- Thần kỳ như vậy? Những người biến thành thú nhân chẳng phải là có lực lượng tiêu diệt thú nhân Xích Kha bắt bọn họ sao?
Lão Hồ cười, lắc đầu, nói:
- Không đơn giản như vậy.
Trái cây không thể biến những người ăn nó vào thành thú nhân hết.
Có đàn ông biến thành thú nhân nhưng dường như không còn trí nhớ, tư tưởng nhân loại, đầu óc bị thay đổi trở thành thú nhân Xích Kha.
Theo thực lực khác biệt, có một số biến thành thú hoàn toàn, chia đẳng cấp và giai tầng.
- Tại sao chỉ nói đàn ông? Còn nữ thì sao? Giai cấp? Có thứ như vậy?
- Ha ha ha ha ha ha! Đàn bà thảm hơn đàn ông nhiều.
Hình như trái cây không thích hợp cho nữ ăn, tôi thấy nữ ăn xong hơn một nửa đã chết, còn sót lại một số thì người nổi gân xanh, xương kêu răng rắc bị thú nhân nâng đi, không biết sẽ làm gì bọn họ.
Tất nhiên có chia giai cấp.
Chính vì đàn bà không thể thích ứng tiến hóa thành thú nhân, những thú nhân Xích Kha đến nay thích đồn tính, đặc biệt là vạm vỡ...!
Nói đến đây Lão Hồ ngừng lại đánh giá Trương Diệu, Bùi Yến, chỉ vào Trương Diệu có dáng người vạm vỡ, cơ bắp nhất.
- Cậu là loại hình chúng nó thích nhất.
- Thật biến thái.
Nghĩ đến thú nhân Xích Kha bộ dáng dữ tợn, đáng sợ hơn dã thú còn thích đồng tính là Hạng Thần thấy buồn nôn, thầm mừng so với đám Trương Diệu thì gã không hợp khẩu vị của chúng.
- Nếu to khỏe như chúng tôi biến thành thú nhân mà bị khi dễ?
Trương Diệu nghĩ nếu là anh thì không muốn bị người làm cái kia, tuyệt đối sẽ chống cự.
- Cậu quá xem thường thú nhân Xích Kha.
Nên biết bên thú nhân Xích Kha đẳng cấp càng cao là những thú nhân trông bình thường, buổi tối biến thành toàn thú.
Bởi vì đầu óc chúng gian xảo, nhanh nhạy.
Vì có thể đè thú nhân Xích Kha to khỏe hơn, chúng nó hay tụ tập thành nhóm rình rập, bắt thú nhân Xích Kha to khỏe.
Chúng nó có thực vật kỳ dị có thể đối phó thú nhân, nhét vào miệng thú nhân Xích Kha vạm vỡ.
Sau khi ăn xong thú nhân Xích Kha vạm vỡ sẽ mờ mịt nghe theo chúng nó sắp xếp.
Hơn nữa không thể cai loại cỏ này, giống ma túy.
Trừ những thú nhân Xích Kha cao cấp nhất có thể biến thành toàn thú ra còn có thú nhân Xích Kha cấp bậc thấp không biến thân.
Những thú nhân Xích Kha thấp kém, sức mạnh không bằng cao đẳng thường bị giết hoặc bị bắt làm nô lệ.
Bởi vì thành viên lục tục chết đi, không có phụ nữ sinh sản nên chúng nó thường đi khắp nơi tìm người sống sót, hoặc phiêu lưu trên đảo nuôi trong cây, đợi trái chín, trăng đổi màu thì đồng hóa bọn họ, biến thành thú nhân.
Nói đến người sống sót, Lão Hồ trầm ngâm suy tư, cúi đầu lầm bầm:
- Nói đến thì ba mươi năm qua các người là nhóm thứ ba tôi thấy.
- Còn hai nhóm khác?
Lão Hồ gật đầu, nói:
- Nhóm đầu tiên là tôi lẻn vào bộ lạc thú nhân Xích Kha thấy tình huống bị đồng hóa, nhóm thứ hai là mấy người vẽ tranh, nhóm thứ ba chính là các người.
Tất nhiên vì tôi không hoạt động phạm vi lớn, không dám đi vào bộ lạc thú nhân Xích Kha, ai biết chúng nó có phải luôn bắt được người nhốt một chỗ, chờ mỗi bảy năm một ngày đồng hóa biến dị.
Tôi không biết mấy điều này.
- Tại sao cố chấp biến người khác thành thú nhân? Ông có biết những thú nhân Xích Kha bắt đầu như thế nào không?
- Ai biết thú nhân Xích Kha bắt đầu ra sao? Không chừng là nhóm người sống sót đầu tiên lên đảo, trùng hợp ngẫu nhiên ăn trái cây bảy năm mới chín một lần rồi biến đổi.
Nói thật tôi đặt tên trái cây này là trái Sa - Tăng, bởi vì mùi của chúng rất thơm, người ăn say mê không kiềm được một hơi ăn sạch sẽ, sau đó hoặc biến thành thú nhân Xích Kha hoặc là chết.
