơn. Sau đó cậu lên xe của mình, trông chẳng khác gì một người nhà đến tiễn người thân.

 

Thế nhưng, chút mánh này đâu thể qua mắt Đinh Gia Văn. Biên Đình vừa khởi động xe, chuẩn bị đạp ga thì từ gương chiếu hậu thấy xe của Đinh Gia Văn quay đầu ngay tại chỗ, tăng tốc bám theo.

 

Buổi chiều hôm ấy, một màn rượt đuổi chỉ thấy trong phim đã diễn ra thật sự ở bãi Long Vương. Một chiếc sedan màu bạc phóng nhanh phía trước, ba chiếc SUV màu đen đuổi sát phía sau.

 

Phía trước nữa là biển cả, nếu họ lái xa hơn là sẽ lao xuống biển, nhưng Biên Đình không giảm tốc. Ngay trước khi lao xuống nước, cậu bất ngờ bẻ lái gấp, thực hiện một cú cua cực gắt.

 

Đúng như cậu dự đoán, ngay giây sau đó vang lên tiếng va chạm dữ dội, hai chiếc xe phía sau nối đuôi nhau tông mạnh vào nhau.

 

Biên Đình thoát được hai kẻ truy đuổi, chỉ còn lại một mình Đinh Gia Văn bám theo.

 

Không hiểu cậu và Đinh Gia Văn rốt cuộc là kiểu "duyên phận" gì, mà mỗi lần ở tình huống này lại chạm mặt cậu ta. Lúc này, Biên Đình chỉ thấy may mắn vì xe của Tần Miện được dán kính tối màu đủ dày.

 

Đinh Gia Văn vốn mê đua xe, cậu ta thường lên núi chạy vòng, cực kỳ khó đối phó. Sau vài vòng rượt đuổi, Biên Đình bắt đầu tụt lại, sắp bị ép dừng lại.

 

Nhưng đúng là trời không tuyệt đường người, khi Đinh Gia Văn sắp ép được cậu thì từ bên cạnh, một chiếc xe đầu kéo chở container khổng lồ chậm rãi chạy ngang.

 

Biên Đình chớp thời cơ, đạp mạnh ga lách qua trước mũi xe. Phản ứng của Đinh Gia Văn dù nhanh đến mấy vẫn chậm hơn nửa nhịp.

 

Chỉ với khoảng cách nửa giây ấy, chiếc xe container đã chắn ngang hoàn toàn lối đi, buộc Đinh Gia Văn phải dừng lại. Biên Đình nhân cơ hội lao đi, thoát hẳn khỏi sự truy đuổi.

 

Không thấy Đinh Gia Văn bám theo nữa, nhưng Biên Đình vẫn không dám lơ là. Cảng vịnh Long Đầu lúc này tạm thời không thể quay lại, cậu đành đưa xe vào một con hẻm nhỏ khuất tầm mắt.

 

Biên Đình đang định liên lạc tiếp với Tần Miện thì điện thoại cậu lại rung lên trước.

 

Nhìn tên hiện trên màn hình, Biên Đình không lập tức bắt máy. Đó không phải là Tần Miện, mà là Đinh Gia Văn.

 

Cuối cùng, cậu vẫn nghe máy với tâm trạng hơi phức tạp: "Có chuyện gì?"

 

"A Đình, cậu ở đâu thế?" Đinh Gia Văn hỏi.

 

Giọng cậu ta bình thường đến mức không ai nghĩ rằng, chỉ mới ít phút trước, hai người ở hai đầu điện thoại vừa trải qua một màn rượt đuổi sống còn ngoài phố.

 

Biên Đình liếc nhìn khung cảnh cũ kỹ bên ngoài cửa kính, đáp: "Ở trường."

 

"Giờ này còn học hành gì nữa!" Đinh Gia Văn lập tức kêu lên: "Về ngay đi, chủ tịch Tưởng gọi tất cả chúng ta tập hợp ở cảng Tứ Hải!"

 

"Có chuyện gì vậy?" Biên Đình nhân cơ hội hỏi.

 

"Tôi đang ở bên ngoài, không rõ đã xảy ra chuyện gì." Đinh Gia Văn đáp: "Đừng hỏi nhiều, mau đến đây đi. Đến chậm thì có khi bị coi là nội gián đấy!"

Bình Luận (0)
Comment