Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 20

Một nửa là tôi thật lòng, một nửa là Tuế Tuế giả ý, tôi đi quan tâm Vệ Tân một chút.

Vệ Tân thẳng thắng thừa nhận rồi, còn nói: “Nếu em không để ý, thì tụi mình vẫn tiếp tục làm đồng đội.”

Tôi spam một tràng “Không để ý”.

Đâu chỉ là không để ý, nếu ảnh out team, tôi mới là người muốn khóc đấy!

Đi đâu tìm được vị bồi luyện tử tế đến vậy?

“Sai! Là đi đâu tìm được drama nóng hổi vừa thổi vừa hít!” Tuế Tuế sửa lại lời của tôi.

Không đợi Tuế Tuế tiến hành thêm một bước, Vị Vụ đã chủ động đề nghị đi đánh 33 —— Với Vệ Tân và tôi. Vị Vụ định tạo thêm một nhóm chat khác, để tránh cho quá ồn, nhưng bị Tuế Tuế ôn nhu từ chối: “Không sao đâu, mọi người đều là bạn bè thân thiết cả! Tám nhảm cho vui thôi mà, không ồn không ồn~”

Tôi ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt xem Tuế Tuế diễn sâu, nhìn thấu không đâm thủng cô nàng.

Thế nhưng chốc lát sau, tôi bị Tuế Tuế kéo vào một cái nhóm QQ, bên trong chỉ có ba người, một người là Quạt Giấy —— Tình báo viên số một của Tuế Tuế, cẩn thận, thâm nhập, lại gần quan sát xem Mộc Cẩn Hoa Khai muốn làm cái quần đùi gì.

Tôi bị sự tẻ nhạt của Tuế Tuế kinh sợ, “nghiêm túc” nói: “Cái loại vô danh tiểu tốt này, không đáng cho tiên nữ nhọc lòng đâu nhỉ?”

Tuế Tuế: “Cậu biết cái gì! Mèo hoang nhỏ Tây Vực lão Trương mà tụi mình nuôi dính chưởng của con nhỏ đó thì làm sao? Cái thể loại bitch như thế này, mình vừa liếc qua là đã rõ rồi, thế nhưng đần độn như cậu, trai thẳng như lão Trương, là lại không biết!”

Tôi đần thì tôi biết, nhưng lão Trương là trai thẳng nhạy cảm tinh tế, sao có khả năng không biết!

Tuế Tuế: “Cậu ta là đồ trai thẳng.”

Tôi: “Cậu thấy hôm bữa cậu dùng acc của mình nói chuyện, bị cậu ấy lập tức nhận ra không.”

Tuế Tuế: “Cậu ta là đồ trai thẳng.”

Tôi: “…” Thôi được rồi.

Quạt Giấy là tình báo viên cực kỳ đúng tiêu chuẩn, hợp rơ với Tuế Tuế về mặt hít drama, trở thành chị em tốt, tình báo viên đã xuất ngũ còn lại là một bà bạn chơi nãi hoa, bởi vì gần đây sắp sinh con, nên không chơi game. Tuế Tuế vốn muốn một đứa chơi Tương Tri như tôi cùng mấy cổ tạo thành một hiệp hội bốn nãi ma bà tám, vừa khéo tập hợp đủ bốn loại nãi khác phái của Kiếm Tam.

(*) Bốn trị liệu hiện nay của JX3 gồm nãi hoa (Ly Kinh Dịch Đạo của Vạn Hoa), nãi tú (Vân Thường Tâm Kinh của Thất Tú), nãi độc (Bổ Thiên Quyết của Ngũ Độc) và nãi ca (Tương Tri của Trường Ca Môn).

Đáng tiếc tôi không có hứng thú.

Cho nên mấy cổ đuổi tôi ra rồi, phát triển lão Trương làm nhân viên tạm thời.

Lúc đó tôi còn chưa tự mình biết mình, kháng nghị nói: “Lão Trương cũng có phải nãi đâu, mấy cậu cũng thật không nghiêm ngặt gì hết!”

Tuế Tuế: “Lão Trương là Minh Giáo mà, Minh Giáo có trận hút máu, miễn cưỡng cũng tính là nãi, chắp vá cũng được.” Nói xong còn không quên ghét bỏ đả kích tôi một câu, “Chí ít xịn xò hơn cậu!”

(*) Trận nhãn của Minh Giáo DPS có thể chuyển hóa sát thương gây ra thành khí huyết cho bản thân, nên nhiều khi đi đánh bí cảnh nhỏ không kiếm được nãi mà có Minh Giáo trong team thì uống sữa mèo tạm cũng được.

Bởi vì có kỹ năng sắc bén, giọng nói ôn nhu nhưng không lắm lời, cho nên mấy cổ chính là các trị liệu nổi danh được hoan nghênh nhất server của tụi tôi. Chính vì vậy, trong tay mấy cổ cũng nắm một nửa giang sơn drama trong server. Mỗi lần xuất hiện những cái topic bóc phốt chọi thị siêu to khổng lồ, mấy cô nàng luôn tụ lại trong YY cắn hạt dưa, vừa xem vừa khịt mũi khinh bỉ:

“Có tí tẹo vậy thôi cũng dám lôi ra bóc phốt?”

