"Trạc Sâm, cuối cùng chúng ta cũng đã có thể được ở bên cạnh nhau.
Cuộc đời này em chưa từng dám mơ mộng quá nhiều, nhưng chỉ riêng với anh, mọi thứ lại hoàn toàn khác."
Trong căn phòng cưới xa hoa, lộng lẫy, khắp nơi rải đầy cánh hoa hồng tươi còn tỏa hương thơm nức, cô dâu xinh đẹp Bạch Khởi Song ngồi lặng lẽ trên giường, nụ cười rạng rỡ tràn ngập hạnh phúc.
Ngày hôm nay là lễ thành hôn giữa cô cùng Hàn Trạc Sâm, con trai út dòng dõi tài phiệt Thomson có tiếng.
Chờ sau khi các bước cử hành hôn lễ đã xong xuôi, Bạch Khởi Song được dẫn lên phòng tân hôn trước.
Cạch...!
Tiếng cửa phòng được đẩy ra.
Bạch Khởi Songhồi hộp tới mức cúi gằm mặt, run run nói: "Trạc Sâm, anh uống nhiều rượu đúng không? Em ngửi thấy mùi cồn nồng quá!"
m thanh xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng thở nặng nề vang lên ngày một lớn.
Cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Bạch Khởi Song vội vàng ngửa cổ nhìn lên, lập tức toàn thân cứng đờ.
Bóng hình cao lớn mờ mờ trước mặt kia… quả thực không quen!
Cô đứng phắt dậy, kéo mạnh tấm voan che mặt xuống, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi: "Hàn Khang Dụ, tại sao...!tại sao lại là anh?"
Người đàn ông trước mặt cô, Hàn Khang Dụ, anh trai ruột của Hàn Trạc Sâm đang nhẹ nhàng cởi cà vạt, khóe môi cong lên đầy kiêu ngạo: "Gả cho anh trai của người yêu, cô không cảm thấy rất phấn khích hay sao?"
***
Hai năm sau...!
"Sao cơ? Tôi có đang nghe nhầm hay không nhỉ? Cô Bạch đây hôm nay lại dám mở miệng, yêu cầu ly hôn với tôi ư?"
Bạch Khởi Song ngồi im trên ghế gỗ, hai bàn tay đan thật chặt vào nhau.
Mặc dù cô vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bờ vai nhỏ bé run rẩy kia lại đang phản chủ.
Không thể phủ nhận một điều rằng mỗi khi đối mặt với người đàn ông khủng khiếp này, Bạch Khởi Song đều sợ hãi tới mức đại não gần như bay sạch toàn bộ.
Hàn Khang Dụ ngồi trên ghế cao, hai chân vắt chéo nhau, tà áo choàng đen bay phấp phới trong gió, càng khiến vẻ đẹp kiêu ngạo của anh thêm hoàn hảo.
Hàn Khang Dụ đưa tay vuốt ve vành tai, khóe môi cong nhẹ: "Chúng ta từng lập một bản thỏa thuận có đóng dấu đỏ từ chính quyền, rằng nếu một trong hai buông lời ly hôn trước, kẻ đó phải bồi thường cho người còn lại mười tỉ.
Cô đã quên rồi ư?"
"Tôi không quên!"
Bạch Khởi Song uất ức cãi lại.
Phải, cô vẫn còn nhớ rất rõ những gì mình đã hứa khi ký tên vào trong bản thỏa thuận hôn nhân này.
Nhưng bây giờ, cô không thể chịu đựng được nữa.
Người đàn ông kia là chồng hợp pháp của cô đấy, nhưng mà anh coi cô không khác gì nô lệ.
Bạch Khởi Song chịu hết nổi rồi.
Thứ cô cần bây giờ...!Chỉ là hai chữ tự do!
"Nhất định muốn ly hôn?"
Hàn Khang Dụ nghiêng đầu hỏi lại một lần nữa cho chắc.
Sau khi nhận được cái gật đầu cương quyết của Bạch Khởi Song, anh đột ngột vỗ tay, ngửa cổ lên trời cười thật lớn.
"Được! Cô đã thích thì tôi sẽ chiều.
Dực Sinh, đem giấy đăng ký kết hôn lên đây!"
Dực Sinh, thuộc hạ thân cận của Hàn Khang Dụ, nghe gọi, vội vàng chạy xuống phòng chứa tài liệu lục tìm giấy kết hôn.
Sau khoảng bảy phút, tờ đăng ký kết hôn có chữ ký của cả Bạch Khởi Song và Hàn Khang Dụ cũng đã được đặt ngay ngắn trước mặt cô.
Bạch Khởi Song khẽ run, lò dò cầm lên xem xét.
Chẳng phải cô vẫn mong muốn sẽ có ngày được cầm tờ đơn đăng ký kết hôn, đem xé nó thành hàng trăm, hàng ngàn mảnh đó ư? Vật đang ở ngay trước mắt, hà cớ gì mà trái tim lại đau đến thấu buốt như thế.
Hàn Khang Dụ nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, đôi mắt thâm sâu lộ ra vài tia phức tạp xen lẫn chua xót.
Tuy nhiên, không một ai có thể dễ dàng nhận ra những biến chuyển trong tâm lý của anh, ngay bây giờ.
