Danh Môn Kiều Thê

Chương 75

Ánh mặt trời tháng ba dìu dịu, Lạc Bảo Châu ngồi trước cửa sổ, viết hơn mười chữ trên giấy Tuyên Thành, sau đó dương dương tự đắc đưa cho nha hoàn Thu La xem.

Được cả nữ phu tử và Lạc Bảo Anh chỉ dạy, thư pháp của tiểu cô nương tiến bộ vượt bậc, lúc đầu chỉ là qua loa có lệ, đến bây giờ đã trở nên ngay ngắn đàng hoàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không tin được, Thu La cười nói: “Ở trong nhà này, chữ của cô nương nhất định có thể xếp thứ hai!”

Đệ nhất đương nhiên là Tam tỷ, Lạc Bảo Châu rất thỏa mãn, nghiêng đầu nói: “Ta đưa cái này cho phụ thân xem, phụ thân sẽ mua ngựa cho ta sao?”

Từ khi phụ thân về nhà, nàng lập tức tới khoe khoang, ai ngờ phụ thân chê bai, nói là vẫn còn chưa đủ tốt, bảo nàng phải viết đẹp hơn nữa.

Thế nên suốt mười ngày nay, nàng đều ở thư phòng vùi đầu luyện chữ.

Thu La trầm ngâm một lát: “Nô tỳ không biết nhận xét, phải mời Tam cô nương xem qua mới được.”

Lạc Bảo Châu ngẫm lại cũng thấy đúng, lập tức đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Hai tỷ muội đều ở Tây Khóa Viện, hai phòng cách nhau một cái sân, một phòng ở sân chính, còn bên kia là Đông sương phòng. Lạc Bảo Anh là tỷ tỷ, ở trong chính phòng, lúc này đang nhàn rỗi nên bảo Lam Linh bê chậu Vân Tử ra hành lang, nàng ngồi xổm xuống, nhìn xem có con sâu nào không.

Trồng hoa không khó lắm, cứ chăm chỉ tưới nước bón phân thì sẽ không có việc gì, chỉ sợ bị sâu bọ phá hoại.

Cho nên Lạc Bảo Châu vừa đến đã nhìn thấy Lạc Bảo Anh đang ngồi xổm, làn váy dài quét trên mặt đất, dính cả bùn.

Nàng bước lên, không hài lòng nói: “Tam tỷ, tỷ làm gì đấy? Váy bẩn hết rồi!”

Lạc Bảo Anh không quay đầu lại: “Đang nhìn hoa, sao muội lại tới đây?”

Lạc Bảo Châu thò đầu nhìn, thì ra là hoa mẫu đơn mà Hạ công tử tặng, trong đầu lập tức hiện ra lời mẫu thân nói với nàng, bây giờ Tam tỷ rất nổi tiếng ở kinh thành, được nhiều công tử mến mộ, mấy ngày trước có không ít người tới cầu hôn, bảo nàng phải cố gắng học giỏi như Tam tỷ. Nhưng sao nàng có thể bằng được? Nàng nhìn chằm chằm sườn mặt của Lạc Bảo Anh, hàng mi này, đôi mắt này, còn cả cái mũi này nữa, đều đẹp như vẽ ra, chỉ riêng khuôn mặt này nàng đã không bằng được, càng miễn bàn tới cầm kỳ thi họa.

Nàng học cả đời cũng không bằng.

Bây giờ nàng chỉ cần có ngựa nhỏ xinh đẹp là đủ rồi, Lạc Bảo Châu cười hì hì: “Tam tỷ, muội vừa viết chữ, tỷ nhìn đi, liệu phụ thân có vừa lòng không?”

“Đợi chút, đem vào trong đi.” Lạc Bảo Anh nói.

Lạc Bảo Châu cầm tờ giấy Tuyên Thành vào phòng.

