Danh Môn Kiều Thê

Chương 128

Buổi sáng tỉnh dậy, Vệ Lang đã tới nha môn.

Lạc Bảo Anh tựa lưng vào gối dựa, cẩn thận nghĩ lại những lời Vệ Lang nói vào đêm hôm qua, hơi nghi ngờ là Kim Trản hoặc Ngân Đài, vì dù sao nàng cũng hiểu rõ tính tình của Tử Phù và Lam Linh.

Tử Phù là người Viên thị đưa cho nàng, lúc trước cũng là thấy nàng ấy thông minh, hơn nữa Tử Phù lại có chút kiêu ngạo, sẽ không làm ra loại chuyện này. Còn Lam Linh, lúc trước không hiểu chuyện bị nàng dạy dỗ, từ đó đã có tiến bộ, chẳng qua năng lực vẫn còn bày ra đấy, miễn cưỡng cũng coi là được việc, nhưng để nói nàng ấy phản bội chủ tử thì tuyệt đối không có can đảm đó.

Ngồi trên ghế gỗ hoa lê hải đường, nhìn Tử Phù chải đầu cho nàng, Lạc Bảo Anh hỏi: “Tối qua lúc ta đi ngủ, tướng công đi tắm, có xảy ra chuyện gì không?”

Tử Phù suy nghĩ một chút: “Nô tỳ nhớ là Ngân Đài đi hầu hạ, nô tỳ thấy nàng cầm trung y, nhưng mà rất nhanh đã ra ngoài.”

Nàng không hề quản chuyện của Vệ Lang, không giống Lam Linh, có đôi khi còn muốn tranh việc của Kim Trản và Ngân Đài, nàng ngược lại không nhúng tay vào để khỏi bị thiếu phu nhân hiểu lầm, cho nên lúc Vệ Lang đi tắm rửa, nàng cũng không để ý.

Lam Linh ở bên cạnh lại hừ một tiếng: “Hôm qua Ngân Đài trang điểm lộng lẫy, so với ngày thường thì lâu hơn một ít, lúc ra ngoài còn đi rất nhanh, nô tỳ nghe thấy hình như Kim Trản nói gì đó, nhưng Ngân Đài không để ý tới.”

Lam Linh luôn có địch ý với hai người kia, thế nên trông chừng rất cẩn thận.

Vậy khẳng định là Ngân Đài, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, so với Kim Trản, dường như Ngân Đài hoạt bát hơn, ngẫm lại tầm tuổi các nàng cũng là nên gả ra ngoài. Nhưng còn hai nha hoàn nhà mình, Lam Linh mười lăm, Tử Phù mười sáu, vậy thì không cần phải vội, nhưng nếu không nhắc tới cùng lúc, không biết đến chỗ mẹ chồng có bị nghĩ là cố ý nhằm vào hay không?

Vì theo như phán đoán từ trước, nàng cảm thấy hình như Hà thị rất thích hai nha hoàn này.

Thế nên lúc tới đó, nàng lập tức bán đứng Vệ Lang.

“Tướng công quan tâm Kim Trản và Ngân Đài, hôm qua có nói với con, tầm tuổi này mà chưa kết duyên với người nào thì có chút chậm, bảo con thương lượng với người, nói chúng ta chọn một người tốt rồi gả các nàng ra ngoài, cũng coi như không phụ lòng các nàng.”

Hà thị nghe thấy lời này, ngược lại có chút không nỡ.

Bà đã từng muốn nâng Kim Trản làm thông phòng, đó là vì thấy nàng thông tuệ, lại là tận mắt thấy nàng lớn lên, lúc ấy tướng công qua đời, các nàng luôn ở bên cạnh bà, tình cảm không hề ít.

Nhưng nhi tử nhà mình và nàng dâu rất ân ái, lời này lại không tiện nói ra.

