"Thật không thể ngờ! Ông bà Lưỡng, hai người lại dám giở thủ đoạn hèn hạ này sao?"
Bạch Khởi Song không dám tin vào những lời từ chính tai mình nghe thấy, hết nhìn sang đám Cẩu Sắt lại kinh ngạc ném về phía hai người trước mặt bằng ánh mắt dò xét, chất vấn vợ chồng lão Lưỡng.
Ông ta cúi đầu, lễ phép nhận gói tiền từ tay Cẩu Sắt, khóe miệng hơi co giật.
"Tiền thì đứa nào chả thèm.
Già rồi, tiền vẫn là chân ái!"1
Dứt lời, ông ta ngửa cổ cười ha hả, sau đó lên xe đánh lái rời đi.
Bạch Khởi Song tức đến nỗi hai mắt vằn lên những tia máu hồng đỏ quạch.
Bàn tay cô nắm chặt thành quyền, trơ mắt nhìn đám người côn đồ kia đang từ từ bước tới phía mình với những bộ mặt méo mó, ngập tràn dục vọng bẩn thỉu…
"Thiếu gia đã về! Thiếu phu nhân vẫn chưa được bảo lãnh ạ?"
Vừa trông thấy Hàn Khang Dụ trở về, Dực Sinh vội vàng lên tiếng hỏi.
Anh còn nghiêng đầu ngó xung quanh, xem liệu có phải Bạch Khởi Song đang đứng ở nơi khác hay không.
"Tôi đuổi cô ấy rồi, không cần tìm đâu!"
Hàn Khang Dụ thuận tay rót cà phê nóng, chưa kịp uống lên miệng lại ném phịch vào thùng rác.
Nước cà phê màu nâu bắn tung tóe, tràn cả lên bức tường trắng sang trọng, loang lổ những vệt dài chảy dọc.
Dực Sinh biết thiếu gia của mình đang rất giận dữ nên chưa dám ho he mở lời.
Tâm trạng Hàn Khang Dụ lúc này bồn chồn như lửa đốt, đi ra đi vào liên tục, nhiều đến nỗi Dực Sinh hoa cả mắt.
Phịch…
"Ui chà, tuổi tác ngày càng cao, chưa gì đã yếu rồi!"
Cẩu Sắt vác Bạch Khởi Song trên vai, tiến vào một nhà nghỉ tồi tàn gần đó.
Bà chủ nhà nghỉ trông thấy đám du côn bặm trợn, nhấc nháo hằm hằm đi tới, tự biết thân biết phận, không dám mở mồm, ho he hỏi thêm gì.
Bạch Khởi Song nằm trên lưng hắn hết mực ngoan ngoãn, hai tay buông thõng, cơ thể mềm oặt, đôi mắt oanh liễu lim dim nhắm hờ, trông cô gần như bị rút cạn toàn bộ sức sống.
Trước sự ngoan ngoãn này, đám Cẩu Sắt hết mực hài lòng.
Hắn dùng tay miết nhẹ lên bàn chân thon thả, trắng muốt của Bạch Khởi Song, miệng vẫn phì phèo điếu thuốc đã hút tới quá nửa.
"Con hàng này ngon quá! Người nó cứ mềm nhũn, kích thích chết mẹ!"
Cẩu Sắt buông ra mấy lời tục tĩu, tiện tay chộp lấy chai rượu ngoại đặt trên quầy tiếp tân đem theo, nhanh chóng rảo bước lên phòng.
Vì đám đàn em đi theo chầu chực đông nên hắn còn hào phóng thuê hẳn hai phòng riêng.
"Tao chén em nó trước, xong việc thì đám chúng mày vào sau!"
Cẩu Sắt hất hàm ra lệnh, sau đó đóng rầm cửa lại.
Bạch Khởi Song bị hắn ném lên trên giường, mái tóc dài xõa cong che chắn trước mặt.
Toàn thân cô bất động, nếu lồng ngực không phập phồng thở thì có lẽ tưởng rằng Bạch Khởi Song đã chết.
Tiếng xả nước trong phòng tắm vang lên ồn ã.
Cẩu Sắt huýt sáo đầy sảng khoái, nghĩ đến người đẹp đang nằm chờ đợi, hai chân hắn mềm nhũn, phần giữa cứng ngắc cả lên.
Đám đàn em ngồi trong phòng liên tục nhìn đồng hồ tặc lưỡi.
Đã hơn một tiếng trôi qua, chúng cũng chơi hàng chục ván bài ăn tiền, thế mà đại ca còn chưa xong việc.
"Anh Cẩu trâu bò chết mẹ! Hứa chỉ tung hoành hai hiệp là ra, thế mà bây giờ còn chưa thấy thò mặt vào!"
"Im mồm ngay! Để anh ấy nghe được mày ăn no đòn!"
"..."
Hộc… hộc…
Cùng thời điểm…
Cẩu Sắt nằm bò trên nền đá hoa cáu bẩn, hai cánh tay bị bẻ quặt ra sau, đôi chân lông lá xồm xoàm bị trói bằng một sợi dây thừng đã cũ.
Sợi dậy này, Bạch Khởi Song may mắn tìm thấy ở một xó trong góc phòng.
Cũng may độ bền của nó khá chắc, đủ sức để giữ chân gã côn đồ biến thái này.
Cô ngồi trên giường, hai chân thon đung đưa, khuỷu tay xuất hiện vết xước chạy dài rướm máu.
Khi nãy, do động tay động chân với Cẩu Sắt, cô va phải cạnh bàn sắc lẻm.