Phủ đệ nhỏ, tỷ muội các nàng không có thư phòng riêng, bên cửa sổ phòng ngoài có đặt một án thư, kê thêm một hàng kệ sách, đặt mấy quyển sách lên là đã trở thành thư phòng. Nhưng nơi này được Tam tỷ sắp xếp vừa đẹp vừa ngăn nắp, giấy và bút mực xếp gọn gàng, trên án thư đặt một bình hoa, có hoa huệ, hoa kim tước được cắt tỉa cao thấp đan xen, vừa nhìn đã thấy thích mắt.

Khẳng định là Tam tỷ tự tay làm, trước kia nàng không phát hiện ra, hiện giờ càng cảm thấy Tam tỷ lịch sự tao nhã, chỉ một khoảng nho nhỏ cũng lộ ra khí chất của người có học thức, khiến cho người khác cảm thấy như đang đi vào khuê phòng của tiểu thư danh môn vọng tộc.

Lạc Bảo Anh ngồi một lúc mới đứng dậy, rửa sạch bùn đất trên tay, lấy khăn ra lau khô rồi cầm tờ giấy Tuyên Thành xem.

Trong nháy mắt, biểu cảm của nàng trở nên nghiêm túc.

Lạc Bảo Châu đứng bên cạnh, cảm thấy lo lắng như bị phu tử kiểm tra bài.

May mà Tam tỷ nhanh chóng nở nụ cười, thổi bay sự lạnh lùng ban nãy, giống như dòng nước mùa xuân, hòa tan tâm trí nàng, nàng vui mừng nói: “Có phải được rồi đúng không?”

“Ừ.” Lạc Bảo Anh tán dương, “Viết rất khá, chắc chắn lúc này phụ thân sẽ đồng ý.”

Lạc Bảo Châu nhảy dựng lên, kéo tay Lạc Bảo Anh: “Đi, bây giờ chúng ta lập tức mang đến cho phụ thân xem.”

Hai tỷ muội giống như hai con chim nhỏ, ríu ra ríu rít suốt dọc đường đến Đông Khóa Viện, Lạc Vân đang xem hồ sơ, nghe nói nữ nhi tới, tiện tay gấp lại rồi nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy dưới ánh nắng, Lạc Bảo Châu như một cơn gió ùa vào, sớm không còn quy củ của cô nương, hưng phấn giơ tờ giấy Tuyên Thành lên nói: “Phụ thân, phụ thân, con viết đẹp!”

Lạc Bảo Anh ung dung thong thả theo sau.

Đều là huyết mạch của hắn, nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.

Lạc Vân nở nụ cười, cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trên tay Lạc Bảo Châu.

Hiển nhiên tiểu cô nương đã dồn hết công sức vào đây, đã không còn là đứa trẻ chỉ thích ăn uống chơi đùa như trước, hắn vừa lòng, cười nói: “Mua ngựa rồi không được suốt ngày chơi đùa cùng nó, vẫn phải chăm chỉ học tập.”

Đây là đồng ý rồi, Lạc Bảo Châu vỗ tay hoan hô, lại nói: “Phụ thân, bây giờ chúng ta đi mua luôn, có được không?”

Chuyện này Lạc Vân có chút khó xử, hắn đi Hà Nam một thời gian, tuy với thân phận tuần án, nhưng bây giờ trở về vẫn tiếp tục làm Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử, có không ít công việc vẫn còn tồn đọng. Cho nên thừa dịp nghỉ hưu mộc, hắn tranh thủ sắp xếp tài liệu, ngày mai nha môn phải xử lý vài vụ án, nhiều việc đến mức làm không xuể. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai ca ca con không ở nhà, nhưng bọn nó cũng không rành về ngựa, chi bằng nhờ Tam biểu ca của mấy đứa dẫn đi, Bảo Anh, bản lĩnh cưỡi ngựa của con là do hắn dạy.”

Lạc Vân thấy Vệ Lang hẳn là lựa chọn không tồi.

Nhưng Lạc Bảo Anh không muốn, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.

Thấy thái độ của Tam tỷ, Lạc Bảo Châu khẩn trương, lắc lắc ống tay áo của nàng, tràn đầy cầu xin.

