Tuy nhiên, có một câu Tưởng Thịnh nói đúng: Bây giờ Cận Dĩ Ninh đã quay về, muốn gặp lại anh là một chuyện rất dễ dàng.
Tối hôm sau, Tưởng Thịnh lại tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ, nói là để mọi người quây quần bên nhau.
Biên Đình đến đúng giờ, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Cận Dĩ Ninh đang ngồi trò chuyện với Dương Vân.
Cận Dĩ Ninh đã rời Thành phố Cảng hai năm, cho dù tận mắt nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, Biên Đình vẫn cảm thấy sự trở về của anh là không thực.
Trước khi Biên Đình cất tiếng, Dương Vân đã thấy cậu trước, vẫy tay gọi cậu lại ngồi. Cận Dĩ Ninh lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía cậu.
Biên Đình không từ chối, vẫn như mọi khi cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Vân. Cận Dĩ Ninh cũng ngang qua mẹ nuôi, mỉm cười gật đầu chào hỏi cậu.
Cả hai đều cư xử quá đỗi tự nhiên và đúng mực, cứ như thể tình yêu và hận thù giữa họ chưa từng tồn tại.
Dương Vân lo lắng nắm lấy tay Cận Dĩ Ninh, tiếp tục câu chuyện dang dở lúc trước: "Mẹ nghe nói, tối qua sau khi con về, xe đã bị đập phá phải không?"
Dù Biên Đình không có ý định nghe, nhưng cuộc trò chuyện của họ vẫn lọt vào tai cậu không sót một chữ.
"Không sao đâu ạ." Cận Dĩ Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà, dịu dàng nói: "Mấy đứa nhóc nghịch ngợm thôi mà, mẹ đừng lo."
Kể từ khi Tưởng Sở Quân xảy ra chuyện, Dương Vân trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, bà cau mày: "Đâu có trò đùa nào như vậy? Không được, mẹ phải..."
Lời Dương Vân nói bị một tràng cười nói ồn ào cắt ngang. Nghe tiếng động là biết Đinh Gia Văn đến.
Những năm gần đây, ngoài Biên Đình, Đinh Gia Văn cũng nhờ năng lực xuất chúng mà thăng tiến vùn vụt, trở thành người thân cận của Tưởng Thịnh. Nhiều người trong công ty đều nói, Cận Dĩ Ninh có tài lãnh đạo, những người dưới quyền của anh không có ai là dạng vừa.
Đinh Gia Văn hôm nay có tạo hình khoa trương, toàn thân hàng hiệu. Áo vest cổ ve nhọn phối với sơ mi hoa văn chìm, cổ áo mở rộng đến tận ngực. Hắn không đến một mình, bên cạnh là một cô bạn gái. Nghe nói cô gái này là một người nổi tiếng trên mạng, ngoài đời thật không khác nhiều so với ảnh đã qua chỉnh sửa, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, chiếc váy lấp lánh gợi cảm càng khiến người ta hoa mắt.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nửa mặt nghiêng của cô rất giống với nữ diễn viên La Khởi Mộng mà Đinh Gia Văn từng thích. Theo một khía cạnh nào đó, cậu ta cũng coi như đã toại nguyện.
Cặp đôi này vừa đùa giỡn vừa đi từ cửa vào trong sảnh tiệc, cười nói ồn ào. Dương Vân sống trong yên tĩnh đã lâu, thích náo nhiệt nên không để tâm, chỉ dặn dò Đinh Gia Văn cẩn thận, đừng để bị va chạm.
Theo sau Đinh Gia Văn là Tưởng Thiên Tứ. Tưởng Thiên Tứ không quên hình tượng nhân vật người con hiếu thảo của mình, hắn vừa xuất hiện đã vây quanh Dương Vân, ân cần hỏi han, tỏ vẻ quan tâm nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Cận Dĩ Ninh.
Đến giờ ăn tối, mọi người cũng đã đến đông đủ, Tưởng Thịnh từ trên lầu đi xuống, gọi mọi người vào bàn.