Hà thị cũng không có ý xấu, suy nghĩ một chút mới nói: “Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, để ta tìm hiểu một chút rồi chọn ra mấy người, đến lúc đó lại chọn tiếp, chứ hiện giờ không có người phù hợp. Ngược lại con muốn mua nha hoàn, ta đã nói với mẫu thân, vừa hay ở thôn trang có mấy đứa nhỏ khoảng mười tuổi muốn tìm việc làm, bên chỗ mẫu thân cũng thiếu vì vừa thả mấy người ra ngoài, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ đưa đến đây, tự con chọn mấy người đi.”

Đó là hài tử của người hầu trong nhà, so với mua bên ngoài chính là hiểu tận gốc rễ, Lạc Bảo Anh cười nói: “Vâng, lát nữa con đi cảm ơn tổ mẫu.”

Hà thị lại hỏi: “Đã chuẩn bị xong lễ vật mừng thọ lão gia tử chưa?”

“Xong rồi ạ, con và tướng công cùng vẽ tranh mừng thọ.”

“Nghe cũng không tệ.” Hà thị cười gật đầu, “Từ trước đến nay con luôn lo liệu ổn thỏa, ta cũng yên tâm.”

Lạc Bảo Anh nếu đã tới, liền hỏi luôn chuyện khố phòng: “Tướng công tích trữ nhiều hoàng kim như vậy, chúng ta có nên đặt mua vài mảnh ruộng tốt hay không? Bằng không sẽ có chút lãng phí, rốt cuộc tiền mới có thể sinh tiền, với lại, hoàng kim nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không dễ dùng. Nhưng con chỉ là tùy tiện suy nghĩ lung tung, vẫn chưa biết nên mua ruộng như thế nào, cửa hàng muốn kiếm tiền cũng không dễ.”

Hà thị liền cười rộ lên.

Nàng dâu này còn lo chuyện về lâu về dài, nhưng cũng không thể nói tất cả đều là suy nghĩ lung tung, vì bà ở Vệ gia không quan tâm mấy chuyện này, thế nên không vơ vét được gì, sản vật hay của cải hàng năm của Vệ gia đều trong tay lão phu nhân, nhưng Đại phòng, Nhị phòng sao có thể không dòm ngó? Chỉ sợ tài sản rơi hết vào tay Tam phòng bọn họ.

Cho nên, bọn họ cũng chỉ nhận phần mình nên có, không bao giờ lấy hơn, lão phu nhân là kế thất cũng rất cẩn thận, vốn là sợ bị bắt được nhược điểm khiến lão gia tử khó xử, lấy đâu ra thiên vị bọn họ? Vệ lão gia tử ngược lại khá hơn một chút, nhưng chuyện trong tương lai, thật không biết trước được.

Hà thị nhìn Lạc Bảo Anh: “Chờ con sinh em bé, Tam phòng chúng ta đông người hơn, có lẽ cũng tốn nhiều tiền bạc.”

Thật ra trong lòng bà vẫn luôn hy vọng được ôm cháu trai, nếu không phải Vệ lão phu nhân và Vệ Lang nói Lạc Bảo Anh còn nhỏ, tốt nhất là chờ thêm một hai năm nữa thì bà thật muốn để nàng sinh con, dù sao Tam phòng chỉ có mình Vệ Lang, nếu có người nối dõi, ước chừng bà không còn chuyện gì phải lo lắng.

Ánh mắt Hà thị rất dịu dàng, còn mang theo vài phần chờ đợi, Lạc Bảo Anh không khỏi đỏ mặt.

Thấy nàng ngượng ngùng, Hà thị cười nói: “Cũng nên cân nhắc chuyện này, điều dưỡng thân thể cho tốt rồi sang năm sinh cho Lang Nhi một tiểu tử mập mạp.” Bà vỗ vỗ tay nàng “Còn chuyện đặt mua ruộng tốt, để ta bàn với tổ mẫu con và Lang Nhi, ta cũng không rõ mấy chuyện này lắm.”

Lạc Bảo Anh cúi đầu đồng ý.

