Danh Môn Kiều Thê

Chương 130

Hai nha hoàn đều trợn to mắt nhìn, Thanh Mai cơ trí hơn, vội vàng chạy ra bảo vệ Kim Huệ Thụy.

Nhưng Vệ Hằng kiên quyết không buông tha, kéo Thanh Mai ra, lại đánh một quyền lên mặt Kim Huệ Thụy, sau đó Kim Huệ Thụy lảo đảo tránh đi, không đứng vững, đột nhiên ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy hắn hùng hổ xông tới, cả người nàng ta run lên, hét chói tai: “Có phải ngươi điên rồi hay không? Ngươi dựa vào đâu mà đánh ta?”

“Rốt cuộc là ngươi điên hay ta điên?” Vệ Hằng nói, “Hai gã sai vặt kia của ngươi, ta cho nha hoàn xem mặt, dáng vẻ tiếng nói giống nhau như đúc, rõ là ngươi lệnh bọn họ đóng giả gã sai vặt Kỷ gia! Ngươi nói đi, ngươi có mưu đồ gì?” Hắn kéo nàng ta từ mặt đất lên, quát, “Ngươi con mụ điên này, vậy mà lại hại muội muội!”

Chuyện của Vệ Liên khiến người nhà thất vọng, nhưng hai nha hoàn truyền sai lời mới là nguyên nhân gây ra, Vệ Hằng cũng từng hoài nghi có phải có người hãm hại hay không, nhưng mà làm sao có thể nghĩ đến Kim Huệ Thụy? Nàng ta chính là thê tử của hắn, cũng là tẩu tử của Vệ Liên, nếu không phải người gác cổng ngẫu nhiên nghe thấy có người nhắc tới hôm ấy có hai gã sai vặt là thị tì của Kim Huệ Thụy tới, lại còn có hành tung lén lút thì hắn không thể nào sinh ra lòng nghi ngờ nàng ta.

Cũng không lường được chính mình cưới phải một phụ nhân độc ác như vậy!

Không kìm được lại cho thêm một cái tát, gương mặt Kim Huệ Thụy lập tức sưng vù, nàng ta cũng là được nuông chiều từ bé, đâu thể chịu đựng được, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bất tỉnh nhân sự.

Thanh Mai lớn tiếng gọi bà tử trong viện tới, nhưng Vệ Hằng vẫn dùng sức đá hai phát rồi mới nghênh ngang bỏ đi.

Khắp phòng vang lên tiếng khóc.

Nghe nói Kim Huệ Thụy bị thương nặng, Lạc Bảo Anh có chút giật mình, vì ngày thường nhìn Vệ Hằng lịch sự văn nhã, không phải kiểu sẽ đánh đập người khác, nhưng ai ngờ lại ra tay dã man như vậy, nàng nghĩ thầm cho dù là Kim Huệ Thụy làm sai, hẳn là lập tức bỏ nàng ta mới đúng, cần gì phải động tay động chân chứ? Cứ như vậy, sợ là Kim gia không cam lòng.

Không nghĩ tới tình hình ầm ĩ như vậy, nàng nhíu mày nói: “Xem ra ta vẫn tính sai, bây giờ Kim gia biết được, chỉ sợ sẽ kéo tới đây, vốn dĩ loại chuyện này nên giải quyết trong yên lặng có đúng không?”

Người lý trí thì nên làm vậy, Vệ Lang nói: “Cứ coi là Nhị ca bất động, Nhị bá mẫu biết được thì cũng thế, ác giả ác báo, nếu nàng ta có thể làm ra loại chuyện này thì phải nghĩ đến hậu quả, cho dù có truyền ra ngoài, đối với Vệ gia tổn thất không lớn, cùng lắm thì Nhị ca bị mang tiếng hung ác. Người khác nhắc tới, đều là nói Kim Huệ Thụy sai.”

Quả thật là vậy, người đời luôn đối xử với nữ tử hà khắc hơn.

Tuy Kim Huệ Thụy tàn nhẫn độc ác, nhưng thời gian này nàng đã chứng kiến, nếu không phải Trình thị và Vệ Liên dùng mọi cách khinh thường nàng ta, như vậy nàng ta sẽ không oán hận bọn họ rồi tìm cách trả thù Vệ Liên. Chỉ là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, thanh danh Vệ Liên hỏng rồi thì nàng ta cũng đâu được lợi ích gì? Chắc là nàng ta không quan tâm gì nữa nên mới có thể dùng loại thủ đoạn này.

