Đánh Tráo Chú Rể

Chương 35


Tập đoàn truyện tranh ED Comic lớn nhất thành phố.

Lăng Trì Viễn ngồi trên ghế tựa, chăm chú nhìn ngắm người con gái xinh đẹp nhưng phận khổ trước mặt.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Bạch Khởi Song thoáng có chút ngượng ngùng.

Cô mỉm cười, mở miệng nói trước: "Sao vậy? Trên mặt em có dính gì ư?"
Bị cô hỏi, Lăng Trì Viễn không biết nói sao, cười gượng đáp: "Anh đang nghĩ, để em ở lại đây một mình liệu có ổn không?"
Cô cười, hàm răng trắng mịn tỏa nắng dưới ánh sáng lồng lộng.

Đã bao năm qua, Lăng Trì Viễn chết mê với nụ cười này, nhưng chỉ dám giấu nhẹm phía sau.

Anh biết, người phụ nữ của Hàn đại thiếu gia, nào ai dám động tới.

Bạch Khởi Song muốn xin phép Lăng Trì Viễn cho mình ở lại công ty một thời gian.

Bởi vì lúc này, cô không còn bất cứ nơi nào để có thể đi được nữa.

Đương nhiên Lăng Trì Viễn sẽ không từ chối, nhưng anh lại cảm thấy có phần khó xử.

"Anh không muốn em ở lại đây.

Thân gái một mình, công ty rộng lớn, chỉ số an toàn đếm trên đầu ngón tay.

Chính vì vậy, Khởi Song à, anh sẽ đưa em đến nơi này."
"Nơi nào vậy anh?" Bạch Khởi Song tò mò hỏi Lăng Trì Viễn.

Đôi mắt long lanh của cô chớp chớp to tròn, khiến trái tim Lăng Trì Viễn không khỏi đập loạn.

Anh dùng tay vuốt ve lại tóc mái, cười cười nói: "Anh còn một căn hộ nhỏ nằm ngay dưới công ty.


Nếu em không chê, có thể dọn tới đó để nghỉ ngơi tạm thời."
Trước ý tốt của anh, Bạch Khởi Song vô cùng cảm kích.

Nhưng cô vẫn ái ngại, không biết nên làm thế nào cho đúng.

Thấy Bạch Khởi Song chần chừ, Lăng Trì Viễn vẫn quả quyết mà nói: "Coi như đây là anh cho em nợ.

Đợi khi em chuyển nhà mới, vậy thì hãy đãi anh một bữa thật no.

Em đồng ý không?"
Bạch Khởi Song biết chẳng thể từ chối, đành gật đầu đồng ý: "Anh muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Đều không thành vấn đề!"
Căn hộ nơi Lăng Trì Viễn nói nằm cách đây không xa, đi bộ hơn chục mét là tới.

Vừa thuận lợi với công việc của cô, vừa tiện để Bạch Khởi Song di chuyển.

Lăng Trì Viễn trao lại chìa khóa phòng cho cô, cười tới nỗi híp hết cả hai mắt: "Song Song, nếu gặp bất cứ rắc rối gì hãy gọi cho anh."
Bạch Khởi Song cảm kích, gật đầu cảm ơn Lăng Trì Viễn rối rít.

Phòng tương đối rộng rãi, lối thiết kế sang trọng, hiện đại pha chút cổ điển, mang đậm phong cách của Lăng Trì Viễn.

Bạch Khởi Song tắm rửa, nấu chút mì ăn sáng, sau đó đặt lưng nằm dài trên giường.

Đây là ngày đầu tiên cô đi làm lại.

Chính vì vậy, cảm giác vừa hồi hộp xen lẫn lo lắng liên tục dày vò Bạch Khởi Song.

Lần trước, bản phác thảo truyện tranh độc quyền của cô không cánh mà bay, bị kẻ gian chơi xấu cướp trắng.

Tuy chưa tìm được là ai đã giở trò này, nhưng linh cảm của Bạch Khởi Song cho thấy kẻ đó ở rất gần đây.

Nghĩ vậy, cô nằm cũng không yên, được một lát lại vội vàng ngồi bật dậy, khởi động máy tính để làm việc.

Đồng nghiệp trong công ty trông thấy Bạch Khởi Song liền hò reo rộn rã.

Bạch Khởi Song chính là họa sĩ vẽ truyện tranh tài năng nhất trong công ty, kéo cánh ED Comic từ con số không lên tới mức độ phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay.

Người vui nhất chính là Cát Tư.

Cô vòng tay ôm choàng qua cổ Bạch Khởi Song, cười đến híp cả hai mắt: "Song Song à, hãy vứt bỏ mọi xui xẻo trước đây đi nhé.

Hoan hô em trở lại làm việc!"
Bạch Khởi Song cười duyên đáp lại, vừa lúc trông thấy phía xa xa, một bóng hình quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần.

"À, quên giới thiệu với em, đây là chị Tiêu Tiêu, phó giám đốc mới của chúng ta."
Lý Tiêu Tiêu, vợ sắp cưới của Hàn Trạc Sâm!
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều liên tục trỗi dậy những thứ cảm xúc kỳ lạ.

Khóe miệng Tiêu Tiêu dần dần nhếch lên, tạo thành điệu cười nửa miệng vô cùng tà mị.

