Danh Môn Kiều Thê

Chương 93

Tết Nguyên Tiêu.

Trong một căn phòng trang nhã lịch sự trên tầng năm của Trích Tinh Lâu, hai nam tử trẻ tuổi đã uống hết một vò rượu.

Thấy La Thiên Trì lại muốn uống thêm vò nữa, Hoa Trăn nhướn mày nói: “May mà ta nghe nói ngươi ở đây nên mới đến xem thử, bằng không thế nào ngươi cũng phải uống say đến mức không biết đường về!” Hắn đẩy bình rượu sang bên cạnh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ở Binh Mã Tư gặp rắc rối sao?”

“Ai cần ngươi lo?” La Thiên Trì cướp vò rượu về, “Đến từ đâu thì cút về chỗ đó đi.”

Hai người vẫn chưa làm lành.

Nhưng đã có nhiều năm tình nghĩa, tính tình Hoa Trăn khoáng đạt, sớm không để trong lòng, tay đè lên nắp bình rượu: “Lần trước là ta sai, được chưa? Ta đã điều tra rõ cũng không còn để ý Lạc gia nữa, ngươi còn muốn như thế nào đây? Muốn ta quỳ xuống dập đầu nhận tội với ngươi sao? Cái đồ bụng dạ nhỏ như ruột gà này, ta còn phải chịu mấy quả đấm của ngươi đấy!”

La Thiên Trì nhíu mày: “Nếu không phải ngươi không chịu nghe lời thì ta sẽ đánh nhau với ngươi sao?”

“Được, chúng ta không nhắc tới chuyện này.” Hoa Trăn lại rót cho La Thiên Trì một chén rượu, “Muốn thì uống đi, cùng lắm ta đưa ngươi về.” Nhưng vẫn quan tâm hắn, “Có phải Binh Mã Tư…”

“Không phải.”

La Thiên Trì lại uống rượu, thật ra là vì Hạ Sâm, biết Hạ Sâm bị tỷ tỷ từ chối, hắn đến gặp vài lần, vốn dĩ còn định mời cùng tới xem đèn, kết quả hai ngày trước tới Hạ gia mới biết Hạ Sâm đã rời khỏi kinh thành, ngay cả tháng ba thi Hội cũng không định tham gia, nói muốn chuẩn bị thêm ba năm nữa.

Trong lòng hắn biết rõ, khẳng định là Hạ Sâm đã có vết thương lòng.

Tất cả những thứ này nếu không phải vì hắn, ban đầu vì tính toán đến chuyện chung thân đại sự của tỷ tỷ, làm mọi cách để Hạ Sâm quen biết Lạc Bảo Anh, thì tuyệt đối Hạ Sâm sẽ không suy sụp như bây giờ.

Hắn qua lại với Hạ Sâm mấy năm, biết rõ tính cách người này, cũng thích cách làm người của Hạ Sâm, cho nên cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm to lớn, sao có thể không áy náy?

Hắn lại uống cạn sạch vò rượu thứ hai. 

“Mang lên.”

Bất tri bất giác đã uống hết nửa canh giờ, thật sự La Thiên Trì có chút choáng váng đầu óc, hắn híp mắt nhìn Hoa Trăn, thấy hắn ta cũng uống không dừng miệng, không khỏi cười nhạo một tiếng: “Còn bảo ta đừng uống, ngươi lại đang làm gì đây? Hay là không đảm đương nổi chức vụ thị vệ? Cũng đúng, với tính tình này của ngươi, ngày nào cũng bị Mã thống lĩnh phạt có phải không?”

