Mục Liên Hạ từ đó về sau đã lâu cũng không nhìn thấy Tư Tư cùng Tống An Hoài.
Cậu có đôi lúc vẫn sẽ nhớ tới họ, nhưng rất nhanh cũng liền phản ứng lại, chỉ là bèo nước gặp nhau, ai cũng không phải ai, tự nhiên sẽ không thường xuyên gặp mặt, cho dù có ở lầu trên lầu dưới đi nữa.
Nghĩ đến đây cậu tự nhiên liền trở lại bình thường. Đoạn thời gian sau này, cậu vẫn tiếp tục làm công ở nơi làm công kiếp trước.
Đời trước buổi tối cậu ở Lam Tinh, mà ban ngày lại ở một tiệm trà sữa. Tiệm không lớn, nhưng chủ tiệm rất tốt, lần đó sau khi đi ngang qua Mục Liên Hạ liền quyết định tiếp tục đến nơi này làm công.
Tiệm trà sữa tên là Ấm Áp, chủ tiệm là một cô gái có vẻ không lớn hơn cậu bao nhiêu, nhưng người ta là bề ngoài trẻ tuổi, trên thực tế lại là một người mẹ đã hơn ba mươi, Mục Liên Hạ gọi cô là chị Văn.
Cục cưng nhà chị Văn năm nay ba tuổi, cả ngày đều dính mẹ, cho nên chị Văn quyết định tuyển người làm.
Tiệm trà sữa không lớn, trừ quầy và chỗ để đồ cũng chỉ có thể đặt năm cái bàn nhỏ không lớn, nhưng trang trí thì rất ấm áp, lại vừa lúc ở cổng một trường THCS, buôn bán rất không tệ. Có kinh nghiệm đời trước, Mục Liên Hạ làm việc càng thêm nhanh nhẹn, ỏ tiệm trà sữa rất vui vẻ, thẳng đến khi ba ngày nữa liền khai giảng mới xin nghỉ với chị Văn. Chị Văn sớm đã biết Mục Liên Hạ sẽ không ở lâu, cười tủm tỉm bỏ thêm chút tiền thưởng cho cậu, còn dặn sau này có thời gian thì thường trở về xem xem, cả cục cưng nhà chị Văn cũng ôm Mục Liên Hạ “Bẹp” một cái trên mặt cậu.
Lại nói, Mục Liên Hạ đời này còn không phải được trẻ con thích như bình thường.
Gần một tháng nay Mục Liên Hạ kiếm tiền sinh hoạt cho một tháng, nhưng sau này còn phải nghĩ cách khác. Về dọn vài món, lại dọn xong chỗ Lý Thụy Phong, cậu cũng muốn tạm biệt với Lý Thụy Phong.
Máy tính Lý Thụy Phong đã sớm sửa xong, nhưng hình như ở nhà ăn khổ, sau khi về thì chơi game ít đi rất nhiều, tỷ như bây giờ là đang đọc sách mà không phải chơi game. Nghe thấy Mục Liên Hạ nói muốn đến trường, hắn từ trên bàn ngẩng đầu, đẩy đẩy kính mắt, có chút mờ mịt: “Ai? Vì sao muốn đi?”
“… Sau khi khai giảng tôi trọ ở trường…” Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng.
“Ai nha tôi quên mất luôn lời cậu nói, ” Lý Thụy Phong tháo kính mắt xoa xoa đầu, “Cậu học trường nào đó?”
Nhếch miệng: “Khanh Hoàn.”
Lý Thụy Phong đột nhiên đứng lên đè lại vai Mục Liên Hạ: “Này! Chúng ta cùng một trường đó!”
Mục Liên Hạ bị hắn dọa đến sửng sốt.
“Ôi chao sau này có chuyện thì cứ tìm anh giúp cậu!” Lý Thụy Phong rất hưng phấn, “Đúng là tình cờ thật!”
Mục Liên Hạ cũng cảm thấy tình cờ, đời này sau khi trở về thì cũng coi như xuôi gió xuôi nước, chẳng lẽ sống lại cũng sẽ thay đổi vận thế của một con người? Như vậy thì ghê gớm thật. Mặc kệ nói như thế nào, mình có được lợi ích, thì tìm tòi cũng không có ý nghĩa gì.
Lý Thụy Phong từ khi biết Mục Liên Hạ là đàn em mình thì bắt đầu vô cùng hưng phấn, biết Mục Liên Hạ tính hôm sau đến trường báo danh thì càng xung phong nhận việc đi với cậu. Sau khi Mục Liên Hạ từ chối không có hiệu quả thì chỉ có thể cùng đi với hắn, may mà cậu học khoa Luật còn Lý Thụy Phong học Thiết kế công nghiệp, không qua lại gần được, ngay cả ký túc xá cũng cách rất xa, đương nhiên, trọng điểm là Lý Thụy Phong cũng không trọ ở trường, hắn học ngoại trú.