Cô chắp tay sau lưng, tác phong lãnh đạo hết sức chau chuốt.


"Cô đây là… Bạch Khởi Song?" Tiêu Tiêu cố tình ngân cao giọng hỏi, chỉ một ngón tay về phía Bạch Khởi Song.

Với sự thông minh có thừa của mình, Bạch Khởi Song thừa biết, Lý Tiêu Tiêu đang cố tình không nhận người quen.

Hay nói cách khác, cô ta bắt đầu giở trò khi dễ cô cho bõ ghét.

Thân phận hiện tại của Bạch Khởi Song thua hẳn Lý Tiêu Tiêu một bậc.

Do vậy, gặp cấp trên, đương nhiên cô phải cúi thấp đầu mà chào hỏi: "Chào Lý phó, tôi là Bạch Khởi Song, trưởng phòng thiết kế ED Comic."
"Chẹp, chỉ cần giới thiệu tên là được rồi.

Tôi đâu hỏi về chức vụ của cô." Tiêu Tiêu nhếch miệng sửa lại câu nói của Bạch Khởi Song.

Một lời này cho thấy cô ta đang cố tình hạ bệ danh dự Bạch Khởi Song, muốn biến cô trở thành trò cười trước mặt mọi người.

Trong công ty này, không hiếm những kẻ ghen ghét, đố kị với Bạch Khởi Song.

Chính vì vậy, sau khi nghe cô ta nói, vài kẻ âm thầm che miệng cười khúc khích.

Bạch Khởi Song vẫn nở nụ cười hết mực rạng rỡ, nhún vai đáp lại: "Ồ, trong công ty này, ngay từ khi phỏng vấn nhân viên, chúng tôi luôn nhắc họ giới thiệu tên kèm theo chức vụ hoặc công việc đã làm."
Sắc mặt Tiêu Tiêu sa sầm hẳn xuống.

"Hừm, nghe nói cô mới được nhận một dự án comic phải không?"
Cô ta cố tình đánh lái sang một hướng khác, hòng che đậy cảm giác xấu hổ khi nãy.

Bạch Khởi Song liếc nhìn Cát Tư, hắng giọng đáp: "Đúng vậy.

Đó là dự án xuất bản tác phẩm Trời Lồng Trong Trăng.

Nhưng, cách đây một tháng, bản thảo phác họa đã bị kẻ gian xóa sạch."
"Cái gì?"
Tiêu Tiêu trợn tròn mắt nhìn sang Bạch Khởi Song, tức giận hỏi.

Cô nàng phẩy tay ra hiệu, yêu cầu Bạch Khởi Song phải đi theo mình vào bên trong phòng.

"Thưa phó tổng…" Bạch Khởi Song mở miệng định nói, Tiêu Tiêu lập tức xì môi: "Tôi không cần biết cô muốn làm gì, hay cô bị kẻ gian xóa mất dữ liệu.

Tôi chỉ cần biết, nội trong sáng mai cô phải nộp lại toàn bộ bản vẽ phác thảo cho bộ truyện mới."
Cô ta cố tình làm khó Bạch Khởi Song.


Cô cắn chặt răng, cảm giác bấy nhiêu cảm xúc của mình sắp sửa bùng nổ.

"Muốn tôi làm luôn sao? Tiêu phó tổng, cô đang muốn lấy việc công trả việc tư?"
"Câm miệng!" Tiêu Tiêu đập thật mạnh tay xuống mặt bàn, nổi giận đùng đùng mà đứng phắt dậy: "Hừ, người như cô chẳng đáng để tôi phải làm biếng.

Bạch Khởi Song, đường đường là trưởng phòng phụ trách vẽ tranh, vậy mà cô làm ăn không cẩn thận, dẫn tới toàn bộ bản thảo bị xóa trộm.

Thử hỏi, cô có xứng đáng làm trưởng phòng không?"
Tiêu Tiêu mở miệng mắng nhiếc một tràng thật dài.

Chờ tới khi nói xong, da mặt cô ta đã trở nên đỏ gay, đỏ gắt.

Hai bàn tay Bạch Khởi Song nắm lại thật chặt.

Nếu chỉ là bản chữ, đối với cô không thành vấn đề.

Nhưng Tiêu Tiêu yêu cầu cô phải vẽ lại toàn bộ, chắc chắn còn khó hơn lên trời.

Bạch Khởi Song thừa biết bản thân mình không có khả năng hoàn thiện trong một thời gian ngắn như thế này.

Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Bạch Khởi Song, Tiêu Tiêu rất vui.

Cô nàng cong môi cười hả hê, sau đó liếc mắt ra phía cửa, yêu cầu Bạch Khởi Song đi ra bên ngoài.

Cát Tư đã chờ sẵn Bạch Khởi Song ở đó.

Vừa trông thấy cô, Cát Tư hối hả chạy ra, đưa tay kéo mạnh Bạch Khởi Song vào cạnh mình: "Cô ấy nói gì với em?"
"Hừm, Lý tổng muốn thử năng lực của em thôi." Bạch Khởi Song bình tĩnh nói, ngừng một chút, cô tiếp tục bổ sung thêm: "Xem ra tối nay, em chắc chắn phải thức trắng đêm rồi.".

Bình Luận (0)
Comment