Khóe môi Mẫn Hoa Tang hơi co giật.
Bà ta nheo mắt dò xét từng biến chuyển trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi Song, nhưng mọi cảm xúc kích động vẫn không để lọt ra bên ngoài.
Bạch Khởi Song vẫn thản nhiên nhìn hai mẹ con bà Mẫn, ném phịch đống giấy tờ xuống mặt bàn, sau đó đứng dậy, ung dung nói thêm: "Ngừng giả tạo hay bày ra bất kì khuôn mặt tội nghiệp nào với người ngoài đi.
Dì Mẫn à, trông rất lố bịch đấy!"
Thanh Nghi nghiến răng nghiến lợi, tức giận tới run cả người.
Cô quay sang nhìn mẹ mình, lên tiếng trách móc: "Tại sao mẹ cứ thích làm theo ý muốn của mình nhỉ? Mẹ thấy chưa, bị sỉ nhục như thế vui vẻ quá mà."
Mẫn Hoa Tang chỉ cúi đầu không đáp, khuôn mặt sắc lẻm co lại đầy mưu toán.
Hũ vàng "Hàn gia" kia nhất định không thể để mất.
"Chết tiệt!"
Hàn Khang Dụ dựng xe trong bãi đỗ, nghĩ lại những lời Bạch Khởi Song nói ở đám tang mà không khỏi tức giận.
Anh đấm thật mạnh vào vô lăng, bờ vai run lên khe khẽ.
Anh đã làm gì nên tội để bây giờ người vợ chung sống hai năm lại ghét bỏ anh đến thế?
Từ phía xa, Dực Sinh vội vàng chạy tới, cẩn thận mở cửa xe cho anh.
Khang Dụ kéo phanh cổ áo, lạnh lùng đi xuống.
Nhìn sắc mặt không tốt lắm của anh, Dực Sinh tự biết nên làm thế nào cho phải.
Anh hơi cúi người, tự đứng lùi ra phía sau.
"Tìm luật sư Giang Thừa Húc, nói với anh ấy gấp rút chuẩn bị thủ tục ly hôn!"
"Hả? Sao lại ly hôn, thưa thiếu gia?"
Một tay Hàn Khang Dụ xỏ vào trong túi quần, tay còn lại liên tục day trán.
Anh sải những bước thật nhanh vào trong, phớt lờ câu hỏi của Dực Sinh.
Người của Hàn gia làm việc rất nhanh gọn.
Chưa đầy hai tiếng sau, luật sư Giang Thừa Húc đã có mặt.
Anh lật giở hàng loạt sổ sách, dè dặt nhìn người đàn ông cao lãnh phía trước: "Đại thiếu gia muốn ly hôn theo điều khoản nào? Nếu muốn rút ngắn thời gian, tôi sẽ làm việc tối đa hết mức có thể."
"Tôi không ly hôn."
Hàn Khang Dụ nhấp một ly trà đắng, bình tĩnh lên tiếng.
Câu trả lời này của anh lại càng khiến Dực Sinh và Giang Thừa Húc thêm kinh ngạc, ngơ ngác quay ra nhìn nhau không biết nên làm gì cho đúng.
Nếu Hàn Khang Dụ không muốn ly hôn, vậy thì anh còn sai người mời Giang Thừa Húc làm gì?
Ngừng một lát, như nhận ra được hàng loạt suy nghĩ phức tạp từ hai người đối diện kia, Hàn Khang Dụ hơi ngẩng mặt, tiếp tục lên tiếng: "Vợ tôi, Bạch Khởi Song muốn ly hôn."
"À...!À..."
Con mẹ nó, đầu óc Hàn đại thiếu thật khéo thích trêu đùa!
Hàn Khang Dụ nhìn tờ đơn ly hôn đặt ngay ngắn trước mặt, chán nản ký tên.
Những nét chữ tựa rồng bay phượng múa uốn lượn trên giấy cứng, đẹp đẽ nhưng tràn đầy ma lực.
Hàn Khang Dụ ném bút trở lại mặt bàn, cong môi ra hiệu: "Đem toàn bộ thủ tục và giấy tờ ly hôn về Bạch gia.
Bạch Khởi Song thích làm gì, Hàn Khang Dụ tôi ắt sẽ chiều theo."
Quả nhiên, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, Bạch Khởi Song đã nhận được hồ sơ Hàn Khang Dụ gửi tới.
Cô không do dự, ký tên vào mục "Chữ ký của vợ".
Ngay khi nét bút cuối cùng dừng lại, khóe môi Bạch Khởi Song hơi cong lên.
Đây chính là điều cô mong muốn nhất suốt hai năm qua.
Nghĩ lại khoảng thời gian ở bên cạnh Hàn Khang Dụ, buồn tủi nhiều hơn vui.
Còn điều này nữa, thân là gái đã trải qua một đời chồng, nhưng Bạch Khởi Song vẫn là một trinh nữ.
Cô bật cười, nhìn về phía di ảnh của cha.
Sinh ly tử biệt, tương phùng hợp tan, biết làm thế nào cho đúng.
"Khởi Song, dì phải đi có chút việc, dự bốn ngày sau sẽ trở về.
Nhờ con chăm sóc Thanh Nghi giúp dì nhé!"
Mẫn Hoa Tang xách theo túi hành lý, rặn ra nụ cười hết mực khiên cưỡng.
