Lăng Trì Viễn vừa làm việc xong bèn liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn.
Anh lấy điện thoại đang đặt ở trên bàn, thuận tiện gửi tin nhắn đến cho Bạch Khởi Song.
“Khởi Song, em đã ăn tối chưa?”
Sau đó, Lăng Trì Viễn đặt điện thoại xuống, lại tiếp tục làm việc.
Nhưng trải qua một lúc khá lâu vẫn không thấy Bạch Khởi Song hồi âm, trong lòng anh liền dâng lên một dự cảm bất an.
Vốn dĩ giờ này cô cũng đã tan làm, anh nhắn tin đương nhiên cô phải nhanh chóng trả lời.
Lăng Trì Viễn không an tâm liền cầm điện thoại, vội vàng gọi cho cô.
Đầu dây bên kia vẫn im bặt không chút phản hồi làm anh càng thêm lo.
Anh chợt nhớ đến Cát Tư liền tìm kiếm số điện thoại của cô ấy.
Rất nhanh, phía bên Cát Tư liền có phản hồi, vội vàng bắt máy.
“Alo.”
“Cát Tư, em có biết Bạch Khởi Song đang ở đâu không?”
“Khởi Song sao? Cô ấy nói với em hôm nay ở lại tăng ca đấy.
Có lẽ bây giờ đang còn ở công ty.”
Nghe vậy, Lăng Trì Viễn lúc này mới nhẹ lòng, giọng nói cũng không còn gấp gáp nữa.
“Anh không liên lạc được với cô ấy.
Được rồi, cảm ơn em nhé.”
Tuy vậy, Lăng Trì Viễn vẫn không an tâm cho lắm.
Đêm hôm khuya khoắt, một mình thân gái yếu ớt như Bạch Khởi Song ở lại công ty, quả thực khiến anh chẳng mấy vui vẻ.
Vì thế, Lăng Trì Viễn nhanh chóng cúp máy, sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác, lái xe đến công ty nơi Bạch Khởi Song làm việc.
***
Bạch Khởi Song núp sau cánh cửa, hiện tại cô đã bị dọa cho run lên.
Để an tâm hơn, Bạch Khởi Song bịt kín miệng, gắng gượng không cho bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bóng đêm bao trùm tứ phía, chỉ nghe thấy tiếng phá đồ của hắn ngày càng trở nên hung hãn hơn.
Gã đàn ông như một người điên, loạng choạng lê đôi chân của mình đi đến tất cả mọi ngóc ngách, lùng sục tìm kiếm điên cuồng.
Nếu hắn phát hiện ra cô thì xem như chết chắc.
Bạch Khởi Song chỉ biết âm thầm cầu nguyện hắn mau chóng rời đi.
Gã đàn ông vẫn tiếp tục phá phách, chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đôi mắt lươn lẹo, giảo hoạt của hắn liên tục nhìn ngó xung quanh, muốn tìm vài đồ vật có chút giá trị.
Lùng sục một hồi, bỗng hắn dừng lại vài giây, chợt phát hiện ra điều gì liền đột ngột chuyển hướng, lò dò đi đến gần cánh của nơi cô đang đứng.
Trong đêm tối, Bạch Khởi Song không thể nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được gã đàn ông đó đang đến rất gần.
Cô sợ đến mức cắn chặt lấy cánh tay của mình để bản thân không còn run rẩy.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn.
Cánh cửa truyền đến âm tiếng giày lộc cộc sau đó dừng hẳn lại.
Bạch Khởi Song không dám thở mạnh, đứng im một chỗ.
Tim cô bây giờ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, các đầu ngón tay run run, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên tái xanh.
Sau khoảng vài giây yên tĩnh đến nghẹt thở, gã đàn ông bất chợt dùng sức đập thật mạnh vào cửa.
Bạch Khởi Song bị dọa hốt hoảng, liên tục giật lùi vào trong góc phòng.
Linh tính mách bảo có người bên trong, gã đàn ông lại càng ra sức đập mạnh hơn.