Tối nay ngồi cùng bàn đều là người một nhà. Cặp vợ chồng Tưởng Thịnh và Dương Vân ngồi ở vị trí cao nhất. Tưởng Thiên Tứ và Cận Dĩ Ninh ngồi ở hai bên như trước đây. Chỉ có điều, giờ đây, trên chiếc bàn ăn tượng trưng cho quyền lực này cũng có chỗ của Biên Đình và Đinh Gia Văn. Chỗ của họ đặt ngay cạnh Cận Dĩ Ninh và Tưởng Thiên Tứ, không còn phải đứng dựa tường nữa.
Biên Đình đã hình thành một phản xạ có điều kiện, trước khi ngồi vào bàn, cậu theo bản năng đã kéo ghế cho Cận Dĩ Ninh. May mắn là cậu đã kịp thời phản ứng lại, không làm thêm điều gì thừa thãi, mà đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Cậu vừa ngồi được một lúc thì Cận Dĩ Ninh đã ngồi vào bên tay trái của cậu.
Cận Dĩ Ninh rút khăn ăn, lót dưới đĩa, quay đầu liếc nhìn cậu, thờ ơ hỏi: "Cậu mới về hôm qua à? Nghe nói lần này cậu đi khá lâu."
"Hơn một tháng." Sau vài lần tiếp xúc, Biên Đình đã nắm được thái độ của Cận Dĩ Ninh, vì thế cậucũng không mảy may xao động, bình thản đối đáp: "Anh thì sao, về khi nào vậy?"
Cận Dĩ Ninh nói: "Khoảng một tuần trước."
Vài câu đối thoại đơn giản kết thúc, coi như đã làm tròn thủ tục xã giao. Cả hai đều ngầm hiểu dừng lại đúng lúc, không cố gắng tìm thêm chủ đề.
Tưởng Thịnh tuổi đã cao, nói chuyện cũng nhiều hơn, vừa vào bàn đã kéo đám hậu bối lải nhải không ngừng, không ai chú ý đến bầu không khí có chút kỳ lạ. Cho đến khi Dương Vân đột nhiên nhìn thấy cá xiên nướng còn nguyên ở bên tay Biên Đình, hỏi một câu: "A Đình, không thích ăn cá à? Dì nghe dì Huệ nói con thích ăn, hôm nay đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị cho con đấy."
Biên Đình lập tức cảm thấy lúng túng, không biết trả lời thế nào. Đinh Gia Văn đối diện cũng nghe thấy, cậu ta bỏ chân bắt chéo xuống, liếc nhìn Cận Dĩ Ninh, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Cận Dĩ Ninh thì không có bất kỳ phản ứng nào, như thể không nghe thấy, cúi đầu uống canh.
Dì Huệ đã không nói bừa. Trước đây ở nhà, cậu rất thích ăn cá được chế biến theo nhiều cách, vì Cận Dĩ Ninh luôn quen tay gỡ xương sạch sẽ rồi đưa cho cậu.
Bây giờ không còn ai gỡ xương cá cho cậu nữa, cậu lại trở lại như xưa, không còn chủ động ăn cá nữa.
Lý do này, dù thế nào Biên Đình cũng sẽ không nói ra. Vì thế cậu tìm đại một cái cớ: "Con vẫn chưa quen múi giờ, không có khẩu vị lắm."
Đinh Gia Văn nghe những lời nói dối này, bỗng "phì" một tiếng cười thành tiếng. Tâm trạng Biên Đình đang không tốt, thấy cậu ta ở đó làm trò, bèn lườm cho một cái.
Đinh Gia Văn mỉm cười nhìn cậu như để trả đũa, cố tình nhắc lại vài chuyện xưa ở núi Nguyên Minh. Dương Vân quả nhiên rất hứng thú, tiếp lời cậu ta mà trò chuyện, thỉnh thoảng còn hỏi Cận Dĩ Ninh vài câu.
