Danh Môn Kiều Thê

Chương 114

Cho dù đến chỗ nhị lão tố cáo, cùng lắm là Vệ lão gia tử nói La Thiên Trì không biết lựa lời, bảo bà đừng để trong lòng, chứ nói gì đến những thứ khác? Còn có thể ép buộc hắn xin lỗi sao?

Chuyện này là không có khả năng.

Trình thị chỉ cảm thấy hổ thẹn với nữ nhi, đem tất cả những lời không biết nói kiểu gì đều phát tiết lên người Kim Huệ Thụy, nếu không phải nàng ta nói dối là biểu muội tốt của La Thiên Trì, đi mời hắn tới thì cũng sẽ không có những việc này, không chừng La Thiên Trì là thấy Kim Huệ Thụy không vừa mắt nên mới ghét luôn cả Vệ Liên.

Thế nên buổi tối lúc Kim Huệ Thụy tới xin lỗi, Trình thị sao có thể chịu thật lòng tha thứ.

Lúc trước đó là nhìn vào quan hệ giữa Kim gia và La gia, bà mới nguyện ý để nhi tử cưới nàng ta, hiện giờ mới hiểu được, thì ra không phải như thế, Kim Huệ Thụy căn bản là không biết làm người, nếu không La Thiên Trì là biểu ca nàng ta, tại sao lại đối xử với nàng ta như vậy? Hiện giờ cũng chỉ là dựa vào Kim lão gia mà thôi, chờ đến sau này, sợ là không dùng được. Lúc này Trình thị mới hối hận, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục thu nhận nàng dâu này, dù sao nói thế nào thì Kim gia vẫn là hoàng thân quốc thích, giả sử nhi tử bỏ Kim Huệ Thụy, ắt phải đắc tội Kim gia.

Sẽ không lường được hậu quả.

Ngoài miệng Trình thị giả mù sa mưa nói ai cũng sẽ mắc lỗi, chỉ cần tự kiểm điểm cho thật tốt, nhưng trong lòng không biết đã mắng Kim Huệ Thụy bao nhiêu lần.

“Lần này con đóng cửa ăn năn đi.” Trình thị nhàn nhạt nói, “Nhà chúng ta ai phạm sai lầm, đều sẽ chiếu theo quy củ này, con chớ có cảm thấy là nhằm vào con.”

Nhưng Vệ Liên đường đột tới Tam phòng dụ dỗ La Thiên Trì, chẳng lẽ không phải là phạm sai lầm? Kim Huệ Thụy nghĩ thầm, Trình thị này thật đúng là chỉ đưa một chén nước nhưng phải đòi lại cả bình! Nhưng nàng ta đã mất hết thể diện trước mặt mọi người, không thể tự bào chữa cho mình, chỉ đành thuận theo cúi đầu nói: “Vâng, mẫu thân, con dâu đã biết.”

Trình thị xua xua tay để nàng ta lui xuống, nhưng giữ Vệ Hằng ở lại nói chuyện.

“Sớm biết thì lúc trước đã không để con cưới nàng ta!” Bà kể khổ với nhi tử, “Ngay cả ta, bây giờ đều cảm thấy không có mặt mũi đi ra ngoài, nhưng Nghi Xuân Hầu cũng là đáng giận, dựa vào đâu mà tự dưng nói muội muội con như vậy? Đúng là khinh người quá đáng!”

Vệ Hằng lạnh lùng nói: “Nhi tử sẽ nhìn hắn chằm chằm, không tin hắn sẽ không phạm sai lầm. Nếu rơi vào tay con, dù có cáo ngự trạng thì con cũng phải cho hắn nếm thử một chút lợi hại!”

Người khác đều bảo bà nhẫn nhịn, chỉ có mình nhi tử nói sẽ trút giận thay bà, Trình thị cười một cái, nhìn hắn nói: “Nhị phòng chúng ta phải dựa vào con mới được, không giống lão gia…” Trên triều đình không được trọng dụng, có thể dựa vào ông ta cái gì? Chỉ tiếc, nhi tử vì bà mà cưới sai người, đó là chuyện cả đời đều hối hận!

