Danh Môn Kiều Thê

Chương 82

Bất kể cô nương nào nghe thấy chuyện này sợ rằng đều sẽ tò mò, cho nên Vệ Lang sớm đoán được để cho Lạc Bảo Châu lanh mồm lanh miệng đi một chuyến, nhất định sẽ dẫn được Lạc Bảo Anh đi cùng, quả nhiên đã thấy nàng đang đứng trong sân viện.

Áo khoác màu lam nhạt theo gió lay động, lộ ra một chút trung y trắng như tuyết ở bên trong, giữa đêm tối giống như có một cái kéo cắt ra đường cong lả lướt của nàng, hình ảnh sinh động dừng lại dưới ánh trăng.

Trong lòng hắn rung động, quên mất phải nói chuyện.

Vẫn là Lạc Bảo Châu nhìn thấy hắn, vui mừng nói: “Tam biểu ca, mau dẫn muội và Tam tỷ đi xem đom đóm!”

Hắn lấy lại tinh thần, hơi mỉm cười nói: “Được, nhưng đã trễ thế này, hai người muốn đi thật sao?”

Mặc dù Vệ Lang hy vọng Lạc Bảo Anh đi, nhưng tâm tư của cô nương giống như kim dưới đáy biển, ai biết nàng có đổi ý hay không? Cũng không phải một hai lần hắn không đoán được nàng nghĩ gì, nàng thật giống như gió lớn trong rừng, lúc này thổi từ đông sang tây, nhưng chỉ một lúc sau lại thổi từ nam sang bắc.

Lạc Bảo Châu nghiêng đầu, mong đợi nhìn Lạc Bảo Anh.

Lúc đi ra tràn đầy hứng thú, nhưng quả nhiên bây giờ nàng lại hơi do dự: “Có phải đến xin phép tổ mẫu không?”

“Tổ mẫu ngủ rồi.” Lạc Bảo Châu nói, “Còn ngủ sớm hơn cả tỷ!”

Nàng là người trẻ tuổi còn không chịu đựng nổi, huống hồ là hai vị lão nhân gia.

Lạc Bảo Anh nhìn Vệ Lang: “Có đúng hôm nay là nhiều nhất không?”

“Ừ.” Vệ Lang nói, “Lúc nãy ta đến xem, những con nhộng lúc trước đã phá kén rồi, hiện giờ là thời điểm đom đóm nhỏ ra đời, mấy ngày nay thường có, nhưng hôm nay chúng đều tập trung một chỗ.” Vòng đời của mỗi một loài vật đều theo quy luật nhất định, đom đóm chỉ sống được bốn năm ngày, thế nên đặc biệt quý trọng, tất cả thời gian của chúng đều dùng để sản sinh ra thế hệ sau.

Thấy Vệ Lang nói có căn cứ, Lạc Bảo Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy chúng ta đi cùng huynh.” Nói xong muốn đi luôn.

Vệ Lang nhìn nàng, ánh mắt chứa vẻ chế nhạo, thong thả ung dung nói: “Nàng đã nói như vậy, ta cũng không phản đối, chỉ là…”

Chỉ là muốn đến sơn cốc, cần phải dẫn theo hộ vệ, nhưng hắn không muốn để nam nhân khác nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

Lạc Bảo Anh cúi đầu nhìn, gương mặt lập tức đỏ lên. Áo khoác mặc vào để tránh rét, nhưng bởi vì to rộng, bị gió thổi qua, vạt áo tung bay lộ ra trung y, tuy không đến mức để Vệ Lang nhìn thấy gì, nhưng nàng vẫn xấu hổ xoay người chạy đi.

Một lúc sau nàng mới ra ngoài.

Mái tóc dài đã được chải qua, không phải búi tóc phức tạp, chỉ cuộn thành một búi tròn nhỏ, dùng trâm hoa mai bằng bạch ngọc để giữ cố định, trên người mặc áo ngắn màu trắng bạc thêu hoa lan, màu sắc thanh đạm làm nổi bật vẻ đẹp của nàng, giống như đóa u lan tận sâu trong sơn cốc, Vệ Lang liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng cong lên, vì hôm nay hắn cũng mặc áo bào màu bàng bạc ánh trăng.

