Buổi sáng, sáu giờ bốn mươi rời giường, bảy giờ ra khỏi phòng ngủ, bảy giờ hai mươi chấm dứt tập thể dục buổi sáng đi căn tin ăn cơm, trước bảy giờ năm mươi đến phòng học, đọc sách một lát chuẩn bị lên lớp. Nghiêm túc nghe giảng ghi chép tập vở, sau đó đi Thư Viện.
Ở Thư Viện làm học bá ôn tập, chuẩn bị kiến thức bài mới, sau đó xem tiếng Anh, xem tiếng Nhật lúc trước tính tự học, một ngày rất nhanh liền trôi qua.
Đương nhiên, trong lúc đó có xen kẽ đủ loại tin nhắn và mấy cuộc điện thoại, Mục Liên Hạ cũng thấy thích thú.
Cậu có lúc khoảng sáu giờ sẽ đi đón Tư Tư sau đó đến chỗ Tống An Hoài, thường thường còn có thể cải thiện thức ăn cho Lý Thụy Phong kêu gào ở tầng dưới, mỗi ngày trôi qua bình thản mà lại phong phú. Sau khi tính thời gian xong, Mục Liên Hạ nghiêm túc tìm xem bé con lớn ba tháng cần gì, sau đó chạy đến mấy tiệm đồ dùng trẻ em mua quà chuẩn bị tặng cho Tiểu Tú Nhã.
Tiệc trăm ngày của Phương Tú Nhã làm không quá lớn.
Nhà họ Phương tuy rằng đã không còn trưởng bối trực hệ, nhưng vẫn có không ít thân thích, nhưng dù có thêm bạn bè của Phương Tử Nghị và Phương Tử Huyên, người đến cũng chỉ gần trăm người, nhưng không khí rất tốt.
Ngôi nhà này từng gọi là quán bar Lam Tinh đã thay đổi thành nhà hàng, đặt tên rất phổ biến tên là “Thực phủ Phương gia”, nhưng bây giờ còn dùng vải đỏ che lại tấm biển, tên là nhìn thấy ở trong phòng.
Nhà hàng rất lớn, hơn nữa còn trang trí thiên hướng phong cách tư tưởng tiểu tư, may mà cho dù là tầng một cũng đã đủ, mọi người tốp ba tốp năm ngồi trò chuyện, càng nhiều người vây quanh nhân vật chính của bữa cơm này.
Mục Liên Hạ sau khi đến cũng ném người đi xem bé con trước. Mà Tư Tư thì trực tiếp chạy đi tìm Lộ Lộ, để lại một mình Tống An Hoài, phát hiện Lộ Lộ đang chơi với mấy bạn nhỏ còn có người lớn đang trông, liền chậm rì rì đi theo Mục Liên Hạ, khiến bóng dáng của cậu luôn duy trì trong tầm mắt mình.
Kỳ thật đến đây phần lớn là nữ, mấy người đàn ông qua nhìn một lát liền không ở nổi nữa nên chạy, cho nên Mục Liên Hạ dĩ nhiên là người nam duy nhất. Chỉ có Tống An Hoài, đứng ở cạnh đám người, dáng vẻ không quá muốn vô giúp vui.
Bé con lớn ba tháng đã nẩy nở, bởi vì thời tiết đã lạnh, mặc dù ở trong thực phủ nhiệt độ không thấp, nhưng Phương Tú Nhã làm em bé vẫn được bao kín, mặc áo nhỏ màu hồng nhạt và quần màu vàng nhạt, trên đầu còn bao một cái khăm trùm đầu màu lam nhạt, chỉ lộ ra tóc không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra tóc rất dày.
Mục Liên Hạ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tú Nhã đang tỉnh. Nhóc con nằm trong xe em bé luôn cười, lộ ra nướu màu hồng còn chưa mọc răng, mắt to đen ướt át mà lại lấp lánh, còn thường thường đá chân.
Nhìn thấy Mục Liên Hạ đến đây, Phương Tử Huyên cả người tản ra vầng sáng tình mẹ cười chào hỏi với cậu, sau đó nhìn ánh mắt khát vọng của Mục Liên Hạ, chủ động bảo cậu sờ sờ bé con. Mà Mục Liên Hạ quả thực hết sức chăm chú, nhẹ nhàng chạm vào tay nhỏ non mịn của Phương Tú Nhã.
Tiểu Tú Nhã phát ra thanh âm y y nha nha, còn cười.
Mục Liên Hạ cảm thấy trái tim mình cũng muốn tan chảy. Nhưng khi đưa quà, Mục Liên Hạ vẫn từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, sau đó đưa cho Phương Tử Huyên. Phương Tử Huyên nhìn Mục Liên Hạ, thấy Mục Liên Hạ gật đầu với cô, liền mở hộp nhỏ.
