Danh Sách Ước Nguyện

Chương 24

Lộ Lộ biết em gái mình lên tiếng, còn quấy muốn đi xem. Không dễ dàng mới được mẹ của bé khuyên bảo. Tống An Hoài lúc này gọi điện cho mẹ của Lộ Lộ, hắn muốn đi đón Tư Tư.

Địa chỉ nhà Lộ Lộ Tống An Hoài cũng biết, lái xe mang Mục Liên Hạ đi.

Nhà Tống An Hoài và nhà Lộ Lộ không tính xa, nếu không kẹt xe thì cũng chỉ hai mươi mấy phút liền có thể đến. Lúc này tuy rằng có xe, nhưng khi đến cũng đã hơn nửa tiếng.

Tư Tư và Lộ Lộ lúc này đều chơi ở dưới lầu. Cậu đuổi mình chạy rất vui vẻ. Tư Tư biết xe của cậu mình, khi xe dừng thì hoan hô một tiếng xông qua: “Cậu! Anh Mục!”

Mục Liên Hạ xuống xe trước, tiếp nhận tiểu đạn pháo giống nhau Tư Tư. Bé mặc cái áo màu nhạt đã dính bụi hai bên trái phải, bẩn như vậy nhưng mắt sáng vô cùng: “Anh tới đón em về nhà hả?”

Về nhà?

Mục Liên Hạ theo bản năng sửng sốt, nhưng vẫn cười gật gật đầu với bé.

Lộ Lộ lúc này cũng qua, dáng vẻ không khác Tư Tư bao nhiêu, bẩn. Người phụ nữ theo sau bé tuổi cũng không kém hơn Phương Tử Huyên bao nhiêu, hẳn là mẹ của Lộ Lộ. Diện mạo của cô không phải mỹ nữ một mắt liền có thể tìm được, lại là diện mạo càng nhìn càng dễ nhìn. Trên mặt cô mang nụ cười ôn hòa, gật đầu với Mục Liên Hạ và Tống An Hoài vừa xuống xe.

Mục Liên Hạ quay đầu nhìn thoáng qua Tống An Hoài, lại nhìn Tư Tư, nhéo nhéo cái móng vuốt nhỏ bẩn của bé: “Nói tạm biệt dì và Lộ Lộ đi, chúng ta về nhà.”

Tư Tư ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, vẫy tay nhỏ không bị nắm với bạn nhỏ và dì: “Tạm biệt dì! Tạm biệt Lộ Lộ!”

Nói xong, nhảy nhót chui vào trong xe —— Tống An Hoài đã mở cửa xe ra.

“Tụi em đi trước, ” Tống An Hoài gật gật đầu với người phụ nữ, “Tư Tư hôm nay phiền chị rồi.”

Mẹ của Lộ Lộ lắc đầu: “Không phiền không phiền, nếu không có Tư Tư thì Lộ Lộ hôm nay chị cũng nói không xong. Lần sau lại dẫn bọn nhỏ đi chơi với nhau.”

Gật gật đầu, Tống An Hoài về ghế điều khiển. Mục Liên Hạ lễ phép cười nhẹ gật gật đầu với mẹ Lộ Lộ, cũng đóng cửa lại.

Khi về nhà Tống An Hoài vừa mới hơn ba giờ một chút, Tư Tư chơi lâu nên đã mệt mỏi, Mục Liên Hạ dẫn bé đi tắm rửa một cái liền cho bé về phòng, mà bé con vừa dính gối đầu liền ngủ. Mục Liên Hạ thật cẩn thận đóng cửa phòng Tư Tư, ở trong phòng khách Tống An Hoài đang ôm notebook không biết đang làm gì.

Mục Liên Hạ trong nháy mắt cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu tựa hồ không biết lý do mình sao còn ở đây. Nghĩ tới nghĩ lui một tuần cũng xong rồi, kiếp sống bảo mẫu của cậu coi như là đến cuối. Nhưng mà nói, còn có chút luyến tiếc nữa. Trừ luyến tiếc Tư Tư… Có lẽ cũng có chút luyến tiếc Tống An Hoài đi.

Mục Liên Hạ thừa nhận, cậu có chút hảo cảm với Tống An Hoài. Diện mạo dáng người đều hợp khẩu vị, tính tình bình tĩnh an ổn lại không mất săn sóc, còn mang theo nhóc con Tư Tư đáng yêu… Đời trước đã từ trai thẳng bị bẻ cong đến không thể cong hơn được nữa nên cảm thấy không thể tai họa con gái, không động tâm với Tống An Hoài cũng khó.