Tuy nàng không xinh đẹp như Lạc Bảo Anh, nhưng lại có đôi mắt vừa to vừa tròn, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi, nhìn giống hệt quả nho đen. Lạc Bảo Anh biết Lạc Bảo Châu đã nhớ thương ngựa nhỏ xinh đẹp hơn một năm, cuối cùng vẫn mềm lòng, không từ chối mà chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Lúc ra ngoài, Lạc Bảo Châu mặt mày hớn hở: “Muội được mua trang phục cưỡi ngựa từ lâu rồi, Tam tỷ, chúng ta mau đi tìm Tam biểu ca!”

Lạc Bảo Anh thở dài.

“Tam tỷ?” Lạc Bảo Châu thấy kỳ lạ, “Vì sao tỷ không thích Tam biểu ca đưa đi? Tam biểu ca đã dạy tỷ viết chữ, còn che tai cho tỷ…”

Lần đốt pháo đó đã để lại nỗi ám ảnh không nhỏ trong lòng Lạc Bảo Châu, thế nên nàng vẫn nhớ rõ ràng, theo nàng thấy, Vệ Lang đối với Lạc Bảo Anh tốt hơn với nàng nhiều!

Lạc Bảo Anh không còn lời gì để nói.

Năm ấy nàng mới mười một tuổi, Lạc Bảo Chương nói Vệ Lang có ý với nàng, không ngờ đã bị Lạc Bảo Chương nói trúng.

Hắn còn nói điểm nào của nàng hắn cũng thích.

Thật không biết xấu hổ!

Nàng ngầm hừ một tiếng, giải thích cho Lạc Bảo Châu: “Không phải là không thích, chỉ là Tam biểu ca không nhàn rỗi như phụ thân, hay là chúng ta đợi một lúc nữa, nếu Tam biểu ca đang bận việc thì muội không được quấn lấy hắn, biết không? Đâu phải hôm nay không mua thì không mua được nữa.”

Lạc Bảo Châu luôn miệng đồng ý.

Hai người đi đến Vệ gia.

Lạc Bảo Anh hy vọng Vệ Lang không ở nhà, nhưng không ngờ vừa mới bảo người vào thông báo, Kim Trản đã lập tức đi ra, cười nói: “Công tử mời hai vị cô nương đến thư phòng nói chuyện.”

Đã lâu không tới đây, đi trên đường mòn yên tĩnh vắng vẻ, Lạc Bảo Anh nhớ lúc mới chuyển đến Vệ gia, cứ cách mấy ngày nàng lại phải đến đây gặp Vệ Lang, hắn chỉ điểm vài câu, rồi cho nàng ngồi trước án thư viết chữ. Có lúc hắn sẽ đứng sau lưng nàng, có lúc sẽ cầm quyển sách ngồi trong đình viện, nàng ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ là có thể thấy gương mặt tuấn mỹ và dáng vẻ tao nhã của hắn.

Khi đó nàng thật sự hận hắn, hoặc nói hận có chút quá đáng, thì cũng là rất chán ghét, oán trách hắn không đau lòng vì nàng, nhưng bây giờ, những cảm xúc đó đã phai nhạt, nếu không phải hắn nói thích nàng, có lẽ nàng sẽ dần dần không nhớ nổi.

Chim họa mi ngày nào vẫn ở dưới mái hiên, cất lên tiếng hót véo von.

Nàng bước lên bậc thang, nhìn thấy Vệ Lang đang đứng trước cửa, mặc áo màu trắng, trầm tĩnh thanh nhã, giống hệt người mà nàng đã từng mến mộ.

Lạc Bảo Châu vội vàng chạy lên: “Tam biểu ca, hôm nay huynh dẫn bọn muội đi mua ngựa được không?”

Nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của tiểu cô nương, Vệ Lang nhớ tới Lạc Bảo Anh cũng từng như vậy, hắn cười nói: “Mua ngựa phải đến chợ buôn ngựa, ở ngoài thành có một chỗ…” Ánh mắt dừng trên người Lạc Bảo Anh, nụ cười của hắn càng sâu thêm, “Nhưng sao lại nghĩ đến tìm ta?”