“Ừ.”

“Biết còn không nhiều bằng mình nữa.”



Trước đây tôi từng hỏi Tuế Tuế, tại sao mấy cổ hay đổi đội đánh danh kiếm. Mấy cổ trả lời là: “Một cái team không có drama, không đáng đánh tiếp.”

Tôi thật sự vũ nhục cái chức nghiệp nãi này mà!

Nhưng mấy cổ cũng chỉ hít drama mà thôi, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, lại càng không kể ra bên ngoài, cho nên ngoại trừ tôi với lão Trương, không ai biết sự lợi hại của cái hội bà tám này.

Thật sự đáng tiếc.

Chưa đầy một lát, Quạt Giấy đã đến rồi.

Quạt Giấy: “Đẳng cấp của Mộc Cẩn Hoa Khai không thấp đâu, đặc biệt biết cách xử sự, có hơi phiền toái.” Đồng thời nghiêm túc phê bình Tuế Tuế, tình báo đến quá trễ, khiến cổ bỏ lỡ khúc đầu.

Tuế Tuế mau chóng dạy bù cho Quạt Giấy. Sau khi học bù xong, Quạt Giấy vỗ ngực bảo đảm, cái thị này cứ giao cho cô nàng.

33 của tụi tôi đã đánh lên đoạn mười rồi, đoạn mười là khái niệm gì, đối với tôi mà nói, là đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Mà trong thế giới mới tràn ngập vợt cầu lông…

Tôi vốn còn đang rất lo, Vệ Tân sẽ vì tỏ tình thất bại mà ảnh hưởng đến phát huy, nhưng không ngờ tới, tình huống thực tế lại trái ngược với những gì tôi đã tưởng, hình như Vệ Tân còn đánh tốt hơn trước đây nữa. Bởi vì tôi quá gà, đánh giá trình độ không chính xác, cho nên lôi vị khán giả nhiệt tình Tuế Tuế đến quan sát.

Tuế Tuế thở dài một hơi: “Thử hỏi có trị liệu nào mà không muốn làm đồng đội với một Mạc Vấn và Thương Vân như vậy chứ, quả thật quá thoải mái rồi!” Sau đó nhìn tôi hầm hầm.

Tôi rụt cổ nói: “Mình sẽ không nhường vị trí cung nữ nhóm lửa cho cậu đâu!”

Tuế Tuế: “Mình cũng đâu thèm cái vị trí đó của cậu, trừ cái ông sư huynh thần tiên Mạc Vấn này của cậu ra, còn ai có thể gánh cậu lên đoạn mười hai chứ? Mình tìm team nào đánh chả được! Chưa đến mức vì hít drama mà hại cậu.”

“Ồ.”

Tuế Tuế: “Cho nên cậu phải quan sát kỹ lưỡng tới từng cọng lông chân cho mình!”

Tôi: “…”

Vệ Tân đánh được một nửa, nhưng vì đột nhiên có khách đến nhà chơi, nên không thể không out trước.

Bởi vì còn sớm chán, Vị Vụ cũng chưa offline, ổng mở bảng thành tích danh kiếm của tôi ra liếc mắt nhìn, hỏi: “22 tuần này của em sao không đánh?”

Tôi giải thích: “Lão Trương gần đây cũng không rảnh.”

Thế là Vị Vụ dắt tôi đi đánh 22.

Vị đại sư huynh Vị Vụ này của tôi ấy, tuy rằng rất độc miệng, nhưng mỗi lần có ổng, tôi lại đặc biệt yên tâm, thả lỏng, cứ thế thơ thẩn, cho nên…

Vị Vụ: “Cầu Lông! Em thật sự xem mình là trái cầu lông rồi phải không? Cầu lông thật thì bay lên trời cho anh! Em xài hết kỹ năng xong rồi nằm dưới đất, là vào đây rèn luyện anh đấy hả?”

Trước khi điểm phẫn nộ của Vị Vụ được tích đầy, tôi thức thời nhận sai, thề hứa tiếp theo sẽ nhất định cố gắng biểu hiện, thế nhưng đánh chưa được hai trận, tôi lại bắt đầu thẫn thờ.

Vị Vụ: “Cái não em là bỏ nhà đi rồi, hay là ra nước ngoài du lịch? Em cắm một cây tăm vào bàn phím coi, cây tăm còn ấn kỹ năng giỏi hơn em đó! Em vô làm lão bản nằm chết hay sao?”

(*) Làm lão bản là vào trả tiền nằm chết không cần làm gì cả, để người khác gánh.

Tôi: “…”

Nhưng cái này cũng không thể trách tôi!

Vị Vụ vừa ra sân, đối phương không sờ được tới góc áo của ổng, nếu như gặp phải đội hai DPS, bên kia qua đây đánh tôi, tuyệt đối chết sớm —— À, là tôi và bên kia đều chết sớm. Nếu như gặp phải đội có trị liệu, thì cần cù nhây một lát.

