Hôm sau Tô Bạch oanh oanh liệt liệt bắt đầu sửa đổi và chỉnh đốn lại toàn bộ bang Long Hổ.
Nàng và Miêu Miêu ngồi ở vị trí cao ở sảnh đường, vung tay, hai mắt uy nghiêm chậm rãi quét qua những người đứng dưới, lạnh lùng nói: “Qua một buổi tối suy nghĩ cẩn thận về tương lai sau này của bang Long Hổ chúng ta, bổn bang chủ quyết định áp dụng hàng loạt sửa đổi.”
Nháy mắt phía dưới phát ra hàng loạt tiếng bàn luận nho nhỏ.
“Sửa đổi? Chẳng lẽ không cho bọn ta cướp bóc nữa sao?”
“Theo ta thấy chúng ta về quê trồng rau cũng không tệ đâu.”
….
Nàng hắng giọng, cau mày: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
Phía dưới vẫn tiếp tục bàn luận.
“Trồng rau? Ta thấy ngươi có ba bà vợ, trồng trọt không bằng nuôi heo đi!”
“Được, nuôi heo, ngày nào cũng có thịt ăn! Làm sao ta không nghĩ đến chứ!”
……..
“Con mẹ nó tất cả đều im lặng cho ta!!” Một tiếng gầm gừ, đại sảnh đường nháy mắt yên tĩnh trở lại, Tô Bạch tức giận nhìn bọn họ, lúc này mới tiếp tục nói: “Đầu tiên, vì sự phát triển hài hòa của xã hội, bang Long Hổ chúng ta tất nhiên không thể dựa vào cướp bóc mà sống. Cho nên con đường tương lai mà đông đảo huynh đệ trong bang có thể đi thế nào chúng ta có thể bàn ngay trong ngày hôm nay; thứ hai, những thứ cướp được trong nhiều năm qua rốt cuộc nên để đâu, là chôn ở dưới hay đặt ở trong nhà cho an toàn? Đây cũng là một vấn đề đáng để suy nghĩ!”
“Chôn ở dưới đất, mỗi tháng có thể đào lên đếm một lần, còn có thể rèn luyện thân thể!”
“Ta cảm thấy vẫn nên đặt ở trong nhà thì tốt hơn! Chôn dưới đất nói chính xác còn không biết lúc nào bị người ta đào đi!”
…………
“Mặt khác, cái tên bang Long Hổ quá mức thô bạo, không phù hợp với tính cách và phong cách thanh tân thoát tục của ta. Cho nên từ hôm nay trở đi, đổi tên thành ‘Mời lại đến’!”
“Mời lại đến?” mọi người đều sững sờ.
“Đúng! Không sai! Chính là ‘mời lại đến’! Bởi vì lúc bổn bang chủ cả đêm lăn lộn không ngủ, khổ sở suy nghĩ cho tương lai phát triển của bang thì đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu, từ từ tiến triển từ trong suy nghĩ rồi dẫn đến tim, không dứt ra được! Các huynh đề, đây là thời khắc chuyển sang một trang lịch sử mới cho tương lai bang Long Hổ chúng ta, là cơ hội lớn cho chúng ta từ bỏ gian tà, là thời khắc bắt đầu kế hoạch ‘Ngày mai nằm trong tay ta’ một cách hoàn mỹ! Tiệm bánh bao ‘Mời lại đến’ rất đáng giá!”
“……..” Sảnh đường một mảnh yên tĩnh. >.<
“Mọi người đừng kích động, chớ khẩn trương. Ta biết rõ mọi người nhất định có suy nghĩ và ước mơ về tương lai tươi sáng giống ta. Nếu tính mở tiệm bánh bao, như vậy đầu tiên nên suy nghĩ, chính là ngoài bánh bao, chúng ta có thể bán thêm thứ gì nữa. Ví dụ như bánh màn thầu, ví dụ như bánh nướng, hay là cháo trắng… Ta cảm thấy bánh nướng cũng không tệ, a di đà Phật, bánh nướng ăn rất ngon! Ai ôi ta còn chưa nói xong, các ngươi sao lại đi hết thế hả???”
“Chúng ta không thể nào sống cuộc sống thế nào được, lão tử nên về nhà làm ruộng thôi!”
“Ta đây về nhà nuôi heo!”
“Ta về nhà mổ trâu!”
“……….”
Tô Bạch giận: “Trở lại cho ta! Mọi người không muốn bán bánh bao cũng có thể thương lượng. Chúng ta có thể bán hoành thánh, hoặc là cơm rang trứng, bất đắc dĩ cũng có thể bán bún xào! Bò lại cho ta, không được đi!”
Những người phía dưới vẫn không để ý đến nàng, đi nhanh không còn một mống.
Tô Bạch cúi đầu, nhìn đại sảnh đường trống không, khóe miệng giựt giựt.
“Bang, bang chủ.” Một giọng nói vang lên ở bên tai.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy ở trong góc có một người, chính là người đầu tiên mở miệng gọi mình là bang chủ tối hôm qua, vui mừng nói: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Hắn chân chó xông đến bên nàng, kiên định nói: “Tiểu nhân nguyện ý thể bảo hộ bên cạnh bang chủ, không màng sống chết, quyết không chối từ!”
Tô Bạch cảm động: “Tốt! Nếu đã như vậy ta liền cho ngươi làm phó bang chủ, lúc ta không có mặt trong bang tất cả mọi người đều phải nghe ngươi chỉ huy!”
Chân chó kia lúng túng nhắc nhở: “Bang chủ, mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại ta…..”
“….” Tô Bạch vỗ vỗ vai hắn, “Người cũ đi, người mới đến, ngươi trẻ tuổi nếu làm tốt, tương lai của bang Long Hổ chúng ta liền giao cho ngươi!”
