Mọi người đọc nhanh quá đi mất. Vậy thì tui chơi lớn đánh úp thêm 10 chương nữa để lì xì Tết Độc lập cho mọi người nèeeee.
---------------------------------------------
Căn hộ này của Cận Dĩ Ninh, Biên Đình cũng có thể coi là khách quen. Rất nhiều bảo vệ và quản gia đều biết mặt cậu, suốt dọc đường đều có người nhiệt tình chào hỏi.
Nhận thấy Biên Đình đã đi theo mình, Cận Dĩ Ninh không có biểu hiện đặc biệt gì, ngay cả tần suất bước chân cũng không thay đổi, thong thả bước về phía trước.
Thế là hai người cứ thế, người trước người sau đi vào cổng chính, băng qua những cây hoa mộc lan xanh tươi, rồi vào trong thang máy.
Với kinh nghiệm lần trước, khi lại cùng nhau đứng trong chiếc thang máy này, cả hai đều tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Cận Dĩ Ninh và Biên Đình đứng cách xa nhau, giữ một khoảng cách xã giao vừa phải, giống như hai người hàng xóm tình cờ gặp nhau trong thang máy sau giờ tan sở, có thể trò chuyện vài câu về thời tiết hôm nay.
Tuy nhiên, cảm giác giữ khoảng cách này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Vừa vào đến nhà, Biên Đình đã lên tiếng hỏi Cận Dĩ Ninh: "Có rượu không?"
Cận Dĩ Ninh liếc nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu. Trong ký ức của anh, Biên Đình không thích uống rượu. Ngoài những lúc cần xã giao, cậu hầu như không đụng đến một giọt nào.
Nhưng sức mạnh của thời gian là vô cùng lớn. Trước thời gian, bất kỳ thay đổi nào mà con người thực hiện đều không có gì đáng ngạc nhiên.
Cận Dĩ Ninh không hỏi nhiều, quay người đi lấy một chai whisky từ tủ rượu, rót cho cậu một ly. Anh vừa mang ly đến, Biên Đình đã vươn tay giật lấy chai rượu từ tay anh, ngửa cổ lên uống thẳng một phần ba chai.
Mấy ngụm rượu mạnh 43 độ đã khiến mắt Biên Đình đỏ hoe ngay lập tức.
"Em làm cái quái gì thế!" Sắc mặt Cận Dĩ Ninh thay đổi, vội vàng tiến lên giật lại chai rượu.
Không còn rượu, điều đó không ảnh hưởng đến việc Biên Đình tiếp tục nổi cơn điên. Cận Dĩ Ninh còn chưa kịp đặt chai rượu xuống, cậu đã giật phăng áo khoác trên người ra, ném ra sau, rơi xuống sàn.
Điện thoại và ví của cậu đều nằm trong áo khoác, khi rơi xuống sàn phát ra tiếng "cạch". Biên Đình cũng không quan tâm, lẳng lặng bắt đầu tháo cà vạt trên cổ.
Ánh mắt Cận Dĩ Ninh tối sầm, đồng tử cũng sâu thăm thẳm. Nhưng tất cả phản ứng của anh cho đến nay đều rất kiềm chế. Bất kể dòng chảy ngầm bên dưới lớp băng có dữ dội đến đâu, bề mặt vẫn là một vùng băng giá tĩnh lặng.
Anh xoay người, bình tĩnh đặt chai rượu xuống, khoanh tay dựa vào quầy bar, lạnh lùng nhìn Biên Đình cởi từng món đồ trên người. Thái độ bình tĩnh đến mức lạnh lùng, vẻ mặt thậm chí còn băng giá.
Biên Đình không hề lùi bước trước ánh mắt không chút ấm áp của Cận Dĩ Ninh. Nửa đốt ngón tay nắm lấy cà vạt, một cái kéo và giật nhẹ, dễ dàng làm lỏng vạt áo trước.
Ánh mắt Cận Dĩ Ninh càng thêm sâu thẳm, không thể nhìn thấy đáy.