Vệ lão gia tử biết chuyện, gọi Vệ Hằng tới nghiêm khắc khiển trách một hồi, Trình thị lại thanh minh thay hắn: “Nếu không phải tiện nhân kia mưu mô nham hiểm, Hằng Nhi sẽ không đánh người, con dâu cảm thấy đánh thế còn nhẹ, người như này, ngay cả tiểu cô cũng hại, phải đánh chết mới tốt, không oan uổng chút nào đâu!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Vệ lão gia tử quát to, “Liên Nhi tự mình không có liêm sỉ, thế nào cũng phải mắc mưu, trách được ai? Ngươi làm mẫu thân, một là không dạy dỗ tốt nhi tử, cưới phải thê tử không ra gì, hai là không dạy được nữ nhi, Vệ gia chúng ta có thể sinh ra loại cô nương này, ngươi còn có mặt mũi mở miệng?” Nghĩ đến lần trước, thậm chí còn lợi dụng bà tử để vu oan giá họa Tam phòng không tôn trọng trưởng bối, ông đã kìm nén lâu lắm rồi, bây giờ lập tức dội cho Trình thị một xô máu chó, “Ngươi tự kiểm điểm mình đi, người ta nói hiền thê lương mẫu, ngươi đã làm được thứ gì?”

Trình thị bị mắng xối xả, nhìn sang Vệ Xuân Phàm, Vệ Xuân Phàm sao có thể giúp bà ta, lúc này lão gia tử đang nổi giận, ông ta cũng không dám nói chen vào.

Trình thị lập tức khóc rống lên.

Vệ lão phu nhân thở dài: “Thôi lão gia, Hằng Nhi chỉ là nhất thời xúc động, rốt cuộc nó thương Liên Nhi, ta thấy có phải nên cho người đến Kim gia nói một tiếng hay không… Đỡ phải từ miệng người khác nói ra, chỉ sợ hiểu lầm càng thêm trầm trọng, chuyện này vẫn nên nhân lúc còn sớm mà giải quyết đi thôi.”

“Cũng chỉ có thể làm vậy.” Vệ lão gia tử nói với Phạm thị, “Không bằng con đi một chuyến.”

Nhị phòng không người nào có năng lực, nhị lão bọn họ lại là trưởng bối, còn phải để lại thể diện cho Vệ gia, còn Tam phòng, trừ bỏ Hà thị thì đều là vãn bối, chỉ có thể để Đại phòng đi.

Phạm thị do dự một lát mới nói: “Nhất định Kim phu nhân sẽ truy cứu…”

“Truy cứu cái gì?” Vệ Xuân Đường trầm giọng nói, “Nữ nhi nhà bọn họ trù tính hãm hại Liên Nhi, chưa nói đến Liên Nhi sai, chỉ cần phần lòng dạ độc ác kia bị lộ ra ngoài, xem Kim gia bọn họ giấu mặt đi chỗ nào! Nàng đến Kim gia cũng không cần xin lỗi, thỉnh cầu cái gì, cứ nói sự thật là được.”

Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, Đại bá phụ vẫn là thiên vị Nhị phòng, rốt cuộc là huynh đệ ruột thịt, nhưng Kim Huệ Thụy làm sai là chuyện miễn bàn cãi, đúng là khó có thể lật ngược, cho dù Kim phu nhân thương xót Kim Huệ Thụy, nhưng suy xét đến thanh danh, có lẽ sẽ ngấm ngầm chịu đựng, dù sao coi như hòa li thì vẫn phải gả cho người khác.

Đương nhiên, được như vậy là tốt nhất.

Vốn nàng mong đợi Kim Huệ Thụy rời khỏi Vệ gia, đỡ phải lại ở sau lưng táy máy tay chân, Nhị phòng vì chuyện này cũng có thể yên tĩnh một thời gian.

Phạm thị lập tức tới Kim gia.

Mất thời gian đốt một nén nhang, Kim phu nhân liền vội vã tới.

Thấy mặt nữ nhi sưng không còn hình dạng gì, bà gào khóc, cầm tay Kim Huệ Thụy hỏi có phải nàng ta bị oan uổng hay không, Kim Huệ Thụy trầm mặc không nói, nàng ta không thể phủ nhận hai gã sai vặt đã bị bắt kia, nàng ta chỉ hối hận mình không đủ cẩn thận, lúc trước ở trước mặt Vệ Hằng luôn tỏ ra ôn nhu thuận theo thế nhưng một chút tác dụng cũng không có. Rõ là đồ vô tình vô nghĩa, nàng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, nhưng hắn lại chưa từng tin tưởng nàng ta.