Bạch Khởi Song vâng nhẹ, nhận lời với bà.
Tuy Mẫn Thanh Nghi là em, nhưng tuổi tác hai người bằng nhau.
Với mối quan hệ không cùng huyết thống này, họ cũng đâu mấy để mắt.
Thanh Nghi vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn lông mỏng, đi lại tự nhiên trong nhà.
Liếc qua chị gái, Thanh Nghi tặc lưỡi, cố tình ngân cao giọng nói: "Chị đừng trách vì sao lại bị đối xử lạnh nhạt như thế.
Hãy nghĩ thử mà xem, chẳng phải từ khi chị lấy chồng, số lần chị về thăm nhà ít đến đáng thương đó ư?"
Những lời Thanh Nghi nói đều chính xác.
Khoảng thời gian đó, Bạch Khởi Song bị Hàn Khang Dụ giam lỏng trong biệt thự.
Cô chỉ được phép sinh hoạt trong phạm vi một cây số.
Nếu chẳng may vi phạm, Hàn Khang Dụ sẽ lấy cha cô làm cái cớ để đe dọa.
Không thấy Bạch Khởi Song nói gì, Thanh Nghi lại càng được nước lấn tới.
Cô ta vuốt nhẹ tóc Bạch Khởi Song, hừ lạnh nói: "Toàn bộ gia sản lão già Bạch để lại đều phải thuộc về tôi.
Chị gái yêu quý à, chắc chị không biết, ông ta chỉ bị đụng xe có một chút xíu à, vậy mà liền đã bị chết đứ đừ.
Haha, mệnh khổ, mệnh khổ!"
Ong…
Đầu óc Bạch Khởi Song như muốn nổ tung.
Không lẽ, cái chết của cha cô không phải đơn giản.
"Chết tiệt, mẹ con mày đã giở trò thối tha gì với người cha đáng thương của tao?"
Bạch Khởi Song túm chặt cổ Thanh Nghi, trừng mắt quát lớn.
Mẫn Thanh Nghi bị bóp cổ, hai mắt long lên sòng sọc, hô hấp khó khăn lưu thông, yếu ớt chống cự.
Tuy nhiên, Bạch Khởi Song đã từng được Hàn Khang Dụ ép học qua võ thuật nên sức lực của cô rất khỏe.
Chỉ cần tăng lực tay thêm một chút, Mẫn Thanh Nghi có thể sẽ chết ngay tức khắc.
Mẫn Thanh Nghi vẫn gân cổ, trừng mắt lườm nguýt Bạch Khởi Song, tiếp tục công kích: "Nào, có giỏi thì giết chết tôi đi! Bà chị à, lão già Bạch Huấn thật sự là mỏ vàng mà.
Đào mãi không hết!"
Chát…
Bạch Khởi Song vung tay, tát bốp vào mặt Mẫn Thanh Nghi một lần nữa.
Chỉ chờ có thế, Mẫn Thanh Nghi tự động ngả người ra phía sau, hét lên thật to, sau đó ngã phịch xuống cầu thang.
Cô ta lăn vài vòng, đến mức trên trán xuất hiện các vết xước rướm máu, ngất lịm ngay tức khắc.
Hàn Khang Dụ đang lật giở hồ sơ, chăm chú làm việc.
Từ khi trở về nhà, anh chỉ vùi đầu vào mớ hồ sơ bạc tỉ này.
Nhưng ngày hôm nay, Hàn Khang Dụ làm việc không mấy hiệu quả, trong não bộ liên tục xuất hiện hình ảnh giận dữ của Bạch Khởi Song.
Anh chỉ muốn phát điên ngay lập tức.
Người con gái đáng bị ăn đòn này luôn luôn làm anh bực bội như vậy.
Con mẹ nó chứ, Bạch Khởi Song cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường như bao kẻ khác, hà cớ gì lại khiến anh đau đầu tới vậy.
Bịch...!Bịch…
Từ phía ngoài cửa phòng, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên inh tai.
Dực Sinh đưa tay quệt ngang mồ hôi trên trán, vội vã gõ cửa rầm rầm.
"Vào đi!"
Hàn Khang Dụ không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thờ ơ ra hiệu.
Vừa trông thấy anh, Dực Sinh liền lập tức trình bày: "Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Hàn Khang Dụ vẫn không thèm ngẩng mặt liếc Dực Sinh lấy một cái.
Dù trời đất ngoài kia có sập, hay xảy ra động đất gì lớn, Hàn Khang Dụ vẫn chẳng buồn để mắt.
Dực Sinh điều hòa hô hấp sao cho bình ổn nhất, lo lắng nói thêm: "Thiếu phu nhân bị tống giam vào ngục vì tội danh cố ý giết người."
"Nói sai một từ, nhổ một chiếc răng!"
Hàn Khang Dụ gằn giọng đáp.
Động tác cầm bút của anh cũng dừng hẳn lại.
Anh ngẩng cao đầu, đôi mắt xanh lơ lai Tây trở nên đậm màu hơn, chất chứa chín phần gian ác.
"Vâng, tin tức truyền về từ giám đốc sở cảnh sát Ôn Dĩ Thành."
Hàn Khang Dụ ngồi bật dậy, với lấy áo vest vắt lên tấm vai rộng, không nói câu gì, cao lãnh bước thẳng ra bên ngoài....