Đạo Cô Vương Phi

Chương 7

Từ Ngọc Mẫn chậm rãi vấn tóc, nhìn gương đồng ghim một cây trâm bạch ngọc cố định búi tóc, lại điểm thêm bằng hai cây trâm, rồi đóng gương lại.

Một cánh tay to lớn duỗi đến ngăn nàng lại, lấy từ trong hộp ra mấy thứ trâm dạng vòng ghim lên búi tóc nàng, "Quá mức mộc mạc thuần khiết, vi phu cũng không thích." Nàng nên sửa thói quen của người tu đạo, nếu không chẳng những hắn thấy khó chịu, chính nàng cũng không có tự giác của người đã làm vợ, còn nghĩ mình là tiểu đạo cô không để ý tới hồng trần trước kia.

Từ Ngọc Mẫn cũng không nói gì, cứ mặc hắn.

Sau khi vấn tóc xong, Long Thần Dục với tay nâng người của nàng lên, quan sát một chút, mỉm cười hôn rồi lại hôn môi nàng, nói: "Không thoa son cũng được, da Mẫn nhi trong suốt trắng hồng, son phấn ngược lại sẽ làm bẩn nhan sắc xinh đẹp của nàng."

Từ Ngọc Mẫn vẫn không để ý tới hắn, chỉ tựa vào trên đệm phía sau, kéo khung cửa sổ, xuyên qua lớp màn mỏng nhìn ra ngoài.

Đường lớn uốn lượn đi vào một rừng cây, trước sau người đi đường thưa thớt, có vẻ hơi hoang vắng, khiến nàng nảy sinh một chút cảnh giác.

Người giang hồ có câu: thấy rừng thì đừng vào!

Chỉ là con đường này xuyên qua rừng, cũng hết cách rồi.

Long Thần Dục dính đến bên cạnh người nàng, ôm hông của nàng cùng nàng nhìn ra bên ngoài, miệng cười nói: "Nương tử đang nghĩ gì thế?"

Từ Ngọc Mẫn ngoái đầu lại liếc nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

Nàng nhiều lần ném mặt lạnh vào hắn, Long Thần Dục cũng không phiền, chỉ nhỏ giọng nói: "Đêm qua Mẫn nhi không dùng sức kêu nhiều lắm, sao hôm nay lại không nói được rồi?"

Từ Ngọc Mẫn quay đầu trợn mắt nhìn hắn. Rốt cuộc người này có hiểu hai chữ "Liêm sỉ" không?

Thấy mắt phượng của nàng phụt ra ánh lửa, Long Thần Dục lại cảm thấy mừng rỡ, tay đặt trên lưng nàng, lộ vẻ thư giãn thích ý nói: "Được vi phu tự mình mát xa hầu hạ, có thể nói nương tử là người duy nhất trong thiên hạ, thoải mái chứ?"

Từ Ngọc Mẫn muốn tránh cũng không được, chỉ cảm thấy đôi tay to lớn mạnh mẽ của hắn vuốt trên lưng mình, từng đợt tê mỏi từ xương sống lan tỏa ra dần dần biến mất, thân mình mềm mại thoải mái, liền có chút khốn đốn.

Ánh mắt của nàng tất nhiên bị thu vào trong mắt Long Thần Dục, ý cười trên mặt hắn càng sâu sắc, trên tay càng thêm ra sức, hiện tại hầu hạ nàng tốt, ban đêm mới có thể khiến hắn càng thoải mái.

Từ Ngọc Mẫn nằm sấp tựa vào đầu gối hắn, mắt phượng khép lại, buồn ngủ.

Tê dại khó nhịn, đành phải cố gắng cắn răng, không để mình rên rỉ ra tiếng.

Hơi thở Long Thần Dục càng ngày càng trầm đục, nhanh chóng kéo rơi quần lót của nàng, ôm nàng ngồi lên trên đùi, ngồi lên vật cứng rắn nóng cháy mà mình vừa lấy ra.

Từ Ngọc Mẫn chịu đựng kích thích mãnh liệt này đánh sâu vào, khó chịu vặn vẹo thân mình, hai tay nàng siết chặt vai hắn, cố nén không phát ra âm thanh, đầu óc lại dần dần choáng váng phát cuồng, tư thế này quá...... Quá sâu rồi......

