Tối hôm đó, Cận Dĩ Ninh cho người đóng gói đồ đạc của Biên Đình dọn ra khỏi nhà và chuyển đến công ty.
Đồ đạc của Biên Đình không nhiều, một chiếc vali cô đơn nằm giữa sàn đại sảnh. Người ra người vào đều nhìn thấy, không cần giải thích thêm, tất cả mọi người đều hiểu rằng Cận Dĩ Ninh và Biên Đình đã xảy ra mâu thuẫn và Biên Đình đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Về nguyên nhân, mỗi người trong Tập đoàn Tứ Hải đều nói một kiểu, nhưng không ai dám đi hỏi đương sự nên họ thay đổi cách thức, tìm đến Đinh Gia Văn để dò hỏi.
Đêm khuya, Đinh Gia Văn đạp phanh, chấm dứt tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao đang chạy trên đường, dừng xe trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu và chật hẹp.
Đây là ngõ sau của phố Quan Đế, cuối hẻm là một quán trà phong cách hoài cổ. Trước kia Đinh Gia Văn là khách quen của quán, đặc biệt là món bánh bao kẹp sườn heo bí truyền của quán khiến cậu ta nhớ mãi không quên.
Nhưng mấy năm gần đây, cậu ta không còn đến đây nữa.
Đinh Gia Văn không xuống xe ngay, cậu ta lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn: [Cậu hẹn tôi đến đây làm gì?]
Tin nhắn nhanh chóng được hồi đáp: [Anh vào là biết.]
"Đồ khốn." Đinh Gia Văn lẩm bẩm chửi một tiếng, mở cửa xe bước vào nhà hàng.
Gần đến giờ đóng cửa, quán khá vắng khách, nhìn quanh cũng chẳng có mấy người.
Vừa lúc Đinh Gia Văn đẩy cửa bước vào, một gã đàn ông béo tròn như quả bóng đột nhiên lao về phía trước, ngã oạch xuống ngay chân cậu ta với tư thế "chó ăn phân".
Đuôi lông mày của Đinh Gia Văn nhướng lên, không cần nói nhiều, vị này đã bị người ta đá văng ra.
Gã đàn ông tên là Phì Tiêu, là một tay buôn người khá có tiếng ở phía nam thành phố này, gã thường xuyên làm ăn với phía Bắc Mỹ. Hôm nay, chính gã là người đã hẹn Đinh Gia Văn đến đây.
Nhìn dáng vẻ này, anh Tiêu chắc chắn không phải nhân vật chính hôm nay. Đinh Gia Văn ngẩng đầu, quét mắt nhìn một lượt trong quán, thấy Biên Đình đang ngồi ở khu ghế sofa.
Biên Đình ngồi một mình trước bàn, lưng thẳng tắp nhưng trạng thái lại rất thoải mái, không có vẻ gì là một kẻ bại trận thất thế.
Phì Tiêu ngã không nhẹ, gã nằm dài trên đất, liên tục rên "ối ối", Đinh Gia Văn bị gã làm phiền đến mức bực bội, giơ chân đá thêm một cú vào mông gã, gằn giọng quát: "Cút đi."
Phì Tiêu lập tức im bặt, liếc nhìn Đinh Gia Văn, rồi lại quay đầu nhìn Biên Đình. Lần này gã cũng chẳng màng đến đau đớn nữa, nhặt đôi giày trên đất, lồm cồm bò ra ngoài.
Đinh Gia Văn hai tay đút túi, nghênh ngang đi vào quán, ngồi xuống đối diện Biên Đình, "Hôm nay sao cậu lại nghĩ đến chuyện đến đây?"
"Điện thoại của tôi sắp nổ tung vì cậu rồi đấy." Cậu ta ghét bỏ gạt món bánh bao kẹp sườn heo và trà chanh đá trên bàn, "Nghe nói gần đây tâm trạng cậu không tốt, đừng ăn mấy thứ này nữa. Đi, tôi dẫn cậu đi ăn cái gì ngon. Nhà hàng Pháp ở Tòa nhà Tokyo thế nào?"
Kể từ khi Đinh Gia Văn xuất hiện, Biên Đình không nói một lời, chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt khó dò.
"Này, này, này." Đinh Gia Văn đã quen với cách nói chuyện này của Biên Đình, vươn tay véo một cái vào má cậu, bất lực nói: "Đừng nói với tôi là nửa đêm rồi cậu còn muốn ăn cơm giò heo nhé, không ngán à."