Lúc đi ra, nàng theo bản năng sờ bụng, tuy nàng đã lấy Vệ Lang nhưng lại chưa từng cẩn thận cân nhắc việc sinh con, nhưng nghĩ đến tiểu đệ đệ trong nhà, lại cảm thấy bé con thật đáng yêu. Hơn nữa Vệ Lang anh tuấn như vậy, bé con bọn họ sinh ra, nhất định là vô cùng xinh đẹp nhỉ? Cũng nhất định là rất có năng lực, dù sao phụ thân và mẫu thân của nó đều xuất sắc như vậy.

Trong xương cốt của nàng không hề khiêm tốn.

Qua mấy ngày, Phạm thị muốn mở tiệc, lại nói, bà ấy cũng từng là người làm mưa làm gió ở kinh thành, lúc còn trẻ có tài hoa hơn người, tính tình lại tốt, thuận lợi mọi bề, không biết có bao nhiêu bạn tri giao, bà ấy tự mình phát thiệp, thể diện cũng đủ lớn, mấy thế gia có địa vị đều sôi nổi tới làm khách.

Trình thị mừng đến không khép được miệng, cho dù không có Kỷ phu nhân thì những thế gia hôm nay đến đều có công tử trẻ tuổi, bà ta sai người cẩn thận trang điểm cho Vệ Liên rồi mới dẫn ra ngoài chào hỏi các vị phu nhân.

Nhìn dáng điệu này, chính là muốn một tìm thông gia thật tốt, Lạc Bảo Anh nhìn thấy cũng không để ý, tuy Nhị phòng đáng ghét, nhưng Vệ Liên gả cho ai cũng không liên quan tới nàng, có được hay không, phải xem vận may của nàng ta.

Không chỉ Trình thị dặn dò, Vệ Hạm đã gả ra ngoài hôm nay trở về cũng dặn dò Vệ Liên: “Ngàn vạn không được lôi ra tính tình, làm gì có ai không thích người hào phóng hiền lành? Bây giờ muội còn có thể diện của Vệ gia, có lẽ sẽ thành một cọc hôn nhân tốt, nếu lại tiếp tục tùy hứng, tuổi muội càng nhiều lên, coi như không còn hi vọng.”

Ban đầu Vệ Liên muốn gả cho La Thiên Trì, nhưng từ khi nếm mùi thất bại, liền một lòng muốn gả cho người có gia thế tốt, còn phải ưu tú, không thể bị La Thiên Trì chê cười, tương lai nàng cũng có thể khiến hắn biết thế nào là lợi hại.

Cho nên cũng thật sự thu liễm, bất kể gặp được vị phu nhân nào đều hết sức tỏ ra đoan trang, nàng vốn xinh đẹp, từ nhỏ đã được phu tử nghiêm túc dạy quy củ, bây giờ cần phát huy, cũng là ra hình ra dáng. Các vị phu nhân nhìn thấy, ngược lại đều khen ngợi không dứt, khiến Trình thị thả lỏng phần nào.

Nhưng kết quả vẫn xảy ra sai lầm, tới buổi trưa, vốn các nữ quyến muốn cùng nhập tiệc, Lạc Bảo Anh vừa đi về phía đình vừa nói chuyện với một vị phu nhân, ai ngờ lại thấy Trình thị và Vệ Liên đang lôi lôi kéo kéo, giống như Vệ Liên không chịu đi dùng bữa.

Vị phu nhân kia biết là chuyện nhà bọn họ, mượn cớ đi trước, Lạc Bảo Anh đã nhìn thấy, liền dừng lại hỏi: “Đã bày tiệc xong rồi, sao Nhị bá mẫu và Tam muội còn chưa đi?”

Trình thị buông tay ra, sắc mặt vừa bực vừa hận, bà cũng không biết nữ nhi phát điên cái gì, đột nhiên không muốn đi, mà Lạc Bảo Anh lại tới đây, không muốn mất mặt, đành phải nói: “Con bé khó chịu, ngươi đi trước đi, lát nữa chúng ta đến.”

Lạc Bảo Anh nhìn Vệ Liên.

Vệ Liên cúi đầu, có tật giật mình.

Trong lòng nảy lên nghi hoặc, nàng cáo từ trước, nói với Tử Phù: “Ngươi cho người đi hỏi một chút.”