Lúc báo danh thì người đến không tính là quá nhiều, mà Lý Thụy Phong lại cười hì hì đến gần chào hỏi, làm thủ tục đặc biệt nhanh, mà chờ khi Mục Liên Hạ điền xong tư liệu, Lý Thụy Phong đã làm xong mấy chuyện khác. Hắn cười hì hì vứt chìa khóa trong tay lên lại tiếp được, tự cho là tiêu sái, nhưng Mục Liên Hạ nhìn cái mặt trẻ con non nớt của hắn, đặc biệt muốn cười.
Từ khi vào cổng đại học Khanh Hoàn thì tâm tình Mục Liên Hạ cũng không xấu qua, cậu ở trong này có một loại cảm giác giải phóng, nói không rõ đến cùng là sao, nhưng sự thật cách vận mệnh đời trước càng ngày càng xa khiến cậu nằm mơ cũng cười được.
Đời này Mục Liên Hạ không tối tăm mà lại im lặng như đời trước, cậu đã học biết sáng sủa, tự nhiên cũng sẽ không bị bạn trong lớp và bạn cùng phòng bài xích, huống chi lần này bạn cùng phòng cũng không còn là mấy người đời trước.
Đại học Khanh Hoàn dù sao cũng là đại học Khanh Hoàn, khi Lý Thụy Phong giúp cậu kéo rương hành lý đến ký túc xá, trong ký túc xá đã có người đang quét tước. Nhìn thấy Mục Liên Hạ vào cửa, người kia lau mồ hôi trên trán, cười sang sảng với Mục Liên Hạ cùng Lý Thụy Phong: “Chào hai người! Là bạn cùng phòng tương lai sao?”
Lý Thụy Phong kéo rương hành lý vào, nhẹ nhàng thở ra: “Tôi là đàn anh của cậu, nhóc con này mới là bạn cùng phòng của cậu.”
Nói Mục Liên Hạ là nhóc con cũng thật sự không sai, bạn cùng phòng tương lai này còn cao hơn Lý Thụy Phong nửa cái đầu, so với Mục Liên Hạ thì càng là cao hơn một cái đầu, Mục Liên Hạ so sánh với cậu ta thì đúng là trẻ con. Nam sinh cao lớn cũng là loại hình trong sáng, có lẽ là đến từ phương Bắc, nghe thấy Lý Thụy Phong nói như vậy, cậu ta lập tức đặt tầm mắt ở trên người Mục Liên Hạ. Cậu ta giơ tay, cười sang sảng: “Chào cậu, tôi tên Vương Thiên Hậu, nghĩa là ‘Được trời ưu ái’, sau này là bạn cùng phòng, quan tâm nhiều hơn.”
Mục Liên Hạ đời trước đã hâm mộ người sang sảng như vậy, đời này cũng thưởng thức người như vậy. Cậu hơi nhếch môi cười, cũng giơ tay: “Mục Liên Hạ, quan tâm nhiều hơn.”
Phòng cũng không nhỏ, một phòng bốn người, dựa vào tường là hai cái giường hai tầng, bên cạnh là bốn cái bàn song song, ở giữa để trống rất tiện lợi, nhà vệ sinh riêng, thậm chí còn có máy nấu nước, trên mặt đất lát gạch men sứ, điều kiện xem như rất không tệ. Mục Liên Hạ sau khi đến đây liền tiếp nhận phần công việc của Vương Thiên Hậu, bắt đầu quét tước.
Về phần Lý Thụy Phong, hắn hình như lăn lộn ở trường rất quen, vừa đưa Mục Liên Hạ qua đây không lâu đã bị mấy người bạn đột nhiên xuất hiện kéo đi giúp đỡ, lúc đi chỉ để lại một câu buổi tối cùng nhau ăn cơm thì đã không còn bóng dáng. Mục Liên Hạ cũng không để ý, cùng bạn cùng phòng mới quét tước phòng ngủ xong liền cùng ra ngoài tìm căn tin.
Hoàn cảnh của đại học Khanh Hoàn rất tốt, gần khu ký túc xá có căn tin, mà gần khu dạy học cũng có căn tin, tiện lợi mau lẹ.
Trước đó cũng đã nhận phiếu cơm qua, tiền cũng là trường học lúc trước giúp bổ sung, mà hoàn cảnh trong căn tin không tệ, mùi vị đồ ăn không thể nói rõ là tốt bao nhiêu nhưng cũng đủ để vào miệng, Mục Liên Hạ cảm thấy rất thỏa mãn.
Vương Thiên Hậu cũng là người không xoi mói, hai người ngồi trong căn tin vừa ăn cơm vừa trò chuyện câu được câu không.
“Hôm sau khai giảng, ngày mốt liền bắt đầu huấn luyện quân sự, ” Vương Thiên Hậu uống một ngụm canh, “Tôi cứ thấy không yên tâm.”
“Ở đâu cũng phải huấn luyện quân sự thôi.” Mục Liên Hạ luận sự.
