Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Chương 8

Kinh thành, là nhất quốc chi đô, tất nhiên là vùng đất phồn hoa nhất cả nước.

Khi Tô Bạch cưỡi Miêu Miêu run run rẩy rẩy đến được dưới chân thành, ngửa đầu nhìn lên cổng thành uy nghiêm, cho dù mệt mỏi cũng bị cảnh sắc phồn hoa trước mắt làm cho rung động. Không hổ là thủ phủ, ngay cả quán bà lão bán hoành thánh ven đường cũng có phong cách rất đặc biệt. Tư thế múc đậu hũ cũng tôn lên vẻ cao ngạo và tôn nghiêm!

Tô Bạch nhìn bà lão kia, thưởng cho một ánh mắt tán dương.

Thu hồi tầm mắt, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, cưỡi Miêu Miêu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào trong thành. Từ thời khắc bắt đầu này, hiệu lệnh chiến đấu đã phát đi, đã không còn người tên là Tô Bạch nữa. Từ thời khắc bắt đầu này, nàng biết nàng đã không còn đường lui, mặc kệ về sau có hối hận, còn có oán, nhưng nàng đều chấp nhận!

Trên đường, mọi người đi đi lại lại với tinh thần phấn chấn, không thiếu những nam nhân tuấn tú ăn bận trang nhã đi ngang qua, mà nữ nhân cũng là lệ hoa đái vũ trong tay cầm khăn tay khẽ vẫy, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người. Trên đường phố cửa tiệm phát triển thinh vượng, tiếng nói chuyện, tiếng mặc cả, tiếng chửi mắng không ngừng bay vào trong lỗ tai Tô Bạch.

Đi vào một khách điệm khá lớn, gọi người sắp xếp một gian phòng thượng đẳng, sau khi ăn uống no nê với Miêu Miêu, nàng nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ đến việc rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu.

Miêu Miêu giật giật lỗ tai sói, nằm bên cạnh Tô Bạch, lè lưỡi liếm lòng bàn tay nàng.

Tô Bạch đưa tay sờ sờ lỗ tai nó, cảm thán: “Miêu Miêu, tại sao mày chưa bao giờ đánh răng mà miệng lại không bao giờ hôi thối nhỉ!”

Chú sói run cả người, nhanh chóng rút đầu lưỡi mình về, cách xa Tô Bạch, nằm ở một góc nhắm hai mắt lại, quyết định không để ý đến nàng.

Nụ cười trên mặt Tô Bạch dần biến mất, nhìn ra ánh sáng ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư.

Phương án thứ nhất: nàng trực tiếp tới phủ Vương gia, sau đó để Miêu Miêu trực tiếp cắn hắn. Kết quả nháy mắt nàng bị quân lính trong phủ vương gia bao vây, Miêu Miêu bị loạn tiễn của quân lính bắn chết, mình bị nhốt vào đại lao chịu mọi loại cực hình tra tấn, sau đó bị lăng trì xử tử.

Phương án này, loại bỏ.

Phương án thứ hai: nàng trực tiếp đi tới chỗ ở của Băng Tuyết, thừa dịp đánh úp bất ngờ trước mặt Băng Tuyết, sau đó đóng cửa, để Miêu Miêu cắn chết nàng ta. Đã không làm thì thôi, đã làm thì sau khi cắn sẽ ném xác nàng ta vào trong hố cho đến khi xác bị phân hủy! cuối cùng khi người trong hậu cung phát hiện thì xác nàng ta cũng đã phân hủy đến mức không thể nhận ra được nữa. Đây là phương án tốt nhất, nhưng loại thừa dịp bất ngờ đánh úp không có khả năng tiến hành trong thực tế, giống như việc nàng tỉnh dậy phát hiện mình xuyên qua trở thành Hứa Tiên trong “Tân truyền kì Bạch Nương Tử” = =

Phương án này, loại.

Ai! Tô Bạch thở dài một cái, đầu ngã xuống trên giường, bắt đầu thấy rối rắm. Nếu như nàng nhớ không nhầm thì đây là giai đoạn Băng Tuyết đang khẩn trương ở “Họa khuê uyển” (nơi vẽ tranh mỹ nhân) chuẩn bị cho cuộc so tài?

Bây giờ cách mở màn cuộc thi hoa khôi vừa vặn chỉ còn bảy ngày.

