Danh Môn Kiều Thê

Chương 51

Lạc Bảo Anh luôn luôn không sợ khiêu khích, đặc biệt là quan hệ giữa các cô nương, trời sinh tính tình nàng không chịu khuất phục, nhưng các trưởng bối lại lo lắng.
Lão thái thái ôm tiểu tôn nhi trong tay, nói: “Con có biết cưỡi ngựa đâu, lỡ may ngã xuống thì phải làm sao? Nghe lời ta, vẫn là nên ở nhà, không thể để xảy ra bất trắc, cô nương nhà Lâm Xuyên Hầu phủ cũng thật là, có bao nhiêu thứ thì không mời mà lại đi tổ chức cưỡi ngựa, có mấy cô nương biết trò này đâu chứ?”
Viên thị đã hết ngày ở cữ, thân mình còn chút nặng nề, khuôn mặt tròn tròn, nhưng thần thái sáng láng, nghe vậy cong môi cười: “Nếu Bảo Anh muốn đi, cứ để con bé nói thử xem sao, Bảo Anh thông minh như vậy, sẽ không làm chuyện mà chưa nắm chắc, có đúng không?”
Đối với nữ nhi này, Viên thị cảm thấy nàng có tư chất thông minh, thấu tình đạt lý, đối nhân xử thế chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng, bằng không tất nhiên nàng sẽ không cho Lạc Bảo Châu gần gũi với Lạc Bảo Anh. Thế nhưng trên người tiểu cô nương vẫn còn một vài khuyết điểm, như là tranh cường háo thắng, hoặc là kiêu ngạo, chỉ cần nhìn cách hành xử của nàng cũng có thể nhận ra.
Nhưng trên đời này không có ai hoàn mỹ, thế nên dù có như vậy thì Viên thị vẫn cứ thích nàng.

Lạc Bảo Anh cười nói: “Tuy nói là mời đi cưỡi ngựa, nhưng Hoa Tam cô nương rất chu đáo, thế nên vẫn có thể ngồi xe ngựa, hơn nữa nàng ấy cũng mời mấy cô nương dòng dõi thư hương. Đến lúc đó Hoa Hầu gia tự mình chủ trì hội thi đua ngựa, chỉ có mấy cô nương nhà huân quý mới tham gia thi đấu, khung cảnh khi ấy sẽ cực kỳ long trọng.”
Lúc nàng còn là La Trân, ở kinh thành đã tổ chức hội thi như này rất nhiều lần, tổ tiên nàng có mấy đời đều là tướng quân chinh chiến trên sa trường, từ nhỏ nàng đã tập cưỡi ngựa bắn cung, kỹ năng xuất sắc không thua kém bất kỳ cô nương nào.
Nhưng mà bây giờ ai biết được?
Tiểu cô nương mười hai tuổi, xuất thân từ Hồ Châu, dựa vào tài thư pháp nổi danh kinh thành, nhưng đối với những tướng môn hổ nữ, quả thật không có tiếng tăm gì.
Lạc Bảo Anh thỉnh cầu mấy trưởng bối: “Con bảo đảm sẽ không bị thương, chỉ là nhắc tới cưỡi ngựa, con cảm thấy nếu biết một chút cũng có ích, đúng không mẫu thân? Sau này chưa biết chừng sẽ cần đến!”
Nói xong lời cuối cùng, nàng bắt đầu làm nũng, lời nào lời nấy ngọt như mật, kỳ thật các cô nương đều tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, làm gì có thời gian rảnh rỗi để cưỡi ngựa? Viên thị cảm thấy buồn cười, nhưng thấy nữ nhi có chí tiến thủ, cái gì cũng đều nguyện ý học, tương lai chắc chắn sẽ nổi danh, đối với các cô nương trong nhà cũng càng thêm có lợi, vì thế nàng nói với lão thái thái: “Cứ cho Bảo Anh thử đi, nhưng trong nhà không có người cưỡi ngựa thành thạo, ai có thể dạy con đây?”
Lạc Bảo Anh đã nghĩ kỹ rồi, vội nói: “Có thể đến Nghi Xuân Hầu phủ mượn ngựa, còn cưỡi ngựa, con muốn học cùng Tam biểu ca.”

