Khoảnh khắc Bạch Khởi Song áy náy bước trở về chỗ ngồi, nụ cười trên môi Túy Thân cũng dần dần tắt lại.
Anh đưa tay đặt lên ngực mình, cảm thấy trái tim đang đập ngày một nhanh hơn.
Toàn thân Túy Thân lạnh buốt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng không thể.
Bạch Khởi Song ngồi xuống bên cạnh Hàn Khang Dụ, trông thấy anh đã ngủ từ lâu.
Tuy nhiên, Hàn Khang Dụ chưa kịp chợp mắt được mấy, máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay.
Nơi này đã có người của Hàn Khang Dụ chờ sẵn.
Hai chiếc ô tô con đen bóng đỗ ở bên ngoài, một vài người mặc đồ âu màu đen, đứng nghiêm chỉnh chờ họ.
Từ khi đặt chân xuống máy bay, Bạch Khởi Song đi từ bất ngờ này sang tới bất ngờ khác.
Cảnh sắc Nam Mỹ tươi tắn và đẹp một cách mê mẩn.
Bạch Khởi Song bám lấy vạt áo của Hàn Khang Dụ, nhẹ nhàng nói: "Đây là đâu? Tôi không rõ về Nam Mỹ cho lắm."
"Bang Bolívar, Venezuela." Hàn Khang Dụ mỉm cười trả lời.
Anh dẫn Bạch Khởi Song ngồi lên xe, ra hiệu thuộc hạ đưa mình tới khách sạn cao cấp đã được đặt từ trước.
Bạch Khởi Song càng thêm tò mò về thân phận của anh.
Hàn Khang Dụ làm bất cứ việc gì cũng thần thần bí bí, quả thực khiến cô tò mò chết đi được.
"Đừng nhìn nữa! Mắt em sắp lòi ra rồi đấy." Anh hừ lạnh cảnh cáo, lại còn không quên bồi thêm một câu.
"Em đang tự hỏi vì sao trên đời này lại tồn tại một người đàn ông đẹp trai như tôi, phải chứ?"
Ặc!
Tự mãn quá nha.
Bạch Khởi Song phùng má bĩu môi, quay mặt đi không thèm nhìn anh thêm nữa.
Khách sạn nơi họ dừng chân cao chót vót, nằm ngay chính giữa trung thâm thủ đô.
Người dân Venezuela có màu da ngăm đặc trưng, trên tay mỗi người đều mang theo một số dụng cụ lao động cần thiết.
Cuộc sống mưu sinh thường không dễ dàng như nhiều người vẫn nghĩ.
Bạch Khởi Song hơi lặng người đi, ngẩn ngơ một hồi cuối cùng cũng đã tới nơi.
Hàn Khang Dụ thuê hai phòng riêng.
Một Phòng cho Dực Sinh ở, còn lại là của anh cùng Bạch Khởi Song.
Ở đất nước xa lạ như thế này, Hàn Khang Dụ không yên tâm khi để Bạch Khởi Song tách riêng khỏi anh.
"Nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày mai sẽ dẫn em đến nơi này, đảm bảo rất thích." Hàn Khang Dụ cẩn thận dặn dò Bạch Khởi Song, còn không quên dọa nạt thêm vài câu để cho cô sợ hãi, bớt đi lang thang để rồi gặp nguy hiểm đáng tiếc.
"Anh đi có việc sao?" Bạch Khởi Song nhìn theo anh, buột miệng cất tiếng hỏi.
Hàn Khang Dụ đứng khựng lại, chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ bé đang ngoan ngoãn ngồi trên giường êm.
Trông Bạch Khởi Song lúc này chẳng khác gì bé mèo ngoan ngoãn, đang cần được anh cưng nựng.
Trông thấy Hàn Khang Dụ đổi ý, xoay người bước ngược trở lại phía mình, Bạch Khởi Song nghi ngờ lùi ra phía sau.
Nhưng động tác của anh nhanh hơn, lập tức cúi xuống, tóm lấy hai cổ tay mềm mại mà đem giữ chặt trên đỉnh đầu.
"Em nhớ nhung tôi? Em muốn được ở bên tôi?"
Hơi thở nóng bỏng bắt đầu luồn lách vào trong ngũ quan tinh xảo của Bạch Khởi Song, gần như muốn đem cả người cô cùng hòa quyện say đắm với anh ngay tại thời điểm này.
Lồng ngực Bạch Khởi Song phập phồng theo từng nhịp thở dốc.
Hai má cô đỏ bừng cả lên, nghiêng đầu né tránh ánh nhìn sắc bén như hổ đói từ phía đối phương.
Từ tư thế này nhìn xuống, Hàn Khang Dụ âm thầm khen ngợi vẻ đẹp kiều mị của cô gái dưới thân.
Anh nhẹ nhàng di chuyển bàn tay, vuốt dọc xuống phần eo thon nhỏ đang cố gắng tìm cách lảng tránh.
"Dừng lại đi!" Bạch Khởi Song đỏ mặt chống đối.
Hàn Khang Dụ vẫn duy trì tư thế này khá lâu, mãi sau mới chịu buông cô ra.
Anh không dám chắc nếu còn duy trì thêm vài phút nữa, lý trí cao ngạo của anh sẽ xin chịu đầu hàng ngay trước mặt cô.
Rầm!