Tô Bạch nhanh chóng đứng lên trên giường, bảy ngày, rất tốt, đã đủ cho nàng làm rất nhiều chuyện rồi.

“Miêu Miêu, chúng ta đi!” Tô Bạch vung tay lên, hình như đã đưa ra một quyết định.

Đêm hơi lạnh, trời thăm thẳm, gió thổi miên man….hiện màu xám bạc.

Đây là một mảnh rừng nhỏ, theo miêu tả trong tiểu thuyết thì không bao lâu nữa Hoàng Thượng sẽ xuất hiện ở chỗ này, bi thương, hai mắt kìm nén ưu thương sâu đậm, nhìn một góc bốn mươi lăm độ lên bầu trời thấy trăng sáng thê lương, lặng lẽ nói: “Tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu đương hão huyền….”

Tô Bạch lau đi cái trán đổ mồ hôi, ngừng suy nghĩ linh tinh, tiếp tục núp sau bụi cây, hô hấp nhẹ nhàng….

Nhưng đúng lúc này ở nơi xa vang đến một loạt tiếng bước chân từ từ tiến đến rồi dừng lại.

Tô Bạch núp ở phía sau cây đại thụ, cảm thấy rất rõ ràng chủ nhân của bước chân cách mình không xa.

Tô Bạch trong lòng bắt đầu đếm: ba, hai, một….

“Tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu đương hão huyền….” Một giọng nói cô đơn đúng lúc vang lên, trong mỗi lời nói đều là cô đơn và bi thương.

“Phụt….” Tô Bạch thật sự không nhịn nổi, cười ra tiếng.

“Người nào?!” lúc trước giọng nói còn mang đậm sự bi thương tức giận, lúc này đã đổi sang bén nhọn, đầy sát khí!

Tô Bạch bình tĩnh đi ra từ sau cây, nhìn hắn cười, vung chiếc khăn trong tay nói:”Ai ôi, ta nói vị đại gia này, một thân một mình ngâm thơ có phải rất cô đơn không hả?” giọng điệu cợt nhả, thật là quỷ dị.

Dưới ánh trăng chỉ thấy vị Hoàng Đế này mũi cao, môi mỏng, uy nghiêm, dũng mãnh, không hề để lỡ khí chất vương giả, không hổ là nam nhân NP, quả nhiên là loại đáng để thưởng thức.

(NP trong trường hợp này là 1 nam nhiều nữ)

Hoàng Đế nhìn nàng, sát khí càng nặng hơn, trong tay đã âm thầm vận khí, nói: “Ngươi là kẻ nào?”

Tô Bạch liếc mắt đến hai tay của hắn, tiếp tục cười: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn giết một con dân vô tội hay sao?” nhưng trong lòng nàng đã sớm nổi lên một hồi trống, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.

“Ngươi biết thân phận của ta?” trong mắt hắn sát khí càng thêm nặng, trực tiếp tăng vọt thêm 30%.

Tô Bạch vẫn cười: “Nếu như người muốn giết thảo dân, cũng có thể, chẳng qua người hãy để thảo dân khuyên một câu.”

“Nói gì?” Giọng nói Hoàng Đế rất thâm trầm.

Tô Bạch không thay đổi sắc mặt, nhìn vào hai mắt hắn, nói: “Cẩn thận với vương gia.”

Trong mắt Hoàng Đế thể hiện không tin tưởng, lúc này nhắm vào Tô Bạch xuất một chưởng!

Miêu Miêu ngửi thấy trong không khí có mùi sát khí, lại thấy Hoàng Đế ra một chưởng kia, vội vàng nhảy đến xô ngã Tô Bạch, lúc đó khó khăn lắm mới tránh khỏi phải hứng chịu một chưởng.

Hoàng Đế nhìn nàng ngã xuống đất vô cùng nhếch nhác, vung ống tay áo, trong mắt tràn đầy lửa giận, trầm giọng nói: “Đúng là một điêu dân, dám khích bác quan hệ giữa trẫm và vương gia!”

