Tiêu Tiêu bỗng chốc lạnh toát cả người.
Hai tay cô nắm lại thật chặt, liên tục đánh mắt nhìn sang cầu cứu bạn trai.
Chuyện...!Chuyện quái quỷ gì vậy? Chẳng phải cô đã rất lễ phép, chào hỏi đúng mực đó sao? Vậy mà vẫn bị anh trai chồng sắp cưới trách móc?
Hàn Trạc Sâm cố gắng nặn ra một nụ cười khiên cưỡng, nắm chặt tay bạn gái nói nhỏ: "Đừng lo! Anh ấy chỉ đang trêu đùa em thôi."
Hừm…
Hàn Khang Dụ bất giác thở sâu.
Trong khi hai người vừa đến cảm thấy bối rối vô cùng thì thái độ của anh lại khá lạnh nhạt.
Anh ngồi xuống đối diện em trai, tự rót cho mình một ly trà ấm, khàn khàn nói: "Lần đầu tiên em dẫn Khởi Song về nhà ra mắt, cô ấy đã rất biết điều mà mở miệng cúi chào trước khi để em nhắc nhở.
Chà, chỉ sau vài năm ngắn ngủi thôi, đâu ngờ em trai anh lại có mắt nhìn người kém duyên đến thế!"
Những lời tâm sự tưởng bình thường của Hàn Khang Dụ nhưng thực chất lại chất đầy hàm ý công kích kịch điểm.
Làn da Tiêu Tiêu bắt đầu chuyển sang trạng thái trắng bệch, vừa ghen tuông xen lẫn tự ái.
Hàn Trạc Sâm vội vàng cười xòa, cố tình nói chậm lại từng từ: "Thôi nào! Hôm nay em dẫn Tiêu Tiêu về để đàm phán với anh một chuyện."
Hiểu ra mục đích của Hàn Trạc Sâm, Hàn Khang Dụ nhẹ nhàng nâng mi, gật đầu ra hiệu nói tiếp.
Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, Hàn Trạc Sâm nhẹ nhàng nói: "Em muốn...!Dọn về đây ở chung với anh chị trong một khoảng thời gian ngắn.
Chí ít, công việc chưa thuận lợi, cha mẹ cũng không tán thành sống chung.
Anh trai, coi như giúp em một việc đi!"
Thì ra, mục đích đến đây lần này của Hàn Trạc Sâm là muốn ở chung với vợ chồng anh sao?
Tuy Hàn gia nức tiếng giàu sụ, nhưng tài sản hầu như đều thuộc về Hàn Khang Dụ.
Dù Hàn Trạc Sâm cũng có công ty con, nhưng vốn liếng thu về không lớn.
Chính vì vậy, lần này Hàn Trạc Sâm đánh liều ngỏ ý nhờ anh trai giúp đỡ, để dành vốn đầu tư làm ăn.
Hàn Khang Dụ chưa vội đồng ý ngay, chỉ nhẹ nhàng nói khéo, như có như không: "Nếu chị dâu của em đồng ý thì anh sẽ gật đầu.
Trạc Sâm, hãy nói qua với chị dâu đi!"
Ra ngoài bãi đỗ xe, gần như Tiêu Tiêu chỉ giữ im lặng.
Nhìn sắc mặt u uất của bạn gái, Hàn Trạc Sâm hết mực bối rối.
Anh thở dài, ôm chặt bả vaiTiêu Tiêu, thành thật giải thích: "Khởi Song và anh...!từng có hẹn ước."
Tiêu Tiêu cắn chặt môi, cúi đầu im lặng.
Hàn Trạc Sâm tiếp tục lên tiếng thanh minh: "Vào đêm trước khi cử hành hôn lễ, anh đã vô tình phát hiện ra cô ấy cắm cho anh hai chiếc sừng già quý báu."
Nói đến đây, sống lưng Hàn Trạc Sâm trở nên lạnh lẽo.
Đúng vậy, đáng lý ra, anh sẽ hạnh phúc ở bên cạnh Bạch Khởi Song trong bộ lễ phục chú rể.
Nhưng tối hôm trước, Hàn Khang Dụ đã đến tìm anh, lạnh lùng đặt vào tay em trai một xấp tài liệu và ảnh chụp lén.
“Em trai, hãy nhìn xem đi, đây là gì?"
Cả người Hàn Trạc Sâm phút chốc run rẩy.
Anh vo tròn đống ảnh trong tay, vẫn cố gắng cương quyết bênh vực bạn gái: "Em không tin! Trên thế giới này thiếu gì người giống người."
Hàn Khang Dụ cười đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa, đắc ý vênh mặt trêu ngươi: "Giống đến cả vết bớt ở hõm vai thế kia, vậy thì chắc mắt anh mày mù!"
Bạch Khởi Song tắt máy, rảo bước đi nhanh lên phòng làm việc chính của công ty.
Vừa trông thấy cô, Cát Tư liền chạy ra ôm lấy Bạch Khởi Song hôn ngấu nghiến.
"Em gái thật giỏi! Lại thêm một ngày bận rộn rồi."
"Cảm ơn chị!"
Bạch Khởi Song cười tủm tỉm, đến bàn làm việc riêng khởi động máy tính.
Đồng nghiệp của cô liên tục giơ tay chúc mừng, bày tỏ sự ngưỡng mộ xen lẫn tự hào.