Nàng ta chỉ còn lại hối hận vô vàn!

Nhưng mà lúc này đã muộn, cái gì cũng không còn.

Kim phu nhân thấy nữ nhi đờ đẫn, càng thêm khổ sở, nữ nhi tốt đẹp như vậy lại bị Vệ gia tra tấn thành dạng gì đây? Coi như lúc này nén giận rời đi, bà cũng sẽ không tha cho Vệ gia!

“Bây giờ lập tức theo ta trở về, con không thể ở lại Vệ gia được nữa.” Bà nói, “Ta và Đại phu nhân đã nói xong, để cho con hòa li.”

Tính tình Phạm thị nhanh nhẹn, nói chuyện chặt chẽ trót lọt, vốn là Kim Huệ Thụy sai, bà lại cố tình tô điểm thêm một chút, để cho Kim phu nhân phải hạ thấp mặt mũi, nhưng nhìn thấy nữ nhi đáng thương như vậy, sao Kim phu nhân còn có thể bình tĩnh? Cũng chỉ vì che giấu nên mới tạm thời đè xuống thôi.

Kim Huệ Thụy lắc đầu: “Mẫu thân về trước đi, lúc này con không động được, ngày mai sẽ dọn đi.”

Kim phu nhân nói: “Vẫn khó chịu ư? Không bằng ta mời đại phu đến xem.”

“Không cần, con muốn yên tĩnh một lúc, ngày mai con tự về nhà, mẫu thân, xin người.” Kim Huệ Thụy nằm trên đùi bà, “Bây giờ con ở chỗ nào cũng giống nhau…”

Trong lòng Kim phu nhân khổ sở, rốt cuộc không cố ép nàng ta, chỉ sợ Vệ Hằng lại nổi điên nên phái mấy gã sai vặt bảo vệ.

Tới buổi chiều, hai nha hoàn dìu Kim Huệ Thụy ra khỏi phòng.

Đứng ở giữa rừng trúc, nàng ta thấy Lạc Bảo Anh mặc váy mỏng màu xanh biếc thêu hoa hải đường, đang ngồi trong đình, cũng không biết nói chuyện gì với Vệ Lang mà cả khóe mắt đuôi mày đều mang theo tươi cười, chắc là biết nàng ta phải rời khỏi Vệ gia, trong lòng sảng khoái nhỉ? Từ lúc bắt đầu Lạc Bảo Anh đã nhìn thấu nàng ta, chán ghét nàng ta, bây giờ cuối cùng được như nguyện! Tay Kim Huệ Thụy đặt trên vai Thanh Mai run nhè nhẹ, trong lòng mắng bản thân ngu xuẩn, tại sao lại vì nhất thời tức giận mà đối phó Vệ Liên? Vệ Liên có tính là gì đâu? Nàng ta vì Vệ Lang mới vào Vệ gia, vì Vệ Lang mới rơi xuống hồ, cũng vì vậy mới gả cho Vệ Hằng.

Tất cả đều vì Vệ Lang!

Nàng ta mới có kết cục thảm hại như vậy!

Đôi mắt Kim Huệ Thụy nhìn bọn họ chằm chằm, lại thấy Vệ Lang bế Lạc Bảo Anh lên đùi, cúi đầu hôn môi nàng.

Gió thổi làm tà váy và áo bào lay động, hai người quấn quýt bên nhau, đẹp như một bức tranh, ai cũng không đành lòng quấy rầy.

Nàng ta đột nhiên quay đầu, nước mắt rơi xuống.

Lần này đi, không có nghĩa là nàng ta quên hết mọi chuyện!

Rất nhanh hai nhà đã hòa li.

Quãng thời gian làm thông gia với nhau cũng chỉ mới được hơn một năm.

Nhị phòng vì thế mà tinh thần sa sút, Trình thị bị Vệ lão gia tử bắt buộc tự kiểm điểm nên không còn xuất hiện, Vệ Liên gặp hai đả kích lớn, không chỉ mất thể diện trước mặt mọi người mà còn bị Kim Huệ Thụy đùa bỡn, cả ngày nàng tự nhốt mình trong phòng, còn Vệ Hằng thì cảm thấy mắc nợ muội muội vì không nhìn rõ bộ mặt thật của thê tử, thế nên cũng không vui vẻ gì, gần như không hay nói chuyện.