Hắn trịnh trọng gật đầu một cái: “Thuộc hạ sẽ không phụ sự kì vọng của bang chủ, chấn hưng bang Long Hổ chúng ta!”
“Ngươi có quyết tâm như vậy ta rất vui mừng! Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chuyện. Ngươi qua đây.” Tô Bạch vẫy hắn.
“Cái gì ạ?” hắn tiến lên một bước, cúi đầu.
“Ngươi biết quỹ đen của bang Long Hổ ở đâu không?” Tô Bạch nhỏ giọng hỏi.
“Cái này tiểu nhân thực không biết!” hắn lắc đầu như trống bỏi.
Tô Bạch suy nghĩ một chốc: “Đi, đi theo ta!”
Dứt lời liền cưỡi lên lưng Miêu Miêu đi về phòng chứa củi.
Bang chủ tiền nhiệm vẫn đang hôn mê.
Tô Bạch tiến lên, dội một gáo nước lạnh vào mặt hắn, vẻ mặt hung ác: “Nếu không mở mắt ta sẽ móc mắt ngươi cho chó ăn!”
Bang chủ tiền nhiệm lập tức mở mắt, sợ hãi nhìn nàng: “Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng giết ta!”
Tô Bạch cười lạnh: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao nộp quỹ đen cho ta, ta sẽ không giết ngươi!”
Ai ngờ bang chủ kia nghe vậy, hai tay trải ra, cắn răng vò đầu nói: “Vậy không bằng ngươi giết ta đi!”
Tô Bạch sững sờ, nhìn về tên chân chó kia.
Tên chân chó nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: ”Bang chủ của chúng ta nổi tiếng keo kiệt, muốn hắn lấy tiền ra không bằng giết hắn đi!”
Tô Bạch sáng tỏ, tiếp tục đổi giọng con buôn với bang chủ tiền nhiệm nói: “Nếu như ngươi muốn tiền, ta cũng không miễn cưỡng. Miêu Miêu đến đây cắn hắn cho ta.”
Bang chủ liếc mắt trắng mặt, nhưng vẫn giữ vẻ “muốn tiền không có, muốn mạng cứ lấy”.
Tô Bạch vuốt vuốt lông Miêu Miêu, thúc giục: “Miêu Miêu, nhanh đến cắn hắn!”
Miêu Miêu nghiêng cái đầu sang một bên, xì mũi khinh thường.
Tô Bạch giận nhìn bang chủ: “Ngươi xem kìa, ngay cả Miêu Miêu của ta cũng ngại bẩn, không còn cách nào hay hơn là cắn vào tay ngươi vậy!”
Miêu Miêu bước lên một bước, há to mồm định cắn.
Bang chủ keo kiệt vừa nhắm hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
“Đừng tưởng rằng ngươi giả bộ bất tỉnh lão tử sẽ tha cho ngươi! Ngày hôm nay nếu ngươi không nói ra chỗ giấu tiền, cánh tay của ngươi ngươi cũng đừng nghĩ lưu lại!” Tô Bạch gầm lên: “Miêu Miêu, cắn! Cắn mạnh vào! Cắn đứt cánh tay hắn cho ta!”
Bang chủ keo kiệt đột nhiên mở to hai mắt, khóc nức nở: “Tiền tiền tiền ở trên giá sách hàng thứ ba, cuốn thứ hai trong mật thất…. Đại hiệp bỏ qua cho ta đi! Ta cầu xin ngài!!”
Tô Bạch lãnh diễm cười một tiếng: “Cái này cũng không sai biệt lắm!”
Lại quay đầu nói với chân chó kia: “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân tên là Cẩu Đản!”
Tô Bạch cong cong khóe miệng vẻ khen ngợi: “Tên rất hay, ta rất thích.” dừng một chút lại nói tiếp: “Cẩu Đản, ngươi chờ ta làm xong việc của mình sẽ trở lại tìm ngươi. Bang Long Hổ ta giao cho ngươi.”
Cẩu Đản cảm động nhìn nàng: “Được, tiểu nhân ở đây chờ ngài trở lại!”
“Không, không cần khách sáo với ta. Tên ta là Tô Bạch, ngươi có thể gọi ta là Tô Bạch, hoặc là Bạch!” Tô Bạch nhìn hắn như nhìn một vật phẩm vô cùng trân quý.
“Ta tên là Cẩu Đản, người có thể gọi ta là Cẩu Đản hoặc là Tiểu Đản!” Cẩu Đản đắm chìm trong ánh mắt nàng, không cách nào kiềm chế được.
Trên đất có một con sói lóe mắt sáng, có chút tức giận, đột nhiên gầm “ngao…. Ooo”, đẩy Tô Bạch lên lưng của mình, đi ra ngoài cửa.
Tô Bạch xoay ngươi phất phất tay với Cẩu Đản: “Tiểu Đản, nhớ chờ ta quay lại!”
Cẩu Đản cũng phất tay lại với nàng, nhiệt tình đáp lời: “Bạch, ta nhất định sẽ ở đây chờ người trở về!!”
Một con sói cắn răng chạy trốn còn nhanh hơn.
Tô Bạch thành công lấy được số tiền từ trong mật thất của bang chủ tiền nhiệm, đếm được cũng gần năm ngàn lượng. Một sơn trại sinh sống bằng cách cướp bóc cũng không khác với ngân hàng gửi tiền cho lắm. Nàng cất giấu toàn bộ tiền vào sâu bên trong y phục, còn lấy được vài món đồ trong trại rồi mới cưỡi sói trắng Miêu Miêu đi xuống núi.