Bạch Khởi Song cố gắng lò mò tìm kiếm vật phòng thân nhưng chỉ đụng phải một cây chổi lau nhà.
Còn nước còn tát, cô hoảng loạn cầm lấy nó, nắm chặt lấy cán, đứng nép sau cửa.
Đùng… Đùng…
Cánh cửa cuối cùng cũng không trụ lại được nữa, bị gã đàn ông dùng chân đạp tung.
Bạch Khởi Song chỉ thấy một thân đen cao lớn hằm hè bước vào, khiến cho không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt hơn rất nhiều.
Bạch Khởi Song không kịp suy nghĩ thêm, liền cầm lấy chổi, dùng hết sức bình sinh đánh về phía hắn.
Gã đàn ông chưa kịp phản ứng, cộng thêm với việc thị giác chưa quen khi ở trong bóng tối, vì vậy mà bị cô đánh trúng, trên đầu lập tức truyền tới cảm giác đau đớn.
“Đi chết đi.”
Gã đàn ông đứng vụt dậy, lao tới nắm chặt cây chổi, nhanh chóng chiếm được ưu thế.
Trong tay Bạch Khởi Song hiện tại không còn dụng cụ phòng thân, lập tức trở nên hoang mang, vội vàng lui về phía sau.
Sức lực của cô khi so bì với hắn quá yếu, hoàn toàn không đủ để phản kháng lại.
Cách tốt nhất bây giờ chính là chạy trốn.
Trong đêm tối, cô không thể thấy rõ mặt hắn, theo quán tính liên tục lùi về sau.
Gã đàn ông biết chắc phần thắng trong tay, liền hung hãn tiến về phía cô, nhe răng cười cợt: "Muốn chết rồi hả, con ranh?"
Bạch Khởi Song hừ lạnh, gằn giọng đe dọa: "Cảnh sát sẽ tới ngay thôi.
Cứ chờ đấy!"
Nói rồi, cô hít sâu một hơi, co chân xoay người bỏ chạy.
Cùng lúc đó, nương theo ánh trăng mờ nhạt chiếu vào ít ỏi tới đáng thương, cô kinh hãi thấy một ánh sáng xanh ngắt lóe lên.
Vùng bụng Bạch Khởi Song bất chợt truyền tới cảm giác đau nhói, máu tươi nóng ấm phun trào ngay tức khắc.
"Á!"
Bạch Khởi Song đau đớn la lên, tay cô ôm lấy bụng từ từ ngã xuống.
Gã đàn ông độc ác đã đâm một dao vào bụng cô, máu tươi bắn cả lên khuôn mặt gầy đét, dị hợm của hắn.
Khi Lăng Trì Viễn đến công ty, không thấy bật đèn liền tưởng rằng Bạch Khởi Song đã về.
Anh toan quay người rời đi, nhưng bất chợt lại nghe thấy âm thanh rên rỉ kỳ lạ phát ra.
Dự cảm chẳng lành thôi thúc bước chân của Lăng Trì Viễn trở nên gấp rút hơn.
Anh đạp mạnh cửa, kinh hãi trợn tròn mắt khi thấy mọi thứ đã trở nên vô cùng hỗn loạn, xung quanh là những đồ vật bị đập vỡ đến mức quá sức thê thảm.
“Ai đó.”
Nghe tiếng động khả nghi, Lăng Trì Viễn run run cầm theo đèn pin bước tới.
Gã đàn ông giật bắn mình, hắn thấy có ánh đèn điện phản chiếu liền biết có người đến, vội vàng ném dao bỏ chạy.
Lăng Trì Viễn toan đuổi theo nhưng bỗng chốc phát hiện Bạch Khởi Song đang nằm dưới đất.
Anh hoảng hốt quỳ gục xuống ôm cô, máu tươi lập tức chảy tràn qua từng kẽ ngón tay của anh.
“Khởi Song, em sao vậy?”
Anh ôm chặt cô vào lòng, trong đầu của anh bây giờ hoàn toàn trống rỗng.