Lạc Bảo Anh  ngược lại nhận được một tin tức tốt, Lạc Bảo Đường đã thuận lợi sinh hạ nhi tử.

Lễ tắm ba ngày đúng vào ngày hưu mộc, nàng và Vệ Lang tới Đường gia chúc mừng.

Lúc này Lạc Bảo Đường đã béo hơn một vòng, nhưng khí sắc không hề kém, thậm chí bởi vì có nhi tử mà mặt mày hồng hào, Lạc Bảo Anh vừa mới đi vào liền thấy Đường phu nhân bưng một bát canh gà mái tới, khẽ dặn dò Lạc Bảo Đường mau ăn.

Lạc Bảo Chương tới từ sớm, nói với Lạc Bảo Anh: “Giờ mới phát hiện mệnh Nhị muội thật tốt!”

Không chỉ mẹ chồng và trượng phu đối xử tốt với nàng, còn ngay lần đầu đã sinh được nhi tử, quả thật cuộc sống này quá thuận gió thuận nước, tuy gia cảnh bần hàn nhưng có được tư tưởng thoải mái.

Mệnh này còn không phải Lạc Bảo Chương cũng có thể có, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, là tự Lạc Bảo Chương không cần, nhưng với bản tính không an phận của nàng, nếu thật sự gả đến Đường gia, không giống Lạc Bảo Đường thành thật an phận thì chỉ sợ cuộc sống cũng không tốt, còn chưa biết sẽ bị nàng giày vò thành dáng vẻ gì đâu, hiện giờ gả đến Chương gia là thích hợp nhất.

“Ta nói sao muội vẫn chưa hoài thai?” Lạc Bảo Chương chọc nàng, “Muội cũng gả được mấy tháng rồi chứ?”

“Tỷ còn lâu hơn.” Lạc Bảo Anh nói, “Chính tỷ không định sinh?”

Lạc Bảo Chương lập tức cười lạnh, đến bên tai nàng nói: “Ta mới tìm ra nguyên nhân, muội biết chuyện gì xảy ra không, chính là Đại phòng không muốn ta sinh nhi tử cho tướng công, thế nên để xạ hương ở chỗ ta! Nếu không phải ta làm ầm lên với tướng công thì hắn vẫn còn giấu ta đấy.” Tên chết bầm kia còn tàn nhẫn hơn cả nàng, nói đã biết từ lâu nhưng muốn kéo dài thêm một chút, có thế thì lão gia tử mới càng thêm tức giận, nhưng nàng muốn sớm sinh con cho an tâm, thế nên mới lôi chuyện này ra, kết quả Đại phòng không kiếm được chỗ tốt, “Tuy rằng không nói rõ là ai nhưng phụ thân vẫn nổi trận lôi đình, lập tức phân cho bọn ta bốn gian cửa hàng và hai mảnh ruộng tốt.”

Xem như là chống lưng cho thứ tử.

Nhưng rốt cuộc thứ nàng muốn không phải là sản vật, chung quy phải có tước vị thì mới có thể hoàn toàn giữ được vinh hoa.

Lạc Bảo Anh nghe thấy thì kinh hãi, thầm nghĩ so với Chương gia, Vệ gia thật đúng là coi như yên bình, tuy thỉnh thoảng Nhị phòng có gây chuyện nhưng còn không nham hiểm như vậy.

Đồng tình nhìn Lạc Bảo Chương, nàng nói: “Tỷ cẩn thận một chút, giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt.”

Lạc Bảo Chương ngầm hiểu: “Muội cũng mau chóng sinh một tiểu tử đi, không phải Tam muội phu là độc đinh sao, muội kéo dài làm gì?”

Nhưng vấn đề là, Vệ Lang không muốn nàng sinh đấy chứ, nàng gấp làm gì?

Nàng còn muốn cao hơn cơ!

Hai người đang nói chuyện, mọi người trong Lạc gia tới, Lạc Bảo Châu lập tức nhào vào ngực Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, tỷ nhìn thấy cháu ngoại trai của chúng ta chưa?”

“Còn đang ngủ, bụ bẫm lắm, lát nữa ta dẫn muội đi xem.”