Chẳng lẽ Lạc Bảo Anh đột nhiên hiểu rõ ràng?

Thấy hắn như vậy, Lạc Bảo Anh nhướn mày nói: “Là phụ thân muốn chúng ta nhờ Tam biểu ca.”

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt nàng giống như nước biển, có giễu cợt, có vẻ bất đắc dĩ, lại thêm vài phần muốn nói lại thôi.

Trong lòng Vệ Lang hơi thất vọng, nhưng sắc mặt không thay đổi, khoác thêm áo bào màu xanh nhạt rồi nói: “Bây giờ đi luôn.”

Ba người đi ra ngoài, hai tỷ muội Lạc Bảo Anh ngồi xe ngựa, còn Vệ Lang cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Ở Đại Lương, hoặc ở bất kỳ triều đại nào, ngựa đều là thứ cực kỳ quan trọng, tiền triều đã mở rất nhiều chợ buôn ngựa ở biên giới, trao đổi ngựa với dân du mục, sau đó vận chuyển ngựa đến các thành trấn khác, ví dụ như kinh thành, ngựa ở đây được chuyển trực tiếp từ chợ buôn ngựa ở biên giới tới.

Nhìn thấy rất nhiều ngựa, đôi mắt Lạc Bảo Châu trợn tròn, nhanh chân chạy tới xem, Lạc Bảo Anh giữ tay nàng nói: “Đừng nóng vội, còn chưa nói chuyện với ông chủ, muội biết ngựa ở đâu sao? Dáng vẻ này của muội, để mẫu thân thấy, nhất định bị giáo huấn.”

Lạc Bảo Châu cười tủm tỉm: “Không phải mẫu thân không ở đây sao?” Lại thúc giục Vệ Lang, “Tam biểu ca, mau hỏi hộ bọn muội đi.”

Không đợi Vệ Lang đi lên, nghe nói Tả Công chính Đại nhân tới, người bán lập tức ra tiếp đón, cười nói: “Vệ Đại nhân, không biết tiểu nhân có thể giúp được gì?” Hắn vừa nói vừa nhìn hai cô nương bên cạnh, chỉ thấy trang phục tinh tế gọn gàng, một người trong đó lộ rõ phong thái tài hoa, dáng vẻ tiểu thư khuê các, vừa nhìn đã biết là người nhà quan, vội cúi đầu không dám nhìn nữa.

“Hai biểu muội của ta muốn mua một con ngựa nhỏ, ngươi có con nào thích hợp không?” Vệ Lang dò hỏi.

Người bán vội nói: “Đương nhiên là có, đảm bảo chất lượng không thua kém ngựa của Vệ Đại nhân, nhưng để cô nương cưỡi, nên chọn con thuần tính.” Hắn suy nghĩ một lúc, khoát tay nói, “Mời theo tiểu nhân đến bên này.”

Ba người đi theo, nào ngờ chưa đi được mấy bước, có người đến nói nhỏ vài câu với chủ ngựa, ông chủ vui cười hớn hở, có chút tâm viên ý mã (1) muốn rời khỏi, nhưng không nói đến gia thế của Vệ gia, chỉ riêng bản thân hắn, cũng là người được Thái Tử trọng dụng, thật sự không thể đắc tội, chủ ngựa nhỏ giọng nói với người kia: “Ngươi đi mời Hầu gia chờ một lát.”

(1) Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ, sáng nắng chiều mưa, thất thường.

Vừa dứt lời, có tiếng bước chân truyền đến, La Thiên Trì đang ở phía sau: “Ngươi muốn Bản Hầu chờ? Dù sao hôm nay…” Hắn nhìn đám người Lạc Bảo Anh, hơi giật mình, “Thật trùng hợp, Vệ Đại nhân và hai cô nương Lạc gia cũng tới chợ buôn ngựa sao?”