Cận Dĩ Ninh vẫn thể hiện rất bình thường, anh không hề né tránh mà kể lại một vài chuyện thú vị về mấy người họ, trên mặt tươi cười, trong lời nói thỉnh thoảng lại hé lộ chút hoài niệm về quá khứ.
Chỉ có Biên Đình là ngồi không yên. Cậu bỏ lại một câu "Tôi đi vệ sinh một lát", rồi đứng dậy rời chỗ.
Biên Đình vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi hít một hơi, sau khi đi ra cậu không quay lại ngay để "diễn kịch" mà một mình đi lang thang, tiến vào khu vườn phía sau biệt thự.
Trong vườn có một cái đình nhỏ, dưới đình là một ao nước, trong ao nuôi mấy con cá Koi bảo bối của Tưởng Sở Quân. Đám cá này được nuôi rất tốt, con nào con nấy béo hơn cả heo con, bơi loạn xạ dưới nước như những chiếc tàu ngầm. Biên Đình mỗi lần đến nhà họ Tưởng đều thích đến đây đùa cá.
Nhưng hôm nay, đã có người đến đình trước cậu rồi.
Cận Dĩ Ninh đang ngồi trong đình, nghiêng người dựa vào lan can, bóp nát một miếng bánh nhỏ rắc xuống ao. Bầu trời đêm không một gợn mây, Cận Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn những vì sao trong đêm hè, châm một điếu thuốc.
Biên Đình sững lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh hút thuốc. Có thể thấy, hai năm đủ để thay đổi một người rất nhiều.
Biên Đình không lên tiếng làm phiền, bước vào trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cận Dĩ Ninh quay người lại, nheo mắt, từ từ nhả ra một làn khói thuốc. Trong làn khói trắng, đường nét khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, ánh sáng lăn tăn của mặt nước phản chiếu lên khuôn mặt, có chút quỷ dị, cũng có chút tà khí.
"Tình cờ quá." Thấy người đến là Biên Đình, Cận Dĩ Ninh tùy tiện chào một câu, giọng điệu thoải mái và lười nhác.
"Tình cờ sao?" Biên Đình bước vào đình, "Chỗ này chỉ lớn chừng này, ngẩng đầu là thấy cúi đầu cũng thấy."
"Cũng phải." Cận Dĩ Ninh quay người lại, tiếp tục dựa vào lan can, như mất đi hứng thú, dập điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, vẻ mặt chán nản.
Không còn điếu thuốc, chút khí chất không hợp với anh vừa rồi cũng theo đó mà tan biến.
"Sao anh lại quay về?" Biên Đình đi đến bên cạnh hắn, đứng lại.
"Tôi không thể quay về sao?" Cận Dĩ Ninh cúi đầu tiếp tục cho cá ăn, "Hay là, tôi quay về cần phải được sự đồng ý của cậu?"
"Không phải ý đó." Biên Đình nghe ra sự mỉa mai trong lời Cận Dĩ Ninh. Cậu lười chấp nhặt, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, vì thế hỏi: "Chân của anh đã hoàn toàn khỏi rồi sao?"
Cận Dĩ Ninh cho hết số vụn bánh còn lại trên tay vào ao, phủi phủi những mẩu vụn bám trên ngón tay: "Cũng coi là ổn rồi."
Biên Đình chân thành nói một câu: "Chúc mừng anh."
"Cánh tay cậu bị làm sao vậy?" Cho đám cá do chị gái để lại ăn xong, Cận Dĩ Ninh mới có tâm trí quan tâm đến Biên Đình. Anh nghiêng đầu, chỉ vào cổ mình: "Cả vết thương trên cổ nữa."
Cổ của Biên Đình đã được dán băng gạc, không nhìn rõ vết thương ra sao, đây là vết thương do bị người khác rạch phải trước khi lên thuyền mấy ngày trước.
Cánh tay thì bị gãy xương khi cậu giúp Tưởng Thịnh nhận hàng, trong lúc bị cảnh sát truy đuổi và có một màn "Tốc độ và Đường đua" trên đường cao tốc thì xe đã bị lật thế là bị gãy.