Trận này, Kim Huệ Thụy không còn lộ diện, Kim phu nhân biết tin lại rất giận dữ, lập tức tới Vệ gia, không đợi người thông báo đã xông thẳng vào phòng Kim Huệ Thụy, nhìn thấy mẹ đẻ tới, nàng ta liền khóc rống lên.

“Bị uất ức như thế này, sao con không nói với ta?” Kim phu nhân ôm bả vai nàng ta, “Trình thị cấm túc con?”

“Là con không đúng.” Kim Huệ Thụy nức nở nói, “Con không nên nói có tình cảm tốt với biểu ca…”

“Có chỗ nào không đúng chứ? Từ nhỏ hai đứa đã biết nhau, cho dù không coi là thanh mai trúc mã thì cũng là biểu huynh muội, lui một vạn bước mà nói (1), phóng đại một chút thì có sao? Con làm hại tính mạng của họ hay là thế nào? Phi, Vệ gia này cũng quá mức khắt khe, lúc trước chạy theo để cưới được con, mà nay lại bày ra bộ mặt khác.” Kim phu nhân nói, “Biểu ca con cũng vậy, lần tới ta gặp biểu di con, thế nào cũng phải nói lý!”

(1) Lui một vạn bước mà nói: ý là nói chuyện phải khiêm nhường, hòa hoãn một chút. 

Quả thật La Thiên Trì quá kỳ cục, tốt xấu gì bà cũng là biểu cô của hắn, bình thường luôn yêu thương, hàng năm đều đến Hầu phủ tặng lễ, hắn lại ngay cả một chút tình nghĩa cũng không nhận sao?

Hai người đang nói chuyện, Trình thị đi vào, cười nói: “Chao ôi, Kim phu nhân, bà tới sao không nói trước một tiếng, ta còn chưa kịp chuẩn bị cái gì.” Lại nhìn Kim Huệ Thụy, “Huệ Thụy, sao con lại khóc? Khó lắm Kim phu nhân mới tới được một chuyến, đừng để mẫu thân con đau lòng.”

Kim phu nhân lạnh mặt: “Từ nhỏ Huệ Thụy đã rất hiểu chuyện, lúc ở nhà chưa từng phạm sai lầm, sao gả đến Vệ gia lại phải chịu tội thế này?”

Trình thị kêu oan: “Ta có làm gì đâu, là Huệ Thụy thành thật, thế nào cũng phải nói sai rồi nên muốn kiểm điểm, ta cũng nói với con bé làm gì có ai không phạm sai lầm, ngay cả trưởng bối chúng ta, còn không phải cũng có lúc hồ đồ sao?” Bà hỏi Kim Huệ Thụy, “Huệ Thụy, con nói có đúng hay không?”

Dù mẫu thân có thay nàng ta làm chủ, nhưng nàng ta là con dâu Vệ gia, cuộc sống sau này trôi qua thế nào? Nếu thật sự đắc tội Trình thị, chỉ sợ bà ấy sẽ tìm mọi cách đối phó nàng ta, trừ phi nàng ta hòa li.

Nhưng hầu hết cô nương hòa li đều không có kết quả tốt, nàng ta cũng không cam lòng, uất ức rời đi như thế, không biết bị người khác thầm cười nhạo như thế nào đâu! Huống chi, Vệ Hằng đối với nàng ta không tệ, tương lai cũng rất có tiền đồ, không có nàng ta, cũng có nhiều cô nương khác muốn gả. Mà nàng ta thì sao, sợ là mấy công tử có gia thế đều không muốn, cưới nàng ta, nhất định là những người sa sút thấp kém, không màng thể diện, sao nàng ta có thể nguyện ý?

Ý nghĩ lướt qua trong đầu, nàng ta giữ chặt tay Kim phu nhân: “Mẫu thân, là con chủ động muốn cấm túc, không liên quan tới bà ấy.”

“Con……” Kim phu nhân vô cùng tức giận.

Còn Trình thị lại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cuối cùng nàng dâu này cũng có chút đầu óc, nếu không nàng ta thật sự nói xấu Vệ gia với Kim phu nhân, hai nhà sợ là sẽ nảy sinh hiềm khích, như vậy cuộc hôn nhân này cũng không còn ý nghĩa gì.

Kim Huệ Thụy chủ động chịu trách nhiệm, Kim phu nhân cũng không thể nói tiếp được nữa.