Tuy vết thương không sâu nhưng cũng đủ khiến Bạch Khởi Song cảm thấy đau nhói.
Cô nhăn mặt, bĩu môi nhìn về phía Cẩu Sắt bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Hắn bị đánh đến mức hai má sưng vù, khóe miệng chảy máu, một chiếc răng cửa rơi gãy đôi xuống cổ.
Hắn rưng rưng nước mắt, miệng sùi bọt mép, muốn kêu cứu đàn em nhưng mỗi khi định mở miệng thì toàn thân lại run như cầy sấy.
Bạch Khởi Song ngầm khen ngợi, hai năm ở bên cạnh làm vợ Hàn Khang Dụ cũng có lúc hữu ích.
Tối tối, anh sẽ dùng cách thức ép buộc, bắt Bạch Khởi Song đứng giữa sân biệt thự để tập hít đất.
"Không hít đất được hai mươi cái thì nằm ngoài ngủ chung với mấy con muỗi đi!"
Hàn Khang Dụ lạnh lùng ra điều kiện.
Dần dần, số lượng yêu cầu ngày càng tăng lên.
Thành ra bây giờ, Bạch Khởi Song có thể hít đất nhiều nhất là bảy mươi hai cái.
Cô rất lười tập võ, tuy chỉ miễn cưỡng đánh vài đường cơ bản nhưng cũng thừa sức bảo vệ bản thân.
Cẩu Sắt liên tục rên rỉ, van xin tha mạng.
Bạch Khởi Song nhăn mặt, giơ chân đạp vào lưng hắn mấy cái, hừ lạnh quát: "Đây là thẻ gì? Toàn bộ tiền trong này đều do mày cướp được của người khác à?"
Cẩu Sắt nhìn chiếc thẻ tiết kiệm bị Bạch Khởi Song giữ lấy, khó nhọc lên tiếng: "Vâng… Vâng! Mỗi khi cướp được, tôi đều chuyển hai phần ba số tiền vào thẻ, cách hai tháng tổng kết ăn chia một lần!"
Bạch Khởi Song nhíu chặt lông mày, gằn giọng hỏi từng chữ.
"Bao nhiêu tiền?"
"Khoảng… khoảng hơn bảy trăm triệu!"
Cẩu Sắt sợ sệt đáp.
Với số tiền lớn thế này, đám du côn kia hẳn phải cướp của rất, rất nhiều người, trong đó gồm không ít cá nhân có hoàn cảnh khó khăn.
Bạch Khởi Song ngồi dậy, chỉnh lại váy áo cho ngay ngắn, sau đó vung chân đá thêm một cước vào người Cẩu Sắt.
Trước khi rời đi, cô còn không quên dí dí ngón tay đe dọa.
"Số tiền này sẽ được tôi chuyển thẳng tới trại trẻ mồ côi.
Lo mà ăn cơm tù đi!"
Khi Bạch Khởi Song ra được ngoài cổng nhà nghỉ, xe cảnh sát do cô gọi cũng vừa tới nơi.
Đám du côn này lộng hành đã mấy năm, nhưng đều khôn khéo lựa chọn thời điểm cảnh sát không đi tuần qua mà giở trò.
Nên lần này, Bạch Khởi Song được xem là có công lớn trong việc hỗ trợ cảnh sát bắt giữ tội phạm trấn lột.
"Đây là thẻ tiết kiệm chứa tiền cướp được của đám du côn."
Bạch Khởi Song giao lại thẻ cho một viên cảnh sát địa phương, sau đó lấy lý do có việc gấp cần rời đi, nếu có vấn đề gì thì cô sẽ tới trụ sở để trao đổi trực tiếp.
Cơ thể cô lúc này nóng như thiêu như đốt.
Tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát tác cực mạnh.
Từng giác quan trên người Bạch Khởi Song cắn rứt ngứa ngáy như hàng ngàn, hàng vạn con rắn đang bò lởm chởm.
Viên cảnh sát được cử lái xe đưa cô về tuổi đời còn khá trẻ, khuôn mặt điển trai, hiền lành.
Anh là Phú Thịnh Văn, kém Bạch Khởi Song một tuổi, mới vào nghề được gần hai năm.
Để làm không khí trong xe thêm tự nhiên, Phú Thịnh Văn liên tục bắt chuyện niềm nở với Bạch Khởi Song.
Cô ngồi thu lu vào trong góc, làn da trắng nõn đã đỏ ửng cả lên.
Từ giữa hai khoeo chân liên tục truyền tới loạt cảm giác quái quỷ, dục vọng nguyên thủy yên ổn bao năm đang dần dần bị khuấy đảo.
Bạch Khởi Song nhìn Phú Thịnh Văn qua gương chiếu hậu, phát hiện vòm họng của anh đang chuyển động lên xuống.
Cô điên tiết nắm chặt hai lòng bàn tay, cảm thấy không ổn liền há miệng cắn mạnh vào ngón tay.
Hành động này bị Phú Thịnh Văn trông thấy, tưởng rằng Bạch Khởi Song nghĩ quẩn muốn tự tử liền vội vàng phanh kít, nhoài người về phía cô ngăn cản: "Này, này, tại sao cô lại nghĩ dại thế cơ chứ? Cô không được chết, không được chết!"
Sự đụng chạm da thịt này lại càng khiến Bạch Khởi Song trở nên khó chịu hơn.
Cô khóc không ra nước mắt, giãy giụa kịch liệt.
"Mau buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi!"
"Không! Tôi là cảnh sát nhân dân, vì dân phục vụ.
Cô Bạch, tôi đâu thể trơ mắt nhìn cô chết trước mặt được!".