Sáng sớm, Bạch Khởi Song cầm theo một ly cà phê ấm nóng, đến trước vườn hoa ngắm nghía hồi lâu.
Cô băn khoăn, không biết mình bên rời đi hay ở lại.
Thế nhưng, vì muốn biết rõ chân tướng sự thật rằng Hàn Khang Dụ đã giở trò gì sau cái chết của mẹ mình, cô đành cắn răng ngậm ngùi ở lại.
Sự xuất hiện của Ngọc Sanh giống như giọt nước tràn ly, càng khiến mâu thuẫn giữa hai người thêm phần nặng nề hơn bao giờ hết.
Mặc dù thỉnh thoảng có những lúc phát sinh không đáng, nhưng cũng chẳng đủ để khiến mối quan hệ của họ thêm gắn bó.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt sau lưng Bạch Khởi Song vang lên tiếng bước chân giòn giã.
Cô chưa kịp định thần, giọng nói trầm đục của Dực Sinh đã vang lên gấp gáp:
"Tiểu thư Khởi Song, có thể đi với tôi một chuyến được không?"
Nhìn vẻ mặt vội vã của anh, linh cảm chẳng lành giúp Bạch Khởi Song biết chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn.
Cô đặt ly cà phê xuống chiếc bàn cạnh đó, gật nhẹ đầu và rảo bước theo anh.
Thực chất cũng không có chuyện gì quá to tát.
Dực Sinh muốn đưa Bạch Khởi Song đi mua sắm chút đồ để tâm tư được khuây khỏa mà thôi.
Bạch Khởi Song cũng không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người họ lên xe, nhanh chóng rời đi.
Cô cũng đã từng nghe qua, trước đây, là Hàn Khang Dụ gặp tai nạn suýt chết.
May mắn, cái mạng này của anh còn lớn, chứ không thì đã chẳng tồn tại Hàn Khang Dụ của ngày hôm nay.
Bạch Khởi Song tựa đầu vào thành xe, mệt mỏi nhìn ra đường phố tấp nập người qua lại.
Dực Sinh chăm chú lái xe, thỉnh thoảng lại đảo mắt liếc nhìn theo cô, trong lòng bồi hồi khó tả.
"Hàn Khang Dụ gặp tai nạn khi nào thế anh?"
Trầm ngâm một lúc, Dực Sinh liền lắc đầu, khẳng định anh cũng không hay biết.
"Ừm, có khả năng vào ba năm trước.
Khi đó, nghe nói thiếu gia bị lạc sang nước ngoài, gần chết ở đó."
Bạch Khởi Song cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng hướng mắt nhìn ra xa xăm.
Hàn Khang Dụ đã nói anh cùng Ngọc Sanh có mối duyên phận gắn kết với nhau.
Chính Ngọc Sanh đã hiến máu cứu anh khi Hàn Khang Dụ hấp hối sắp chết.
Bạch Khởi Song chỉ có thể tin, nhưng thâm tâm vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ.
Cô thở dài, lại tiếp tục nhắm hờ hai mắt.
Trong trí óc lúc này chỉ xuất hiện hình ảnh Hàn Khang Dụ cùng Ngọc Sanh quấn quýt cùng nhau.
Nhưng còn Lisera Trầm Hương thì sao? Cô gái ấy, giống hệt cô như đúc!
Sự khó chịu xen lẫn ghen tị liên tục dày vò, làm cô gần như phát rồ.
Bạch Khởi Song không rõ thứ cảm xúc đáng ghét này là gì, chỉ biết rằng khi thấy anh ở cạnh Ngọc Sanh, cô rất bực bội.
Đến một cửa hàng quần áo, Dực Sinh giảm tốc độ lại.
Anh quay sang hỏi Bạch Khởi Song: "Em muốn xem qua chút đồ không?"
Bạch Khởi Song không chút do dự, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau xuống xe, nhanh chóng đi tới quầy hàng.
Một sấp quần áo thật đẹp được bày ra, tất cả đều vô cùng bỏng mắt.
Trông thấy quầy hàng chỉ toàn đồ lót của nữ, Dực Sinh ngại ngùng vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Khởi Song nhìn theo, cười giòn.
Chờ tới khi hai người họ sắp sửa rời khỏi, cô mới chọn được cho mình một bộ đồ ngủ thật đẹp và hiện đại.
Dực Sinh nhìn nụ cười rạng rỡ của Bạch Khởi Song, cũng không nỡ phá tan niềm vui yêu thích của cô.
Anh cẩn thận mở cửa xe, đưa Bạch Khởi Song trở về nhà, còn không quên nói thêm.
"Nếu còn muốn mua gì nữa thì bảo anh nhé."
Bạch Khởi Song cười lớn, chỉ sang túi đồ vừa mua, cong môi đáp: "Vâng vâng, nhất định rồi."
Họ lại tiếp tục lên xe, tâm trạng ai nấy đều trở nên phấn khích hơn bao giờ hết.
Khi đi ngang qua cửa hàng trang sức, chợt Bạch Khởi Song trông thấy một bóng lưng rất quen.
Cô ra hiệu cho Dực Sinh đi chậm lại, hạ thấp cửa kính xuống để nhìn cho rõ.
Lúc đầu, Dực Sinh chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ đến khi anh nhìn theo hướng Bạch Khởi Song chỉ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ngọc Sanh đang khoác tay Hàn Khang Dụ, ung dung đi vào trong cửa hàng trang sức.
Hàn Khang Dụ còn cẩn thận đo ngón tay áp út của cô ta, mỉm cười hết sức dịu dàng.
Bạch Khởi Song nhìn lên biển hiệu, khóe môi cong nhẹ.
"Họ đi mua nhẫn cưới sao?"
Giọng nói của cô trở nên nhỏ xíu.
Dực Sinh rơi vào tình thế vô cùng khó xử.
Mới đầu, anh cứ nghĩ đưa Bạch Khởi Song đi mua sắm để tâm trạng của cô khá hơn một chút.
Nào ngờ thật đen đủi, hai người họ lại bắt gặp cảnh tượng điên rồ này.
Anh gãi đầu gãi tai, lắp bắp nói chống chế:
"Không...!Không phải đâu.
Chắc chỉ là người giống người thôi."
Bạch Khởi Song chỉnh lại kính xe, mở cửa bước xuống.
Dực Sinh gấp gáp chạy theo sau cô, vẫn chưa hiểu mục đích cuối cùng của cô là gì.
"A, em cũng muốn mua trang sức."
Bạch Khởi Song cười khì, đôi mắt trong veo chợt trở nên phức tạp.
Cô nói thế thôi, chứ thực chất là muốn xem thử đôi tình nhân kia định giở trò gì là chính..