Bàn tay kia tiếp tục đi xuống, đến tận thắt lưng, nhẹ nhàng móc một đầu thắt lưng, rút ra và ném xuống đất. Sau đó, cậu cởi chiếc quần dài vướng víu ra, đá sang một bên thảm, để lộ đôi chân dài và thẳng.
Chẳng mấy chốc, trên người Biên Đình chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng. Vạt áo được kẹp bằng kẹp sơ mi, dây đai quấn quanh đùi hai bên. Ánh mắt theo đôi chân dài tiếp tục đi xuống, dừng lại ở một đôi tất đen.
Cuối cùng, Biên Đình cúi đầu, cẩn thận tháo chiếc đồng hồ đeo tay, "tách" một tiếng, ném vào ly rượu. Sau đó, cậu vuốt tóc mái ra sau đầu, ngẩng lên đi về phía Cận Dĩ Ninh, không hề khách sáo mà biến khách thành chủ, đẩy anh ngã xuống ghế sofa.
Rồi cậu cúi người, áp sát vào người Cận Dĩ Ninh.
Một đầu lưỡi mang theo hương lúa mạch, xông thẳng vào, không hề thăm dò, trực tiếp bành trướng lãnh thổ trong khoang miệng.
Răng chạm vào môi, cả hai cùng cảm thấy đau. Nhưng Biên Đình không màng, vẫn dựa vào Cận Dĩ Ninh, tiếp tục đi sâu hơn.
Có thể thấy, sau ngần ấy năm, trong chuyện hôn hít, Biên Đình chẳng có chút tiến bộ nào. Hoặc là hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, hoặc là cắn người như một con thú nhỏ.
"Thư giãn đi, em hung dữ quá."
Cận Dĩ Ninh cuối cùng cũng phá vỡ sự kiềm chế của mình, cười một cách bất lực và nuông chiều. Anh nằm ngửa ra ghế sofa, một tay giữ gáy Biên Đình, mặc cho cậu hoành hành trên môi mình, đồng thời dịu dàng đáp lại, kiên nhẫn hướng dẫn: "Nhẹ thôi, đừng cắn."
Sự thông minh của Biên Đình được thể hiện rõ vào lúc này. Kỹ thuật hôn mà Cận Dĩ Ninh dạy, cậu nhanh chóng nắm bắt được, áp dụng nhuần nhuyễn và sử dụng tất cả lên người Cận Dĩ Ninh.
Cận Dĩ Ninh cũng không còn bình tĩnh và tự chủ như lúc đầu nữa. Vạt áo của anh bị kéo ra hoàn toàn, hơi thở gấp gáp và nóng rực. Ngọn lửa đang lan tràn trên cơ thể không hề có ý định lắng xuống. Ngọn lửa này đã không còn cam chịu chỉ lưu lại ở môi và lưỡi Cận Dĩ Ninh, mang theo những vệt nước ẩm ướt, lan dần từ cằm, ngực, đến eo và bụng.
Trước khi ngọn lửa bùng cháy hoàn toàn, Cận Dĩ Ninh nắm lấy cằm Biên Đình, nâng cậu lên, giữ chặt quai hàm, buộc cậu phải nhìn mình.
"Em lại định lấy cớ say rượu, rồi sau đó coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?" Cận Dĩ Ninh nhìn thẳng vào mắt cậu, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Ánh mắt Biên Đình vô cùng tỉnh táo, không thấy chút mê đắm nào.
"Không phải." Biên Đình thốt ra hai chữ, giọng nói cứng rắn, đầy phòng thủ. Trong khoảnh khắc đó cả người cậu đều dựng lên những chiếc gai nhọn.
Nhưng thái độ của cậu, ngay lập tức lại dịu xuống.
"Tôi đang mượn rượu để lấy can đảm." Biên Đình cúi đầu xuống, giọng nói ngày càng nhỏ, như đang lẩm bẩm: "Nếu không, làm sao tôi dám động vào anh như vậy."
