Phía ngoài sảnh khách sạn, Hàn Khang Dụ ngồi lặng lẽ trên ghế sô pha đời mới.
Anh rút một điếu thuốc lá, châm lửa và rít từng hơi.
Làn khói xám mờ ảo bay lượn lờ xung quanh, tạo thành một vẻ đẹp hết mức băng lãnh.
Đột nhiên nhớ tới điều gì, Hàn Khang Dụ lại vội vàng dập tắt điếu thuốc, còn cẩn thận bóc kẹo cao su nhai cho đỡ mùi.
Dực Sinh nhìn đồng hồ, thở dài lên tiếng: "Thiếu phu nhân, à, Bạch tiểu thư vào trong cũng đã được hơn hai tiếng đồng hồ.
Có lẽ buổi họp báo sắp sửa kết thúc!"
Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Khang Dụ vẫn hết mực bình thản.
Anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không tăm tối, nhàn nhạt nhếch môi cười.
Nếu có năng lực hóa đá đối phương chỉ bằng ánh mắt, có lẽ Hàn Khang Dụ sẽ là người đầu tiên.
Thời gian trôi qua trong kia sẽ rất nhanh, nhưng với anh lại khá nặng nề.
Hàn Khang Dụ xỏ tay vào túi quần, hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Dực Sinh nói.
Ngẫm nghĩ một lát, Dực Sinh vẫn không cho rằng Hàn Khang Dụ có thể dễ dàng bỏ qua cuộc hôn nhân này như vậy.
Anh ngó nghiêng xung quanh, nhẹ nhàng nói nhỏ:
"Nếu tuyên bố ly hôn công khai giữa nhị thiếu gia và Bạch tiểu thư, thế thì mối quan hệ của…"
Dực Sinh còn chưa nói hết câu, Hàn Khang Dụ đã giơ cao một ngón tay, ra hiệu cho anh nên biết điều mà giữ im lặng.
Cùng lúc đó, tiếng xôn xao bên trong vang lên ngày một lớn, tất cả phóng viên đã tác nghiệp xong, háo hức đi ra, chuyện trò hết mực rôm rả.
"Không ngờ hai người họ lại ly hôn sớm vậy!"
"..."
Hàn Khang Dụ cúi thấp đầu, cong môi nở nụ cười mờ ám.
Những ngón tay thon dài của anh vẫn liên tục gõ gõ lên mặt bàn, tạo thành âm thanh hết sức kì dị.
Bữa tiệc nhỏ cũng do Hàn Khang Dụ đặt, chỉ có bốn bàn ăn không nhiều, nhưng đều là những anh em họ hàng thân thích.
Tiệc ly hôn cũng hoành tráng đâu kém cạnh gì khi ra mắt.
Bạch Khởi Song không muốn ăn, nhưng Hàn Trạc Sâm cố gắng giữ lại.
Tiêu Tiêu ngồi sát bên cạnh Bạch Khởi Song, chỉ chăm chú ăn uống chứ không nói câu gì với cô cả.
Chỉ khi hai người họ chính thức ly hôn trên danh nghĩa, Tiêu Tiêu mới hoàn toàn yên tâm.
"Ly hôn xong rồi, ngày mai cô cũng sẽ rời khỏi Hàn gia à?" Chị họ Phương Tâm Đề ngồi đối diện Bạch Khởi Song, tò mò lên tiếng hỏi.
Cô gật nhẹ đầu, đáp lời: "Vâng! Em cũng phải trở về nhà để túc trực tuần tang của cha!"
"À, chia buồn với cô.
Hy vọng cô sẽ sớm vượt qua được nỗi đau này! Phương Tâm Đề lên tiếng an ủi.
Chờ sau khi bữa ăn kết thúc, Bạch Khởi Song đứng ngoài khuôn viên khách sạn, chờ Hàn Khang Dụ lái xe đón về.
Cùng lúc đó, Hàn Trạc Sâm cũng tiến tới phía cô, gãi đầu nói một câu xáo rỗng: "Anh Khang Dụ sẽ đưa em về sao?"
Nhân tiện cũng có điều cần hỏi đã lâu, Bạch Khởi Song lập tức lên tiếng: "Nói đi! Có phải anh và Hàn Khang Dụ đã rắp tâm lừa dối em ngay từ đầu phải không?"
Nụ cười trên môi Hàn Trạc Sâm cũng trở nên hết sức gượng gạo.
Anh thu lại vẻ mặt thân thiện lúc trước, hai bàn tay giấu trong túi quần đã bắt đầu siết lại thật chặt.
Hừ, đã muốn giấu đi nhưng chính cô mới là người moi lại quá khứ nhục nhã đó trước.
Hàn Trạc Sâm ngẩng cao đầu, chậm rãi nói từng câu, từng chữ: "Đúng! Như anh đã nói từ trước, hậu quả mà em nhận về bây giờ chính là do lòng tham không đáy của em."
"Anh im ngay! Em đâu phải loại người như anh nghĩ.
Ngần ấy năm yêu nhau, tính cách và con người của em anh còn chưa hiểu rõ sao?"
Bạch Khởi Song tức đến tím mặt, uất ức chất vấn.
Người đàn ông này đã từng thề non hẹn biển, cùng sánh bước với Bạch Khởi Song vào trong lễ đường.
Sau đó, cũng chính anh ta đã quay lưng bỏ đi ngay trước đêm tân hôn.