Biên Đình thấy Đinh Gia Văn cố tình giả ngây giả dại, liền xé toạc tấm màn che trước: "Anh quen Phì Tiêu à?"
"Không quen." Đinh Gia Văn bĩu môi, dựa vào lưng ghế như người không xương, nửa thân mình trượt xuống.
Biên Đình không nói gì, vươn tay rút ống hút, động tác chậm rãi bóc lớp giấy bên ngoài ra.
"Phì Tiêu nói với tôi, gã đã từng gặp anh Biên- một tay buôn người khét tiếng và cùng nhau uống rượu một lần, gã còn có cả số điện thoại của người ấy nữa. Vì thế hôm nay tôi đã nhờ gã giúp đỡ, hẹn anh Biên này ra đây." Biên Đình cắm ống hút vào ly trà chanh, rồi đẩy ly nước đến trước mặt Đinh Gia Văn. "Uống đi, thêm đường rồi đấy."
"A Đình." Đinh Gia Văn liếc nhìn ly trà trước mặt, ngồi thẳng người, ánh mắt như biến thành một người khác. "Cậu muốn nói gì?"
Đã đến nước này, Biên Đình cũng không vòng vo với cậu ta, trực tiếp hỏi: "Anh ở bên ngoài buôn người, tại sao lại dùng danh nghĩa của tôi?"
Hóa ra, bấy lâu nay, người dùng danh nghĩa của Biên Đình để hoạt động trong thị trường buôn người chính là Đinh Gia Văn.
Thực ra không cần Đinh Gia Văn trả lời, Biên Đình cũng biết lý do cậu ta làm như vậy. Thứ nhất, làm loại công việc này cần một thân phận giả để che đậy bản thân, để sau này khi chuyện bại lộ còn có thể tranh thủ thêm chút thời gian.
Thứ hai, có không ít người biết Biên Đình là tâm phúc của Cận Dĩ Ninh. Dùng danh nghĩa của cậu để làm việc, chẳng khác nào nương theo thế lực của Cận Dĩ Ninh, có thể mang lại không ít sự thuận lợi.
"Cậu biết hết rồi à." Đinh Gia Văn gãi đầu, cười gượng gạo, tò mò hỏi: "Làm sao cậu phát hiện ra vậy?"
"Tưởng Thiên Tứ có cho tôi xem một tấm ảnh, nói là chụp ở Thái Lan, người trong ảnh mặc chiếc áo khoác mà tôi cũng có một chiếc."
Ánh mắt của Biên Đình khóa chặt Đinh Gia Văn, câu trả lời của Đinh Gia Văn xem như đã thừa nhận.
"Chiếc áo khoác đó là Cận Dĩ Ninh đưa cho tôi. Anh còn nhớ năm đó chúng ta ở Thái Lan không, anh đã mượn chiếc áo đó nói là mặc cho đẹp trai để tối đến quán bar dễ cua gái."
Đã là chuyện cũ từ nhiều năm trước, Đinh Gia Văn bật cười thành tiếng. Bây giờ cậu ta chỉ cần lái xe đến trước cửa quán bar cũng có khối người tự nguyện dâng đến, không cần phải mượn một chiếc áo hàng hiệu để làm oai nữa.
Cậu ta cười rồi lắc đầu nhưng không còn nhìn Biên Đình nữa, "Chuyện từ lâu lắm rồi, mà cậu vẫn còn nhớ sao..."
"Đinh Gia Văn." Biên Đình không còn tâm trí đùa giỡn với cậu ta, trên mặt không còn chút nụ cười nào. "Tại sao vậy?"
"A Đình, cậu hỏi như vậy thật vô nghĩa."
Đinh Gia Văn thở dài một hơi, cầm ly trà chanh mà Biên Đình gọi cho cậu ta, hút một ngụm. Trà chanh quá lạnh, khiến cả khuôn mặt cậu ta nhăn lại, biểu cảm còn xấu hơn cả lúc khóc.
"Ngài Cận thích cậu, xem trọng cậu, cậu không cần phải dính máu, không cần làm những công việc dơ bẩn nặng nhọc. Cậu muốn gì là có nấy." Đinh Gia Văn đặt ly thủy tinh xuống, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, "Còn tôi thì không giống vậy, những thứ tôi muốn chỉ có thể tự mình tranh, tự mình giành, tự mình cướp lấy!"