Cho dù là sự chênh lệch thân phận, hay lập trường đối lập, hoặc là một tên vệ sĩ tham lam chủ nhân của mình một cách không biết lượng sức, tất cả những điều này, từng chút từng chút một, luôn nhắc nhở cậu rằng khao khát hão huyền của mình thật đáng xấu hổ, đáng khinh và không được phép tồn tại.
Thế là, tất cả những mâu thuẫn, giằng xé, hoang mang cuối cùng biến thành một chữ "không dám".
Bên tai vang lên một tiếng thở dài, sự kìm kẹp trên cằm đã được nới lỏng. Biên Đình cảm thấy lưng mình siết lại, hoàn toàn được ôm vào lòng.
Nhưng lúc này, Biên Đình không thỏa mãn chỉ với một cái ôm. Cậu cúi đầu xuống, một lần nữa áp sát vào làn da của Cận Dĩ Ninh.
Cận Dĩ Ninh biết cậu muốn làm gì. Mặc dù chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, đã khiến máu trong người anh sôi sục, khó mà kiềm chế. Nhưng anh lại không nỡ.
Anh chưa bao giờ cần cậu chứng minh điều gì.
Cận Dĩ Ninh một lần nữa chặn lại cái đầu đang di chuyển xuống, hai tay ôm lấy Biên Đình, lật người cậu lại. Chiếc ghế sofa run lên vì không chịu nổi sức nặng. Vị trí của hai người thay đổi, Cận Dĩ Ninh ngay lập tức chiếm thế thượng phong.
Mất quyền chủ động, Biên Đình vẫn không bỏ cuộc, cố gắng giật chiếc áo sơ mi trên người Cận Dĩ Ninh. Cận Dĩ Ninh giữ chặt bàn tay đang tùy tiện châm lửa của cậu, hỏi: "Bây giờ em có tỉnh táo không?"
"Có." Biên Đình buông lỏng sức, ngẩng đầu nhìn anh.
"Em có biết mình đang làm gì không?" Cận Dĩ Ninh lại hỏi.
"Biết." Ánh mắt Biên Đình không hề né tránh. "Muốn làm với Cận Dĩ Ninh."
Đèn đột ngột tắt. Hai bóng người quấn lấy nhau, ngã xuống chiếc ghế tựa. Không biết khuỷu tay của ai đã va vào chiếc bàn tròn bên cạnh ghế. Chiếc bình hoa trên bàn lung lay một vòng, cuối cùng vẫn đứng vững, không bị rơi xuống đất.
"Cửa sổ chưa kéo rèm." Trong bóng tối, một giọng nói đầy hơi thở dồn dập vang lên.
"Yên tâm." Anh đỡ cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không ai nhìn thấy đâu."
Trăng đêm nay sáng kì lạ. Gió thổi tung rèm cửa, ánh trăng chiếu lên tấm lưng trần của Biên Đình. Đôi xương bả vai cậu lay động lên xuống, giống như đôi cánh mới của một con bướm, vỗ cánh muốn bay theo gió mà đi.
Đêm này được kéo dài vô tận. Biên Đình hoàn toàn tỉnh táo trong suốt quá trình, biểu cảm sống động, đôi mắt sáng ngời, không chớp mắt nhìn Cận Dĩ Ninh, không tiếc mà đưa ra đủ mọi phản ứng, thẳng thắn và nồng nhiệt.
"Tôi đã từng nói người như chúng ta không có tương lai." Cận Dĩ Ninh gạt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Biên Đình, như thể đang chiêm ngưỡng một món bảo vật quý hiếm, tỉ mỉ phác họa khuôn mặt cậu, như muốn khắc sâu tất cả mọi thứ của đêm nay vào lòng.
"Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không cần tương lai." Biên Đình khó chịu áp sát vào, muốn Cận Dĩ Ninh vừa vận động vừa hôn mình. "Tôi chỉ cần hiện tại."