Viên thị cười: “Đi xem thôi, đỡ cho mấy đứa ồn ào khiến Bảo Đường đau đầu, mới sinh xong cần phải nghỉ ngơi, hai đứa các con là nhiều lời nhất đấy.” Nàng là người từng trải, ngồi ở đầu giường, khẽ dặn dò Lạc Bảo Đường chuyện ở cữ, nhưng thấy Đường phu nhân săn sóc như vậy, dường như cũng không cần phải lo lắng.

“Mẫu thân, đâu có ồn ào, ngược lại con hy vọng mọi người ở lại thật lâu.” Lạc Bảo Đường cười nói, “Con ở nhà, bà bà và tướng công sợ ầm ĩ đến con, luôn không gây ra tiếng động nào, tướng công lại phải đến nha môn, con thật sự hy vọng mọi người có thể thường xuyên tới, chúng ta nói nhiều mới vui.” Lại nhìn Lạc Bảo Anh, “Tam muội, nhìn muội càng ngày càng xinh đẹp, quả nhiên Vệ gia dòng dõi thư hương nuôi người thật tốt.”

Lạc Bảo Chương bĩu môi: “Thế ta không xinh đẹp ư?”

Nhìn nàng một thân trang phục hoa lệ, Lạc Bảo Đường bật cười: “Đẹp, đều đẹp.”

Lạc Bảo Châu lại nói: “Nhìn tỷ đi, cho dù đeo nhiều bảo bối hơn nữa thì cũng không đẹp bằng Tam tỷ đâu, tỷ so sánh làm gì chứ?”

Nàng vĩnh viễn ủng hộ Lạc Bảo Anh.

Lạc Bảo Chương đẩy nàng: “Đúng rồi, đúng rồi, hai người các muội mau ra ngoài xem cháu ngoại trai đi, đỡ phải ở đây chọc tức ta, ta trò chuyện với Nhị muội.” Nàng sờ bụng, “Ta cảm thấy ta cũng sắp có tin mừng, thế nên phải học hỏi một chút kinh nghiệm của Nhị muội.”

Có tin mừng kiểu này mà còn có thể lường trước được, mọi người đều cười rộ lên.

Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Châu đến trắc phòng xem cháu ngoại trai, nghe nói đứa nhỏ này lúc sinh ra nặng sáu cân (= 3kg), lúc ấy Lạc Bảo Đường cũng tốn mất mấy canh giờ, Lạc Bảo Châu khẽ nói: “Tam tỷ, tỷ phải dưỡng béo thêm một chút rồi mới được hoài thai, muội nhớ rõ lúc mẫu thân sinh đệ đệ thật là dọa người, mất nhiều thời gian lắm, còn có Nhị tỷ cũng vậy, tỷ nhìn tỷ gầy thế này. Không phải Vệ gia ăn rất ngon ư, tỷ còn có phòng bếp nhỏ cơ mà!”

Nhưng ăn đến quá béo thì lại xấu!

“Có nhiều chuyện để muội phải lo nghĩ thế, ta còn không biết chuyện này sao, nhưng bây giờ chưa cần vội.” Lạc Bảo Anh sờ mặt mình, “Ta giống như mới mười ba mười bốn tuổi thôi?”

Tuy rằng đã chuẩn bị mười sáu tuổi.

Lạc Bảo Châu không đáp, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng cười, Vệ Lang đi vào: “Chưa thấy ai tự khen mình như vậy.”

“Sao chàng ở bên ngoài?” Lạc Bảo Anh lườm hắn.

“Ta tới thăm cháu ngoại trai.”

Bà vú mới mời tới nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi, diện mạo như ngọc, phong lưu phóng khoáng, nhất thời nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy nam nhân này không hề thua kém nữ tử xinh đẹp, nhưng lại không mất anh khí, thầm nghĩ đây đại khái là Tam muội phu của thiếu nãi nãi, vì thiếu nãi nãi đã từng nói, Tam muội và Tam muội phu của nàng giống như tiên giáng trần, lập tức bế hài tử tới chỗ Vệ Lang: “Tiểu thiếu gia mau tới gặp Tam di phụ (chồng của dì ba) nào.”

Lạc Bảo Anh lập tức nhíu mày.

Rõ ràng các nàng tới trước nhưng lại bế đứa bé đến chỗ Vệ Lang, đủ thấy bà vú này cũng là ưa chuộng nhan sắc.

Vệ Lang cười nhận lấy em bé, bế cho hai tỷ muội Lạc Bảo Anh xem.

“Nhìn thật nhỏ, vừa rồi nghe Nhị tỷ phu nói nặng sáu cân, nhưng bế trên tay lại không cảm nhận được gì.”