Càng nghĩ, Bạch Khởi Song càng thêm căm hận.
Hai má cô đỏ ửng, cay đắng gằn giọng đanh thép chất vấn.
Chỉ vì một bằng chứng không rõ ràng mà anh dám cho rằng cô cặp bồ, ngoại tình sau lưng.
Bạch Khởi Song muốn Hàn Trạc Sâm phải đưa ra được bằng chứng chính xác nhất, thuyết phục nhất.
Hàn Trạc Sâm luôn cho rằng đây chính là nỗi ô nhục của mình.
Do vậy, anh không muốn nhắc lại lần nào nữa.
Khi Hàn Trạc Sâm sắp sửa rời đi, Bạch Khởi Song đã vội đưa tay giữ lấy vạt áo của anh, nhất quyết đòi làm rõ cho ra mọi chuyện.
Hàn Trạc Sâm hất mạnh cánh tay nhỏ nhắn của cô ra, trừng mắt khiêu khích: "Anh đã không muốn nhắc lại nhưng chính em là người đòi khơi ra.
Bạch Khởi Song, em lăng loàn cặp kè đàn ông sau lưng anh, em còn muốn thanh minh gì nữa.
Tấm thân này của em vô cùng dơ dáy đấy, em biết không, hả?"
Bốp!
Một cái tát trời giáng đáp thẳng lên mặt Hàn Trạc Sâm không thương tiếc.
Những giọt nước mắt mặn chát mà Bạch Khởi Song cố gắng kìm nén rơi xuống ướt đầm ngần cổ trắng nõn.
Cô lắc đầu lia lịa, liên tục giật lùi ra phía sau.
Cú sốc khủng khiếp này khiến toàn bộ linh hồn Bạch Khởi Song lập tức bị rút cạn.
Sức khỏe Bạch Khởi Song sau cái chết của cha còn chưa bình phục, lại còn bị chính người đàn ông được coi là chấp niệm cả đời của cô phũ phàng, lăng nhục.
Chân tay cô trở nên mềm nhũn, cuối cùng không tự chủ được ngã gục ngay xuống dưới đất.
Trước khi ngất lịm, Bạch Khởi Song mơ hồ trông thấy mũi giày màu đen bóng loáng quen thuộc đứng ngay trước mặt mình.
Cả người cô phút chốc được bế bổng lên cao, nằm cuộn tròn trong lòng anh một cách đầy yên bình.
***
"Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Có lẽ, tinh thần đã phải chịu một cú sốc quá lớn, vượt quá sức chịu đựng!" Hàn Khang Dụ ngồi bên cạnh Bạch Khởi Song, nhíu chặt lông mày lên tiếng.
Đứng sau lưng anh, Hàn Trạc Sâm cúi gằm mặt, lương tâm cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Âu cũng do anh đã nói ra những lời tổn thương đến Bạch Khởi Song, làm cho cô bàng hoàng tới mức ngất đi như thế.
"Chị dâu của em sức khỏe vốn không tốt.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh phải cho cô ấy học võ."
Những lời Hàn Khang Dụ nói nằm ngoài khả năng suy nghĩ của Hàn Trạc Sâm.
Cuối cùng, anh mới biết, thì ra bản thân đã thua anh trai mình ở điểm nào.
Từ trước đến nay, Bạch Khởi Song chỉ căm hận Hàn Khang Dụ vì việc anh lừa gạt cô trong hôn lễ, nhưng chưa bao giờ phàn nàn về cách đối xử của Hàn Khang Dụ.
Nếu ngay từ đầu không lừa dối nhau, liệu trái tim Bạch Khởi Song có nhất nhất trao cho Hàn Khang Dụ hay không?
"Khang… Khang Dụ!"
Bạch Khởi Song mấp máy môi, mơ màng gọi tên Hàn Khang Dụ.
Anh vội vàng nhoài người nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: "Song Song, tôi ở đây!"
"Khang Dụ, tôi đấm chết anh!" Bạch Khởi Song đột ngột lên giọng mắng.
Sắc mặt Hàn Khang Dụ phút chốc đờ ra, âm thầm nuốt nước bọt.
"Người em cần đấm phải là Trạc Sâm chứ đâu phải tôi!" Anh oan ức làu bàu trong miệng, dở khóc dở cười nói không ra hơi.
Cô vợ đanh đá này, quả thực khiến anh nhiều lúc phát điên.
Hàn Trạc Sâm lùi ra phía cửa, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiêu Tiêu đang chờ anh ở bên ngoài, nhẹ nhàng khoác tay bạn trai, dè dặt hỏi: "Chị ấy khỏe lại rồi chứ?"
Hàn Trạc Sâm không đáp, chỉ kéo tay Tiêu Tiêu cùng nhau rời đi.
Trước khi chiếc xe khuất lấp sau cổng biệt thự, Tiêu Tiêu còn không quên cúi đầu, khẽ buông ra một câu: "Chúng ta… sinh con đi.
Nếu không có con để rành buộc, em chỉ sợ sẽ có ngày anh rời khỏi em!"
Trong suốt cả đêm đó, Hàn Khang Dụ thức trắng.
Anh nằm bên cạnh Bạch Khởi Song, chốc lát lại đưa tay sờ lên trán cô.
"Cô gái ngốc nghếch này, chỉ muốn cắn cho em sưng mặt, cho chừa cái thói hư đốn!".