“Ngươi đừng nói bậy, ở đó mà ta còn có thể gây rối sao?” Trước đó không lâu Hoa Trăn đã được ban một chức vụ, là thị vệ cận thân của Hoàng Thượng, hắn cười nói, “Coi như ta muốn làm thế thì cũng phải thương tiếc cho cái mông của ta!” Mỗi lần bị phụ thân hắn gọi tới dạy dỗ, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều nhất định phải đánh vào chỗ đó, hắn thở dài, “Ta bị nữ nhân làm phiền, tỷ tỷ ta đã gả ra ngoài, giờ chỉ còn mình ta, mẫu thân ta ngày ngày rảnh rỗi không có việc làm, mời hết cô nương này đến cô nương khác tới cho ta xem. Khụ, hôm qua có một người, ngươi đoán xem? Giả bộ ngã vào người ta, cái mùi khó ngửi ấy suýt nữa đã hun chết ta.”

La Thiên Trì nghe xong cười rộ lên: “Ngươi có một thân công phu mà còn có thể bị người ta bổ nhào vào sao?”

“Trước có sói đói sau có hổ dữ, khó đề phòng.” Hoa Trăn lắc chén rượu, “Cô cô ngươi không tìm tức phụ tương lai cho ngươi sao?”

“Ta mới bao nhiêu tuổi?” La Thiên Trì nói, “Ta còn chưa tới hai mươi, gấp làm gì.”

Thật ra Đại cô cô hắn chưa nói, nhưng Nhị cô cô đã dẫn mấy người đến, hắn chướng mắt, nhưng may mà không gặp phải mấy người như của Hoa Trăn, nghĩ lại cũng thấy chán ghét.

Lúc này dưới lầu bắt đầu múa đèn rồng, hai người cầm chén rượu đứng ở cửa sổ xem.

La Thiên Trì uống say, ăn nói linh tinh, trêu ghẹo nói: “Nhìn kìa, phía dưới có mấy cô nương xinh lắm, ngươi nhìn xem ưng ý người nào, chạy nhanh khiêng trở về cho lão nương ngươi nhìn.”

Hoa Trăn cười rộ lên: “Vậy thì đơn giản, ngươi cũng xem đi, chúng ta mỗi người khiêng một người, ngươi…” Hắn đang nói đột nhiên dừng lại, vì nhìn thấy dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, ở bên đường có một cô nương đang đứng. Nàng mặc áo choàng màu đỏ hoa mẫu đơn, gương mặt xinh xắn hơi ngước lên nhìn đèn rồng, trong mắt nàng tỏa ra ý cười nhàn nhạt, khiến đáy lòng hắn sôi trào mãnh liệt, giống như vừa uống được chén rượu ngon nhất trên đời.

Hắn đột nhiên xoay người, đặt chén rượu lên bàn rồi chạy nhanh xuống lầu.

La Thiên Trì kêu lên: “Ngươi đi đâu đấy?” Hắn đuổi theo, đặt tay lên vai Hoa Trăn, “Không ở lại xem đèn, phải về nhà sớm vậy sao?”

Hoa Trăn nhắm mắt làm ngơ.

Hai người sóng vai đi xuống lầu, Hoa Trăn xuyên qua đường phố, xuyên qua đám người, lập tức tới trước mặt Lạc Bảo Anh.

Thấy bộ dáng say khướt của hai người này, Lạc Bảo Anh trợn tròn mắt, nàng chưa thấy đệ đệ uống say bao giờ, rốt cuộc là vì chuyện gì? Không đợi nàng mở miệng, Lạc Bảo Châu ở bên cạnh đã cười hì hì: “La ca ca, sao huynh lại say như vậy?”

Mấy tháng không gặp, vóc dáng tiểu cô nương giống như cành liễu non, thoáng cái đã cao hơn, gương mặt cũng không còn tròn như trước, đã hơi lộ ra chiếc cằm thon gọn, chỉ có đôi mắt vẫn như vậy, La Thiên Trì nhìn Lạc Bảo Châu từ trên xuống dưới: “Muội trưởng thành rồi, lớn nhanh quá, lần trước gặp mặt, muội chỉ cao bằng này!”

Hắn khoa tay múa chân miêu tả.

Lạc Bảo Châu nói: “La ca ca cũng trưởng thành, còn có râu.”

La Thiên Trì phụt cười.

