Đào Đào Chi Yêu

Chương 7

Mạnh Yêu Yêu và Triệu Câm ngồi ở dưới tán cây. Triệu Câm đào lên vò rượu chôn dưới gốc cây, vui vẻ mà nói với Mạnh Yêu Yêu: “Quả Đào Nhỏ, chúng ta uống một ly đi.”

Triệu Câm vui vẻ rót hai ly rượu, mùi rượu lẫn mùi hoa đào, làm cho người ta không nhịn được mà uống ly tiếp theo. Uống nhiều quá khiến cho Mạnh Yêu Yêu có chút choáng váng, khuôn mặt trắng nõn cũng có chút đỏ ửng.

Nàng chỉ vào mũi Triệu Câm mà mắng: “Ta nói cho chàng biết, chàng chính là con rùa đen, lớn lên sao… nhìn thì cũng được! Nhưng mà chàng đâu cần suốt ngày bắt nạt ta! Từ nhỏ đến lớn, lòng ta đều có chàng, còn chàng chính là người bắt nạt ta!”

Mạnh Yêu Yêu càng nói càng tủi thân, cuối cùng khóc òa lên.

Triệu Câm thấy nàng như thế, nhẹ nhàng dùng ống tay áo launước mắt cho nàng, mỉm cười mà nhìn nàng, nói: “Ta bắt cóc nàng khi nào? Mỗi lần đưa nàng đi chợ, không phải đều là nàng ăn nhiều nhất, chơi vui nhất sao?”

Mạnh Yêu Yêu mang theo chút men say mơ màng nhìn hắn, không nghe rõ hắn nói gì, mà chỉ đột nhiên nói ra một câu: “Chàng lớn lên rất đẹp mắt.”

“Ta biết.”

“Thích hợp làm chú chó nhỏ của ta.”

Triệu Câm nghe xong, bất đắc dĩ cười một cái, nói: “Được, ta chỉ chỉ làm chú chó nhỏ của nàng, chỉ vẫy đuôi với nàng.”

Mạnh Yêu Yêu vừa lòng mà vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Bé chó ngoan, bé chó ngoan, kêu một tiếng cho ta nghe coi.”

Hắn cắn răng trợn mắt: “Uông!”

Mạnh Yêu Yêu mỉm cười ngọt ngào.

Mạnh Yêu Yêu đã say đến bất tỉnh nhân sự, rúc vào lòng Triệu Câm rồi thiếp đi. Mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có người nâng mình lên, là Triệu Câm.

Hắn cõng Mạnh Yêu Yêu, chuẩn bị đưa nàng về nhà, Mạnh Yêu Yêu dựa vào lưng hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, trong miệng còn nhắc mãi: “Bé chó…… bé chó…”

Triệu Câm bất đắc dĩ mà nói: “Ôm chắc vào, chó nhỏ đưa nàng về nhà.”

Mạnh Yêu Yêu ghé người chú chó nhỏ của nàng, chậm rãi ngủ mất.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Mạnh Yêu Yêu đã thấy mình nằm trong khuê phòng, Tiểu Anh đang ở bên cạnh hầu hạ. Thấy nàng tỉnh, vội vàng rót nước cho nàng, nói: “Ai nha tiểu thư nha, người rốt cuộc cũng tỉnh, người có biết hôm qua Nhị công tử Triệu gia đưa người về không rõ trời đất, làm nô tỳ lo lắng muốn chết.”

Mạnh Yêu Yêu lắc lắc đầu, xem ra sau này không thể uống nhiều rượu. Nàng xoa xoa thái dương đang nhảy thình thịch, cau mày, đầu choáng váng, tiếp tục nằm xuống ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, người không biết còn tưởng nàng chết rồi, có ném nàng xuống nước nàng cũng không tỉnh. Mạnh Yêu Yêu mở to mắt, ngồi bật dậy với cái đầu như ổ gà.

“Tiểu Anh!” Mạnh Yêu Yêu hô.

Chỉ thấy Tiểu Anh vội vội vàng vàng chạy vào.

“Giờ nào rồi?”

“Hồi tiểu thư, hiện tại đã là giờ Dậu*.”

*Dậu hay con gà là con giáp thứ 10 trong 12 con giáp với khung thời gian từ 17h đến 19h. Đây được coi là khung giờ hướng tới sự thanh nhàn, là thời gian khi gà đã ăn no nê, lên chuồng đi ngủ và đây cũng là lúc con người cũng bắt đầu ngừng tay làm việc để chuẩn bị cho bữa cơm tối.

Mạnh Yêu Yêu xoa xoa mắt, chậm rãi đi đến trước gương đồng, nới với Tiểu Anh: “Tới, trang điểm chải chuốt cho ta một chút.”

Tiểu Anh khó hiểu: “Tiểu thư, đã khuya…”

“Ai nha nhanh lên!” Tiểu Anh đành phải nghiêm túc trang điểm chải chuốt cho nàng.

Mạnh Yêu Yêu ăn mặc tốt, mang theo tâm trạng thấp thỏm ngồi xe ngựa đến Diêm phủ.

Nàng đứng ở cửa Diêm phủ nhìn xung quanh, không lâu thì thấy Diêm Úy Khanh cùng một vị nam tử tuấn tú đi ra, vị kia nam tử kia nhìn rất quen nha, ồ, là Đại công tử Triệu gia. Triệu công tử cao to, Diêm Úy Khanh đứng bên cạnh hắn, hình như có chút khép nép yểu điệu.

Mạnh Yêu Yêu vừa muốn tiến lên, thì nhìn thấy thứ không nên thấy, ai ai chờ một chút, hai người họ… Thật sự có điểm… Không thích hợp. A mẹ ơi ta nhìn thấy gì vậy!