Trình thị cười nói: “Cũng nhờ có phu nhân, mới có thể dạy được Huệ Thụy ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ta thấy, cũng không cần cấm túc.” Bà đi lên vỗ vỗ mu bàn tay Kim Huệ Thụy, “Kỳ thật cũng không coi là chuyện lớn gì, quan hệ giữa Kim gia và La gia tốt như vậy, có lẽ hôm ấy Nghi Xuân Hầu say rượu nên mới có thể nói xằng nói bậy.”

Sắc mặt Kim phu nhân liền có chút khó coi.

Cho dù có uống say cũng không thể làm càn như thế, kiểu gì bà cũng phải vào cung nói chuyện với biểu tỷ mới được!

An ủi Kim Huệ Thụy vài câu, bà liền rời khỏi Vệ gia.

- --------------

Vài ngày sau, quả nhiên Nghi Xuân Hầu gửi thiệp mời Vệ gia tới làm khách, nhưng cuối cùng chỉ có Vệ Lang và Lạc Bảo Anh đi, La Thiên Trì tự ra cửa tiếp đón, nhìn khắp nơi rồi mới nói: “Lão gia tử và lão phu nhân không tới sao?”

Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Tuổi lớn đi đứng không tiện.”

Nghe được câu này, La Thiên Trì liền hiểu được rốt cuộc hắn vẫn là đắc tội với người ta, dù gì Vệ Liên cũng là cháu gái ruột của Vệ lão gia tử, chỉ trách hắn đã lỡ lời, quên mất quan hệ giữa bọn họ, ngượng ngùng cười nói: “Ra là vậy, xem ra ngày khác ta còn phải tới cửa bái phỏng một chuyến.”

Không giống Nhị phòng, Vệ lão gia tử không chỉ là Lại Bộ Thượng Thư, sau khi thôi giữ chức này lại được thăng lên làm thủ phụ nội các, Hoàng Thượng hết sức nể trọng, ngay cả Thái Tử, còn không phải là có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ông ấy sao? Bằng không Vệ gia cũng không đến mức hiển hách như thế, rốt cuộc danh vọng thế gia trong quá khứ chỉ có thể lấy ra tưởng nhớ, quan trọng nhất là trong tay nắm bao nhiêu quyền lợi, Vệ gia cũng không phải là con hổ giấy.

Lạc Bảo Anh cũng hiểu được tật xấu của đệ đệ, dù sao lúc trước nàng cũng có thân phận cao như vậy, lại không có phụ mẫu thường xuyên ở bên dạy dỗ, ở bên ngoài xác thật là oai phong tám hướng. Đệ đệ là nam nhân, lại càng thêm trầm trọng hơn, không thì đã không chế nhạo Kim Huệ Thụy như vậy.

So với thái độ của Vệ Lang, đương nhiên là nàng thiên vị đệ đệ, nhưng trong lòng lại hy vọng hắn vừa cường hãn lại vừa có thể duy trì lý trí, dù sao Nghi Xuân Hầu phủ chỉ có mình hắn chống đỡ, hắn thành tài thì Hầu phủ mới có hy vọng, hắn không nên người, như vậy mặc dù có Đại cô cô và biểu ca hậu thuẫn thì kết quả cũng chỉ thành bùn nhão không thể trát tường. Đổi chủ đề, nàng hỏi: “Hầu gia, phụ thân và mẫu thân ta đã đến chưa?”

“Cũng vừa mới đến.” La Thiên Trì cười nói, “Nữ quyến đều ở trong viện ngắm hoa hải đường.”

Phía tây Hầu phủ có một mảng lớn hoa hải đường, khoảng năm sáu chục cây, trồng lúc La thị xuất giá, đã có hơn hai mươi năm lịch sử, thời gian này là lúc hoa nở rộ. Khi đó Lạc Bảo Anh thường thích đi đến giữa bụi hoa, bông hoa hải đường giống như phủ phấn nổi bật giữa lá xanh, diễm lệ vô cùng, hương thơm theo gió bay tới bay lui, khiến người choáng váng muốn say.

Lúc này trong lòng nàng đã cực kỳ ngứa ngáy.