Những chuyện này kể ra thì dài dòng, mà Cận Dĩ Ninh chưa chắc đã muốn nghe, thế nên Biên Đình chỉ nói một câu cho qua: "Không cẩn thận đụng phải thôi."
"Đúng là không cẩn thận thật." Cận Dĩ Ninh không thể tin lời nói này, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ cười một tiếng: "Thân phận của anh Biên đã khác rồi, vẫn nên cẩn thận hơn một chút thì hơn."
"Cận Dĩ Ninh, anh đừng vừa về đã kiếm chuyện." Giọng nói của Biên Đình lạnh đi.
Trước đó Cận Dĩ Ninh đã ba lần bảy lượt nói chuyện ẩn ý, Biên Đình giả vờ không hiểu chứ không phải là ngốc.
Thấy Biên Đình cuối cùng cũng bị chọc tức, Cận Dĩ Ninh bật cười. Anh tỏ vẻ rộng lượng không muốn gây gổ với cậu: "Cậu yên tâm đi, trước đây là tôi tự cho mình là đúng, bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, tôi sẽ không chỉ tay năm ngón với cậu nữa."
Nói xong, anh nhún vai, thản nhiên như không có chuyện gì: "Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, vào trong thôi."
Cận Dĩ Ninh bình thản đến mức, Biên Đình cảm thấy mình như bị anh chơi khăm. Như đấm một cú vào bông, tức thì cậu xẹp hơi.
Cận Dĩ Ninh và Biên Đình lần lượt quay về từ bên ngoài. Cận Dĩ Ninh vẻ mặt bình thường, khi vào cửa còn nói cười vui vẻ với một người đàn em cũ của Tưởng Thịnh. Còn sắc mặt của Biên Đình thì không được tốt lắm.
Đinh Gia Văn thấy vậy, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: "A Đình, hai người nói chuyện bí mật gì mà đi lâu thế?"
"Anh lại đây." Biên Đình đang bực mình, có người chủ động chui vào họng súng, cậu ban cho Đinh Gia Văn một ánh mắt, cười như không cười, giọng nói lạnh lẽo: "Tôi nói cho anh nghe cặn kẽ."
"Thôi đi." Đinh Gia Văn ôm lấy cô bạn gái bên cạnh, chụt một cái hôn lên má cô, "Mối quan hệ của tôi và cậu không thân thiết bằng cậu và ngài Cận đâu."
Mấy năm nay, công việc buôn người của Đinh Gia Văn làm ăn rất phát đạt. Nhưng cũng bị người ta gây khó dễ mấy lần, phải ăn không ít đòn, còn phải vào tù ngồi vài tháng.
Cậu ta nghi ngờ người giở trò là Biên Đình, nhưng không có bằng chứng, cũng không nắm được điểm yếu của cậu nên đành bó tay chịu trói, chỉ có thể cách vài ngày lại làm cậu khó chịu một lần. Nhiều người trong Tập đoàn Tứ Hải đều biết, hai anh em họ đã trở mặt thành kẻ thù.
Thế nhưng những lời qua tiếng lại giữa họ, trong tai Dương Vân chỉ là trò trẻ con đấu khẩu, nói cho hả giận thôi nên bà không để bụng. Thay vào đó, bà quay sang đề nghị mọi người: "Cả nhà chúng ta lâu rồi chưa đi chơi, giờ Dĩ Ninh đã về rồi, hay chúng ta cùng đi nghỉ mát ở đảo Đông Đài nhé?"
Tưởng Thịnh là người đầu tiên đồng ý với đề nghị của vợ mình. Tưởng Thiên Tứ, Đinh Gia Văn và vài người khác cũng tích cực hưởng ứng, chỉ có Biên Đình là lơ đãng, vẻ mặt không mấy hào hứng.
Dương Vân gọi cậu mấy tiếng: "A Đình sao vậy, con có việc khác à?"
Biên Đình lúc này mới giật mình, theo bản năng nhìn về phía Cận Dĩ Ninh, cũng không biết có nghe rõ Dương Vân hỏi gì không, liền đáp: "Vâng."