Chờ sau khi Bạch Khởi Song ký tên vào đơn ly hôn mà Hàn Khang Dụ đã chuẩn bị gấp cho cô, anh mới cầm bút lên, dọng mạnh ngòi xuống mặt bàn kính, làm cho ngòi bút lập tức méo đi.
"Kết hôn với tôi, cô không vui à?"
Nghe anh hỏi, Bạch Khởi Song hít sâu một hơi.
Cô biết phải trả lời anh như thế nào, khi người cô muốn thành hôn lại là em trai của anh, cũng chính là em chồng hiện tại.
Nhắc đến cuộc hôn nhân này, Bạch Khởi Song lại càng thêm căm hận.
Cô nghiến chặt hàm răng, sắp sửa cắn môi tới mức bật máu tươi.
"Khốn khiếp! Các người xem tôi là thú vui tiêu khiển, dám lừa hôn.
Thử hỏi, nếu chuyện này để lộ ra ngoài, anh còn mặt mũi mà dám tự tin vỗ ngực khi đứng trước toàn bộ những người ở đây hay sao?"
"Im ngay! Ông đây thách cô dám hé răng tiết lộ nửa lời đấy."
Choang!
Chiếc cốc trà cổ được lưu truyền lại từ thời cổ xưa bị Hàn Khang Dụ ném mạnh xuống đất không chút thương tiếc, vỡ nát thành nhiều mảnh vụn.
Anh đứng phắt dậy, lao nhanh về hướngBạch Khởi Song, gằn giọng nói thật chậm từng chữ: "Bạch Khởi Song, Trạc Sâm đâu yêu cô? Thằng bé căm ghét cô đến tận xương tủy kìa.
Cô có biết, tháng mười này nó sẽ tổ chức lễ đính hôn hay không?"
Trái tim Bạch Khởi Song quặn thắt.
Cô không tin, nhất định sẽ không tin.
Trạc Sâm yêu cô là thật, hai người còn từng cùng nhau đính ước cơ mà.
Trầm ngâm một lúc, Hàn Khang Dụ tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này.
Anh muốn tẩy não chính người vợ hợp pháp của mình, rằng người cô yêu không hề yêu cô.
Tình yêu mà cô chấp niệm theo đuổi kia quá mức ngu ngốc và điên rồ thật rồi.
Nhưng Bạch Khởi Song nhất quyết không cho là thế.
Nước mắt cô nhẹ nhàng rơi xuống.
Dù sao, giấy đăng ký kết hôn cũng đang ở đây, đơn ly hôn cũng đã ký, trước mắt cô chỉ cần có thế.
Bạch Khởi Song loạng choạng đứng dậy, tay cầm hai loại giấy Hàn Khang Dụ đưa cho khi trước, vừa muốn xoay lưng rời đi liền nghe thấy giọng nói the thé của anh vang lên ngay phía sau: "Đứng lại! Tôi đã cho phép cô được quyền bước ra khỏi đây chưa?"
Bạch Khởi Song quay phắt lại, nhìn chằm chằm về phía đối phương, nắm tay vo tròn thành quyền: "Anh nói thế là có ý gì?"
"Lại đây, vợ yêu bé nhỏ! Vừa chút, tôi chỉ đang thử xem phản ứng của cô khi "được" ly hôn sẽ như thế nào.
Chậc! Xem ra, vợ yêu của tôi vui vẻ lắm thì phải.
Hàn Khang Dụ này đành phải dành thời gian để dạy dỗ cô càng nhiều càng tốt mới được!"
Dứt lời, hàng lông mày rậm của Hàn Khang Dụ nhanh chóng chau lại.
Anh phẩy tay ra hiệu, đám thuộc hạ lập tức xông lên trước, chắn ngang lối đi của Hàn Khang Dụ.
Cô cương quyết đẩy mạnh họ ra, nhưng sức nhỏ không thể nào làm được.
Mọi sự nỗ lực của Bạch Khởi Song đều vô ích.
"Thiếu phu nhân, xin mời cô quay trở về phòng."
"Cút! Các anh lấy quyền gì cấm tôi rời đi."
Bạch Khởi Song gào lên, vo mạnh hai tờ đơn đang nắm chặt trong tay.
Hàn Khang Dụ đưa tay quệt ngang mũi, cười khì đầy thách thức: "Bởi vì...!Một khi đã đặt chân vào Hàn gia này, cô đừng hòng mong muốn được rời khỏi.
Trong từ điển của tôi không bao giờ xuất hiện hai từ ly hôn."
Bạch Khởi Song uất ức tới nghẹn họng.
Người đàn ông này dám trêu đùa cô ư?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Bạch Khởi Song giơ cao đơn đăng ký kết hôn trước mặt, lạnh lùng xé thành nhiều mảnh vụn.
Sau đó, Bạch Khởi Song ném thật mạnh đống giấy nhỏ mà mình vừa xé, hất tung bay khắp căn phòng sang trọng.
Giấy bay tứ tung, rơi cả lên mái tóc bồng được chải chuốt gọn gàng của Hàn Khang Dụ.
"Hàn Khang Dụ, tôi khinh thường, xin nhổ toẹt vào mặt anh hàng vạn chữ vô sỉ!"1.