La Thiên Trì cười nhìn nàng, biết được tâm tư tỷ tỷ, nói với Vệ Lang: “Vệ Tam ca, hai vị đại cữu của huynh đang đánh cờ không phân thắng bại ở trong lương đình, ta với huynh đến xem một chút?”

Được nhắc tới là Lạc Nguyên Chiêu và Lạc Nguyên Giác.

Vệ Lang dĩ nhiên không phản đối, nói với Lạc Bảo Anh: “Lát nữa ta tới bái kiến nhạc mẫu.”

Nàng cười gật đầu, đi theo nha hoàn đến vườn hoa, vốn là con đường cực kỳ quen thuộc, lúc này lại phải giả vờ xa lạ, nhưng theo mỗi bước đi, ánh mắt lướt qua mặt đường lát đá xanh, lướt qua từng ngọn cây cọng cỏ, đình đài lầu các, nàng phát hiện vẫn giống trong trí nhớ như đúc, có thể thấy đệ đệ không tu sửa chút nào.

Đi đến vườn hoa hải đường, cuối cùng nhìn thấy Viên thị và Lạc Bảo Châu, còn có Gia Nhi, tiểu gia hỏa đang khom người không biết tìm cái gì trên mặt đất.

Nàng đi đến nói: “Mẫu thân, Châu Châu.”

Lúc này Lạc Bảo Châu mới phát hiện nàng tới, vui vẻ nói: “Tam tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới! Bao giờ tỷ mới mời chúng ta tới làm khách đây?”

Đứa nhỏ này, ngày nào cũng nhớ thương chuyện này, không phải mới có mấy ngày không gặp thôi sao, nàng xoa xoa ấn đường: “Ngày mai, ngày mai được không? Thật sợ muội!”

Lạc Bảo Châu cười rộ lên: “Sớm nên làm như vậy!” Đi sang bên cạnh kéo Gia Nhi, “Mau gọi Tam tỷ đi.”

Gia Nhi ngẩng đầu, cười he he, đem thứ gì đó trong tay cho Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, cho.”

Là một con châu chấu béo múp!

Lạc Bảo Anh sợ tới mức lập tức lùi hai bước.

Lần đầu thấy Lạc Bảo Anh kinh sợ, Lạc Bảo Châu phụt một tiếng: “Tam tỷ, tỷ sợ cái này hả?”

Nàng ngược lại không sợ, bởi vì thường ở cùng một chỗ với đệ đệ, Gia Nhi không có việc gì liền bắt mấy con sâu chơi, có hôm trời mưa, cũng không biết tìm được một con cóc nhỏ ở chỗ nào sau đó đặt lên váy nàng, khiến nàng thiếu chút nữa khóc to, sau đó thành thói quen, tiểu gia hỏa không hiểu chuyện mà, nhìn thấy mấy con vật còn sống thì thích bắt lấy để chơi, nhưng cũng chỉ nhiệt tình trong chốc lát, chưa đến một khắc là đã ném đi.

Thấy Lạc Bảo Anh cách khá xa, Viên thị nhẹ nhàng vỗ một cái vào tay Gia Nhi: “Không được chọc Tam tỷ con sợ hãi, hiểu không? Lại nói châu chấu này có gì thú vị chứ, không phải mang theo ngựa gỗ nhỏ cho con sao? Cái đó sạch sẽ.”

Gia Nhi chớp chớp mắt, không biết hai thứ đó có gì khác nhau, ở trong mắt tiểu hài tử, cái gì cũng đều mới mẻ, nhưng vẫn ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.

Tiểu gia hỏa thiên chân vô tà, Lạc Bảo Anh rất thích bé, bế bé lên nói: “Chúng ta tới phía trước nhìn xem, nghe nói còn có nhiều hoa hải đường hơn!”

Viên thị nói: “Con với Châu Châu đi thôi, ta ngồi đây một lúc.” Nàng nhìn thấy cách đó không xa giống như là có vài vị phu nhân tới, cũng là muốn kết giao một chút.

Hai lớn một nhỏ lập tức rời đi.

Càng đi càng xa, Lạc Bảo Châu cũng càng lúc càng kinh ngạc, khẽ nói: “Muội cứ tưởng Vệ gia lớn nhất rồi, thế nhưng Hầu phủ còn muốn lớn hơn một chút, muội thấy chỉ có hoàng cung là có thể so sánh.” Nàng than một tiếng, “Không biết La ca ca một mình ở chỗ này có thấy cô đơn hay không?”