Biên Đình không hề bị sự hung dữ mà Đinh Gia Văn cố ý thể hiện ra dọa sợ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Anh còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không, điều vui vẻ nhất chính là có thể ăn một chiếc bánh bao kẹp sườn heo, nhưng bây giờ đã khác rồi, chúng ta sẽ không bao giờ bị đánh vì một miếng ăn nữa."
"Cậu đừng nhắc đến chuyện trước kia với tôi!"
Nhắc đến những khó khăn trong quá khứ, Đinh Gia Văn như bị chọc vào nỗi đau, cảm xúc đột nhiên kích động. "Những ngày tháng đó tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi muốn có nhiều tiền hơn, sống một cuộc sống tốt hơn. A Đình, tôi hỏi cậu, tôi muốn thay đổi số phận của mình thì có gì sai?"
"Đinh Gia Văn, anh tỉnh táo lại đi." Biên Đình cũng tức giận, đập mạnh tay xuống bàn, ngắt lời cậu ta. "Lần trước anh gây ra nhiều cái chết như vậy, gây ra ầm ĩ khắp nơi. Anh không nghĩ đến nếu cứ tiếp tục như thế này, sau này anh sẽ ra sao sao?"
"Con thuyền chìm trên biển, ai mà muốn chứ, lần đó là do họ xui xẻo. Họ đã mạo hiểm làm liều thì cũng nên nghĩ đến kết quả này." Thế nhưng khí thế của Đinh Gia Văn lại yếu dần, "Suýt nữa đã hại chết cậu dưới tay của Tưởng Thiên Tứ, là tôi có lỗi với cậu."
Nói đến đây, cậu ta liếc nhìn Biên Đình. "Nhưng Biên Đình, cậu có tư cách gì để nói tôi như vậy. Đừng quên, trên tay cậu cũng dính hai mạng người đấy!"
Biên Đình bị Đinh Gia Văn dồn vào thế không nói nên lời. Trong mắt Đinh Gia Văn, sự thật đúng là như vậy.
"Cậu đừng tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi nữa, nếu cậu không phải là người như tôi, tại sao lại không nỡ đi Mỹ với Cận Dĩ Ninh mà lại muốn tiếp tục ở lại Tập đoàn Tứ Hải? " Thấy Biên Đình không nói gì, Đinh Gia Văn cười nhạo một tiếng, nói tiếp: "Đi thì tốt biết bao, không cần phải sống một cuộc sống lúc nào cũng đặt đầu trên thắt lưng, tại sao cậu không đi? Cậu vẫn chưa biết đúng không, thứ tư tuần sau Cận Dĩ Ninh sẽ lên đường rồi."
Trong lòng Biên Đình như bị đấm một cú. Nếu không phải Đinh Gia Văn hôm nay nhắc đến, cậu quả thật không hề hay biết tin tức này.
"Đinh Gia Văn, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của anh, anh đừng lôi tôi vào." Biên Đình cố nén nỗi đau trong lòng, tập trung vào chuyện trước mắt. "Tôi thật sự rất giận anh, nhưng tôi không hy vọng anh xảy ra chuyện."
Đinh Gia Văn chỉ một câu đã chặn lại lời của anh: "Chuyện này không cần cậu phải bận tâm."
Biên Đình cũng nổi nóng: "Cho nên anh không định dừng tay đúng không? Chuyện tôi có thể tra ra được, anh nghĩ cảnh sát sẽ không tra ra sao?"
"Tra được thì sao chứ, có bằng chứng không?" Đinh Gia Văn không hề bận tâm. "Bây giờ bên Thái Lan đã kết thúc vụ án rồi, trừ khi có bằng chứng mang tính lật đổ thì không ai có thể làm gì được tôi."
Cuộc nói chuyện đến đây, đã không còn cần thiết phải tiếp tục nữa. Tương lai của họ sẽ ra sao, trong lòng Biên Đình đã rõ.
Hơn nữa, Đinh Gia Văn nói đúng, cậu không có tư cách, cũng không có lập trường để nói những điều này với cậu ta.
"Có vẻ như..." Biên Đình nhìn Đinh Gia Văn, trong lòng không muốn tin rằng đây chính là kết cục của họ, "Đây là lần cuối cùng chúng ta ngồi đối diện nhau ăn uống như thế này."