Nếu hắn không có ý tứ khác với nàng, thế thì lần này nàng phải lợi dụng hắn một chút, không phải nói hai người là thầy trò sao, đã dạy thư pháp, thì bây giờ có dạy thêm cưỡi ngựa cũng là hợp lẽ thường.
Viên thị có chút kinh ngạc, thì ra Lạc Bảo Anh đã tính toán chu đáo như vậy, bảo nàng nói ra để suy xét nhưng thật ra nàng đã dốc toàn lực để thuyết phục rồi, thế nên nàng gật đầu: “Lần trước khai trương cửa hàng tiểu Hầu gia đã tới chúc mừng, quan hệ với Nguyên Chiêu và Nguyên Giác cũng tốt, đến đấy mượn ngựa chắc không sao.”
“Hắn còn cho Bảo Châu cưỡi ngựa rồi đấy, nhưng không thể tay không đến mượn, đương nhiên phải mang theo một phần lễ vật.” Lạc Bảo Anh cười cười.
Chuyện này lập tức quyết định, đến buổi chiều, Viên thị cho người tới Nghi Xuân Hầu phủ dò hỏi, xem có thể cho Lạc Bảo Anh mượn ngựa hay không, La Thiên Trì sao có thể cự tuyệt, thậm chí hắn còn vỗ ngực nói muốn tự mình dạy dỗ Lạc Bảo Anh. Nhưng Lạc Bảo Anh biết tính nết của hắn, bây giờ không còn cách nào khác nên mới phải đến mượn ngựa, nhưng không biểu đạt hàm ý để cho đệ đệ thân cận với nàng, vì thế hạ nhân lập tức từ chối.
Vì nếu hắn thật sự tới dạy, vạn nhất có động tác thân mật, không biết người khác sẽ đồn đại đến mức nào.
Dù gì đấy cũng là đệ đệ ruột thịt, nàng không thể chấp nhận nổi, còn Vệ Lang, tốt xấu gì cũng có quan hệ biểu ca biểu muội che đậy, thế mới không bị người khác nghi ngờ.
Rất nhanh đã mượn được ngựa.
Dáng vẻ cao lớn, toàn thân trắng như tuyết, là giống ngựa nổi danh ở Tây Vực, con ngựa này có cùng một mẹ với con ngựa quý của La Thiên Trì, cũng là con ngựa nàng thích cưỡi nhất.

“Phi Tuyết.” Nàng nhìn thấy nó, nhớ tới những thàng ngày năm xưa, đôi mắt hiện lên vạn phần tình cảm, nhẹ gọi tên con ngựa rồi giơ tay chạm vào cổ nó.
Ai ngờ Phi Tuyết lập tức hất đầu, né tránh tay nàng.
Nàng bật cười rộ lên, tính tình con ngựa này giống tính nàng như đúc, đều không thích tiếp xúc với người lạ, lúc trước chỉ có một mình nàng cưỡi được nó, người khác thì đừng hòng. Ngay cả La Thiên Trì, nếu gặp lúc Phi Tuyết không vui thì sẽ dứt khoát hất hắn xuống.

Tiểu cô nương bướng bỉnh quyết không khuất phục, nàng lấy một nắm cỏ trong chuồng nhẹ nhàng chà sát lên mũi con ngựa.
Không phải đút cho nó ăn, mà là đang lau mũi cho nó, Phi Tuyết hơi nghiêng nghiêng đầu, giống như dáng vẻ trầm tư suy nghĩ của con người, một hồi lâu sau mới bắt đầu ăn cỏ, nàng tiến lên, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa mũi nó.
Đột nhiên Phi Tuyết hí vang, móng trước đạp mấy cái xuống đất, đem cái đầu thật lớn cọ lên vai nàng.
Hai mắt nàng ửng đỏ, ôm chầm lấy nó.
Động vật không giống con người, chúng nó vừa đơn giản vừa trực tiếp, con người sẽ bởi vì những thứ bên ngoài mà bỏ lỡ mất nhiều điều tốt đẹp, nhưng động vật không như vậy, bọn nó trung thành hơn con người rất nhiều.
Một người một ngựa đứng ôm nhau khiến hạ nhân ở bên cạnh sợ ngây người, một lúc lâu sau Lạc Bảo Anh mới ngẩng đầu lên, cười nói; “Con ngựa này rất hợp ý ta, nếu ta có đủ bạc, nhất định sẽ mua nó về!” Nói xong, lại bảo người đến nói với Vệ Lang, “Khi nào Tam biểu ca rảnh, nhờ hắn dạy ta cưỡi ngựa.”
Hạ nhân đi thông báo, rất nhanh có được câu trả lời, nói nàng đợi hắn từ Đông Cung trở về.
Chạng vạng tối, mặt trời ngả về phía tây, ráng đỏ đầy trời, Lạc Bảo Anh mặc bộ y phục mới dùng để cưỡi ngựa bắn cung, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không quá vừa lòng, đây là trang phục mua ngoài cửa hàng, thế nên không vừa người như đồ cắt may. Bả vai hơi rộng, vạt áo lại hơi dài, quần bên dưới thì vừa dài vừa rộng, nàng mặc lên chẳng khác cái đèn lồng.
Thấy nàng chau mày, Lạc Bảo Châu nói: “Tam tỷ thật xinh đẹp, còn oai phong hơn cả nữ tướng quân!”
Lạc Bảo Anh hừ nói: “Muội không lừa ta?”
“Không có, không tin tỷ hỏi Nhị tỷ xem.”