Nếu là nàng, e là muốn điên rồi.

Lạc Bảo Anh biết đệ đệ không dễ dàng, khẽ thở dài nói: “Chờ hắn cưới thê tử là tốt rồi.”

Nhưng Hầu gia vừa anh tuấn vừa lợi hại như hắn, không biết cô nương nhà ai mới xứng đây, Lạc Bảo Châu nghĩ thầm, đáng tiếc tỷ tỷ đã gả cho Tam biểu ca, bằng không tỷ tỷ sẽ rất thích hợp.

Đang nói chuyện, ba người đi đến chỗ hồ sen, thì ra vườn hải đường chạy dài tới nơi này, nối liền với hồ nước, hoa soi bóng nước, lại có một phen hứng thú khác. Lạc Bảo Châu ngồi lên ghế đá bên cạnh ao, Lạc Bảo Anh cũng nhìn hồ nước, mấy ngày nữa, hoa sen kia cũng sẽ nở ra, ngày trước lúc nàng có hứng thú, còn sẽ chèo thuyền nhỏ ra giữa hồ hái đài sen.

Vừa nhìn đã thấy thuyền nhỏ vẫn ở bờ hồ, hơn nữa bên cạnh còn có một vị cô nương, hình như đang định lên đó ngồi.

Lạc Bảo Châu cũng thấy, nàng trời sinh hoạt bát, vội đi lên hỏi cô nương kia: “Ngươi muốn ngồi thuyền đi chơi sao?”

Cô nương kia không ngờ ở đây còn có người khác, nhàn nhạt nói: “Phải.”

Lạc Bảo Châu cũng muốn lên, ai ngờ Gia Nhi không biết lại đi bắt chuồn chuồn từ lúc nào, bây giờ đang vui rạo rực chạy tới cho Lạc Bảo Châu xem, kết quả không nắm chắc, chuồn chuồn từ trong tay bay ra, bé đuổi theo, một chân giẫm lên làn váy của cô nương kia.

Bé vừa đi qua bụi cỏ nên chân dính bùn, lập tức làm bẩn váy nàng, cô nương kia giận dữ, đẩy Gia Nhi: “Đứa trẻ lỗ mãng này từ đâu tới? Lại dám giẫm váy ta?”

Gia Nhi ngã xuống đất, mông đau nên không nhịn được khóc vang lên.

Cô nương cực kỳ xinh đẹp nhưng tính tình lại ngang ngược, trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì nhắc nhở hai câu là được rồi, tại sao lại phải đẩy? Từ trước đến nay Lạc Bảo Châu yêu thương đệ đệ, nâng Gia Nhi dậy rồi chất vấn: “Váy của ngươi có cái gì không thể đụng vào sao? Làm gì mà đẩy nó, nó mới có mấy tuổi? Làm sai, nó tự nhiên sẽ xin lỗi ngươi!”

Cô nương kia cười lạnh một tiếng, trên dưới đánh giá nàng: “Chỉ sợ ngươi không bồi thường nổi!”

Nàng ta xoay người vẫn muốn lên thuyền, Lạc Bảo Châu cúi đầu xem xét Gia Nhi, mới phát hiện cổ bé còn bị móng tay cô nương kia quẹt qua, càng thêm tức giận, lập tức giữ chặt nàng ta: “Ngươi nói rõ ràng cho ta…”

Lạc Bảo Anh vừa chạy tới cũng đồng thời nói to: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Cô nương kia lại theo bản năng đẩy Lạc Bảo Châu, nàng ta từng học võ, sức lực rất lớn, một chưởng kia thế nhưng đẩy Lạc Bảo Châu ra xa một trượng, sao nàng có thể đứng vững được, lập tức ngã xuống đường mòn rải đá vụn.

Cổ chân lập tức bị trẹo, đau đến mức muốn khóc, nhưng nàng không phục, đau lòng đệ đệ bị thương, cố đứng dậy muốn đi tìm cô nương kia, lúc này lại cảm thấy đầu vai đau xót, có người xách nàng lên như xách con gà con.
Bình Luận (0)
Comment