Lúc hắn mười bốn tuổi đã bắt đầu mọc râu, mấy ngày nay buồn phiền nên không thèm cạo, hắn hàm hồ nói: “Đúng vậy, ta già sau một đêm.” Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt u oán nhìn Lạc Bảo Anh, “Một bằng hữu của ta hiện giờ có vết thương lòng rất lớn, phải đi xa để giải sầu, không biết khi nào mới có thể gặp lại.”

Lạc Bảo Anh vừa nghe liền biết là Hạ Sâm, đệ đệ thầm trách nàng, nhưng chuyện này nàng cũng không còn cách nào khác, nếu thời gian quay lại, có lẽ ngay từ đầu nàng sẽ không đến Hạ gia, thấy đệ đệ vì thế mà khó chịu, nàng dịu dàng nói: “Thời gian trôi qua, vết thương lòng sẽ biến mất, La công tử, ngươi mau về uống canh giải rượu đi.”

La Thiên Trì nói: “Không muốn uống, thứ này khó uống.”

Cẩn thận nghe, lại có chút điệu bộ làm nũng, Lạc Bảo Anh biết hắn say thật, còn tưởng nàng vẫn là tỷ tỷ, nàng thở dài: “Ăn thêm viên mứt táo là được.”

Nàng chỉ nhìn La Thiên Trì mà không để ý đến Hoa Trăn, hắn có chút không vui: “Ta cũng ở đây, sao ngươi không bảo ta uống canh giải rượu?”

Lạc Bảo Anh không nói.

Hắn liên quan gì đến nàng?

Lạc Nguyên Chiêu thấy có hai nam nhân đến, lúc này đi lên kéo hai muội muội ra phía sau, cười nói: “La công tử, Hoa công tử, thật trùng hợp, các ngươi cũng tới ngắm đèn sao?”

La Thiên Trì cười hì hì nói: “Đúng vậy, hay là mọi người theo ta đến Trích Tinh Lâu, nhã gian của ta đang bỏ trống, còn có rượu, ta với ngươi uống hai ly.”

Nếu là bình thường thì có lẽ Lạc Nguyên Chiêu sẽ đồng ý, nhưng nhìn hai nam nhân đang say rượu ở trước mặt, có vẻ không an toàn, nhất là Hoa Trăn, đôi mắt hắn hận không thể dính lên người muội muội, hắn cười nói: “Đã trễ rồi, chúng ta phải về nhà, để lần sau đi.”

Thấy bọn họ phải đi, Hoa Trăn vươn tay ngăn lại: “Gấp cái gì, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp mặt.”

Lạc Nguyên Chiêu vốn không thích Hoa Trăn, thấy hắn ngăn cản, sắc mặt trầm xuống chuẩn bị phát giận.

La Thiên Trì vẫn còn chút lý trí, vội vàng kéo tay Hoa Trăn: “Ngươi ồn ào gì đấy, không để người ta về nhà sao?”

Chỉ dừng lại một lúc, người Lạc gia đã lướt qua vai hắn biến mất trong đám người, Hoa Trăn nhìn về phía đó, xoay người tức giận nói: “Sao ngươi cứ thích ngăn cản ta thế? Ngươi cũng không thích Lạc Tam cô nương, ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Ngươi coi nàng như tỷ tỷ, chẳng lẽ còn không muốn tỷ tỷ ngươi lấy chồng?”

La Thiên Trì nhíu mày nói: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đấy?”

“Ta không nói bậy, ta…” Hoa Trăn kéo hắn đến chỗ vắng vẻ, “Ta thấy những cô nương khác là phiền lòng, không hề có cảm xúc, chỉ có mình nàng ấy là ta cảm thấy không tệ, chẳng lẽ ta không thể cưới nàng ấy sao?”

Hắn mười chín tuổi, chưa từng thích một ai, nói ra đều là lời thật lòng, lúc này hắn thấy Lạc Bảo Anh rất thuận mắt.

La Thiên Trì nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Trăn, không thấy sự giả dối trong đó.