Trình thị sợ lại bị người khác thấy, dùng sức kéo Vệ Liên tới chỗ vắng vẻ, chất vấn: “Rốt cuộc con xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn tốt, mấy phu nhân đó đều rất thích con, sao bây giờ lại không chịu đi dùng bữa cùng mọi người? Còn Hạm Nhi đâu? Không phải ở cùng con sao? Ta bảo con không nên đi lung tung, có Hạm Nhi nhìn, con bé làm việc cẩn thận, con phải học tỷ tỷ nhiều hơn!”

Vệ Liên cắn môi.

Dù thế nào cũng không mở miệng, Trình thị tức đến mức lấy nha hoàn ở bên cạnh ra khai đao, cho mỗi người một bạt tai: “Nó không nói, các ngươi tới nói! Nếu không nói thành thật rõ ràng cho ta, cẩn thận da các ngươi!”

Mấy nha hoàn cả người phát run, biết Trình thị trừng phạt hạ nhân vô cùng đáng sợ, nơi nào còn để ý đến Vệ Liên, quỳ trên mặt đất nói: “Là bọn nô tỳ sai, không nên nói cho cô nương.”

“Nói cho nó cái gì?” Trình thị vội hỏi.

Vệ Liên thấy không giấu được, la lên: “Chính là các nàng nói, nói là nghe thấy hai gã sai vặt của Kỷ gia nói Kỷ công tử khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi một lúc, được sắp xếp ở phòng dành cho khách, nói chỉ có một mình hắn, nhưng sau đó, sau đó con đi đến…”

Đâu phải một người, rõ ràng là năm sáu vị công tử, hơn nữa cũng không có ai say, nàng vừa đến, mấy người đó đều nhìn nàng chằm chằm, vô cùng kinh ngạc. Cũng không phải nói chỗ đó cô nương không thể đến, nhưng cố tình lại là nàng.

Vệ Liên biết đã làm hỏng việc.

Dù sao bên cạnh những công tử đó đều có hạ nhân đi theo, người nào nhiều chuyện nói cho mấy vị phu nhân, tin tức lập tức truyền ra ngoài, hiện tại hẳn là đã có nhiều người biết được, nàng làm sao còn mặt mũi ra ngoài?

Không chừng sẽ bị các phu nhân xem thường.

Trình thị biết chân tướng, thiếu chút nữa ngất xỉu, lập tức cho người kéo hai nha hoàn ra ngoài, không thể đánh nữ nhi, chỉ có thể trừng phạt hạ nhân.

Nhưng loại chuyện này rơi lên người Vệ Liên, thật đúng là vết nhơ, lại còn vào dịp tụ hội như này, Trình thị chỉ Vệ Liên: “Con thật là dạy mãi không sửa, lần trước chuyện La công tử ta đã không phạt con, bây giờ thì hay rồi, còn dám đánh chủ ý này? Con học được điệu bộ của bọn di nương thiếp thất từ đâu?” Từng ngón tay của Trình thị đều run lên, chỉ hối hận đã quá buông thả Vệ Liên, khiến nàng thành như vậy.

Vệ Liên khóc lóc nói: “Còn không phải bởi vì tẩu tử, nếu không phải nàng ta, con sẽ không bị La Thiên Trì làm nhục, cũng sẽ không suy nghĩ nhất định phải gả cho nam nhân tốt nhất kinh thành!”

Bằng không nàng sẽ không sinh ra lòng được mất, nàng chỉ biết là nàng không thể gả thấp, cho nên nhìn thấy cơ hội thì lập tức muốn đi thử một lần, nhưng cuối cùng lại bị lật trong rãnh nước.

Trình thị thật sự không nhịn được phải cho nàng một bạt tai, đánh xong rồi lại đau lòng, chỉ cảm thấy lồng ngực bực bội hốt hoảng, kém chút không đứng vững.

Vệ Liên bị khiếp sợ, không ngờ Trình thị sẽ đánh nàng, oa một tiếng khóc lên, bụm mặt chạy đi.