Long Thần Dục nâng gương mặt nàng, hôn môi nàng, bắt đầu dùng sức đẩy về phía trước, hắn nuốt hết mọi tiếng kêu to của nàng vào trong bụng, trong toa xe tràn ngập mùi vị ngọt ngấy đủ để thuyết minh hai người triền miên kịch liệt đến cỡ nào.

Từ Ngọc Mẫn nằm trên đầu vai hắn, mở to miệng thở phì phò, chợt phát hiện một dòng đậm đặc từ nơi thân thể hai người tiếp xúc chảy đến đùi nàng, nhất thời nỗi xấu hổ và giận dữ thổi quét qua nàng, móng tay nàng dùng sức bấu đầu vai hắn, hận không thể cào mấy miếng thịt của hắn xuống.

Tâm tình Long Thần Dục vô cùng tốt cười ra tiếng, nhẹ nhàng khép vạt áo bị mở ra của nàng, che bớt cảnh xuân mê người đi vài phần, thở dài bên tai nàng: "Mấy ngày nay vi phu cô đơn đã lâu, nương tử phải thông cảm một chút."

Từ Ngọc Mẫn hung hăng đập hai cái lên lưng hắn, giữa ban ngày nàng lại cùng hắn ‘cưỡi ngựa’ trên xe ngựa như thế, về sau làm sao còn mặt mũi mà gặp người?

Long Thần Dục cũng không để ý, cầm khăn lụa lau thân thể hai người, không nhanh không chậm một lần nữa sửa sang lại cho mình và nàng, rồi mới kéo cửa sổ, làm cho mùi tanh ngọt trong toa xe tản đi.

Từ Ngọc Mẫn đến ngồi ở một góc cách xa hắn, phòng bị nhìn hắn.

Nhưng đột nhiên tiếng một mũi tên nhọn xé gió lao đến, khiến nàng đột nhiên bừng tỉnh.

Long Thần Dục đè nàng lại, thấp giọng trấn an: "Mẫn nhi chỉ nên ngủ yên, không cần để ý."

Từ Ngọc Mẫn nghe hắn nói như thế, lòng chợt hiểu ra, liền ngoan ngoãn tiếp tục nằm úp sấp nhắm mắt dưỡng thần.

Không phải để ý tới cũng tốt, nàng vốn cũng không muốn quan tâm.

Không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm chạm nhau, giằng co một hồi, mới yên tĩnh lại.

"Gia, xử lý xong rồi."

"Ừ." Long Thần Dục không chút để ý đáp lời.

Xe ngựa lại một lần nữa bắt đầu di chuyển.

Vào lúc Từ Ngọc Mẫn ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có một ngón tay to đặt dưới váy nàng, nhắm thẳng mạnh mẽ chui vào, thân mình nàng chấn động, liền muốn đứng dậy.

"Đừng náo loạn."

Lời này mang theo cảnh cáo khiến Từ Ngọc Mẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, toàn thân cũng không khỏi nảy sinh căng thẳng. Ngón tay hắn chui vào ‘huyệt cốc’ giữa hai chân nàng, vào sâu ra cạn, chậm rãi di chuyển...... Từ Ngọc Mẫn cảm thấy một trận tê dại khó nhịn, đành phải cố gắng cắn răng, không để cho mình rên rỉ ra tiếng.

Hơi thở Long Thần Dục càng ngày càng trầm đục, nhanh chóng kéo rơi quần lót của nàng, ôm nàng ngồi lên trên đùi, ngồi lên vật cứng rắn nóng cháy mà mình vừa lấy ra.

Từ Ngọc Mẫn chịu đựng kích thích mãnh liệt này đánh sâu vào, khó chịu vặn vẹo thân mình, hai tay nàng siết chặt vai hắn, cố nén không phát ra âm thanh, đầu óc lại dần dần choáng váng phát cuồng, tư thế này quá...... Quá sâu rồi......

Long Thần Dục vui sướng nằm vật xuống trên đệm, tay gối ra sau đầu, mở miệng nói: "Mẫn nhi muốn đi tìm Vô Vân Thượng Nhân à?"