Nhưng lại nói, cũng chỉ là động tâm mà thôi. Thích luôn đơn giản, cũng không đến tình cảnh không thể không có. Mặc kệ nói như thế nào, đời trước cậu coi như là sợ, bảo cậu chủ động hoặc là hết lòng tin tưởng một người? Khó.

Tống An Hoài mơ hồ cảm nhận được gì đó. Hắn dời tầm mắt khỏi notebook: “Liên Hạ cậu đứng ở đó làm gì?”

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái: “Không biết làm gì mới tốt.”

Tống An Hoài khẽ nhếch môi cười với cậu: “Đi nghỉ đi, huấn luyện quân sự rất phí sức. Còn nữa, mấy ngày nay cảm ơn cậu.”

Đây đối với Mục Liên Hạ mà nói xem như là một đề nghị tốt. Cậu sảng khoái đáp ứng, đi phòng ngủ lúc trước ở. Cậu đã ngủ ở căn phòng đó bốn buổi tối, quen rồi.

Phòng sách vẫn là dáng vẻ như trước, đồ vật trên bàn có chút thay đổi, nghĩ tới Tống An Hoài có làm việc qua ở đây. Nghĩ vậy, Mục Liên Hạ muốn cười. Tống An Hoài ở phòng khách làm việc… Có lẽ là vì để cậu có thể nghỉ ngơi lát đi. Cho nên cậu trước đây có nói qua, Tống An Hoài, là một người ôn nhu.

Mà cảm giác vậy, liền ngủ đến buổi tối.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối. Lúc ngủ cậu có kéo rèm che, nhưng bây giờ mở rèm che thì trời cũng đã tối. Mục Liên Hạ xoa xoa mặt, lại lười biếng duỗi eo, lúc này mới mặc quần ra cửa —— khi ngủ mặc áo ngắn tay ngủ, nhưng lại cởi quần ngoài.

Phòng Tư Tư vẫn đóng cửa, bên trong cũng không có ánh sáng, có lẽ còn đang ngủ; Tống An Hoài cũng không có trong phòng mình, phòng khách cũng không mở đèn. Nhưng tới gần liền biết, đèn phòng bếp sáng.

Mục Liên Hạ có chút ngạc nhiên, Tống An Hoài không biết nấu ăn, cho nên hắn mới mời bảo mẫu. Kết quả hiện tại… Hắn đang nấu ăn sao?

Nghĩ đến đây, cậu đi qua. Quả nhiên, Tống An Hoài đang nấu ăn, hơn nữa còn là chiên trứng rất đơn giản.

Nhìn động tác cứng ngắc của hắn, Mục Liên Hạ thiếu chút nữa bật cười. Cậu lên tiếng, tính tiếp nhận: “Tôi làm đi.”

Kết quả Tống An Hoài không cho. Hắn cả đầu cũng không quay, còn đang vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm cái nồi như tùy thời cũng có thể nổ kia: “Cậu tỉnh rồi? Không sao đâu tôi có thể làm được. Nhưng đều là mấy món đơn giản. Cháo ở trong nồi cơm điện, tôi sẽ tốt ngay thôi.”

Biết hắn sẽ không cậy mạnh, Mục Liên Hạ cũng theo hắn, xung quanh nhưng không mở miệng. Lấy bát đũa, cậu múc cháo, sau đó liền nhìn Tống An Hoài bưng một đĩa trứng chiên lên bàn cơm. Ừm, có vẻ là trứng gà, cũng không ngửi thấy mùi hồ tiêu gì, hẳn là không có chuyện gì.

Khi Mục Liên Hạ còn đang quan sát đĩa trứng gà kia, Tống An Hoài lại bưng đĩa ra. Lần này Mục Liên Hạ rốt cuộc nhịn không được cười —— Tống An Hoài mang sang một đĩa xúc xích ã cắt xong, một đĩa dưa chuột trộn, một đĩa cải bẹ sợi và một đĩa củ cải hấp.

Quả nhiên không có kỹ thuật gì cả.

Tống An Hoài tự nhiên biết Mục Liên Hạ cười cái gì, hắn ho nhẹ một tiếng nói câu tôi đi gọi Tư Tư liền chạy. Mục Liên Hạ nhìn thân ảnh hắn biến mất, ý cười thật sâu.

Này, hình như lại có chút thích anh rồi đó.

Khi Tư Tư xoa mắt đi ra, đã bảy giờ năm phút. Tống An Hoài đưa Tư Tư đi rửa tay rửa mặt, Tư Tư rốt cuộc tỉnh táo chút.

“Ngủ ngon không?” Mục Liên Hạ cười với Tư Tư đến mi mắt cong cong, “Đói bụng không?”