Biết Lạc Bảo Anh muốn học cưỡi ngựa, cả ba cô nương rất tò mò nên đều đến khuê phòng tìm nàng, Lạc Bảo Đường cười nói: “Hơi rộng một chút, nhưng dáng người Tam muội tốt, mặc cái gì cũng đẹp.”
Lạc Bảo Chương chặc lưỡi: “Toàn người thích nịnh hót, theo ta thấy, mặc lên chẳng khác gì người sa cơ thất thế, đẹp đẽ ở chỗ nào? Cô nương yên ổn ở nhà đọc sách viết chữ là được rồi, sao muội còn muốn đi khua đao múa kiếm?”
Cái miệng đáng ghét này, Lạc Bảo Anh lườm nàng, hất cằm nói: “Tỷ nói như vậy, trái lại ta không thấy xấu nữa, tỷ chính là đang ghen tỵ với ta.”
“Đúng vậy, ta ghen tỵ đấy.” Lạc Bảo Chương ám chỉ, “Mau đến tìm Tam, biểu, ca của muội đi!”
Mặt Lạc Bảo Anh đỏ lên, lại nhớ tới những lời Lạc Bảo Chương nói lúc trước, nhưng nàng không tin, nếu thật sự Vệ Lang có ý với nàng, thì đã sớm tìm cách tiếp cận nàng rồi, không phải sao? Đâu có giống như bây giờ, vẫn là nàng phải chủ động nhờ vả thì hắn mới có phản ứng.
Nàng bảo Tử Phù thay giày da hươu cho nàng, sau đó lên kiệu tới Vệ gia, vì Lạc gia nhỏ nên không có đủ chỗ để luyện tập, thế nên phải tới Vệ gia.
Vệ Lang từ Đông Cung trở về, đổi quần áo khác rồi mới đi ra vườn.
Kỳ thật Vệ gia cũng không thích hợp để cưỡi ngựa, chỉ là Lạc Bảo Anh chưa từng cưỡi ngựa, chỉ cần dạy nàng biết cách lên xuống để không bị ngã là được rồi, có thể cưỡi được một đoạn thì càng tốt. Hắn nghĩ thầm vì thế không cần đến chỗ quá rộng lớn, rốt cuộc chỉ là tham gia cho biết, cũng không phải là đến để đua ngựa.
Đến giữa sân, lập tức nhìn thấy Lạc Bảo Anh đang đứng chờ.
Tiểu cô nương mặc y phục cưỡi ngựa, tóc đen cuộn thành một búi đơn giản, dùng vải lụa màu xanh cuốn lại, khiến ngũ quan lộ ra hoàn toàn, lông mi dài thanh mảnh, mắt to đen láy sáng ngời, mũi dọc dừa cao thẳng, nàng đứng đấy, giống như ánh nắng rực rỡ chói mắt, tia sáng tỏa ra bốn phía.
Bước chân hắn bỗng nhiên chậm lại, không biết vì sao, đột nhiên lại nhớ tới lúc che tai cho nàng, hai người đứng đối diện nhau, giống như có thứ gì đó chảy xuôi vào lòng hắn, khiến lúc ấy hắn cũng thất thần. Đến lúc Vệ Sùng hỏi, hắn lấy danh nghĩa thầy trò ra làm lá chắn, nhưng trong lòng biết rõ, thật sự không phải hoàn toàn như vậy.
Hắn đi đến, nhìn quần áo trên người nàng, nhịn không được nên nhẹ giọng cười.
Lạc Bảo Anh lập tức xấu hổ, nàng đã biết bộ đồ này không vừa người, thế nên lại trở thành trò cười trong mắt hắn rồi chứ gì? Nàng cố gắng lôi lôi kéo kéo, muốn chỗ bả vai bị rộng không trượt xuống dưới, trong miệng giải thích: “Vì mua vội, nên mới…”
“Rộng một chút mới tốt.” Vệ Lang nói, “Mặc quá chặt, muội lại chưa biết tí gì, kiểu gì cũng làm hỏng.” Hắn nói, nhìn con ngựa đằng sau nàng, lộ ra vài phần kinh ngạc, “Lấy từ đâu tới?”

