Danh Khuyển - Ngô Bách Vạn

Chương 95

Cảnh tượng ngày hôm đó, Biên Đình như bị mất trí nhớ, ký ức về buổi tối ấy mãi mãi dừng lại ở bóng lưng dứt khoát của Cận Dĩ Ninh.

 

Cậu đã nói lời tạm biệt với Cận Dĩ Ninh thế nào, rời khỏi nhà tang lễ ra sao, về nhà bằng cách nào, cậu hoàn toàn không thể nhớ nổi.

 

Cứ như sau một cơn say, cậu đã trải qua một giấc mơ dài, và khi tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

 

Trái đất sẽ không ngừng quay vì nỗi buồn hay niềm vui của con người. Dù là đau khổ hay hạnh phúc, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

 

Cơ thể Biên Đình cũng dần hồi phục. Sau đó, cậu phải đối mặt với đủ loại cuộc điều tra và liệu pháp tâm lý. Khi mọi thứ kết thúc, chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, và cũng đến ngày Biên Đình phải rời đi.

 

Vì cậu là người cung cấp tin cho Tần Miện và đã lập công lớn trong vụ án Tưởng Thịnh nên những hành vi bất đắc dĩ của cậu khi ở Tập đoàn Tứ Hải được pháp luật miễn trừ. Biên Đình nhanh chóng khôi phục hoàn toàn sự tự do.

 

Trong hai lựa chọn cảnh sát đưa ra, cậu quyết định rời khỏi Thành phố Cảng với một thân phận mới, để bắt đầu cuộc sống ở nước ngoài.

 

Chuyến bay được đặt vào chín giờ tối nay. Trước khi đi, Biên Đình đã đến chùa Hoa Long, nơi tro cốt của Tưởng Sở Quân được lưu giữ tại Điện Địa Tạng.

 

"Cô Tưởng." Biên Đình nhìn bức ảnh với gương mặt mãi mãi trẻ trung: "Em phải đi rồi."

 

Trước khi đến, Biên Đình nghĩ mình có rất nhiều điều muốn nói với Tưởng Sở Quân, nhưng khi đối mặt với cô, cậu lại không thể thốt nên lời. Cậu thậm chí còn không chắc nếu còn sống liệu Tưởng Sở Quân có hận cậu không.

 

Vì vậy, Biên Đình chẳng nói gì cả, chỉ im lặng, thay toàn bộ nước cúng trước bài vị.

 

Cậu rửa sạch bình hoa, cắm những bông hoa ly mới mang đến vào bình. Đúng lúc định đặt bình trở lại, cậu chợt nhận ra có điều gì đó bất thường với chiếc hộp đựng tro cốt phía sau bức ảnh.

 

Chiếc nắp của hộp tro cốt của Tưởng Sở Quân lại bị đặt ngược.

 

Điều này không đúng, trong tang lễ của Tưởng Sở Quân tất cả đều do Biên Đình tự tay lo liệu, mọi chi tiết cậu đều đã xem xét kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể mắc phải lỗi sơ đẳng như vậy.

 

"Cô Tưởng, xin thứ lỗi."

 

Biên Đình tạm thời đặt hoa xuống, dịch chuyển bức ảnh, lấy hộp tro cốt ra và kiểm tra lại. Cuối cùng, cậu phát hiện một tấm thẻ vuông màu đen trên thành trong của chiếc hộp.

 

Đây là một thẻ nhớ, chỉ nhỏ bằng móng tay cái, được bọc trong một lớp màng nhựa, không biết đã được cất ở đây bao lâu rồi.

 

Ai đã giấu thẻ nhớ này ở đây? Và bên trong nó chứa đựng điều gì?

 

Biên Đình không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, cậu cất tấm thẻ vào túi và tiếp tục công việc đang dang dở. Cậu ở lại Điện Địa Tạng gần nửa tiếng, sau khi sắp xếp lại bàn thờ của Tưởng Sở Quân về vị trí cũ, cậu mới rời khỏi chùa Hoa Long.

 

Chiều tối hôm đó, khoảng hơn năm giờ, Trương Khải Sâm đến.