"A Đình, tôi không hiểu. Chúng ta đều là người lăn lộn trong giới, cậu muốn làm gì, tôi đều luôn ủng hộ hết mình." Đinh Gia Văn không thể hiểu nổi. "Tại sao cậu lại khiến mọi chuyện đi đến cùng đến vậy, có tiền cùng kiếm, có phúc cùng hưởng, chẳng phải không tốt sao?"
"Người khiến mọi chuyện đi đến cùng không phải là tôi, Đinh Gia Văn." Biên Đình lắc đầu. "Khi anh dùng danh nghĩa của tôi để làm những chuyện đó, anh có bao giờ nghĩ đến tôi không?"
"Thôi được rồi, A Đình. Bao nhiêu năm nay, tôi luôn coi cậu là anh em." Đinh Gia Văn dựa vào lưng ghế, nhìn những chiếc đèn ống nhờn mỡ phía trên, thở dài thật dài một hơi. "Ngày trước là tôi làm sai, tôi có lỗi với cậu. Tôi nợ cậu một lần."
"Sau này cậu là cậu, tôi là tôi." Cậu ta một hơi uống cạn ly trà chanh, mạnh tay đặt chiếc ly xuống bàn, đứng dậy. "Cái gì nợ cậu, tôi sẽ trả. Nhưng nếu cậu cản đường tôi, tôi cũng sẽ không khách khí đâu." Tin tức của Đinh Gia Văn vô cùng chính xác, thời gian Cận Dĩ Ninh đi Mỹ đã được xác định, chính là thứ tư tuần này.
Khi Cận Dĩ Ninh tuyên bố quyết định này, Tưởng Thịnh và Dương Vân đều cảm thấy hơi đột ngột, nhưng khi nghe nói là đi để chữa trị đôi chân, cả hai đều tỏ ý ủng hộ.
"Sở Quân... Sở Quân chết rồi, Thiên Tứ thì suy sụp, giờ con lại muốn đi, rốt cuộc thì gia đình chúng ta đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong phòng kính, Dương Vân lặng lẽ rơi lệ. "Còn A Đình nữa, người ngoài đều nói con đuổi nó ra khỏi nhà, hai đứa có hiểu lầm gì không thể ngồi xuống nói rõ với nhau sao, tại sao lại phải làm ầm ĩ lên thế này?"
Xem ra chuyện Cận Dĩ Ninh và Biên Đình mâu thuẫn với nhau, hai vị trưởng bối cũng đã biết.
"Mẹ, con và cậu ấy không có gì cả." Cận Dĩ Ninh rút khăn tay, đưa cho mẹ nuôi. "Mẹ đừng lo lắng."
"Chuyện của bọn trẻ, chúng ta đừng xen vào nữa." Trong chuyện này, Tưởng Thịnh suy nghĩ thoáng hơn. Ông nói với Cận Dĩ Ninh: "Con cứ yên tâm đi, sức khỏe là quan trọng nhất."
Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, tinh thần của Tưởng Thịnh đã hồi phục nhiều, dần thoát khỏi nỗi đau mất con gái. "Giờ đã có A Đình giúp ta, còn có cả Gia Văn nữa, thằng bé này cũng rất có năng lực, không sao đâu."
"Bố vẫn có thể gánh vác thêm vài năm nữa." Nói xong, ông lại cố ý ám chỉ: "Con cứ yên tâm, trước khi con quay về, sẽ không có gì thay đổi đâu."
Cận Dĩ Ninh ngồi bên cạnh hai người, không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng an ủi một câu: "Vậy thì con yên tâm rồi."
Tối hôm đó Cận Dĩ Ninh dùng bữa tối ở nhà Tưởng Thịnh, khi trở về, Tề Liên Sơn và những người khác đã tập trung trong thư phòng của anh.
Cầm Cầm bận rộn dọn đồ vào vali, những người còn lại thì giúp một tay, cứ dọn rồi dọn, những người tưởng chừng vô tâm như Bullet hay tên người Thái cũng đỏ hoe mắt.
"Đừng như vậy."
Cận Dĩ Ninh gập laptop lại, đưa cho Cầm Cầm, nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng đang sụt sùi, bất lực nói: "Tôi ra nước ngoài để chữa bệnh, chứ không phải là định cư. Có lẽ tôi sẽ quay về sớm thôi."
Cầm Cầm nhận lấy laptop cho vào vali, nhân tiện kiểm tra lại giấy tờ của Cận Dĩ Ninh lần cuối, cô đứng bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, bây giờ thông tin liên lạc rất phát triển, có vấn đề gì thì liên hệ bất cứ lúc nào, nếu thực sự có chuyện gì, sếp Cận cũng có thể bay về ngay."