Tin hắn mới là lạ, Vệ Lang thầm nghĩ, nhất định là La Thiên Trì cố ý tới đây để gặp Lạc Bảo Anh. Hắn không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc trang phục cưỡi ngựa ôm sát người, bên cạnh vẻ kiều mị lại có thêm tư thế oai hùng, nhưng không khỏi quá mức rêu rao, ánh mắt hắn dọc xuống dưới, dừng lại ở ngực nàng. Đường cong phập phồng lên xuống, có hoa sen màu hồng nhạt thêu ở trên, khiến người khác dễ dàng đỏ mặt.

Tuy hắn chưa từng chạm vào nữ nhân nhưng theo bản năng cũng biết chỗ đó khác biệt, chỉ cảm thấy trong lòng nhảy nhót không yên, vội vàng rời mắt đi.

La Thiên Trì không nhìn Lạc Bảo Anh, sợ tỷ tỷ tức giận, hắn hỏi Lạc Bảo Châu: “Tứ cô nương, hai người mua loại ngựa nào?”

Tuy tiểu cô nương mười một tuổi đã dần trưởng thành, nhưng dáng người Lạc Bảo Châu yêu kiều nhỏ nhắn, chưa lộ rõ phong thái đại cô nương, không dễ dàng bị người ta bàn tán, Lạc Bảo Châu không hề e dè, cười nói: “Mua ngựa nhỏ, con nào mà chưa trưởng thành đấy, không cao quá, có thể cưỡi chơi ở trong nhà.”

“Ngựa nhỏ có gì mà chơi?” La Thiên Trì ghét bỏ, “Muốn cưỡi thì phải cưỡi ngựa lớn, muội không nhớ à, lúc muội còn nhỏ ta đã cho muội cưỡi đấy?”

“Đúng, ngựa của huynh đẹp lắm, nhưng nhà chúng ta nhỏ, không có chỗ chạy, lại nói, ngựa nhỏ rất đáng yêu mà.”

Giọng nói của Lạc Bảo Châu ngọt ngào, đôi mắt cong cong, tuy La Thiên Trì vẫn khinh thường ngựa nhỏ, nhưng cuối cùng không phản bác, hắn cười nói: “Nhà ta có nhiều ngựa, nói về chọn ngựa, ta hiểu rõ nhất, có muốn ta chọn cho một con không? Bảo đảm chọn con tốt nhất.”

Nhưng đã nhờ Tam biểu ca, Lạc Bảo Châu do dự.

Thấy nàng không đáp, La Thiên Trì cũng đoán được hôm nay Vệ Lang tới, chính là giúp các nàng chọn ngựa, hắn lập tức không làm khó, tiêu sái cười: “Đi thôi, ta cũng muốn mua hai con ngựa, chúng ta cùng đi.”

Vệ Lang hơn La Thiên Trì bốn tuổi, trước kia hai nhà kết thân, Vệ Lang coi La Thiên Trì là tiểu hài tử không hiểu chuyện, vì lúc đó hành vi của La Thiên Trì rất ấu trĩ, hiện giờ vì Lạc Bảo Anh, nếu so đo với La Thiên trì, vì vài ba câu nói mà tranh giành cao thấp, vậy thì quá mất mặt, Vệ Lang hắn không tin bằng vào bản tính thanh cao của Lạc Bảo Anh mà có thể coi trọng La Thiên Trì?

Dẫu sao ngay cả hắn, nàng cũng không tỏ thái độ gì.

Hắn mặc kệ La Thiên Trì, có đôi khi cố tình tiếp cận còn không bằng bình tĩnh như thường.

Bốn người đi theo ông chủ đến trại nuôi ngựa.

Ở đây không rộng lắm, trồng đầy cỏ xanh, lúc này là thời điểm cỏ cây tươi tốt nhất, nhìn giống như thảo nguyên. Thường xuyên ở kinh thành, tuy có nhiều đình đài lầu các, nhưng đột nhiên nhìn thấy khung cảnh này, nét mặt mọi người đều không giấu được niềm vui thích.

Ngựa đều nhốt ở trong chuồng, đủ màu đủ loại.