 

Khi cậu ta bước vào, Biên Đình đã lâu lắm rồi mới ngồi trước chiếc máy tính cũ ở nhà, bận rộn làm gì đó trên màn hình. Trương Khải Sâm không để ý, vừa vào đã tự nhiên như ở nhà, bật TV lên và thoải mái ngồi vào chiếc ghế sofa đơn.

 

Dù sao thì, khi còn là "Bạo Sâm", cảnh sát Trương đã không ít lần đến nhà Biên Đình để chơi bời, vì thế khi trở lại đây cậu ta cảm giác như về nhà mình vậy.

 

"Sắp đi rồi, anh đã dọn đồ xong chưa?" Trương Khải Sâm hỏi.

 

"Gần xong rồi." Biên Đình không ngẩng đầu lên, dán mắt vào màn hình, thái độ hời hợt.

 

Cậu đang xem tấm thẻ nhớ lấy từ chùa về, nhưng thật không may, tấm thẻ đã được mã hóa. Biên Đình đã thử nhiều cách nhưng đều không mở được.

 

Sau khi rời khỏi Điện Địa Tạng, Biên Đình đã hỏi các sư thầy trong chùa. Theo lời sư thầy, Tưởng Thịnh không muốn người khác làm phiền con gái mình, bình thường không cho phép người ngoài đến thăm, chỉ có khoảng nửa năm trước, ông đã tự mình đến chùa một lần và ở lại trong điện rất lâu.

 

Sau đó, Biên Đình đã kiểm tra camera giám sát, chứng minh lời sư thầy nói là thật. Xem ra, tấm thẻ này có thể là do Tưởng Thịnh giấu.

 

Nhưng- Biên Đình ngẩng đầu lướt nhìn Trương Khải Sâm, trước khi xác định được nội dung bên trong, cậu không định giao nó cho cảnh sát.

 

"Sao lại đến vào lúc này?" Cậu cất thẻ nhớ đi, đứng dậy từ sau chiếc máy tính để bàn cồng kềnh.

 

"Tối nay không có việc gì, tiện thể đưa anh ra sân bay luôn." Trương Khải Sâm theo thói quen lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, ngẩng đầu nhìn Biên Đình rồi lại lặng lẽ cất đi: "Quyết định giảm án cho mẹ của anh cũng đã có rồi, trước khi đi thật sự không định đến thăm bà ấy một chút sao?"

 

"Không cần, cảm ơn." Biên Đình từ chối. Cậu sắp đi rồi, cũng không còn bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Cậu vươn tay, đẩy chiếc cốc giấy dùng một lần trên bàn đến tay Trương Khải Sâm, nói: "Hút đi."

 

Trương Khải Sâm như được đại xá, vui vẻ châm một điếu thuốc, cử chỉ hành động lại có chút bóng dáng của tên du côn Bạo Sâm ngày nào.

 

Trương Khải Sâm ngậm thuốc, không có thời gian luyên thuyên, Biên Đình dọn dẹp nốt chút hành lý cuối cùng, cũng không có gì để nói với cậu ta. Trong căn phòng khách nhỏ chỉ có tiếng TV vang vọng.

 

"Theo tin tức của đài chúng tôi. Sáng nay, con nuôi của cựu Chủ tịch Tập đoàn Tứ Hải- Cận Dĩ Ninh, đã tham dự buổi lễ khai trương công ty mới của mình..."

 

Nữ phát thanh viên đọc tin tức địa phương một cách chuyên nghiệp. Màn hình lớn phía sau cô chiếu hình ảnh trực tiếp, động tác dọn hành lý của Biên Đình khựng lại, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào người quen thuộc trên màn hình.

 

Cậu đứng bất động một lúc lâu.

 

Sau khi Tập đoàn Tứ Hải sụp đổ, những hành vi tội phạm nhiều năm của họ đã gây chấn động Thành phố Cảng, tạo nên một làn sóng dư luận khổng lồ. Cận Dĩ Ninh tuy tạm thời được tuyên trắng án nhưng vì mối quan hệ với Tập đoàn Tứ Hải, anh đã trở thành tâm điểm của dư luận.