Tô Bạch đột nhiên cười khẽ: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng như người cũng không muốn lấy được Băng Tuyết. Người là Hoàng Thượng, tại sao lấy được giang sơn lại không thể chiếm được một mỹ nhân? Coi như ban đầu là người và vương gia ước định, nếu người buông tha Băng Tuyết, vương gia sẽ thối lui khỏi cuộc chiến tranh giành giang sơn. Cũng không biết Hoàng Thượng có từng nghe một câu nói, ước định, chính là để phá hư…”

Không sai, ban đầu vương gia cùng Hoàng Thượng đã ước định, nếu Hoàng Thượng muốn giang sơn thì không thể có mỹ nhân, nếu muốn mỹ nhâ, thì không thể có được giang sơn. Cho nên Hoàng Thượng lựa chọn giang sơn, vương gia lựa chọn mỹ nhân.

Quả nhiên lúc Hoàng Thượng nghe Tô Bạch nói, trong mắt sóng vỗ cuồn cuộn, hình như tìm đường cây cỏ cuối cùng cứu vớt trái tim mình. Một bộ áo xanh dưới ánh trăng càng lộ vẻ lạnh lẽo, hắn chậm rãi buông mí mắt, không nói.

Tô Bạch đứng lên, cố định tấm khăn lần nữa, nói: “Hoàng Thượng, người là Hoàng Thượng, chỉ cần người muốn, trong thiên hạ có gì là người không có được?” giọng điệu ngọt ngào nhưng cũng có thể đầu độc lòng người.

Hoàng Thượng dường như đã vô tình nắm tay thành quyền, nhìn Tô Bạch, đôi mắt mang vẻ ngoan độc: “Ngươi nói đúng…”

Hoàng Thượng nhìn nàng một hồi lâu mới nói: “Mục đích của ngươi là gì?”

Đôi mắt Tô Bạch cong như mặt trăng: “Tiểu nữ không có nguyện vọng gì, chỉ là muốn đi xem cuộc thi đệ nhất hoa khôi thôi, không biết Hoàng Thượng lúc đến đó có thể dẫn tiểu nữ đi không?”

Hoàng Thượng sửng sốt: “Chỉ vậy?”

Nháy mắt Tô Bạch khôi phục vẻ lạnh lùng, nói: “Không phải chỉ có vậy. Tiểu nữ muốn người bảo đảm, đến lúc đó mặc kệ xảy ra chuyện gì, người đều phải xem, không cần ra tay ngăn cản, duy trì trật tự hiện trường. Mặt khác….”

“Mặt khác?” Hoàng Thượng nhíu mày.

“Mặt khác…” giọng điệu Tô Bạch vô cùng quỷ dị, đi tới bên người hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Hoàng Thượng, tiểu nữ khuyên người một câu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…”

Hoàng Thượng cau mày, nhìn nàng, im lặng suy nghĩ….. nhổ cỏ, nhổ tận gốc?

Tô Bạch lui về sau một bước, mái tóc đen dưới ánh trăng hết sức đẹp mắt, trên mặt hiện lên nụ cười: “Hoàng Thượng, tiểu nữ có thể khiến vương gia và Băng Tuyết hiểu lầm nhau, dĩ nhiên tiểu nữ cũng có thể thay người đến gặp Băng Tuyết, hoặc tiểu nữ cũng có thể….”

Tô Bạch còn chưa nói hết, Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng ngắt lời nàng, giọng nói vang vọng trong không khí: “Nếu trẫm muốn ngươi đi giết hoàng huynh thì sao?” hắn thâm thúy nhìn nàng, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh trăng bộc lộ hơi thở u ám, dữ tợn.

Tô Bạch nghe xong không khỏi phát run, nhưng trong lòng cảm khái, không hổ là Hoàng Đế trong văn tiểu Bạch, chỉ cần vài lời khích bác của mình đã thành công khiêu khích mối quan hệ hai huynh đệ hai người! Thật là không có nhân tố kích thích gì cả!

Nàng cười mỉa: “Hoàng Thượng, người đang nói đùa thôi…”

“Thế nào, ngươi không đồng ý?” hắn nhíu mày, nhìn nàng, thái độ cực kỳ…. tà mị?

Ta đập chết cái thứ cặn bã này! Có phải muốn lão nương phối hợp ‘ưm’ với ngươi không?!!

