Đánh Tráo Chú Rể

Chương 40


Nằm trong viện mấy hôm, vết thương của Bạch Khởi Song cũng đã tiến triển rất tốt.

Cô nảy sinh cảm giác vô cùng buồn chán, không được ra khỏi giường khiến chân tay vô cùng ngứa ngáy.

Ngay khi đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để được ra viện luôn thì tiếng cửa mở cửa vang lên, là Lăng Trì Viễn đến, còn cầm theo một túi táo: “Chào, sức khỏe em thế nào rồi?”
"Chà, rồng đến nhà tôm, hôm nay sếp không bận việc sao mà đến thăm em thế này?”
"Em là nhân viên ưu tú của công ty, theo lý thì anh phải đến thăm chứ.”
Lăng Trì Viễn đặt túi táo lên chiếc tủ cạnh bên rồi kéo ghế ra ngồi, nhìn khuôn mặt đang buồn chán của cô mà nói: “Sao vậy? Không thích anh đến à?”
"Nào có, chỉ là để giám đốc thấy em trong bộ dạng thảm hại này thì xấu mặt lắm.”
"Không phải lo, bộ dạng đáng yêu như thế này của em chỉ mình anh thấy là được.”
Câu nói mang đầy ý ái muội, nhưng hình như Bạch Khởi Song không nhận ra, vẫn nói đùa: “Vậy hi vọng giám đốc đừng kể cho ai về bộ dạng thảm hại này của em, anh phải hứa đấy nhé.”
Nhìn nụ cười trong sáng như ánh nắng của cô, trái tim Lăng Trì Viễn lại càng thêm ấm áp.

Đây chính là hình ảnh anh yêu nhất ở cô, người con gái thắp sáng trái tim anh.

Chợt mặt cô lại xụ ra, trông giống hệt một đứa trẻ đang dỗi.

Thấy vậy, Lăng Trì Viễn liền chống một tay lên cằm nhìn Bạch Khởi Song, nở nụ cười tà mị: “Trong bệnh viện chán lắm đúng không, bao giờ em được ra viện?”
"Chưa biết được, có lẽ phải mấy hôm nữa.”
"Hay để anh giúp em trốn ra nhé?”
Bạch Khởi Song tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ là vị cấp trên kia lại biết cô đang muốn gì.

Nụ cười của Lăng Trì Viễn càng tươi hơn.

Anh rút điện thoại gọi cho trợ lý, bảo cậu ta mang một bộ quần áo đến:
"Thật ra anh mới đấu giá được một chiếc xe đua mới, muốn em xem thử.


Em cũng đang sưu tập xe tay đua mà? Đúng không?”
Nghe đến xe tay đua, hai mắt Bạch Khởi Song liền sáng lên, cô lập tức hào hứng quay sang.

Vừa đúng lúc trợ lý mang đồ tới, cô vội vàng thay ra, nhanh chóng cùng Lăng Trì Viễn rời khỏi bệnh viện.

Ở nơi khác, Hàn Khang Dụ đang ngồi duyệt tài liệu, chợt một thuộc hạ đi vào báo cáo, nhưng anh ta mãi ngập ngừng không nói lên lời.

Thái độ lúng túng của cậu ta khiến Hàn Khang Dụ hơi chướng mắt.

Anh lườm cậu thanh niên trẻ một cái, ánh nhìn sắc lạnh của anh làm cho người này run rẩy không thôi, đến cả giọng nói cũng run theo:
“Lão…lão đại, vừa có tin từ bệnh viện, chị dâu…chị dâu… không thấy ạ.”
Tên đàn em vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi vài độ, cảm giác tuyết có thể rơi được:
"Đi đâu?”
"Dạ?”
"Tôi hỏi cô ấy đi đâu?”
"Có người báo lại là thấy vị giám đốc công ty chị dâu đến thăm, lúc ra đã dẫn theo chị dâu rời đi.

Anh em lái xe bám theo đã ghi lại địa chỉ đây ạ.”
Tên đó run rẩy, đặt mảnh giấy lên bàn, thầm mong đại thiếu gia nhanh chóng đuổi người để cậu còn ra khỏi đây.

Hàn Khang Dụ liếc qua địa chỉ trên mảnh giấy rồi vứt tập tài liệu trong tay xuống:
“Cho xe đến đây, tôi đi đón vợ tôi.”
Tại nhà Lăng Trì Viễn, Bạch Khởi Song vô cùng hào hứng khi thấy chiếc xe đua đời mới này, cô không ngừng đi lại quanh chiếc xe, ngó lên ngó xuống từng ngóc ngách.

Bạch Khởi Song và Hàn Khang Dụ đều có sở thích sưu tập xe tay đua.

Nhưng niềm đam mê này cũng phần nào bị hạn chế.


Cô nở nụ cười vui sướng, không ngừng khen ngợi chiếc xe:
“Mẫu mới nhất của hãng X, lại còn là dạng động cơ giới hạn siêu hiếm.

Giám đốc à, anh kiếm đâu ra được bảo bối này vậy? Năm ngoái em cố mãi cũng không mua được đấy.”
Lăng Trì Viễn híp mắt cười, anh đã tốn không ít công sức để lấy được mẫu này, tất cả chỉ để khiến cô vui:
"Vài tháng trước anh thấy nó được đấu giá trên một sàn giao dịch, cũng khá khổ tâm để có được nó đấy.”
"Anh Trì Viễn à, em có thể lái nó một lúc được không?”
Nhìn dáng vẻ thích thú này của cô, Lăng Trì Viễn không thể không đồng ý được.

Nhận được cái gật đầu đồng ý của anh, Bạch Khởi Song liền nhảy cẫng lên ôm Lăng Trì Viễn một cái.