Vị Vụ tức đến nỗi không đánh nữa: “Cho nên anh đã bảo, em nhất định phải luyện tập cùng thể loại si đa như lão Trương, gà với gà cùng nhau mới trưởng thành.”

Tôi một mặt ngoan ngoãn: “Vâng.”

Vị Vụ bổ sung: “Sau này không cho phép để Vệ Tân dẫn em đi đánh 22, một trận cũng không được phép!”

Tôi: “…” Câu này mới là trọng điểm chứ gì! Em với Vệ Tân không phải chỉ đánh một ván trong lúc đợi anh thôi sao!

Kẹo kéo!

Ủa? Không đúng…

Tôi mau dựa theo chỉ thị của Tuế Tuế tra hỏi: “Đại sư huynh nè, không phải anh đã có người mình thích rồi sao?”

Vị Vụ cười lạnh: “Em lại nghe trộm.”

Tôi giả ngu: “Em quan tâm anh thôi mà!”

Vị Vụ khinh bỉ tôi.

Tôi không ngừng cố gắng: “Có phải là anh giai tên Vệ Tân bữa trước đúng hông?”

Vị Vụ hừ một tiếng: “Tưởng tượng quá nhiều chính là bệnh. Sao em biết cậu ấy không phải trai thẳng?”

Tôi liếc mắt nhìn mấy dòng chữ Tuế Tuế gõ cho mình, lại nói: “Chậc chậc chậc, lần trước anh còn dẫn người ta về nhà, vậy mà kêu không phải!”

Vị Vụ phủ nhận: “Là đến nhà cậu ấy.”

Ủa thì có gì khác nhau đâu!

Thế nhưng câu trả treo này tôi không dám nói.

Tuế Tuế tiếp tục chỉ đạo tại chỗ cho tôi: “Đại sư huynh à, lần đầu tiên em thấy anh say đó úi chà!”

Vị Vụ căn bản chẳng muốn giải thích với tôi, ổng treo acc ở bên cạnh NPC xếp hàng danh kiếm rồi. Tôi có chút thất bại, Vị Vụ luôn không thích nói chuyện về mình, hoàn toàn khác với cái tên mồm rộng như lão Trương, vậy thì làm sao dụ ổng khai ra được!

Nhưng! Mà!

Tuế Tuế, đồ vô liêm sỉ này, lấy một gói thịt thỏ Tứ Xuyên dụ kèo tôi.

Tôi đây làm gì có nguyên tắc, thế là đương nhiên khuất phục ngay lập tức. Tôi nói: “Đại sư huynh ơi, nếu vậy, anh cho em WeChat của ảnh đi, em rất thích kiểu như ảnh đó hì hì hì…”

Tuế Tuế giơ ngón cái cho kỹ năng diễn xuất của tôi, đồng thời nhét một gói thịt thỏ Tứ Xuyên vào tay tôi, làm cho tinh thần tôi được cổ vũ ngay tức khắc.

Vị Vụ như chém đinh chặt sắt từ chối tôi.

Tôi: “Tại sao?! Không phải anh không thích người ta mà!”

Vị Vụ: “Bởi vì tụi anh không dùng WeChat để liên lạc.”

Hai mắt của Tuế Tuế lập tức lóe ra tinh quang.

Tôi: “Vậy QQ cũng được!”

Vị Vụ lần thứ hai từ chối: “Cũng không có. Tụi anh trực tiếp dùng tin nhắn điện thoại.”

Tôi: “…” Anh thật là một lão cán bộ chính hiệu nha sư huynh…

Vị Vụ nghiêm khắc và nghiêm túc tiến hành phê bình giáo dục tôi, dặn tôi đừng dễ dàng tin tưởng người khác, đần như tôi dễ bị người ta lừa.

Em nói nè đại sư huynh, tuy anh quan tâm đến em, em rất là cảm động, thế nhưng anh có thể đừng trong lúc quan tâm đồng thời âm thầm công kích cá nhân em được không?!

Tôi nhận được tín hiệu của Tuế Tuế, vội vàng dừng lại đúng lúc, ngược lại đột phá Vệ Tân: “Vệ Tân ơi Vệ Tân ơi, anh có thể chụp cho em xem vòng bạn bè của đại sư huynh em ra sao không? Em hình như mới chọc ổng giận rồi.” Thuận tiện spam một loạt QAQ.

Vệ Tân nhanh chóng chụp lại cho tôi coi.

Bởi vì Vị Vụ rất ít đăng vòng bạn bè, tấm hình chụp bóng lưng của anh đồng nghiệp Vệ Tân lúc đi xem triển lãm tranh, ở bên chỗ tôi vẫn là bài viết đầu tiên, mà trong ảnh chụp lại của Vệ Tân, hoàn toàn không có bài viết này.

Tuế Tuế lộ ra một nụ cười quyết định, vừa định phân tích một phen, thì tôi nhận được tag của Vị Vụ trong nhóm chat danh kiếm: @Cầu Lông hóa ra em còn biết anh giận rồi?

Tôi: …

Vệ Tân!

Anh làm sao vậy hả!

Đừng có trung khuyển như thế được không dậy!
Bình Luận (0)
Comment