Tư Tư ngoan ngoãn gật đầu, nhận đôi đũa chuyên dụng của mình liền ăn. Lại nói, mùi cháo của Tống An Hoài cũng không tệ, mà mấy món lót dạ kia, cũng rất ngon, thậm chí cả đĩa trứng gà kia… cũng ngon hơn trong tưởng tượng nhiều.

Cho nên vừa ăn, Mục Liên Hạ vừa nhìn Tống An Hoài. Như là cảm nhận được, Tống An Hoài ngẩng đầu chống lại ánh mắt Mục Liên Hạ.

Hai người đầu tiên là không động đậy, sau đó đều cười, tiếp tục ăn cơm.

Cơm chiều đơn giản nhưng ai cũng không có ý kiến. Sau khi ăn xong Tư Tư xoa bụng nhỏ của mình, ngồi trên sô pha hỏi Tống An Hoài về chuyện công chúa nhỏ nhà họ Phương: “Cậu ơi, Lộ Lộ có em gái à?”

Tống An Hoài luôn ôn nhu với Tư Tư gật đầu, tuy rằng ôn nhu không quá rõ: “Ừm.”

Tư Tư nhíu nhíu mũi, chuyển tầm mắt về phía Mục Liên Hạ ngồi xem TV trên sô pha: “Anh Mục anh có thấy em gái qua chưa?”

Mục Liên Hạ quay đầu nhìn Tư Tư, cười tủm tỉm: “Anh chưa thấy qua, em cũng muốn có em gái sao?”

Tư Tư chu môi: “Em cũng muốn em gái… Nhưng Lộ Lộ nói, bạn ấy chia một nửa em gái cho em!”

Do Tư Tư Lộ Lộ lời trẻ con không cố kỵ, Mục Liên Hạ trực tiếp cười ra tiếng: “Nhưng mà, em gái không thể chia một nửa a.”

“A…” Tư Tư đặc biệt thất vọng, “Vậy làm sao đây? Em đã đáp ứng Lộ Lộ, đến lúc đó nếu có người bắt nạt em gái em cũng phải đi đánh họ.”

Cả Tống An Hoài cũng buồn cười.

“Vậy thì chờ cậu sinh một em gái cho em chịu không?” Hắn đùa Tư Tư, “Con có giúp em gái nhà cậu không nè?”

Trong phút chốc, Mục Liên Hạ sửng sốt, cậu cũng không biết nói gì cho phải.

Trong nháy mắt trong lòng cậu nghĩ tới gì mà ngay cả mình cũng không rõ ràng, bên ngoài thì chỉ là hơi mím môi, nụ cười cũng không thay đổi, nếu không phải là người nhìn cậu chằm chằm, thì ai cũng nhìn không ra.

Chỉ là, cậu không chen vào nói.

Mục Liên Hạ buông mi, nhìn thời gian, khi đề tài giữa Tư Tư và Tống An Hoài chấm dứt thì đứng lên: “Vậy, tôi về trường trước.”

“Cậu hôm nay muốn về trường?” Tống An Hoài có chút kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, “Sắp tám giờ, cậu còn muốn về trường sao?”

“Ừm, ” Mục Liên Hạ không nhìn Tống An Hoài, “Tôi muốn về, có việc.”

“Vậy được rồi, ” Tống An Hoài nhíu nhíu mày, “Tôi không thể đưa cậu, chính cậu cẩn thận. Đến trường thì nhắn tin qua cho tôi.”

“Được.”

Mục Liên Hạ đáp ứng, ở cửa mang giày.

“Đúng rồi, cậu chờ một chút.” Tống An Hoài gọi lại Mục Liên Hạ chuẩn bị mở cửa. Sau khi Mục Liên Hạ quay đầu thì xoay người về phòng mình. Tư Tư ngược lại không nghĩ quá nhiều, bé ngoan ngoãn phất tay với Mục Liên Hạ: “Tạm biệt anh Mục, ngủ ngon.”

Mục Liên Hạ vẫn mặt mày nhu hòa với Tư Tư. Cậu cũng nói chúc ngủ ngon với bạn nhỏ.

Vừa chúc ngủ ngon xong thì Tống An Hoài liền tới đây, trong tay còn cầm mấy tờ tiền đỏ.

“Đã nói là mời cậu qua giúp làm việc, ” Tống An Hoài nói, “Đây là tiền lương mấy hôm nay. Cảm ơn cậu, ngày mai chủ nhật không cần cậu qua nữa.”

Mục Liên Hạ đột nhiên ngẩng đầu, chống lại đôi mắt màu tối tĩnh lặng của Tống An Hoài.

Cậu nhìn ánh mắt hắn vài giây, sau đó chậm rãi kéo khóe môi.

“Được.” Cậu nói, sau đó nhận tiền trong tay đối phương.
Bình Luận (0)
Comment