 

Con nuôi của cựu Chủ tịch Tập đoàn Tứ Hải, không những không bị liên lụy sau khi nhà họ Tưởng sụp đổ. Mà ngược lại, dưới sự hỗ trợ của một thế lực bí ẩn, anh đã tập hợp những kẻ còn sót lại của Tập đoàn Tứ Hải, dẫn dắt tàn binh bại tướng để quay lại, sự nghiệp phát triển như diều gặp gió.

 

Hôm nay công ty mới của Cận Dĩ Ninh được thành lập, địa chỉ rất nổi bật, được chọn tại tòa nhà văn phòng cao nhất ở trung tâm Thành phố Cảng. Ngay khi tin tức được tung ra, giới truyền thông đã đổ xô đến, chờ đợi từ sáng sớm.

 

Cận Dĩ Ninh xuất hiện trước ống kính với bộ vest ba mảnh được cắt may tinh xảo. Trong sự vây quanh của đám đông, anh nhận lấy chiếc kéo từ tay lễ tân, tao nhã và điềm tĩnh, cắt đứt dải ruy băng trước mặt.

 

Pháo hoa bùng nổ, ruy băng bay khắp trời, hiện trường tiếng pháo nổ vang trời, tiếng trống khua vang.

 

Việc thành lập công ty này như một lời tuyên bố với mọi người rằng Cận Dĩ Ninh sẽ kế vị Tập đoàn Tứ Hải, một lần nữa nắm giữ mạng lưới ngầm ở Thành phố Cảng.

 

Hóa ra sự sụp đổ của một thế lực cũ không có nghĩa là kết thúc, mà là sự khởi đầu của một thế giới mới.

 

Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống. Ánh sáng lạnh từ màn hình TV chiếu lên gương mặt Biên Đình lúc mờ lúc tỏ. Ánh mắt cậu luôn dõi theo Cận Dĩ Ninh, cho đến khi bóng dáng của anh biến mất, nữ phát thanh viên bắt đầu đưa tin tức tiếp theo, cậu mới dời mắt, tiếp tục dọn dẹp hành lý.

 

"Xem ra, Cận Dĩ Ninh sắp bước ra từ phía sau hậu trường, thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ." Trương Khải Sâm không biết từ lúc nào đã trở nên nghiêm túc, ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng lên tiếng: "Anh nói xem, tại sao anh ta lại làm như vậy?"

 

Biên Đình không trả lời, cậu ta tự mình phân tích: "Theo lý mà nói, anh ta cũng đã kiếm đủ tiền rồi, bài học của Tưởng Thịnh còn bày ra trước mắt, anh ta không sợ sao? Lúc này nên tự bảo vệ mình mới đúng, tại sao lại còn phải mạo hiểm?"

 

"Sao tôi biết được." Hành lý đã dọn gần xong, Biên Đình kéo khóa vali một cách dứt khoát.

 

Trương Khải Sâm dập đầu thuốc, đứng dậy khỏi sofa, mở điện thoại và đưa một tin tức đến trước mắt Biên Đình. Nội dung tin tức này nói rằng gần đây ở Thành phố Cảng đã xảy ra nhiều vụ án tàn bạo, nghi ngờ là do tranh chấp nội bộ của các băng nhóm tội phạm.

 

"Bây giờ cảnh sát nghi ngờ rằng những vụ án này có liên quan đến Cận Dĩ Ninh, gần đây anh ta đang thu phục lại các thế lực cũ của Tập đoàn Tứ Hải, động tĩnh không hề nhỏ." Trương Khải Sâm vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi Biên Đình: "Thế nào, anh có muốn xem xét ở lại, tiếp tục điều tra Cận Dĩ Ninh không?"

 

Biên Đình liếc nhìn màn hình: "Không liên quan đến tôi nữa."

 

"Nhưng mà..." Trương Khải Sâm vẫn muốn thuyết phục thêm.

 

Đúng lúc này, điện thoại của Biên Đình đổ chuông. Biên Đình không muốn nghe cảnh sát Trương nói thêm nữa, cậu ra hiệu cho cậu ta đợi, đi đến bên cửa sổ và nghe điện thoại.