Trong hộp nhỏ lẳng lặng đặt một cái khóa trường sinh bằng ngọc. Tuy rằng Phương Tử Huyên không hiểu ngọc, nhưng khối ngọc mà Mục Liên Hạ đưa, chẳng sợ không quá tốt thì cũng rất có giá. Huống chi còn là đối với một sinh viên như Mục Liên Hạ.
Phương Tử Huyên lúc này khép hộp một lần nữa trả lại cho Mục Liên Hạ: “Em đến đã rất tốt rồi, cái này thật quá đắt tiền.”
Cô thấy quan hệ của mình với Mục Liên Hạ còn chưa tới loại tình trạng này.
Nhưng Mục Liên Hạ chỉ có thể đẩy về, còn có chút xấu hổ. Bởi vì đây không phải quà của cậu, mà là Hàn Thừa Vũ nhờ cậu đưa. Cậu ta biết bọn Phương Tử Huyên chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu ta, cậu ta cũng không muốn đi mặt nóng dán mông lạnh người ta, nhưng Hàn Thừa Vũ vẫn lòng mang áy náy với bé con vô tội này. Mặc kệ nói như thế nào, bé cũng vì hành vi trực tiếp của cậu ta mà không có ba ba.
Phương Tử Huyên lại đưa đẩy với Mục Liên Hạ vài lần, cuối cùng suy xét dù sao cũng là quà cho con, vẫn thu lại, sau đó trực tiếp đeo ngọc lên cổ bé con. Bé con còn nâng tay chạm vào khóa trường mệnh kia, cười đến cả nước miếng cũng chảy xuống.
Buổi tiệc trăm ngày này rất thành công, tuy rằng nhân vật chính đã sớm bởi vì tuổi quá nhỏ nên tinh thần không đủ mà đã sớm rời đi đi ngủ.
Lúc tan cuộc Tư Tư còn chưa tận hứng, cứ việc bé và bạn nhỏ Lộ Lộ là bạn học gần như mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng chúng vẫn chơi với nhau, chưa từng nói chơi mệt không muốn chơi với bạn nữa. Mục Liên Hạ cũng không để ý, nhìn bọn nhóc chơi là được.
Phương Tử Nghị làm người chủ trương sau khi người đã đi không ít rồi nhưng vẫn còn chưa rời đi.
Hắn đương nhiên không thể rời đi, đang nhìn mấy người phục vụ kia dọn dẹp.
Hắn đi tới, hỏi cách nhìn của Mục Liên Hạ: “Cảm thấy thế nào?”
Mục Liên Hạ gật đầu với Phương Tử Nghị: “Rất tốt! Phong cách rất tốt, trình độ thoải mái cũng không tệ.”
Phương Tử Nghị nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi. Thu nhập của Lam Tinh trước đây luôn tốt, tôi còn có chút lo lắng thực phủ mới mở sẽ không thành công.”
Mục Liên Hạ cũng cười: “Không đâu, đoạn đường này khá tốt, lúc trước khi làm quán bar chỉ buôn bán có buổi tối, bây giờ buôn bán cả ngày tuy rằng sẽ có chênh lệch, nhưng em thấy vẫn không thành vấn đề.”
“Mượn cát ngôn của cậu.” Phương Tử Nghị gật gật đầu.
Phương Tử Nghị và Mục Liên Hạ kỳ thật cũng chỉ là quen sơ, cả quan hệ với Lâm Vi mẹ Lộ Lộ còn tốt hơn với hắn một chút, lúc trước cũng có gặp qua vài lần, nhưng cảm nhận cho nhau đều không tệ.
Chỉ có điều trò chuyện mấy câu, Phương Tử Nghị nói xong liền chuẩn bị rời đi. Mà Mục Liên Hạ cắn chặt răng, mở miệng: “Anh Phương, không biết… chỗ anh có thiếu người không?”
Mục Liên Hạ lúc trước không biết Phương Tử Nghị, thậm chí lần đó ở bệnh viện lần đầu tiên gặp mặt cậu cũng không biết đối phương là ai. Nhưng dù sao cũng đã lựa chọn ngành Luật này, cậu vẫn có chút chú ý ở phương diện này. Sau đó vào một ngày, khi cậu đang xem trang web thì đột nhiên biết Phương Tử Nghị là ai.
Phương Tử Nghị cũng được cho là một luật sư nổi tiếng cả nước, ở Song Hòe càng là nhân vật đầu rồng, dưới tay kinh doanh văn phòng luật sư lớn nhất Song Hòe, là mục tiêu trong cảm nhận của rất nhiều bạn học có nguyện vọng làm nghề luật sư.