Dù gì hai người đã có nhiều năm giao tình, đều hiểu rõ đối phương, Hoa Trăn rất thẳng thắn, có một nói một, có hai nói hai, không bao giờ lừa gạt người khác, La Thiên Trì giật mình nói: “Ngươi thật đúng là…” Hắn có chút dở khóc dở cười, nhớ lúc còn nhỏ, Hoa Trăn cũng theo sau hắn gọi La Trân tỷ tỷ!

Sao hắn có thể cưới nàng?

Lại nói đến, Hạ Sâm còn không thành, với tính tình ngang bướng này, tỷ tỷ thích mới là lạ!

Hắn nhàn nhạt nói: “Nàng đã có người trong lòng, hai bên lưỡng tình tương duyệt, sớm muộn gì cũng thành thân.”

“Ai?” Hoa Trăn lắp bắp kinh hãi, lại có chút không phục, với dung mạo này của hắn, gia thế này, lại cả một thân võ công này, không mấy công tử nhà huân quý ở kinh thành có thể so được, hắn thừa sức cưới được Lạc Bảo Anh.

La Thiên Trì cười chế nhạo: “Vệ Tam ca của ngươi, Vệ Lang.”

Nghe thấy cái tên này, một lúc lâu Hoa Trăn cũng không lấy lại được tinh thần.

- -----------------

Ngày xuân tháng ba ấm ấp, trăm hoa đua nở, hôm nay Lạc gia mở tiệc, khoảng năm mươi bàn, phủ đệ nhỏ bé chật kín người, bên ngoài tưng bừng đốt pháo, các tân khách sôi nổi đi lên chúc mừng.

Lão thái thái cười không khép được miệng, Vệ lão phu nhân ngồi bên cạnh nói: “Thật là hiếm thấy, Lạc gia lại có thể một nhà có hai người cùng vào Hàn lâm, cho dù là danh môn thế gia cũng chưa từng có, ai da, lão muội muội thật có phúc! Nhị cô gia nhà muội cũng không tồi, cũng thi đỗ tiến sĩ, để người khác ao ước chết mất!”

Lão thái thái cười nói: “Còn là song hỷ lâm môn, vừa hay Bảo Đường cũng có tin vui.”

“Đúng là phúc phận quá lớn, hai ngày sau mau đi bái tạ Bồ Tát.” Vệ lão phu nhân cười.

“Chúng ta cùng đi, không phải ở chỗ Lang Nhi cũng đánh thắng trận rồi sao?” Lão thái thái vỗ vỗ tay bà, “Tỷ đừng quá lo lắng, Vân Nhi nói với ta, giặc Nhung đã bị tổn thất nặng nề, chẳng qua bây giờ chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ không còn đường thoát.”

“Ai, nói thì như thế, nhưng thật sự vẫn phiền lòng, nghe nói thủ lĩnh của giặc Nhung là một tên ngoan cố, sống chết không chịu đầu hàng, thuộc hạ đã chết gần hết, bị đuổi tới Ngọc Môn Quan mà vẫn còn cậy mạnh! Lang Nhi của ta phải chịu không ít khổ, hắn lại chưa từng hành quân đánh giặc, đi lâu như vậy, nhất định là gầy!” Vệ lão phu nhân đau lòng.

Lão thái thái lại an ủi bà.

Yến tiệc buổi trưa kết thúc, Vệ lão phu nhân phải về, nhìn thấy Lạc Bảo Anh, cười nói: “Bảo Anh, con đi cùng ta, vừa lúc ta nghĩ đến một thứ, nhất định phải đưa cho con.”

Vô công bất thụ lộc, Lạc Bảo Anh theo bản năng liền từ chối.

Lão thái thái nói: “Khó có lúc di tổ mẫu cho quà, con khách khí làm gì? Đi đi, trò chuyện với di tổ mẫu của con.”

Lạc Bảo Anh cũng nhìn ra Vệ lão phu nhân phiền lòng, nàng liền đồng ý.