 

Giọng của Chu Thiên Ý gần như muốn chui ra khỏi ống nghe: "Biên Đình, phát hiện quan trọng! Đến đây ngay lập tức!" Đồn cảnh sát vào buổi tối vẫn bận rộn. Biên Đình đi theo sau Trương Khải Sâm trên hành lang, luôn cảm thấy mình còn lén lút hơn cả những tên tội phạm mà cảnh sát đang truy bắt bên ngoài.

 

Không biết Chu Thiên Ý đã phát hiện ra bí mật động trời nào, cô tỏ ra vô cùng bí ẩn, không chịu nói bất cứ điều gì qua điện thoại, chỉ dặn Trương Khải Sâm đợi sau khi sở tan làm, rồi đưa Biên Đình đến văn phòng tìm cô.

 

Đến văn phòng của Chu Thiên Ý, Biên Đình thấy người vừa nãy còn vô cùng khẩn trương trong điện thoại, giờ đây lại đang ngồi trước máy tính, gác chéo chân, thong dong chơi trò dò mìn.

 

"Máy bay của tôi sắp cất cánh rồi." Biên Đình giơ cổ tay, liếc nhìn đồng hồ, cười gượng gạo: "Cô có mười lăm phút."

 

Chu Thiên Ý xua tay, ra hiệu cho Biên Đình cho cô thêm hai phút, rồi nhấp vào một ô trống. Không may, lần này cô ấy lại giẫm trúng một quả mìn, tất cả các quả mìn trong ô vuông đều nổ tung, trò chơi kết thúc một cách bi thảm.

 

Chu Thiên Ý ném chuột đi, lẩm bẩm một câu chửi thề không phù hợp với thân phận của cô. Có một khoảnh khắc, Biên Đình cảm thấy người đang ngồi trước máy tính này chính là Tần Miện.

 

Ngày xưa, khi Tần Miện suy nghĩ, y cũng luôn thích làm những việc vô nghĩa như vậy.

 

Vậy là sau khi Tần Miện ra đi, Chu Thiên Ý đã sống giống như y sao?

 

Trong vài giây Biên Đình ngẩn người, Chu Thiên Ý ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Cậu đã nghe nói về ông Diêu chưa?"

 

Suy nghĩ của Biên Đình bị câu hỏi này kéo về, nghe thấy cái tên này từ miệng Chu Thiên Ý khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Đột nhiên cậu cũng không còn vội vã muốn đi nữa.

 

Cậu không chỉ là nghe nói về ông Diêu, mà còn đã từng đặc biệt điều tra về ông ta. Nhưng vị ông Diêu này không biết là thần thánh phương nào, Biên Đình đã điều tra rất lâu, ngoài hai chữ "ông Diêu" này, cậu không tìm được bất kỳ thông tin hữu ích nào khác.

 

"Hóa ra nhiều năm nay, chúng ta đã lầm một chuyện."

 

Chu Thiên Ý tắt trò chơi, đi vòng ra khỏi bàn làm việc, dùng hai ngón tay nhấc một tập hồ sơ và ném đến bên tay Biên Đình.

 

"Muốn ngăn chặn hoạt động buôn lậu ở Thành phố Cảng, Tập đoàn Tứ Hải không phải là chìa khóa, mà trọng tâm là vị ông Diêu này." Chu Thiên Ý khoanh tay, dựa vào bàn làm việc: "Ông ta mới là người đứng sau thao túng toàn bộ cục diện, ngay cả Tưởng Thịnh cũng chỉ là người đại diện của ông ta."

 

Ông Diêu có thế lực ngầm thâm sâu khó lường, và lại thường xuyên ẩn mình sau hậu trường. Nếu lần này Tưởng Thịnh không sa lưới, cảnh sát có cơ hội lục soát sạch sẽ nhà của Tưởng Thịnh và Tập đoàn Tứ Hải, Chu Thiên Ý cũng khó mà tìm ra bất kỳ manh mối nào liên quan đến ông ta.

 

"Về ông Diêu, các cô còn điều tra được bao nhiêu?" Biên Đình lật xem tập hồ sơ Chu Thiên Ý ném cho mình, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.