Trên đời có hơn trăm ngàn kiểu người, mà ngựa cũng giống vậy, nhất định phải phân chia phẩm cấp rõ ràng, nếu hắn không nhìn lầm, con ngựa này thuộc hàng tốt nhất.
Lạc Bảo Anh lập tức có vài phần đắc ý, dù sao đó cũng là ngựa của nàng, nàng cười tủm tỉm nói: “Có phải rất lợi hại đúng không? Con ngựa này… Là ta mượn của Nghi Xuân Hầu.”
Tiểu tử La Thiên Trì?
Chân mày Vệ Lang nhăn lại, ngữ khí phai nhạt hơn khi nãy: “Phải không, vậy đã mượn ngựa của hắn, sao không bảo hắn dạy muội luôn? Kỹ năng cưỡi ngựa của Nghi Xuân Hầu hẳn là không tồi.”
Ai bảo nàng không muốn chứ, nhưng vì nghĩ cho thanh danh của nàng và đệ đệ, thế nên nàng mới nhờ vả Vệ Lang, Lạc Bảo Anh nghiêm túc nói: “Ta đâu thân với hắn, bây giờ mượn cũng là vì lần trước thấy ngựa của hắn không tồi, nếu đã muốn cưỡi ngựa cùng các vị cô nương thì không thể thất lễ.”
Là không thể thất lễ, hay là quen thói hư vinh, muốn người khác hâm mộ vì nàng có ngựa tốt, có lẽ là vậy cũng nên. Nhưng nàng không để La Thiên Trì dạy, có thể thấy được vẫn còn biết chừng mực, Vệ Lang sai người dắt ngựa của hắn tới: “Muội còn chưa biết cưỡi nên dùng con ngựa này không thích hợp, ngựa tốt đều có tính tình, nếu không biết cách khống chế, sớm hay muộn cũng bị nó hất xuống.”
Lạc Bảo Anh giương mắt nhìn, thiếu chút nữa đã mắng hắn một trận, con ngựa tốt như vậy mà không cho nàng cưỡi, nhưng ai bảo nàng phải giả vờ không biết đây! Lúc này cũng không thể bất chấp để được cưỡi Phi Tuyết, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Vệ Lang.
May mà ngựa của hắn cũng không tồi, chỉ kém hơn Phi Tuyết một chút, nhưng đã ở trên mức trung bình.
Vệ Lang nói: “Trước học lên ngựa.”
Lạc Bảo Anh ồ một tiếng, rất hưng phấn giẫm chân lên bàn đạp, giẫm được một nửa, đột nhiên nhớ tới bây giờ nàng là người không biết gì, cho nên nàng không thể ngay lần đầu tiên đã thuận lợi lên được.
Thấy nàng lăn lộn với bàn đạp một lúc lâu, dáng vẻ vụng về đáng yêu, Vệ Lang đi tới đặt tay lên hông nàng, trầm giọng nói: “Chân phải dùng sức, cứ gập lại làm gì? Đơn giản thế này mà cũng không biết, sao có thể cưỡi ngựa?”
Chưa gì đã tỏ ra nghiêm khắc, Lạc Bảo Anh cắn môi, một chân giẫm lên bàn đạp, một chân vắt ngang qua, rõ ràng là tư thế nhẹ nhàng tiêu sái. Nhưng mà nàng đã quên mất bản thân còn chưa trưởng thành, thế nên không thể có đôi chân dài như ngày trước, lúc nàng vắt chân đã đập vào lưng ngựa, suýt nữa ngã xuống.
May có Vệ Lang ở dưới nâng lên, mới giúp nàng thành công lên ngựa.
Sao lại mất mặt thế này, Lạc Bảo Anh nghĩ tới chuyện vừa rồi, gương mặt lập tức đỏ lên.

Bình Luận (0)
Comment