Ông chủ chỉ tay về phía tây, cười nói: “Nơi này đều là ngựa giống, lại có tính khí ôn hòa, cô nương cưỡi không cần lo lắng sẽ ngã xuống, cho dù là tiểu hài nhi trong nhà cũng có thể cưỡi.”

Nghĩ đến đệ đệ còn nhỏ, Lạc Bảo Châu càng phấn khởi, về sau còn có thể mang theo đệ đệ cưỡi, nàng vội đi qua, có một đám ngựa nhỏ ở cùng một chỗ, chỉ cao đến ngực nàng, nhìn thấy nàng tới, bọn chúng đều tò mò nghiêng đầu sang, lộ rõ từng đôi mắt ôn nhu hiền lành, khiến nàng chỉ muốn chạy ra ôm rồi xoa xoa mỗi con một lúc.

“Con này đẹp đúng không, La ca ca?” Thấy La Thiên Trì ở bên cạnh, Lạc Bảo Châu chỉ cho hắn xem, “Trắng như tuyết, không có chỗ nào đen luôn.”

Tiếng ca ca này tuy ngọt ngào nhưng rất thuần khiết, không hề giống như các cô nương có ý đồ khác, La Thiên Trì nhớ lúc mang nàng cưỡi ngựa, lúc nào nàng cũng vui cười sáng sủa, biết nàng không có tâm cơ gì, hắn cẩn thận liếc mắt nhìn nàng: “Cũng được, nhưng ta thấy con bên trái tốt hơn, chính là con trên cổ có đường dài màu đỏ, loại ngựa này rất trung thành, nuôi lớn nó, cho dù muội đuổi thì nó cũng không đi.”

“Thật không?” Lạc Bảo Châu kinh ngạc.

La Thiên Trì nói: “Có lúc không thể nhìn bề ngoài, ngựa cũng giống như người, đều phải xem tính tình.”

Lạc Bảo Châu như có điều suy nghĩ.

Thấy hai người kia vừa nói vừa cười, Lạc Bảo Anh hơi bất ngờ, Vệ Lang nói: “La công tử nói về con ngựa kia rất đúng, trong sách Tương Mã có viết, cổ có màu đỏ đậm, không rời không bỏ, đáng tiếc thân hình nhỏ bé, nếu ở trên sa trường, tướng quân cưỡi con ngựa này, không sợ nguy hiểm mà đồng sinh cộng tử, như vậy là đủ rồi.”

Vậy mà không phản bác hắn, La Thiên Trì nghĩ thầm, xem ra Vệ Lang cũng có ưu điểm, đó là thực sự cầu thị (2).

(2) Thực sự cầu thị: một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế, tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực.

Lạc Bảo Anh thấy hai người này cuối cùng cũng không đối chọi gay gắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nếu hai người đều nói tốt, Châu Châu cưỡi thử xem.” Nàng cũng thích cưỡi ngựa, nói đến chỗ này, đôi mắt nhìn sang chuồng ngựa bên cạnh, ở đó không có ngựa nhỏ mà đều là tuấn mã cao lớn.

Thấy ánh mắt thèm muốn của nàng, Vệ Lang nói: “Nàng thích thì chọn đi, ta tặng nàng.”

Hắn cao hơn nàng nhiều, cúi đầu xuống nhìn nàng, khóe mắt có ý cười nhàn nhạt, giống như từng đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ, khẽ lướt qua mặt nàng. Không đợi Lạc Bảo Anh trả lời, hắn lại nói: “Không cho phép nói không cần, không có chỗ cưỡi ngựa thì tạm thời gửi ở nhà ta, nàng thích đến cưỡi lúc nào cũng được.”

Cái gì cũng bị hắn nói hết, Lạc Bảo Anh ngơ ngác, một lúc lâu sau vẫn thốt ra một chữ: “Không.”

“Không cho phép nói không.” Hắn kéo nàng qua đó, “Chọn đi, bằng không ta chọn con xấu nhất, đặt tên nó là Bảo Anh, ngày nào cũng gọi để cho nó chạy vòng quanh sân.”

Lạc Bảo Anh sợ choáng váng.
Bình Luận (0)
Comment