 

"Chỉ có rất ít thông tin giao dịch." Chu Thiên Ý nhún vai. Cuộc điều tra đến đây, những thông tin hữu hiệu liên quan đến vị ông Diêu này chỉ còn lại một chút xíu, thân phận của ông ta vẫn là một bí ẩn.

 

"Người xuất hiện trên tháp tín hiệu đêm đó." Biên Đình chỉ vào một trang tài liệu với ảnh hiện trường, hỏi: "Có khả năng chính là ông Diêu đúng không?"

 

Chu Thiên Ý gật đầu: "Đúng vậy."

 

Nếu thế lực thứ ba đêm đó là ông Diêu, vậy thì nguyên nhân Tưởng Thịnh bị giết cũng có thể được giải thích.

 

Vậy thì lại có một câu hỏi nữa, đêm đó, tại sao ông Diêu lại xuất hiện trên tháp tín hiệu?

 

"Còn ở đây." Chu Thiên Ý không giải thích thêm về câu hỏi này. Cô vươn tay, lật vài trang tài liệu nữa: "Đây là bản ghi lại liên lạc tôi tìm thấy trong điện thoại cũ của Tưởng Thịnh."

 

Chiếc điện thoại được Chu Thiên Ý mang về từ phòng lưu trữ dưới tầng hầm nhà Tưởng Thịnh, nó đã hỏng không thể bật lên được. Các chuyên gia kỹ thuật trong sở đã mất hơn nửa tháng để sửa chữa. Nhưng vì phần cứng bị hư hại nghiêm trọng, họ chỉ khôi phục được một đoạn ghi chép liên lạc rất nhỏ.

 

Trong đoạn ghi chép này không có tên cụ thể, nhưng khi đọc, không khó để nhận ra rằng cuộc trò chuyện luôn xoay quanh một nhân vật then chốt mà Biên Đình rất quen thuộc: Quý Quân.

 

Biên Đình lướt nhanh qua nội dung trên tài liệu, vỉa đá ngầm đã chìm sâu dưới đáy biển hơn mười năm cuối cùng cũng lộ ra.

 

"Vậy thì năm đó, người đã gài bẫy và giết hại Quý Quân." Biên Đình khó tin: "Ngoài Tưởng Thịnh, còn có cả ông Diêu này?"

 

"Đúng vậy, năm đó Quý Quân bám riết không buông Tập đoàn Tứ Hải, Tưởng Thịnh suýt bị dồn vào đường cùng." Chu Thiên Ý kết hợp với những thông tin hiện có, đưa ra một câu trả lời chắc chắn: "Tưởng Thịnh cũng đã dùng nhiều thủ đoạn để giải quyết Quý Quân nhưng không thành công. Cuối cùng, ông Diêu đã ra tay, cùng ông ta thiết kế một cái bẫy để dụ Quý Quân vào tròng. Tưởng Thịnh mới có được mười mấy năm huy hoàng sau đó."

 

Phát hiện mới nhất này khiến mọi người có chút thất vọng. Trương Khải Sâm chán nản đá vào chân bàn: "Vậy người đứng sau Cận Dĩ Ninh hiện tại cũng là vị ông Diêu này? Ông ta đã chọn Cận Dĩ Ninh làm người đại diện mới nhất của mình?"

 

Không cần ai trả lời, câu trả lời này đã quá rõ ràng. Nếu Cận Dĩ Ninh vì thế mà nổi lên, thì những nỗ lực trước đây của cảnh sát lại trở nên vô nghĩa. Chỉ cần "ông Diêu" còn tồn tại, dù có tiêu diệt Tưởng Thịnh hay Cận Dĩ Ninh đều không giải quyết được vấn đề, sẽ lại có những người mới khác đứng lên.

 

"Không lâu sau khi Quý Quân chết, vợ ông ấy cũng đã tự tử." Khi nhắc đến Cận Dĩ Ninh, Chu Thiên Ý không tỏ ra quá bi quan. Cô lại nói thêm một chuyện khác: "Lúc đó họ có một đứa con mười mấy tuổi, sau khi cha mẹ qua đời thì mất tích."