Cánh cửa đóng lại một cách nhanh chóng.
Chỉ còn một mình Bạch Khởi Song ở lại trong phòng, tâm tư khá nhẹ nhõm.
Cô vén rèm cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.
Không biết rằng ngày mai Hàn Khang Dụ sẽ dẫn cô đi những đâu.
Cảm giác chờ đợi như thế này cũng khá phấn khích.
Trải qua gần hai tiếng, Hàn Khang Dụ vẫn chưa trở về.
Bụng dạ Bạch Khởi Song bắt đầu sôi lên òng ọc, làm cô lại phải đưa tay xoa xoa bụng, quyết định đi tìm chút gì lót dạ.
Cô mở cửa phòng, nhẹ nhàng quan sát dọc sảnh đường chính.
Dưới tầng trệt có khu bán đồ ăn nhanh, nhìn khá thích mắt, vừa hay cũng đúng ý Bạch Khởi Song.
***
"Chuyện này là như thế nào? Tôi đích thân dẹp việc riêng sang một bên tới đây chỉ để nghe hai từ "xin lỗi" của các anh hay sao?"
Trên bàn tròn, sáu người đàn ông ngồi quây quần xung quanh.
Trừ Hàn Khang Dụ đang thong thả uống trà ra, bốn người còn lại đều cúi gằm mặt, sợ hãi tới mức da mặt tái mét.
Choang!
"Thái độ của cậu như thế là có ý gì?" Người đàn ông tức giận đập bàn, hếch mặt chỉ về phía Hàn Khang Dụ hằm hè.
Thân hình to béo rung rinh theo giọng điệu lúc cao, lúc trầm của ông ta, sự cuồng nộ ẩn hiện rõ ràng trong ánh mắt.
Đương nhiên những lời lẽ đe dọa này của gã đàn ông đều không có tác dụng với Hàn Khang Dụ.
Bị đe dọa, Hàn Khang Dụ dừng hẳn động tác uống trà, nét mặt dần dần thay đổi.
Ngay sau đó, một tiếng vỡ tan vang lên chói tai trong phòng.
Từng mảnh vỡ thủy tinh văng tứ tung, nước trà bắn ra tung tóe.
"Cậu… cậu dám hỗn láo!" Gã đàn ông kinh hãi kêu lên.
Trong tiềm thức, lão không bao giờ nghĩ Hàn Khang Dụ lại dám đe dọa ngược lại mình.
Dù gì lão cũng là cấp trên của anh, vai vế hơn hẳn anh một bậc.
"Trên đời này có cái quái gì mà Hàn Khang Dụ đây không dám!" Hàn Khang Dụ ngân cao giọng, nhếch miệng khinh bỉ.
Anh chỉnh lại cổ áo, đứng dậy tiến về phía lão ta.
"Lucifer, ông cũng chỉ là con tép riu nằm trong móng chân của ông lớn.
Lấy tư cách gì mà dám lên mặt dạy đời!"
Lucifer tái xanh mặt mũi, muốn mở miệng chửi thề một câu.
Nhưng lão ta bỗng cảm thấy sau cổ mát lạnh, nhất thời không dám nhúc nhich.
Hàn Khang Dụ nắm lấy gáy Lucifer, dùng lực một chút, cổ lão lập tức cúi rạp xuống mặt bàn lạnh lẽo.
"Khôn hồn thì ngậm miệng lại.
Bằng không ngay cả một cái răng cũng sẽ bị tôi nhổ sạch đấy."
Bạch Khởi Song đã đứng bên ngoài từ lúc nào.
Toàn bộ cuộc nói chuyện căng thẳng vừa rồi cô đều đã nghe thấy hết.
Phòng này không khóa cửa, nên khi đi ngang qua Bạch Khởi Song vô tình nghe thấy giọng nói của Hàn Khang Dụ.
Cô đưa tay bịt chặt miệng, vội vàng rón rén lùi ra phía sau.
Hàn Khang Dụ cùng đám người kì quái này tụ họp, lại còn khiêu khích đe dọa nhau.
Chưa khi nào Bạch Khởi Song trông thấy Hàn Khang Dụ nổi giận tới như vậy.
Nhìn anh quả thực vô cùng đáng sợ.
Bạch Khởi Song không đi mua đồ ăn nữa mà quay trở về thẳng phòng.
Cô kéo chăn che kín cơ thể, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đúng như dự đoán, Hàn Khang Dụ trở về ngay sau đó.
Anh muốn bật điện nhưng lại sợ cô tỉnh giấc nên lại thôi.
Tiếng cởi áo và thấy lưng vang lên nho nhỏ.
Dường như, mọi động tác của Hàn Khang Dụ đều được giảm về mức yên tĩnh nhất có thể.
Bạch Khởi Song mơ hồ nghĩ tới cảnh Hàn Khang Dụ tóm lấy cổ Lucifer, hai mắt vằn lên những tia máu màu đỏ, suýt chút nữa đã khiến hồn vía Lucifer bị rút cạn.
"Hừ, em đã trông thấy hết rồi phải không?" Hàn Khang Dụ tỉnh bơ lên tiếng.
Anh biết cô đang giả vờ ngủ, và còn biết cả Bạch Khởi Song đã vô tình trông thấy hết tấy cả mọi chuyện.
‘Cô gái nhỏ đã bị dọa sợ rồi ư?’.