Diêm Úy Khanh là gay……

Mạnh Yêu Yêu vốn tưởng rằng hắn thích mình, hôm nay vốn định giải thích với hắn ràng và Triệu Câm… Hiện tại xem ra, chỉ có nàng đa tình thôi. Anh anh anh…

Từ biết Diêm Úy Khanh là gay, Mạnh Yêu Yêu bắt đầu tò mò. Cứ rảnh, là nàng lại mời Diêm Úy Khanh tới uống trà, ahihi.

Hai người ngồi đối diện, Mạnh Yêu Yêu rất có hứng thú mà nhìn hắn, thật là đẹp, ai… Diêm Úy Khanh khó hiểu mà nhìn nàng.

Mạnh Yêu Yêu mở miệng: “À, Diêm công tử cảm thấy Đại công tử Triệu gia là người thế nào?”

Lời vừa nói ra, tai Diêm Úy Khanh đã nhanh chóng đỏ lên, ấp úng nói: “A cái này, hắn khá tốt… Cái này”

Vẻ thích hóng hớt của Mạnh Yêu Yêu càng rõ. “Phải không? “

Diêm Úy Khanh có vẻ trốn tránh “Phải… Đi.”

Mạnh Yêu Yêu cong môi, ý vị thâm trường mà cười một chút.

Diêm Úy Khanh có chút sốt ruột: “Sao Mạnh tiểu thư lại như thế, ta và hắn thật sự không có gì!”

Vừa dứt lời, hắn trợn mắt, sau đó ấp úng: “Cái kia… Ngươi đừng hiểu lầm… Ta…”

Mạnh Yêu Yêu đem ngón trỏ đặt lên miệng, ý bảo hắn không cần nói tiếp, bày ra vẻ ta biết hết. Chậm rãi mở miệng: “Ngày đó ở cửa Diêm phủ, ta thấy hết.”

Hắn kinh ngạc: “Ngươi…… Ngươi thấy cái gì?”

Mạnh Yêu Yêu cười cười nói: “Ai nha, ngươi yên tâm, dựa vào quan hệ của chúng ta, ta sẽ không nói cho người khác.”

Khiến hắn ta đỏ hết mặt mũi, Mạnh Yêu Yêu ha ha mừng rỡ.

Lúc này, Diêm Úy Khanh nhẹ nhàng túm góc áo Mạnh Yêu Yêu, nói khẽ vào tai nàng: “Vậy… Nói, ngươi không được nói cho người khác.”

“A ha ha ha ha ha ha, được, ta không nói cho người khác.”

Diêm Úy Khanh nhìn nhìn chung quanh, ý bảo nàng nói nhỏ chút.

Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Vậy… Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện xưa của hai người không?” Diêm Úy Khanh gật gật đầu.

Diêm Úy Khanh từ nhỏ đã được Diêm phụ thích, Diêm phụ thường xuyên dẫn hắn đi tham gia các loại yến hội lớn lớn bé bé, trong một yến hội, Diêm Úy Khanh gặp Triệu gia đại công tử.

Khi đó Diêm Úy Khanh bởi vì Diêm phụ nuông chiều hắn, còn có chút tính tình tiểu bá vương. Chỗ hắn ngồi gần với chỗ của Đại công tử Triệu gia, hắn vốn là thưởng thức Triệu gia công tử, phong độ nhẹ nhàng, ngũ quan tuấn lãng như đao tước, đối xử dịu dàng với người khác. Cũng vì một lần mời rượu, lúc Đại công tử Triệu gia đứng dậy, không cẩn thận làm đổ rượu lên áo choàng của Diêm Úy Khanh, lúc đấy hắn còn bực bội làm ồn muốn đền, Đại công tử Triệu gia xin lỗi, nhưng không làm nên chuyện gì, chuyện này cuối cùng vẫn ồn ào không dứt, hai người cũng theo đó mà kết bạn.

Nói đến đây, hắn còn hơi có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, gãi gãi đầu.

Mạnh Yêu Yêu vừa ăn bánh gạo hoa quế, vừa nghe còn hứng thú bừng bừng đặt câu hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó sao, ta liền thường xuyên ra vào Triệu phủ, mặt ngoài lấy cớ đi tìm hắn bắt đền nhưng thực ra là muốn nói chuyện với hắn. Ân… Vốn là muốn làm bạn với hắn, nhưng mà hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, còn luôn thường xuyên trêu ta lớn lên giống tiểu cô nương… Nên..”

“Sau lại có một lần ta rơi xuống nước, ta không biết bơi, chỉ có thể giãy giụa. Sau lại là hắn đã cứu ta, hô hấp nhân tạo cho ta……”

“Oa, tình yêu của hai nam tử, tuy rằng chỉ gặp ở trong tiểu thuyết, nhưng nói vậy cũng sẽ rất tốt đẹp đi!”

Diêm Úy Khanh nhàn nhạt cười cười, nói: “Thật ra có cũng như không, đoạn cảm tình này không thể ra ngoài ánh sáng, rốt cuộc…… Ngươi biết đấy, người đời sẽ không chấp nhận chuyện này.”

Nói đến đây, hắn hơi hơi gục đầu xuống, Mạnh Yêu Yêu cũng im lặng.

Đúng vậy, ở thời đại phong kiến này, làm gì có ai tán thành cuộc tình như thế?

Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu lên nói với hắn: “Ta cảm thấy không có gì nha, lại là ai quy định ra chuyện nữ nhân phải thích nam nhân và nam nhân phải thích nữ nhân chứ? Chỉ cần là người ngươi thật sự thích thì giới tính đâu có quan trọng?”

Diêm Úy Khanh chậm rãi ngẩng đầu, cười cười: “Đúng vậy, có quan hệ gì chứ?”
Bình Luận (0)
Comment