Mục Liên Hạ cũng không ngoại lệ, dù cho lúc trước cậu lựa chọn ngành Luật tự nhiên có chút vì nguyên nhân đời trước, nhưng cậu lựa chọn liền sẽ không hối hận, đương nhiên là phải làm cho thật tốt, huống chi cậu còn có chút cùng xuất hiện với sở luật sư này. Ban đầu cậu còn không nghĩ đến nên làm gì, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, cậu bỗng nhiên cảm thấy nên hỏi xem, mặc kệ thế nào, tốt xấu cũng là cho mình một cơ hội, không phải sao?
Phương Tử Nghị cũng kinh ngạc với lời của cậu. Thấy Phương Tử Nghị quay đầu, Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng bắt đầu giới thiệu bản thân: “Em là học sinh năm nhất ngành Luật ở Khanh Hoàn, sau khi tốt nghiệp muốn trở thành một luật sư, lúc trước đã rất bội phục anh Phương, cũng muốn đến sở luật sư Chính Lộ. Cái đó, chỉ là đột nhiên nghĩ đến… muốn hỏi anh xem… có còn nhận người hay không?”
Phương Tử Nghị nhìn chằm chằm cậu một lát, đột nhiên cười: “Nhóc con giỏi thật. Có thể là cả thực tập cũng không tính, chỉ là làm việc vặt, cậu có tới không?”
Mục Liên Hạ mắt sáng lên: “Thật sự?”
Phương Tử Nghị vỗ vỗ vai cậu: “Ừ, tùy cậu sắp xếp thời gian, xem như tôi quan tâm cậu, sau này làm việc cho tốt, tôi vẫn sẽ khảo sát, nếu không hợp cách thì dừng ngay đây.”
Mục Liên Hạ kích động nói không nên lời: “Em sẽ cố gắng!”
Phương Tử Nghị rất hưởng thụ lời cam đoan của Mục Liên Hạ, từ trong túi áo lấy ra xấp danh thiếp đưa cho Mục Liên Hạ một tấm: “Đầu tuần sau liên hệ cậu ta, cậu ta sẽ sắp xếp cho em.”
“Dạ!” Mục Liên Hạ tràn đầy nhiệt tình. Mà loại hưng phấn nhiệt tình này vẫn liên tục đến khi cậu trở về trường học.
Sau khi cậu và Tống An Hoài xác định quan hệ thì cuối tuần luôn đến nhà Tống An Hoài dính nhau, nhưng bình thường thì khó mà nói. Thời gian Khanh Hoàn đóng cửa ký túc xá bây giờ là mười giờ rưỡi, mùa hè thì nghe nói thì lùi lại mười một giờ, hơn nữa quản lý ký túc xá nam thì lỏng hơn ký túc xá nữ một chút.
Tống An Hoài gần đây hình như không quá bận rộn, ít nhất cũng không bận như lúc ban đầu, có lẽ sau quãng thời gian bận rộn kia thì chính là đi làm bình thường. Hắn hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi bình thường, sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà, Tư Tư cũng bắt đầu từng chút học tự chăm bản thân, tuy rằng bữa tối phần lớn đều ăn ở ngoài, nhưng ở phương diện khác mà nói vẫn không thành vấn đề. Cho nên nói… Hai người đều ngóng trông Mục Liên Hạ, đáng tiếc bởi vì đặt hết tinh thần vào việc học, Mục Liên Hạ thường xuyên ngâm mình ở Thư Viện, đi tìm Tống An Hoài thì buổi tối cũng sẽ bị đuổi về, ngược lại là hai bên đều sống chung hài hòa, không có gì bất mãn là được.
Hôm nay cũng vậy, buổi tối sau khi Tư Tư ngủ, Tống An Hoài lái xe đưa Mục Liên Hạ về trường, sau đó cùng nhau đi dạo trong sân trường rơi đầy lá cây của Khanh Hoàn, ngắm nhìn cảnh đêm.
Đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng hai người đi cùng nhau, không một ai nói lời tạm biệt, thẳng đến khi Mục Liên Hạ nhìn thời gian, phát hiện không thể kéo dài thêm nữa.
Cậu khoát tay với Tống An Hoài, sau đó khi đối phương tiến tới thì nhấn đầu hắn xuống.
Mục Liên Hạ nói như thế nào cũng lùn hơn Tống An Hoài một chút.
Cậu ấn môi trên môi đối phương, hơi thở cũng phả lên mặt đối phương.
“Ngủ ngon.”
Cậu lưu lại một câu như vậy bên tai Tống An Hoài, sau đó chạy xa.