Thấy hắn cười vui vẻ, Lạc Bảo Anh mới phát hiện hai người mặc quần áo giống màu nhau.

Nhưng nàng không hề cố ý mặc như vậy, chỉ vì màu bạc của ánh trăng rất hợp lòng người, theo bản năng liền chọn lấy, nàng buột miệng thốt ra: “Ta không phải…”

“Ai nói gì nàng?” Vệ Lang chặn đứng, “Không cần có tật giật mình.”

Lạc Bảo Anh tức giận lườm hắn.

Ra ngoài sân, nàng nói: “Hay gọi cả Đại tỷ và Tam biểu tỷ đi cùng? Hiếm có cơ hội, sao có thể để các nàng nuối tiếc?” Tuy không mấy thân thiết với hai người kia, nhưng đã cùng nhau đến đây, chỉ có hai người đi xem đom đóm với 

Vệ Lang, dù gì cũng có chút không thích hợp, hơn nữa, gọi các nàng cùng đi thì cũng tránh được hiềm nghi.

Nếu không ngày mai hai lão thái thái hỏi tới, chắc chắn sẽ có chút lúng túng.

Vệ Lang không hề muốn vậy, nhưng cũng biết Lạc Bảo Anh không nói sai, thế nên lập tức cho hạ nhân đi mời hai người kia.

Hai cô nương vô cùng hứng khởi đi tới đây.

Đoàn người đi đến sơn cốc, hạ nhân cầm đèn lồng đi trước dẫn đường.

Nếu nói ban ngày còn có ánh sáng, mọi người có thể thưởng thức non xanh nước biếc, nhưng vào lúc này lại có vẻ hơi âm u, dù cả nhóm người đi cùng nhau thì vẫn cảm thấy giống như có mãnh thú quanh quẩn đâu đây, nhưng niềm mong đợi nhìn thấy đom đóm cuối cũng đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cho dù là Lạc Bảo Châu cũng không nhát gan như vậy. Chỉ là đường không dễ đi, tuy không cách xa nhưng đường núi gồ ghề, phải thường xuyên chú ý dưới chân, các cô nương lại không giống nam nhân, đi một đoạn ngắn mà đã tốn mất hơn nửa canh giờ.

Cuối cùng cũng đến gần một dòng suối nhỏ, ở đối diện chính là sơn cốc có đom đóm tụ tập, mọi người giẫm lên cục đá, thật cẩn thận đi qua.

Đến phiên Lạc Bảo Anh, không đợi nha hoàn đi lên, Vệ Lang đã vươn tay giữ nàng lại, dặn dò: “Đừng rơi xuống nước.”

Hắn không để ý tới mấy tỷ muội khác, chỉ quan tâm một mình nàng, rõ ràng như vậy khiến mặt Lạc Bảo Anh đỏ bừng, vội vàng muốn rút tay ra, nhưng hắn lại  không thả, cầm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, dẫn nàng đi từ dòng suối sang phía đối diện, hai nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau.

Nếu không phải bóng đêm dày đặc, sợ rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy.

May mà đi hết một đường thì hắn lập tức buông tay.

Lạc Bảo Anh muốn trách móc hắn vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt cười như không cười của Lạc Bảo Chương, nàng còn nói được gì nữa, chỉ có thể kéo góc váy rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Trên đường đi, liên tục có đom đóm bay qua bay lại, thân thể nho nhỏ phát sáng, nhìn thấy chúng nó, không thể không cảm khái vạn vật trên thế giới này thật thần kỳ, có những thứ xinh đẹp rực rỡ như vậy. Các cô nương thấy có nhiều đom đóm thế nên càng đi nhanh, đến khi vào tới sơn cốc, mọi người đều sợ ngây người.

Vốn nghĩ rằng sẽ reo hò mừng rỡ, sẽ chạy như bay vào trong, nhưng mà thật sự tất cả đều ngây ngốc, chỉ đứng lặng ở nơi đó, ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.

Trước mắt là một hình ảnh khó có thể miêu tả.

Có hàng ngàn hàng vạn con đom đóm bay lượn trong đây, nhiều đến mức không thể đếm được, bỗng nhiên cả đám tụ thành một quả cầu phát sáng thật lớn, sau đó lại lập tức tản ra, thỉnh thoảng lại đuổi bắt nhau, xung quanh ngập 

tràn ánh sáng, lấp la lấp lánh giống như ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, lại giống như…

Lạc Bảo Anh không biết phải miêu tả như thế nào.