 

"Vụ án của Quý Quân ban đầu là một bí mật, tôi thậm chí không có quyền xem hồ sơ. Nhờ manh mối trên chiếc điện thoại cũ của Tưởng Thịnh, tôi đã tranh thủ cơ hội đề nghị điều tra lại vụ án cũ của Quý Quân." Chu Thiên Ý quay người đến tủ hồ sơ, ngón tay lướt qua đủ loại gáy sách, cuối cùng chọn ra một túi hồ sơ, rồi lấy ra: "Tôi tìm một cái cớ để đến quê cũ của Quý Quân điều tra. Lạ lùng là, hồ sơ về cả gia đình ba người họ đều không cánh mà bay, đặc biệt là đứa trẻ đó, không để lại bất kỳ thông tin nào." Cô mở túi giấy, cúi đầu lục tìm bên trong: "Nhưng cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy một bức ảnh ở chỗ bạn cũ của Quý Quân. Tôi nghĩ cậu nên xem..."

 

"Tìm thấy rồi." Chu Thiên Ý rút một bức ảnh ra, đưa cho Biên Đình: "Bức ảnh này là Quý Quân tặng cho bạn mình để làm kỷ niệm, phía sau còn có lời nhắn của ông ấy. Trong lời nhắn có viết tên của đứa trẻ. Đứa trẻ này họ Quý, tên là..."

 

Được đưa đến tay Biên Đình là một bức ảnh chụp cả gia đình ba người. Biên Đình liếc nhìn những người trong ảnh, toàn bộ máu trong người cậu lập tức đông cứng từ chân lên đến đỉnh đầu.

 

Phản ứng đầu tiên của cậu là nghi ngờ mắt mình có vấn đề, nhưng rất nhanh, cậu đã chấp nhận sự thật này, bởi vì những chi tiết mà trước đây cậu từng lờ đi, giờ đây đều đan xen và kết nối lại trong đầu cậu.

 

Một mạch chuyện rõ ràng từ từ hiện ra trước mắt cậu. Chiếc mặt dây chuyền trên cổ như vừa được lấy ra từ trong lửa, nóng rát đến mức ngực cậu bỏng rực, gần như muốn thiêu xuyên da thịt.

 

Trương Khải Sâm mất một lúc mới nhận ra đứa trẻ trong ảnh là ai, cậu ta cũng vô cùng kinh ngạc, tiến đến trước mặt Chu Thiên Ý, muốn xem kỹ các tài liệu khác trong túi hồ sơ.

 

Biên Đình không còn nghe thấy hai người họ nói gì nữa. Cậu nắm chặt bức ảnh trong lòng bàn tay, lao ra ngoài cửa.

 

Tại sao Cận Dĩ Ninh lại vào Tập đoàn Tứ Hải.

 

Tại sao Cận Dĩ Ninh lại quan tâm đến mặt dây chuyền thủy tinh của cậu như vậy.

 

Tại sao Cận Dĩ Ninh không có h*m m**n mãnh liệt với tiền bạc, thậm chí đôi khi không đồng tình với cách làm việc của Tưởng Thịnh và Tưởng Thiên Tứ, nhưng lại luôn đi cùng với họ.

 

Tại sao sau khi Tưởng Thịnh chết, Cận Dĩ Ninh lại quay trở lại bán mạng cho ông Diêu?...

 

Trên đường phố, người đi lại tấp nập, đèn neon nhấp nháy. Văn phòng của Chu Thiên Ý cách công ty mới của Cận Dĩ Ninh một đoạn. Biên Đình như không biết mệt mỏi, một mạch chạy đến dưới chân tòa nhà văn phòng, khiến không ít người qua đường ngoái lại nhìn.

 

Vết thương vừa lành lại bắt đầu âm ỉ đau nhức. Biên Đình th* d*c, hai tay chống đầu gối cúi người xuống, cố gắng trấn tĩnh trái tim gần như muốn nổ tung của mình.

 

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía tòa nhà chọc trời cao vút.

 

Mọi thứ đều đã có lời giải đáp.

 

Đứa con trai mất tích của Quý Quân, chính là Cận Dĩ Ninh.

Bình Luận (0)
Comment