Chuyện như vậy, nếu đã truyền ra ngoài, Lạc Bảo Anh tự nhiên cũng biết được, Lam Linh nói: “Bây giờ Tam cô nương không chịu ra khỏi cửa, nhưng mà Nhị phu nhân cũng không cho phép, nói là cấm túc nàng một tháng.”

Với tình tình Vệ Liên cho dù có cấm túc một tháng, chỉ sợ cũng vô dụng, bằng không sao lại nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời?

Chỉ là nàng vẫn thấy nghi ngờ chuyện này, tuy Trình thị đã điều tra, nhưng hai nha hoàn khẳng định là tận mắt nhìn thấy, cũng là chính tai nghe thấy, cắn chặt miệng không nói lời nào khác, nhưng hiển nhiên tin tức đó không hề đúng.

Rõ ràng nghe nói là có một người, nhưng lúc Vệ Liên đến lại có vài vị công tử.

Nàng hỏi Tử Phù: “Không phát hiện ra có điểm nào không đúng ư?”

“Nhất định là Nhị phu nhân không hãm hại Tam cô nương, còn chỗ Nhị thiếu phu nhân, mấy nô tỳ của nàng ta vẫn làm việc như thường ngày, bưng trà đổ nước, hầu hạ ra vào…”

Lạc Bảo Anh cắt ngang lời nàng: “Không tiếp xúc với người bên ngoài sao?”

Tử Phù ngẩn ra.

Mỗi cô nương gả vào nhà chồng, nhất định đều phải mang theo thị tì, trong số thị tỳ trừ bỏ nữ nhân còn có nam nhân, ở bên ngoài làm chân chạy việc, trông coi sản vật, nàng chần chờ nói: “Ngược lại là có, nghe Tiểu Yến Nhi nói, hình như Mặc Ngọc có gặp một gã sai vặt trẻ tuổi ở nhị môn, nhìn có vẻ lấm la lấm lét, còn dúi cho hắn thứ gì đó.”

“Là gã sai vặt nào?”

“Cái này…”

“Gọi Tiểu Yến Nhi tới đây.” Lạc Bảo Anh nói.

Đó là tam đẳng nha hoàn, bình thường chỉ phục vụ ở bên ngoài hay truyền lời gì đó, căn bản không vào được thượng phòng, nghe nói thiếu phu nhân muốn gặp, Tiểu Yến Nhi cực kỳ cao hứng, hưng phấn đi vào trong, ngay lập tức hành đại lễ.

“Đứng lên nói chuyện.” Lạc Bảo Anh nhìn nàng, lúc trước đều là nàng tự tay chọn người trong Lạc gia, tuy Tiểu Yến Nhi nhỏ tuổi nhưng lại rất thông minh, đôi mắt cực kỳ linh động, vừa nhìn đã biết có rất nhiều chủ ý, nàng hỏi, “Ngươi có thấy rõ gã sai vặt kia không?”

“Bẩm thiếu phu nhân, không nhìn rõ lắm, nhưng nô tỳ nhớ sơ sơ thân hình người đó, đúng rồi, da mặt hắn hơi đen, dưới tai có một vết sẹo, đôi mắt cũng không lớn…”

Lạc Bảo Anh nói: “Như vậy cũng coi là rõ ràng,” nàng bảo Tử Phù đưa cho Tiểu Yến Nhi một thỏi bạc, “Ngươi lập tức ra phủ, đến mấy cửa hàng và sân viện của Nhị thiếu phu nhân, Tử Phù nói cho nàng biết.” Nàng nghiêm mặt nói, “Bây giờ chỉ có mình ngươi gặp qua gã sai vặt đó, ngươi đến từng chỗ một, xem hắn ta ở chỗ nào, tên là gì, hôm qua có tới phủ chúng ta hay không, điều tra xong sẽ có trọng thưởng.”

Tiểu Yến Nhi vội lĩnh mệnh, hăm hăm hở hở, hết sức phấn khởi rời đi.

Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, Lạc Bảo Anh không nhịn được bật cười.
Bình Luận (0)
Comment