Bé con nho nhỏ được quấn trong tã lót, chỉ hở ra khuôn mặt còn nhỏ hơn bàn tay, cái mũi cũng nhỏ, miệng cũng nhỏ, giống như búp bê nặn ra từ bùn đất, nhất thời chỉ cảm thấy không phải là thật, nhưng chỉ cần nhìn một cái là trong lòng không tự chủ được lập tức cảm thấy ấm áp, tiểu hài tử luôn là niềm hy vọng trên thế gian.

Lạc Bảo Anh cong môi cười, rũ mắt nhìn xuống cánh tay Vệ Lang, nói: “Chàng cũng bế được ra hình ra dáng đấy.”

“Đương nhiên, có cái gì mà ta không biết?” Vệ Lang đong đưa em bé, “Sau này chờ nàng sinh, con đều là ta bế.”

Lạc Bảo Anh phụt cười, sẵng giọng: “Chỉ nói linh tinh, cứ như chàng không cần đến nha môn.”

Vệ Lang tới gần nàng, tò mò hỏi: “Nàng nói sau này con của chúng ta sẽ giống ai?”

Hai người nói tới những thứ này, Lạc Bảo Châu đi không được, ở lại cũng không xong, thầm nghĩ theo Tam tỷ tới đây quả nhiên là sai lầm, nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn em bé một cái rồi lặng lẽ rời đi, Lạc Bảo Anh quay đầu nhìn, biết nhất định là Lạc Bảo Châu lại mất tự nhiên, chu miệng nói: “Lần tới ta và Châu Châu ở cùng nhau, chàng đừng tới có được không?”

“Vì sao?” Vệ Lang nhướn mày, “Nàng lại không phải là của muội ấy, nàng là của ta.”

Lạc Bảo Anh bị lời nói của hắn làm cho đỏ mặt, nhưng quả thật giữa phu thê sẽ thân mật hơn giữa tỷ muội, sau này Lạc Bảo Châu xuất giá, tự nhiên sẽ dính vào tướng công, nghĩ sang chuyện khác, nàng khẽ nói: “Chàng từng ở Hàn Lâm Viện, nhất định là có quen biết nam nhân trẻ tuổi tài tuấn, lưu ý giúp ta một chút.”

“Muốn ta tìm cho muội muội nàng một lang quân như ý?” Vệ Lang chần chờ, “Ta thì không sao, chỉ là nhạc phụ biết được, có trách chúng ta nhúng tay vào hay không?”

Đó không phải là chuyện của Vệ gia nhà hắn.

Lạc Bảo Anh nói: “Nhúng tay gì chứ, chỉ là nhìn giúp một chút, cuối cùng vẫn là để phụ thân và mẫu thân quyết định, đúng rồi… Chàng có sư đệ nào không? Sư huynh thì thôi, nhiều tuổi quá.” Lại nhớ tới tối hôm đó ngắm sao, nàng tò mò hỏi, “Sao Thần Cơ tiên sinh lại chế tạo thứ đó ở kinh thành?”

“Ta không có sư đệ, còn sư phụ, đó là sở thích của ông ấy, không chỉ để ngắm sao, còn có pháo, thậm chí còn có…” Hắn dừng lại, “Chưa chắc chúng ta đã hiểu được ý của sư phụ, nhưng nhất định là vì Đại Lương.”

Vì bảo vệ Đại Lương sao? Để cho Đại Lương càng hùng mạnh?

Lạc Bảo Anh “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.

Lễ tắm ba ngày kết thúc, hai người trở về, vừa đến nhị môn đã thấy Vệ lão gia tử vội vã đi ra, sắc mặt nghiêm túc, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, Vệ Lang vội hỏi: “Tổ phụ, bây giờ người muốn đi đâu? Chẳng lẽ là vào cung?” Vì Vệ lão gia tử không mặc y phục bình thường mà là triều phục.

Vệ lão gia tử nói nhỏ: “Vừa rồi Từ Tam tới nói, Hoàng Thượng vừa mới… Con đi cùng ta, hoặc là Thái Tử điện hạ sẽ triệu kiến con!”

Từ Tam là thái giám trong cung, trong lòng Lạc Bảo Anh trùng xuống, cho dù Vệ lão gia tử không nói rõ thì nàng cũng hiểu ý, đó là Hoàng Thượng băng hà!
Bình Luận (0)
Comment