Từ Ngọc Mẫn khó nén kinh ngạc, "Ta tìm bà ấy làm gì?"

"Bà ấy không phải là sư phụ của nàng sao?"

"Không phải." Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Ngọc Mẫn liền có chút ảo não, sao nàng phải nói cho hắn biết?

"Ha, may mà vi phu gặp nương tử trước, nếu không chỉ sợ phải chạy một chuyến vô ích rồi."

Từ Ngọc Mẫn hối hận trong lòng, sớm biết chuyến đi thoải mái gần kề, nhưng lại gặp phải người nam nhân này.

"Tục truyền y thuật của Vô Vân Thượng Nhân khá nổi danh trong chốn võ lâm, lại là người xuất gia tu đạo, vi phu còn tưởng năm đó là do bà ta ôm nương tử đi. Thế mới thấy chốn giang hồ đầy Tàng Long Ngọa Hổ, cao nhân không xuất thế luôn có không ít." Cao nhân sao?

Từ Ngọc Mẫn nghĩ đến hành vi thường ngày của sư phụ, liền nhịn không được mà cười nhạt, Thế Ngoại Cao Nhân có đôi khi chỉ là cái vẻ bề ngoài mà thôi.

Ít nhất, trước mặt và sau lưng của sư phụ nhà nàng tuyệt đối chính là hai người khác biệt.

Long Thần Dục lườm ý cười thoáng hiện trong mắt nàng, ánh mắt không khỏi chán nản, mất bao lâu nàng mới có thể bày ra tươi cười tự nhiên như vậy với hắn. Nụ cười của nàng khi bước xuống từ trong kiệu hoa, vẫn ẩn sâu trong trí nhớ hắn, lại vẫn chưa từng xuất hiện trên mặt cho hắn nhìn thấy.

Chung quy trong lòng nàng vẫn không hề có hắn!

Nheo hí mắt, trong lòng Long Thần Dục nảy sinh ác độc, không có thì sao, hắn trói cũng muốn trói nàng vào bên người, cho dù nàng là sắt đá lạnh băng, hắn cũng muốn nung nóng nàng.

Dù không nung nóng được, cũng sẽ không thả nàng rời đi, trở thành nữ nhân của hắn, đời này cũng chỉ có thể là của hắn.

Ba đợt ám sát liên tục, mạnh mẽ lại dày đặc.

Một trận mưa to khiến bọn họ không thể không ngủ lại trong một ngôi miếu hoang trên núi.

Trong ánh lửa bập bùng, chiếu đỏ hai má Từ Ngọc Mẫn, nàng chau mày lại ngồi bên ngọn lửa, không yên lòng ném cành khô vào đống lửa.

Long Thần Dục vốn ngồi đối diện nàng, nhưng sau một lúc nhìn nàng, bèn đứng dậy dời đến ngồi xuống bên người nàng, bắt chước nàng ném cành khô vào trong đống lửa, "Mẫn nhi không có gì muốn hỏi ta sao?" Nàng rất thờ ơ với trượng phu của chính mình, nàng cho là bọn họ không có quan hệ gì sao?

Từ Ngọc Mẫn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ta hỏi ngươi sẽ nói sao?"

"Nàng thử xem sẽ biết."

Từ Ngọc Mẫn biết nghe lời phải, nói: "Vì sao dọc đường luôn có người tới ám sát?"

Còn hết lần này đến lần khác, từ lúc nàng và hắn gặp nhau cho tới hôm nay, trong vòng ngắn ngủn mười ngày, ba đợt ám sát, đột nhiên mà đến, bỗng nhiên mà đi, cũng không để lại người sống, không thể thành công xoay người liền lui, ngày khác lại đến.

Long Thần Dục cất giọng rất nhẹ, tựa như đang nói chuyện của người khác, "Mẫn nhi còn nhớ rõ tình hình của vi phu ngày đó khi nàng gả vào vương phủ không?"

"Ngu si." Từ nàng dùng thực độc ác.