"Anh Biên đâu rồi? Cả anh Gia Văn cũng không có ở đây." Tên người Thái gạt nước mắt, nói lắp bắp. "Để tôi gọi điện thoại bảo họ quay về!"
Cận Dĩ Ninh dở khóc dở cười, xua tay: "Không cần, không sao đâu."
"Sếp Cận, chúng tôi không yên tâm về anh. Hay là... hay là dẫn tôi đi cùng nhé?"
Đàn ông có rơi nước mắt thì cũng chỉ khi thật sự đau lòng. Bullet ngay từ lúc mới nghe tin Cận Dĩ Ninh đi đã lén lút rơi nước mắt mấy lần rồi. "Chỉ có mỗi Cầm Cầm là phụ nữ ở bên cạnh, chúng tôi không yên tâm, ít nhất cũng phải để anh Sơn đi cùng chứ."
"Đừng ngốc nữa, các cậu phải ở lại đây thay tôi, chăm sóc thật tốt cho..." Một cái tên suýt nữa bật ra theo thói quen, đến bên miệng thì Cận Dĩ Ninh lại kìm lại được, thay bằng "nhà cửa".
Người cũng không yên tâm về Cận Dĩ Ninh còn có dì Huệ, nhưng dì không theo mấy người trên lầu làm ầm lên, dì chỉ một mình ngồi ở phòng khách tầng dưới, liên tục nhìn ra ngoài.
Nghĩ đến chuyện đau lòng, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi.
Dì đang đợi Biên Đình quay về, nhưng cho đến khi Tề Liên Sơn dẫn Bullet và mấy người họ miễn cưỡng xuống lầu, dì vẫn không thấy bóng dáng Biên Đình đâu.
"A Đình và ngài Cận có xích mích gì sao?" Dì Huệ chặn Tề Liên Sơn lại. "Gần đây cậu ấy không về nhà, mấy hôm trước, ngài Cận còn bảo tôi đóng gói đồ của cậu ấy rồi chuyển đi. Cả hôm nay nữa, ngài Cận sắp đi rồi, cậu ấy cũng không quay về."
"Cả Gia Văn nữa." Giọng Dì Huệ nghẹn lại. "Một gia đình đang tốt như vậy, sao lại thành ra thế này?"
Trong lòng Tề Liên Sơn cũng rất bất lực, anh ta cố gắng an ủi dì Huệ đang đau khổ một lúc, đưa ra câu trả lời giống hệt Cận Dĩ Ninh: "Gần đây họ rất bận, không sao đâu. Họ đều ổn cả, dì cứ yên tâm đi."
Tề Liên Sơn dẫn người rời đi, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Sáng mai có chuyến bay sớm, Cận Dĩ Ninh uống một viên thuốc và đi ngủ từ rất sớm.
Chất lượng giấc ngủ của anh vốn không tốt, thỉnh thoảng cần dùng thuốc ngủ để hỗ trợ, gần đây tình trạng mất ngủ lại nghiêm trọng hơn, việc uống thuốc gần như đã trở thành thói quen.
Không lâu sau khi Cận Dĩ Ninh đi ngủ, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên hành lang, sau đó cửa phòng mở ra, một bóng người từ ngoài bước vào.
Người đến là Biên Đình. Sau khi rời khỏi nhà, cậu vẫn chưa tìm được chỗ ở, gần đây vẫn tạm bợ sống ở công ty.
Có thể vào được phòng của Cận Dĩ Ninh, bản thân Biên Đình cũng rất bất ngờ, an ninh ở nhà Cận Dĩ Ninh rất nghiêm ngặt, hệ thống mỗi một khoảng thời gian lại được cập nhật. Biên Đình vốn nghĩ mình đã bị Cận Dĩ Ninh đuổi ra ngoài, muốn quay lại không dễ dàng chút nào.
Nhưng cậu chỉ dựa vào dấu vân tay và mống mắt của mình, đi một vào được tòa nhà chính, lên tầng ba và đi thẳng đến phòng của Cận Dĩ Ninh.
Trong phòng không bật đèn, Cận Dĩ Ninh đã ngủ say. Vừa bước vào cửa, Biên Đình đã đá phải một vật nặng.
Đó là hai chiếc vali lớn, nghe tên người Thái nói, sáng mai Tề Liên Sơn sẽ đưa anh ra sân bay.