Hiện tại, các công ty sản xuất truyện tranh trong nước đang cạnh tranh rất gay gắt với nhau.
Tài năng nghệ thuật từ Bạch Khởi Song chính là cây đại cổ thụ trụ vững của họ bấy giờ.
Chợt, sắc mặt Bạch Khởi Song lập tức sa sầm hẳn xuống.
Cô ngồi bật dậy, liên tục đập thật mạnh vào máy tính, hai mắt phủ một tầng sương đen dày đặc.
Bản thảo...!Bản thảo của cô đã hoàn toàn biến mất!
Khốn khiếp!
Trong công ty, mỗi nhân viên sẽ được đầu tư một máy tính riêng, tự do quản lý tài liệu và được bảo mật rất cao.
Bản thảo truyện mới và cả đề cương chi tiết kĩ lưỡng được Bạch Khởi Song lưu lại đột nhiên không cánh mà bay.
Cát Tư vội vàng chạy tới, ngó đầu xem xét, kinh ngạc há hốc miệng: "Kẻ nào to gan dám giở trò vậy? Em mau nhờ ban kiểm duyệt an ninh truy xét hệ thống camera đi!"
Bạch Khởi Song vừa ngồi dậy, toan chạy nhanh vào phòng kiểm duyệt an ninh nhờ kiểm tra giúp mình thì điện thoại reo lên inh ỏi.
Cô nhìn liếc qua màn hình, phát hiện là số máy của cha ruột, ông Bạch Huấn gọi tới.
Thường thường, cha cô ít khi gọi điện trò chuyện, trừ khi có việc gấp cần thiết lắm.
Bạch Khởi Song vừa chạy vừa nhấc máy nghe, nhưng khi đầu dây được kết nối lại là giọng nói từ vợ hai của ông Jackson.
"Bạch Khởi Song, mau về nhà đi, cha con xảy ra chuyện rồi!"
Bạch Khởi Song đứng khựng lại giữa hành lang, một bên là công việc đang gặp trục trặc, một bên là cha ruột mình, cô không chút do dự, lập tức nắm chặt tay, quay người lại chạy nhanh xuống phòng giám đốc sản xuất.
Giám đốc của cô là Lăng Trì Viễn đang ngồi ký kết hợp đồng, trông thấy Bạch Khởi Song hốt hoảng chạy vào liền lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
"Khởi Song, có chuyện gì sao? Trông em gấp gáp thế?"
Bạch Khởi Song thở không ra hơi, đôi mắt to tròn lấp lánh hoảng loạn: "Anh Viễn, cha em gặp tai nạn, em phải trở về ngay lập tức!"
"Ôi trời! Chú ấy không sao chứ? Em mau thu xếp về đi!"
Lăng Trì Viễn vội vàng rút ra tờ giấy lưu hành tạm nghỉ, dúi vào tay Bạch Khởi Song.
Trước khi rời đi, Bạch Khởi Song còn không quên nhờ anh điều tra giúp mình xem ai là kẻ gian đã lén lút xóa file tài liệu trên máy tính của cô.
Thân hình xinh đẹp điều khiển môtô tay đua lướt ngọt trên đường lớn.
Bạch Khởi Song chăm chú lái xe, cơ thể có chút run rẩy.
Mẹ cô qua đời không lâu sau khi sinh.
Nghe cha nói lại, bà bị băng huyết nhưng không được phát hiện kịp thời.
Đây chính là nỗi ân hận, day dứt lớn nhất trong ngần ấy năm cuộc đời.
Cho tới tận mười bảy năm sau, Bạch Huấn dẫn về một người phụ nữ thua ông mười tuổi, nói rằng sẽ kết hôn với bà.
Đương nhiên, Bạch Khởi Song rất ủng hộ quyết định này của cha mình.
Chỉ có điều, từ ngày bà ta xuất hiện, trên người Bạch Khởi Song bắt đầu nổi các vết lằn đỏ.
"Thiếu phu nhân đã trở về!"
Một thuộc hạ vừa nhìn ra ngoài cửa, trông thấy bóng hình của Bạch Khởi Song liền lập tức cúi đầu báo cáo với Hàn Khang Dụ.
Vừa dứt lời, Bạch Khởi Song đã gấp gáp đi vào.
Liếc thấy Hàn Khang Dụ, cô do dự một lát liền nói qua: "Tôi phải về nhà.
Cha tôi xảy ra chuyện rồi!"
Hàn Khang Dụ đang ngả người nằm trên ghế mát - xa, hai mắt vẫn nhắm nghiền, tai đeo tai nghe.
Cả người anh còn đung đưa theo một vài giai điệu nào đó.
Thái độ hờ hững của Hàn Khang Dụ khiến Bạch Khởi Song có phần thất vọng.
Cô đi thẳng lên lầu, tâm tư hết mực rối bời.
Không thấy Hàn Khang Dụ đáp,Dực Sinh, thuộc hạ của anh bèn lùi lại ra phía sau.
Anh hơi nghiêng người đổi tư thế, phần tà áo lộ ra, lọt vào trong tầm mắt của Dực Sinh.
Ngay lập tức, Dực Sinh ngạc nhiên, đưa tay che miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Quái lạ! Giác cắm của tai nghe đâu được kết nối với điện thoại nhỉ?
Điều này chứng tỏ, Hàn Khang Dụ không hề nghe nhạc, những lời Bạch Khởi Song nói anh đều đã nghe thấy hết..