Long Thần Dục không muốn cãi lại, ngón tay nâng một lọn tóc dài của nàng lên thưởng thức, cười nói: "Đúng vậy, ngu si, bốn năm trước vi phu lãnh binh đến biên quan đánh bại Địch quốc, trên đường thắng trận quay về bị tập kích, đầu bất hạnh bị thương, nhất thời biến thành kẻ ngốc ngây thơ.

Một năm sau, vô ý gặp sự cố, đầu lại bị thương nên mới khôi phục thần trí."

Từ Ngọc Mẫn nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn, thì ra đã từng thật sự ngu dại, trong ánh mắt không tự giác toát ra vài thứ.

Long Thần Dục với tay sờ soạng lên mặt nàng một phen, nói: "Nàng đây là đang quan tâm ta sao? Vi phu thật sự được yêu mà sợ hãi."

Từ Ngọc Mẫn "Phì" hắn một ngụm, lại xoay qua nhìn đống lửa.

Ánh mắt Long Thần Dục trở nên thâm trầm, tiếp tục nói: "Lần này vi phu mượn việc tìm y ra ngoài tìm kiếm nương tử."

"Không muốn tiếp tục làm bộ nữa sao?" Từ Ngọc Mẫn nhịn không được hỏi.

"Vốn dĩ thời cơ chưa chín muồi, bất quá, vương phi của bổn vương đã chạy mất, chưa đến thời điểm cũng phải đi bước này." Long Thần Dục với tay kéo nàng vào trong lòng, nói bên tai nàng: "Nương tử của ta xinh đẹp như vậy, vẫn nên ở bên người để bổn vương quan tâm, giảm đi chút tâm tư của ong bướm bên ngoài thì mới tốt."

Từ Ngọc Mẫn dùng sức hất tay hắn ra, xê dịch sang bên cạnh.

Hôm nay ngủ lại miếu hoang, hẳn không tiện cho hắn thực hiện hành vi phóng đãng, Từ Ngọc Mẫn cũng không sợ lại chọc giận hắn. Đương nhiên Long Thần Dục biết ý tưởng trong lòng nàng, bất quá, hắn không thèm để ý, giữa vợ chồng ngẫu nhiên có va chạm cũng coi như chút tình thú. Dù nàng không cam tâm tình nguyện, hắn mà muốn thì nàng cũng chỉ có thể uyển chuyển dưới thân hắn.

Giai nhân mặc áo gấm trắng thuần bên ngọn lửa, tóc búi nhẹ, thanh tú Xuất Trần nói không nên lời, khí chất đạm bạc trong trẻo trên người nàng thường quyến rũ hắn nhịn không được muốn rụt rịch, tựa như chỉ làm vậy nàng mới rơi vào hồng trần phàm tục, cuối cùng sẽ không thể bứt ra mà rời đi.

Ngoài điện mưa to rầm rào rơi xuống, gió lạnh xuyên qua cửa sổ cũ nát, cơn lạnh đánh vào người.

Mỗi trận mưa thu lạnh một lần, càng thêm chứng tỏ mùa đông sắp bắt đầu.

Từ Ngọc Mẫn ngước mắt nhìn ra bên ngoài, xuyên qua màn mưa nhìn xa xa, dãy núi mênh mông trong mưa bụi, không phân biệt rõ hình thù.

Bọn thị vệ của Vương phủ chia ra các nơi bảo vệ ngoài điện, mặc kệ cơn gió lạnh buốt xương, mưa ướt nhẹp vạt áo, thân mình vẫn thẳng tắp chưa từng di chuyển.

Một đôi bàn tay to che lên mắt Từ Ngọc Mẫn, giọng nói mang theo lạnh lùng của Long Thần Dục truyền vào trong tai nàng, "So với nhìn bọn hắn, không bằng Mẫn nhi đặt ánh mắt lên người vi phu nhiều hơn."

Từ Ngọc Mẫn bắt lấy tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, "Nói hươu nói vượn gì vậy?"