Cũng không có ai biết.

Chỉ cảm thấy giống như rơi vào ảo ảnh, một lúc lâu sau, Lạc Bảo Châu sâu kín thở dài: “Đẹp quá, giống như nằm mơ vậy!”

Mọi người từ từ đi vào, không hề gây ra tiếng động dư thừa, sợ quấy rầy những sinh linh nhỏ bé ở trước mắt.

Lạc Bảo Anh dứt khoát dừng lại, ngồi trên một hòn đá, đắm chìm trong khung cảnh này.

Tất cả mọi người đều nhìn đom đóm, nhưng Vệ Lang lại nhìn nàng.

Nhìn hàng lông mi cong vút của nàng, nhìn sống mũi cao thanh tú của nàng, nhìn lúc nàng vui mừng, khóe miệng hơi hơi cong lên, giống như trước mắt chỉ có một mình nàng. Một lúc sau, hắn vén tà áo choàng ngồi xuống bên cạnh, mới đầu Lạc Bảo Anh không phát hiện, đến khi phát hiện ra, không ngờ lại nhìn thấy từng đàn đom đóm đậu trên người Vệ Lang.

Hắn giang hai tay, đom đóm lập tức đậu xuống lòng bàn tay hắn.

Nàng kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Sao huynh làm được?”

Nàng duỗi tay giống hắn, nhưng không có con đom đóm nào tới đây.

Vệ Lang nhẹ giọng cười: “Nàng muốn biết, cũng không phải không được.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, lập tức biết người này lại có chủ ý xấu xa, Lạc Bảo Anh hừ một tiếng, xoay đầu đi, nhưng trong lòng ngứa ngáy không yên, cô nương đều thích những thứ xinh đẹp, cũng rất dễ tò mò, lúc này nàng rất muốn học theo Vệ Lang, để đom đóm đậu trên người nàng, chắc chắn cảm giác đó sẽ vô cùng tuyệt vời.

Nàng không muốn để ý đến hắn, nhưng lại lén nhìn hắn.

Đom đóm bay tới nhiều hơn, đều đậu trên người Vệ Lang, khiến áo bào màu trắng bạc của hắn hóa thành ánh trăng, giờ phút này hắn giống như tiên giáng trần.

Hắn bỗng nhiên mở miệng: “Mười hai năm trước ở Hồng thành, sư phụ ta từng giúp đỡ Chương Tướng quân ở Duẫn Châu đánh bại giặc Nhung, lúc ấy vào mùa hè, cũng không khác bây giờ lắm, ở nơi đóng quân của giặc Nhung vốn đang yên lành, ai ngờ nửa đêm bị đom đóm đánh bất ngờ, có vô số đom đóm bay loạn vào đại doanh. Giặc Nhung cho rằng thần phật hiển linh, trận tuyến lập tức hỗn loạn, Chương Tướng quân nhân cơ hội dẫn binh xông thẳng vào doanh trại của bọn chúng, giặc Nhung thất bại thảm hại.”

Không ngờ còn có chuyện này, Lạc Bảo Anh không hề biết, dò hỏi: “Vì sao đom đóm lại đến đấy? Hay sư phụ huynh có thể điều khiển bọn nó?”

Vệ Lang cười: “Không phải thần thông quảng đại gì cả, nói ra, cũng chỉ là một mánh khóe nhỏ.” Hắn nhìn nàng, “Đưa tay đây.”

Lúc này nàng nghe lời đưa tay ra.

Hắn quệt nhẹ một đường vào lòng bàn tay nàng, hình như có thứ gì dính lên, trong nháy mắt đã có mùi hương lan tỏa ra xung quanh.

Đó là mùi hương đom đóm thích, cả đám nhẹ nhàng bay tới đây, vỗ cánh, sau đó đậu xuống lòng bàn tay nàng.