“Không phải không đồng ý, chỉ là sợ không đảm đương nổi thôi. Tiểu nữ chỉ là một thảo dân, nào có bản lĩnh như vậy.” Tô Bạch tiếp tục cười mỉa, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng vốn tính mượn năng lực của Hoàng Thượng, quang minh chính đại giết tên vương gia bại hoại. Bây giờ không phải đã thỏa mãn nàng rồi sao…

Hoàng Thượng đột nhiên vươn tay, cách tấm vải thưa, nhẹ nhàng vuốt phẳng gương mặt Tô Bạch, giọng nói rất…. có cảm xúc, nhìn nàng “thâm tình” nói: “Nếu ngươi giúp trẫm làm việc, trẫm nhất định sẽ giúp ngươi trở thành hoa khôi.” cặp mắt nhìn nàng toát ra nét mặt giống như ‘thâm tình’? (S: chẳng lẽ cẩu huyết vậy???)

Chỉ sợ lúc này trong mắt hắn, nàng chẳng qua là một nữ nhân ham hư danh.

Tô Bạch kinh ngạc ngẩn ngơ, kinh hãi mở to mắt, dĩ nhiên không phải nàng kinh hãi chỉ vì hắn ‘thâm tình’, mà do câu nói kia của hắn, ‘nếu ngươi giúp ta làm việc, ta nhất định giúp ngươi trở thành hoa khôi’.

Được rồi, vì những lời này, lão nương liều mạng!!

Lúc này Tô Bạch kiên định, sâu xa nhìn lại hắn, cũng thâm tình nói: “Có thật người sẽ giúp tiểu nữ trở thành hoa khôi?”

Trong mắt Hoàng Thượng nhanh chóng toát ra vẻ khinh thường, nhưng miệng vẫn nhu hòa như cũ: “Tất nhiên là thật, tiểu mỹ nhân đeo sa mỏng chắc hẳn cũng mang dáng vẻ của thiên nhiên. Chỉ cần ngươi đồng ý làm việc cho ta, đến lúc đó ta dĩ nhiên sẽ để cho ngươi trở thành hoa khôi!”

Trong lòng Tô Bạch đã sớm vui mừng hoa nở, trên mặt vẫn dứt khoát nói như cũ: “Được! Đã như vậy tiểu nữ vì vị trí hoa khôi này sẽ làm việc cho người! Chỉ cần sau khi chuyện thành công, tiểu nữ sẽ đi ngay.”

“Tất nhiên. Sau khi thành công, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý dĩ nhiên ngươi sẽ được nhận không ít.” khóe miệng Hoàng Đế rõ ràng là châm biếm.

Tô Bạch đâu có để ý đến cái gì châm biếm hay không châm biếm, chỉ xem như không thấy: “Lúc hành động, tiểu nữ cần người phối hợp, người nhất định phải phối hợp cho tốt.”

“Dĩ nhiên.” Hoàng Đế ngẩng cao đầu, bình tĩnh trả lời.

Tô Bạch cười vô cùng vui vẻ, hất tung mái tóc, nhíu mày nhìn hắn: “Hoàng Thượng, người hãy chờ tin tốt từ tiểu nữ, tiểu nữ sẽ không để người thất vọng…” Tất nhiên nàng sẽ không để cho hắn thất vọng, bởi vì tên vương gia đó vốn đáng chết, coi như nàng liều mạng cũng phải cùng hắn đồng quy vu tận! (S: đồng quy vu tận: ý tỷ ấy là cùng chết ý mờ)

Hoàng Đế nhìn cặp mắt sáng ngời lúc cười của Tô Bạch, đột nhiên nói: “Ngươi tên gì?”

Tô Bạch hất đầu, ném cho hắn một cái mị nhãn: “Tiểu nữ sống ở đầu cầu phía tây chỗ Nhất Chi Hoa, người ta thường gọi tiểu nữ là Tiểu dã Miêu – Tây Môn Vô Hận.”

Dứt lời, nàng không đợi Hoàng Đế phản ứng liền cưỡi Miêu Miêu rời đi, bởi vì lúc này nàng rất muốn danh vị hoa khôi… hoa khôi!!

Xem ra Tô Bạch nàng nhất định sẽ là một đóa hoa khôi làm người khác chú ý nhất!

Dưới chân kinh thành còn có những màn đánh cuộc, xin lỗi, đấy chỉ là một chỗ tập kích vai phụ, các ngươi nhất định phải mất hết vốn!
Bình Luận (0)
Comment