Sự hiện diện của hai chiếc vali lớn này khiến chuyện Cận Dĩ Ninh sẽ đi vào ngày mai trở nên thực tế hơn.
Cận Dĩ Ninh quyết định rời đi vào lúc này, theo Biên Đình thấy, là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần cậu có thể kết thúc mọi chuyện trong khoảng thời gian Cận Dĩ Ninh đi vắng, thì tất cả mọi việc ở Tập đoàn Tứ Hải, đều không còn liên quan gì đến anh nữa.
Đây cũng là chút ích kỷ cuối cùng còn sót lại trong lòng cậu.
Dưới ánh trăng, Biên Đình nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Cận Dĩ Ninh đang nằm trên giường, bên cạnh giường là một chiếc xe lăn. Chiếc xe lăn này chính là chiếc Biên Đình đã mua, anh vẫn dùng nó cho đến bây giờ.
Biên Đình phát hiện ra rằng, bản tính con người quả nhiên ti tiện, luôn tìm đủ mọi lý do để biện minh cho hành động của mình. Có thể từ xa nhìn anh một cái như vậy đã là một món quà ngoài mong đợi, vậy mà bây giờ cậu lại muốn đến gần anh hơn một chút.
Trước khi lý trí kịp can ngăn, cơ thể Biên Đình đã tự động hành động, kéo linh hồn đang lạc lõng của cậu đến trước giường của Cận Dĩ Ninh.
Cận Dĩ Ninh ngủ rất sâu. Ánh trăng khắc họa vẻ mặt khi ngủ của anh thật yên bình và tĩnh lặng, Biên Đình đã lâu lắm rồi không nhìn thấy dáng vẻ thư thái như vậy của anh, cậu tham lam nhìn một lần, rồi lại một lần nữa.
Bên đầu giường có đặt một lọ thuốc, có lẽ tối nay anh đã uống thuốc trước khi ngủ nên đã vào sâu giấc. Biên Đình đứng bên giường anh rất lâu, nhưng anh vẫn không tỉnh.
"Cận Dĩ Ninh..."
Biên Đình dường như bị một lực hấp dẫn vô hình nào đó thu hút, vô thức cúi người xuống. Đúng lúc này, mí mắt Cận Dĩ Ninh hơi động đậy, cậu giật mình đứng thẳng người dậy như bị dọa.
May mắn thay, sau đó, Cận Dĩ Ninh không có động thái nào nữa. Biên Đình một lần nữa cúi người xuống, buông thả bản thân để đến gần anh.
"Tôi đến thăm anh, rồi sẽ đi ngay. Anh đừng giận."
Biên Đình muốn thỏa mãn ước nguyện của mình lần cuối cùng, hôn lên môi Cận Dĩ Ninh, nhưng cậu không dám, cũng biết mình không xứng.
Vì thế, ngay khoảnh khắc sắp chạm vào môi anh, Biên Đình dừng lại, chỉ có hơi thở là không thể tự chủ, phả vào môi của anh.
"Cận Dĩ Ninh."
Biên Đình trước hết khẽ gọi tên anh, cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Anh biết không, tình cảm tôi dành cho anh, có thể không giống với những gì anh nghĩ..."
Có lẽ đây là lần cuối cùng Biên Đình gặp anh. Hoặc là vì lúc này Cận Dĩ Ninh không thể nghe thấy nên có một số lời, nói ra trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
"Tôi... đã từng thích anh."
Nói đến đây, khóe miệng Biên Đình khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng trong mắt lại là một nỗi buồn chưa từng có.
"Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện, sẽ không thay đổi vì tình yêu. Tôi đã từng thích anh, có thể ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, thế là đủ rồi."
Dù sao thì đối với Biên Đình mà nói, có những tình cảm được trải qua trong kiếp này, đã là viên mãn rồi.
Biên Đình ngắm nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, nín thở, cẩn thận và trân trọng dùng môi, khẽ chạm lên vầng trán của anh.
Cảm giác trên môi ấm áp và khô ráo, Biên Đình không dám nán lại quá lâu, gần như ngay khi chạm vào đã đứng thẳng người, kéo giãn khoảng cách.
Trước khi rời khỏi phòng, cậu quay đầu lại nhìn anh lần cuối cùng, nói trong lòng.
Đi đi, Cận Dĩ Ninh.
Đừng quay về cho đến khi tôi kết thúc tất cả mọi thứ.