Tới phòng Vệ lão phu nhân, bà sai người bưng một cái khay tới, phía trên đặt thứ gì đó rất cao, Lạc Bảo Anh nhìn kĩ, thì ra là một Phật tháp nhỏ được điêu khắc từ san hô đỏ, vô cùng tinh xảo.

“Cái này, cái này cho con sao?” Lạc Bảo Anh ngạc nhiên, cũng hơi nghi ngờ.

Vệ lão phu nhân thấy nàng không hiểu, cười nói: “Thứ này đã được cao tăng khai quang, năm xưa lão gia cũng đi đánh trận, mấy ngày liền ta không buồn ăn uống, lo lắng hãi hùng, liền đến chùa Bạch Mã mua về, rất linh thiêng, ngày nào ta cũng hướng về nó nhắc tới mấy câu, sau đó lão gia đã an toàn trở về. Ta biết con cũng lo lắng cho Lang Nhi, nên mới đưa thứ này cho con.”

Bà là trưởng bối nên phải an ủi, cảm thấy Lạc Bảo Anh và Vệ Lang là hai bên đều có tình, Lạc Bảo Anh có thứ này, thành tâm cầu phúc vài câu, xem như là gửi gắm vào đó, hơn nữa có lẽ sẽ thật sự được trời cao phù hộ.

Lão nhân gia suy xét chu toàn, Lạc Bảo Anh cười nói: “Cảm ơn di tổ mẫu, vậy con xin nhận.”

Nàng để Lam Linh cầm.

Vệ lão phu nhân nói: “Nhưng cũng đừng quá lo lắng, đã đánh thắng trận, ai cũng nói năm nay có thể trở về.”

Bà an ủi Lạc Bảo Anh không bằng nói là đang an ủi chính mình, Lạc Bảo Anh gật đầu: “Đúng vậy, di tổ mẫu, nhất định có thể trở về, không thì danh tiếng của Thần Cơ tiên sinh cũng thành hư danh! Một mình ông ấy tương đương với cả thiên quân vạn mã, Tam biểu ca đi cùng, chắc chắn không có việc gì, còn có thể học được rất nhiều thứ.”

Thấy Lạc Bảo Anh đã tính trước mọi việc, Vệ lão phu nhân cũng yên tâm hơn.

Hai người nói chuyện một lúc, Lạc Bảo Anh từ chính phòng đi ra, khẽ thở dài.

Thật ra nàng đâu có chắc chắn như vậy, dù sao Vệ Lang cũng đã đi nửa năm, có những lúc nàng ngủ sẽ đột nhiên bừng tỉnh, mơ thấy hắn bị thương, nhưng lo lắng thì có ích lợi gì? Nàng cầm lấy Phật tháp từ trong tay Lam Linh, nhẹ giọng nói: “Cầu xin thần phật, ngài nhất định phải phù hộ cho Tam biểu ca bình an, chờ hắn trở về, con sẽ bảo hắn quyên góp thật nhiều thật nhiều tiền nhang đèn.”

Hắn có tiền, quyên góp một ngàn lượng chắc cũng không sao?

Tử Phù nghe thấy cười rộ lên.

Từ khi Lạc gia có hai vị công tử cùng vào nơi thanh quý như Hàn Lâm Viện, ngưỡng cửa lại lần nữa bị giẫm đạp, Viên thị bận bịu chọn con dâu, còn phải giành thời gian để chuẩn bị của hồi môn cho Lạc Bảo Anh, đột nhiên trong nhà có ba người chuẩn bị cưới gả, nàng thật sự không chống đỡ được, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Lạc Bảo Anh gả đến Vệ gia, của hồi môn không thể ít được, hai nhi tử lại phải cưới vợ, sính lễ cũng không thể quá keo kiệt, Viên thị lo đến bạc tóc.