Lăng Trì Viễn vội vàng lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình báo qua tình hình, khẩn trương bế xốc Bạch Khởi Song lên.
“Khởi Song, chờ anh một chút.
Chúng ta đi bệnh viện.”
"Em không được xảy ra chuyện gì.
Nhất định phải bình an cho anh!"
Nét mặt Bạch Khởi Song bây giờ đã trắng bệch, ánh mắt mơ hồ không mở nổi, chỉ biết rên rỉ, run tới lạnh người.
“Đau quá.”
“Khởi Song, gắng chịu một chút.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, mắt từ từ nhắm lại.
Trợ lý cũng đã kịp thời chạy đến, theo sau là đội cảnh sát.
“Lăng tổng, mọi việc ở đây cứ giao cho tôi.” Trợ lý hốt hoảng nhìn anh thở gấp.
Lăng Trì Viễn không nghĩ nhiều liền gật đầu, ôm lấy cô chạy như bay vào trong xe.
Lúc này, tay chân của Bạch Khởi Song đã hoàn toàn hóa lạnh.
Dưới thân Bạch Khởi Song không ngừng chảy máu, dần dần mất đi nhận thức.
Lúc đầu cô còn cảm nhận được vết thương rất đau, nhưng hiện tại không có cảm giác gì nữa.
“Khởi Song nghe anh, không được ngủ đâu nhé.”
Lăng Trì Viễn toàn thân dính đầy máu, áo sơ mi của anh cũng đã nhuộm màu đỏ tươi.
Những điều này anh không hề để ý đến, an toàn của Bạch Khởi Song là trên hết.
Lăng Trì Viễn nắm lấy tay cô liên tục nói chuyện bên tai, chỉ sợ bản thân không làm thế, cô sẽ ngủ mãi mãi mất.
Dù hiện tại bản thân không có cảm giác gì nhưng Bạch Khởi Song vẫn nghe rất rõ những lời anh nói.
Đôi môi trắng bệch khô khan của cô hơi mỉm cười.
Cô biết Lăng Trì Viễn đang rất lo lắng cho cô, cô chưa từng thấy anh hoảng loạn như vậy bao giờ.
Huống hồ, trong mắt anh hiện tại đã nổi lên những tia đỏ.
“Chúng ta sẽ đi ăn tối cùng nhau, anh sẽ đưa em đi những nơi em muốn, làm ơn đừng ngủ nhé, Khởi Song.”
Nhìn Lăng Trì Viễn mạnh mẽ trước nay bỗng chốc yếu mềm gục đầu vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, Bạch Khởi Song rất muốn an ủi anh, nói với anh là mình vẫn ổn.
Thế nhưng miệng lại cứng ngắc, không thể phát ra thành tiếng được, cô chỉ có thể nhẹ nhàng mở mắt lắc đầu mong anh hiểu.
Xe lúc này đã đến bệnh viện, Bạch Khởi Song cũng không còn trụ được nữa.
Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy đó chính là bóng dáng cô độc của Lăng Trì Viễn đang từ từ rơi nước mắt.
Bạch Khởi Song bị mất máu quá nhiều, vừa đến bệnh viện đã chuyển tới phòng cấp cứu.
Lăng Trì Viễn đi đi lại lại trước cửa phòng, hai tay nắm chặt cầu nguyện cô sẽ không sao.
Anh rất sợ, rằng một khi bản thân lơ đễnh, Bạch Khởi Song sẽ mãi mãi ra đi, không cho anh cơ hội gặp mặt.
Vốn dĩ hôm nay có thể hẹn cô tán gẫu mà thành ra mọi chuyện lại tồi tệ như thế này, anh vẫn không thể chấp nhận được.
Bạch Khởi Song có mệnh hệ gì anh thề phải điều tra bằng được, tống cổ kẻ đã làm ra những chuyện này vào tù.
Đối với anh cô rất quan trọng, anh còn không dám làm tổn thương đến cô huống chi là người khác..