Long Thần Dục cười buông tay, lại kề sát vào bên người nàng, nắm một bàn tay trắng nõn của nàng lên thưởng thức, "Thường nghe người ta nói: mỹ nhân vui - cười, tức giận - mắng đều là phong tình, hôm nay vừa thấy Mẫn nhi như thế, mới biết lời của người đời không sai." Sóng mắt nàng nghiêng nghiêng liếc đến, trong giận dữ mang theo tức tối, lại có vài phần thân thiết chỉ có ở những đôi vợ chồng, khiến trong lòng hắn hết sức hài lòng.

Trong lòng nàng vốn không có hắn, nhưng vẫn chấp nhận danh phận vợ chồng của hai người, trong lúc vô tình cũng có vài phần tình cảm với hắn, chứng tỏ sự việc đã phát triển theo chiều hướng hắn mong muốn, sao có thể không vui?

Lập tức, hi vọng trong lòng lại tăng lên, giơ tay kéo lấy chân nàng, ôm nàng vào lòng, tiếp theo cúi thấp người chui vào thần án (cái bàn dài trước tượng phật) trong điện, nơi đó đã trải sẵn cỏ khô, đệm chăn, bốn phía buông xuống những mảnh vải xanh thực dày vừa vặn che thành màn giường, không cho cảnh xuân tiết ra ngoài.

Từ Ngọc Mẫn liền bị hoảng sợ, cho đến khi hắn thả nàng lên đệm, mới hồi phục tinh thần, đỏ mặt muốn bò dậy.

Sao Long Thần Dục chịu để nàng đứng lên, mạnh mẽ đè lên trên.

Từ Ngọc Mẫn chống tay đẩy hắn, thấp giọng nói: "Ngươi không có sĩ diện sao? Chung quanh Đại điện gió lùa, bọn thị vệ lại vẫn ở bên ngoài, ngươi ngươi......"

"Ai bảo nàng quyến rũ bổn vương, chịu đựng một chút, đừng kêu quá lớn tiếng."

Long Thần Dục thở phì phò kéo rơi quần lót dưới nàng váy, tụt quần lót của mình xuống, cầm thương tiến vào rừng tùng ấm áp, rất nhanh – vận động nhịp nhàng.

Từ Ngọc Mẫn bị hắn biến thành hung ác, há mồm cắn đầu vai hắn, liên tiếp nhiều lần, cuối cùng cũng không để mình phát ra tiếng vang đáng xấu hổ.

Sau khi Long Thần Dục tận hứng, chui ra khỏi thần án, thuận tay ném mảnh vải đã lau thân mình vào trong ngọn lửa, nghiêm trang ngồi thêm củi vào trong đống lửa.

Dưới Thần án, Từ Ngọc Mẫn chậm rãi mặc lại quần áo, oán hận cắn răng nguyền rủa gã nam nhân ở bên ngoài, kéo chăn nằm xuống, không chịu ra ngoài mất mặt xấu hổ.

Long Thần Dục ngoái đầu lại nhìn nhìn màn vải xanh sau thần án, khóe miệng cong lên, trong mắt tràn đầy đắc ý, nàng nghĩ ngủ lại nơi miếu hoang hắn sẽ không dám động đến nàng sao?

Ở nơi hoang dã, con người đơn giản, liền nảy sinh một cảm giác tuyệt vời.

Hơn nữa nàng thẹn thùng không dám làm ầm ĩ, mặc hắn ép buộc thế nào, chỉ từng bước thuận theo.

Vào lúc nửa đêm, dựa vào trong ôm ấp của thân thể ấm áp, Từ Ngọc Mẫn đột nhiên tỉnh ngủ.

Long Thần Dục vỗ vỗ lưng nàng, thì thầm nói: "Không sao đâu."

Dưới Thần án ánh sáng lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy lửa bên ngoài vẫn còn đang cháy, lúc này ngoài điện truyền đến tiếng chém giết mơ hồ.

Từ Ngọc Mẫn nhíu mày nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cực kỳ cáu kỉnh, thích khách không ngừng đuổi giết, rốt cuộc là muốn thế nào?

Nàng nghe được tiếng kêu rên, không khỏi nhìn lại.

Long Thần Dục cũng nghe thấy, mày kiếm nhăn lên, vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Ta ra ngoài xem thử, nàng an tâm chờ đợi." Nói xong, liền cúi thấp người chui ra khỏi thần án.
Bình Luận (0)
Comment