Bất ngờ được ôm, Lăng Trì Viễn ngẩn người ra, không nghĩ cô sẽ vui sướng đến mức này.

Nhưng tất cả cảnh đó đã bị Hàn Khang Dụ nhìn thấy.

Anh vừa đến được đây, lại nhận được một cảnh tượng không mấy vui vẻ: vợ mình lại ôm chầm một người đàn ông khác.

Sắc mặt anh tối sầm, lập tức mở cửa xe lao ra.

Bạch Khởi Song đang vui sướng chuẩn bị leo lên xe, chợt một bóng người xuất hiện tóm lấy tay cô kéo đi.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì một cơn đau từ vết thương truyền lên đỉnh não khiến cô không khỏi nhăn mặt lại.

Hóa ra người kéo cô là Hàn Khang Dụ.

Mặt anh tối sầm lại, bàn tay giữ tay cô càng siết chặt hơn:

“Em gan to đấy, còn dám trốn viện à? Em coi lời tôi như gió thoảng đúng không? Lập tức quay lại cho tôi.”
Dứt lời, Hàn Khang Dụ kéo cô ra xe, mặc cho cô mè nheo chống cự.

Lăng Trì Viễn nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng nhanh chóng đuổi theo.

Về đến phòng bệnh, Hàn Khang Dụ thô lỗ ép cô nằm lên giường, tiếp đó dùng cả người đè cô xuống, bàn tay to lớn bóp chặt miệng cô:
“Xem ra em không thích yên phận đúng không, em phải làm cho tôi tức điên lên mới vui phải không.”
"Xem đi, vết thương vẫn chưa lành mà em đã dám nhảy cẫng với đàn ông.

Có kẻ ngốc nào như em không hả?"
Bạch Khởi Song cũng không chịu thua, cô hất tay anh, dồn sức đẩy ra xa mình:
“Hàn Khang Dụ, tôi không phải đồ vật của anh.

Tôi thích đi đâu là việc của tôi, thích nói chuyện với ai cũng là quyền của tôi.

Anh là cái thá gì mà quản tôi, đừng có lấy cái cớ là chồng ra nói.

Chúng ta ly hôn rồi.

Hơn nữa, Lăng Trì Viễn là sếp của tôi, tôi nói chuyện với sếp tôi thì liên quan gì tới anh?”
Bạch Khởi Song biết Hàn Khang Dụ có ý tốt, lo lắng cho cô.

Việc cô tự ý rời viện đã khiến anh sợ hãi tới mức nào.

Nhưng trước thái độ nạt nộ của anh, bản tính bướng bỉnh ẩn sâu trong lòng cô lại được phen thôi thúc.

Vì vậy, Bạch Khởi Song mới gân cổ lên cãi, nhưng giọng nói nhanh chóng hạ thấp hẳn xuống.

Nghe những lời cãi cự đó, Hàn Khang Dụ càng tức giận.

Cô không những không biết điều, lại còn đi bảo vệ người đàn ông khác ư?
"Có sếp nào lại dẫn nhân viên đang nằm viện về nhà như hắn không? Em không hiểu hay cố tình không hiểu điều này hả?”

"Tôi chỉ muốn xem một chiếc xe thôi…" Bạch Khởi Song lí nhí đáp, hai bàn tay đan chặt vào nhau, giọng điệu đầy vẻ hối lỗi.

"Em còn cãi đúng không? Tôi cảnh cáo em, nếu còn qua lại với hắn, đừng trách tôi không cho hắn đường sống.”
"Anh...”
Cô không nói thêm được gì nữa, bị ép ở yên trong phòng bệnh.

Xong xuôi mọi việc, Hàn Khang Dụ ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thấy Lăng Trì Viễn đang đứng bên ngoài, anh liền đi đến, nói:
“Tôi với anh cần nói chuyện.”
Cả hai đi lên sân thượng bệnh viện, Hàn Khang Dụ mở lời trước:
“Anh có biết Bạch Khởi Song là vợ tôi không?”
"Tôi biết.”
“Vậy tại sao anh vẫn bám cô ấy mãi không buông?”
"Dù cậu là chồng cô ấy thì sao? Lúc cưới cậu, cô ấy có hạnh phúc không? Cướp vợ của em trai rất sung sướng, đúng không nhỉ?”
Nghe đến đây, Hàn Khang Dụ lập tức cười khẩy:
“Có vẻ anh biết không ít đâu, nhưng như vậy thì có sao? Bạch Khởi Song vẫn là vợ hợp pháp của tôi.

Còn anh, đi cướp vợ người thì vui lắm à?”
Không khí giữa hai người đàn ông càng trở nên căng thẳng, sắc mặt Hàn Khang Dụ không thể tối hơn than được nữa:
"Tôi hy vọng anh tránh xa vợ tôi, cô ấy cần một người chồng như tôi là đủ rồi.”
"Xin lỗi, tôi không thể.

Tôi thẳng thắn nói với cậu.

Tôi, Lăng Trì Viễn, yêu Bạch Khởi Song.

Tôi chính thức theo đuổi cô ấy và tôi chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc thật sự cho Khởi Song, chứ không phải cậu.”
Nghe lời tuyên bố cao ngạo đó, Hàn Khang Dụ chỉ khẽ cười, quay người rời đi, không quên bổ sung thêm một câu:
"Tùy, nếu như anh nghĩ anh đủ bản lĩnh."
Lúc Hàn Khang Dụ trở lại phòng bệnh, chợt phát hiện ra không thấy Bạch Khởi Song đâu.

Anh lập tức rút điện thoại ra, tức tốc huy động nhân lực gấp rút tìm kiếm..

Bình Luận (0)
Comment