Vương Thiên Hậu thở dài: “Nóng như vậy… đúng là đang ép buộc chúng ta mà.”
Mục Liên Hạ chậm rãi nuốt đồ trong miệng xuống: “Hết cách, tụi mình chỉ có thể làm theo sắp xếp. Tôi hi vọng tôi có thể tiếp tục trong buổi huấn luyện quân sự…”
Nói như vậy, cậu lại nhớ tới chuyện đời trước.
Khi đó cậu vừa mới bị “Bao dưỡng”, thân thể vốn đã không tốt, sau khi bị ép buộc thì càng là đau đến mức ngay cả giường cũng không thể xuống, còn huấn luyện quân sự? Ngày hôm sau sau khi cậu thiếu chút nữa hôn mê trên sân thể dục, người kia giúp cậu tìm người xin giấp phép cho nghỉ, khi bạn học đang huấn luyện quân sự thì cậu cứ ngồi dưới bóng cây là được. Nghĩ đến lúc đó cậu đã bắt đầu bị bài xích rồi đi.
Nghĩ đến đây trong mắt Mục Liên Hạ là châm chọc khó có thể che giấu, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm đồ ăn.
Vương Thiên Hậu tự nhiên không biết Mục Liên Hạ đang nghĩ cái gì, nghe Mục Liên Hạ nói thì bắt đầu phụ họa: “Cũng đúng, nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của cậu, đừng thật sự không đỡ nổi a…”
Mục Liên Hạ lắc đầu: “Tôi chắc chắn có thể kiên trì được, tôi còn muốn lấy đội quân danh dự vẻ vang nữa.”
Vương Thiên Hậu nhún nhún vai: “Tôi cũng dội nước lã cho cậu nữa.”
Bởi vì nhà Vương Thiên Hậu cách nơi này có chút xa, cho nên cậu ta đến trước, mà hai bạn cùng phòng còn lại còn chưa đến trình diện. Giường ngủ trong phòng đã sớm chia xong, Vương Thiên Hậu vừa lúc ở cùng giường với Mục Liên Hạ, Mục Liên Hạ ở giường trên, Vương Thiên Hậu ở giường dưới. Lúc chia thì Vương Thiên Hậu tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, cậu ta căn bản bò không lên được “tầng hai”.
Buổi chiều hai người cùng nhau đi nhận sách mới, sửa sang lại đồ của mình, còn cùng Vương Thiên Hậu đi siêu thị bổ sung một vài vật dụng hàng ngày. Mà còn chưa tới buổi tối, Mục Liên Hạ không thể không tạm biệt bạn cùng phòng chung sống vui vẻ của mình, bị Lý Thụy Phong kéo đến bên mấy người có quan hệ tốt ở hội học sinh liên hoan.
Mà sau khi đến đó, tác dụng của Mục Liên Hạ chính là để Lý Thụy Phong khoe khoang.
Một đàn chị có lẽ là tranh cãi với Lý Thụy Phong khinh bỉ nhìn Lý Thụy Phong, Lý Thụy Phong nháy mắt liền xù lông, sau đó khen Mục Liên Hạ khen đến mức ngay cả chính hắn cũng thấy khoa trương, nhưng cũng nhìn ra được họ sống chung rất tốt, sau khi Lý Thụy Phong nói muốn chăm sóc Mục Liên Hạ thì còn vỗ vỗ vai cậu, xem như chấp nhận.
Đàn chị đó còn vừa đánh giá cậu vừa gật đầu: “Khai giảng tuyển người mới có muốn đến không? Đãi ngộ của mấy anh chị rất tốt, cuối kỳ còn được thêm điểm nữa.”
Mục Liên Hạ vội vàng lắc đầu, cậu hiện tại xem như không có sợ hãi và chướng ngại với việc xã giao, nhưng đến nơi như hội học sinh… vẫn coi như hết, quả thực là đòi mạng cậu a!
Nhưng Mục Liên Hạ vẫn nhân cơ hội hỏi vài vấn đề, cậu muốn biết trường có cung cấp cho học sinh làm việc gì không, dù sao cậu bây giờ vẫn có chút rối rắm với sinh kế tương lai.
Đàn chị gãi gãi cằm: “Vấn đề này cứ giao cho chị, chị giúp em tìm một công việc yên lòng.”
Mục Liên Hạ nghiêm túc nói lời cảm ơn, hơi nhếch miệng cười. Đàn chị ngạc nhiên sau đó nắm mặt Mục Liên Hạ: “Đàn em cười nhiều hơn đi, cười thì dễ nhìn hơn đó!”
Sau đó đổi lấy mặt khổ qua của Mục Liên Hạ.
Sau khi liên hoan chấm dứt Mục Liên Hạ liền về ký túc xá, sau đó bởi vì hôm nay có chút mỏi mệt, ngày hôm sau vẫn ngủ đến hơn chín giờ, Vương Thiên Hậu cũng vậy.
Mà khi họ còn mơ màng chưa tỉnh, cửa ký túc xá bị gõ.