Nàng cực kỳ kích động, nhìn sang Vệ Lang, nhẹ giọng nói: “Thật sự đến rồi này!” Hiếm khi lộ ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, nàng ở trong bóng đêm, giống như quay về lúc nhỏ, hưng phấn duỗi bàn tay còn lại ra trước mặt hắn, không hề cố kỵ điều gì, thúc giục nói, “Ở đây cũng muốn.”

Hắn làm theo lời nàng.

Nàng giang hai tay, cả hai bên đều phủ đầy đom đóm.

Giống như xách đèn lồng giữa không trung, nàng hơi lắc lắc, nhưng không có con nào rơi xuống dưới, theo mỗi một động tác của nàng, chặt chẽ vờn quanh, tâm trí nàng đang nhảy nhót tung tăng, phát ra tiếng cười vui sướng. Mọi người nhìn thấy thì rối rít đi tới gần, Lạc Bảo Châu kinh ngạc nói: “Tam tỷ, tỷ làm như thế nào vậy? Vì sao đom đóm lại đậu trên người tỷ?”

Lúc nói chuyện, nhìn thấy trên người Vệ Lang cũng phủ đầy đom đóm.

Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, một người ngọc thụ lâm phong, còn người kia lại quốc sắc vô song, dường như ánh trăng chỉ chiếu lên người bọn họ, Lạc Bảo Châu ngây người nhìn, thầm nghĩ, Tam tỷ và Tam biểu ca thật giống như thần tiên quyến lữ, Tam tỷ không gả cho Tam biểu ca thì quá đáng tiếc.

Vào giờ khắc này, làm gì có ai không nghĩ như vậy?

Lạc Bảo Anh cười nói: “Phải hỏi Tam biểu ca, huynh ấy có bí quyết.”

Lạc Bảo Châu lập tức đi hỏi, nhưng Vệ Lang nói đã dùng hết rồi, nàng vô cùng thất vọng.

Tiểu cô nương hâm mộ nhìn Lạc Bảo Anh, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lạc Bảo Anh thấy thế, nghiêng đầu hỏi Vệ Lang: “Thật sự dùng hết rồi sao?”

“Đúng, đã dùng hết trên người nàng.” Vệ Lang nghĩ thầm, vốn dĩ thứ này là để cho nàng, những người khác, hắn không phục vụ được.

Lạc Bảo Anh có chút tiếc nuối, nhưng đã hết rồi thì cũng không còn cách nào.

Thấy muội muội ngốc nghếch vẫn một mực chen giữa hai người kia, Lạc Bảo Chương kéo Lạc Bảo Châu ra chỗ khác: “Châu Châu, ta phát hiện ở đằng kia có nhiều đom đóm hơn, đi thôi, ta dẫn muội đến đó xem.”

Tính tình Lạc Bảo Châu vẫn như trẻ con, lập tức vui vẻ trở lại, đi theo Lạc Bảo Chương.

Lạc Bảo Anh cũng muốn đi, nhưng thấy Vệ Lang vẫn ngồi ở đó, cuối cùng không nhúc nhích nữa, hắn đã ở bên nàng cả đêm nay, lại để cho nàng trải qua cảm giác thần kỳ đó, nàng vẫn chưa nói lời cảm ơn, lại còn vứt hắn lại một mình thì có vẻ không hay cho lắm. Thế nên nàng không đi, sau đó lại duỗi tay ra trêu đùa đàn đom đóm.

Ánh sáng nhu hòa bao quanh người nàng, nụ cười của cô nương sáng lạn hơn bất cứ lúc nào.

Hắn hỏi: “Thích không?”

Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng của hắn, nhẹ giọng nói: “Thích.” Nói xong lại không nhìn ánh mắt kia nữa, nàng nhìn đom đóm đang đậu trong lòng bàn tay, thanh âm càng nhẹ hơn, “Cảm ơn.”

Lúc này tiểu cô nương không được tự nhiên, hắn cười rộ lên, ôn nhu nói: “Không cần cảm ơn.”

Hai người vẫn sóng vai ngồi cạnh nhau, dần dần, đom đóm bắt đầu bay đi, hương vị phai nhạt, đom đóm đậu trên người vỗ nhẹ cánh bay lên trời, giống như có một trận gió đột nhiên thổi qua, trong phút chốc, xung quanh lại trở nên u tối, giống như vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mộng đẹp.

Nhưng có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ quên.
Bình Luận (0)
Comment