Lạc Bảo Anh thấy mấy ngày nay Viên thị quay vòng vòng, hôm nay đến nói với Viên thị: “Mẫu thân đừng nhọc lòng vì của hồi môn của con, cứ giống như hai tỷ tỷ là được, nhưng còn các ca ca, sính lễ không thể quá khó coi.” Đem ra ngoài quá ít, không chỉ có lỗi với cô nương nhà người ta mà còn bị mọi người chê cười.

Viên thị thấy nàng hiểu chuyện như vậy, thở dài nói: “Vậy thiệt thòi cho con.”

“Vệ gia cũng không phải là…” Mặt nàng hơi đỏ lên, “Không phải không hiểu được hoàn cảnh nhà ta, chẳng lẽ còn có thể so đo chuyện này?”

Viên thị khẽ vuốt tóc nàng: “Để ta thương lượng với tổ mẫu và phụ thân con đã.”

- -------------------

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến Đoan Ngọ, hôm nay cũng là ngày nghỉ hưu mộc, Lạc Nguyên Chiêu chuẩn bị dẫn hai muội muội đi Bạch Hà chơi, ai ngờ còn chưa ra cửa, tiểu thái giám đã đến nói là mời Lạc gia vào cung, gần đây sức khỏe Hoàng Thượng đã khá hơn, nhưng vẫn chưa thể xuất cung tham gia lễ hội đua thuyền rồng, muốn náo nhiệt hơn một chút, thế nên hôm nay mới mở tiệc mời các quan viên có địa vị và nữ quyến vào cung.

Thật sự là hiếm có, Viên thị vội vàng trang điểm chải chuốt thêm lần nữa, mấy công tử cô nương cũng giống vậy, dù sao cũng là vào cung nên không thể thất lễ.

Lúc ra ngoài, nghe thấy Lạc Vân đang nói chuyện với tiểu thái giám.

Tiểu thái giám cười nói: “Hôm nay còn tổ chức thi đấu bắn cành liễu, các công tử nhà huân quý đều tham gia, rất long trọng.”

Lạc Vân cười nói: “Đúng là được mở rộng tầm mắt.”

Mọi người ngồi lên kiệu, lần lượt đi về hướng Hoàng cung, đến cửa cung, nam nữ liền tách ra, các nữ quyến đi theo cung nhân tới bái kiến Hoàng Hậu nương nương, lần đó Lạc Vân thăng chức, Viên thị được phong cáo mệnh phu nhân, nhưng đây là lần đầu tiên vào cung, không khỏi có chút khẩn trương, hỏi Lạc Bảo Anh: “Con đã gặp nương nương, có đúng là rất hiền lành không?”

Đại cô cô của nàng, lúc trước đương nhiên tốt, còn bây giờ thật sự không thể nói là hiền lành, nhưng sẽ không hù dọa Viên thị, Lạc Bảo Anh cười nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, nương nương hỏi cái gì thì người nói cái đó là được.”

Lại có thể hỏi nữ nhi của mình những chuyện này, Viên thị nghĩ lại cảm thấy mình thật buồn cười, quay đầu dặn dò Lạc Bảo Châu: “Con hay lỗ mãng, phải đi theo Bảo Anh, không được nói lung tung, có biết không?”

Lạc Bảo Châu liên tục gật đầu.

Tới Khôn Ninh Cung, đã có vài nữ quyến ở đây, không thiếu các cô nương, lúc Lạc Bảo Anh đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Thái Tử Dương Húc, hắn ngồi bên dưới La thị, vẫn giống như ngày thường, sắc mặt nhàn nhạt, rất khó đến gần, thấy có người đi vào mới miễn cưỡng liếc mắt nhìn một cái.

Lúc này ánh mắt hai người chạm nhau, rõ ràng hắn dừng lại một lát.

Người đó vốn là biểu ca của nàng, đã từng rất gần gũi thân thiết, thế nên Lạc Bảo Anh không sợ, rất muốn cười với hắn một cái, nhưng vẫn phải chú ý đến thân phận, nàng nhanh chóng cúi thấp đầu.
Bình Luận (0)
Comment