Còn về cố chấp, khụ khụ.
Dường như nghĩ đến đề tài mập mờ gì, Lão Hồ liếc Hạng Thần, Kha Diệc Xảo chưa thành niên, ông không tránh né mà hưng phấn hơn.
Lão Hồ cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Các người cũng thấy lực lượng, tốc độ của thú nhân Xích Kha.
Bị chúng nó làm vài lần thì nhân loại có khỏe tới đâu cũng không chịu nổi mấy lần, nếu chết thì chúng nó không thể tìm ra người vừa mắt để phát tiết.
Thú nhân Xích Kha cố gắng nhẫn nhịn chờ ngày đồng hóa, biến những nhân loại bị chúng nhắm trúng nuôi dưỡng lâu ngày thành thú nhân.
Nếu may mắn không chết thì bị thú nhân Xích Kha tự do hành hạ, nên tất nhiên chúng chọn cách đó.
- A...!
Nghe đến lý do Trương Diệu không biết nói gì hơn.
Những người bị biến thành thú nhân Xích Kha nổi máu thú tính, chỉ có dã tính, dục vọng không thể khống chế, không biết gì khác.
.
truyện tiên hiệp hay
Già mà không biết xấu hổ.
Đây là đánh giá duy nhất trong lòng Hạng Thần.
Ông lão lớn tuổi vậy mà nói những lời xấu xa này hưng phấn đến thế, làm Hạng Thần nổi hết da gà.
Thấy nói chuyện lâu như vậy mà bốn người Lão Hồ chỉ cầm cốc nước không uống một hớp, Lão Hồ hỏi:
- Các người không uống nước sao?
- À, chúng tôi mới uống nước xong nên bây giờ chưa khát lắm.
Đối mặt người xa lạ, cùng là nhân loại nhưng Trương Diệu thấy vẫn nên giữ cảnh giác.
Lão Hồ hỏi bốn người:
- Ha ha, có phải các người ngại nước quá nhạt không?
Lão Hồ chợt nhớ ra cái gì, đứng lên nói:
- Tôi nhớ hình như có chút trái cây, để tôi đi lấy cho mấy người ăn.
Yên tâm đi, trái cây tôi hái chắc chắn có thể ăn.
Không để ý Trương Diệu từ chối, Lão Hồ dứt khoát xoay người vào trong hang tối.
Thấy Lão Hồ đi, bốn người ngồi bên bàn im lặng.
Hạng Thần là người đầu tiên lên tiếng, gã nhỏ giọng nói:
- Ông lão này có vấn đề.
Kha Diệc Xảo liếc hướng Lão Hồ rời đi, nhỏ giọng hỏi:
- A? Tại sao?
- Hừ! Cô tin ông ta thật sao? Tại sao những người khác đều chết nhưng ông ta một mình sống tốt đến bây giờ? Miệng nói vớ vẩn, không thể hoàn toàn tin lời lão.
Trương Diệu nghe Hạng Thần khẳng định Lão Hồ có vấn đề, tò mò hỏi:
- Ý nhóc là sao?
- Ông ta nói là mấy năm nay chỉ thấy chúng ta vã những người sống sót đến sớm hơn nhiều năm, nhưng ông ta mặc cái áo sơ mi mặc dù đã rách như sơ mướp nhưng tôi nhìn ra nó là áo cao cấp hiệu L đặc biệt thiết kế.
- Áo sơ mi có gì không tốt?
Kha Diệc Xảo nghĩ không chừng Lão Hồ có một, hai bộ đồ tốt, rất bình thường.
- Xì, cô thì biết gì? Đây là áo sơ mi có số lượng nhất định nổi tiếng nhất bốn năm trước, nguyên trái đất chỉ có mấy ngàn cái.
Ông lão nói nhiều năm không gặp ai vậy bộ đồ mới bốn năm trước trên người ông ta từ đâu ra? Tôi thấy không chỉ quần áo, bên cạnh tủ gỗ trong hang đặt đao quân dụng nhiều công năng cũng là đồ mới bốn năm trước, tại sao ông ta không giải thích mấy thứ này?
Hạng Thần dù gì lớn lên trong mớ hàng hiệu thế giới, ghi nhớ và chú ý đồ đặc biệt sản xuất có hạn, sẽ không nhớ lầm.
- Không ngờ đồ hiệu cũng có nhiều quy luật như vậy.
Trương Diệu hoàn toàn không chú ý đồ đạc có gì đáng ngờ, thằng nhóc Hạng Thần lại tìm ra điểm đáng ngờ từ các chi tiết, không tệ.
Thật ra Trương Diệu cũng thấy ông lão tự xưng là Lão Hồ nói chuyện không hoàn toàn đáng tin, có vài chỗ nghi ngờ.
- Trương Diệu, chỗ này không thích hợp.
Từ bên ngoài vào hang xoang mũi Bùi Yến luôn tràn ngập vị khó ngửi, không ngửi ra mùi gì khác.
Bây giờ mũi Bùi Yến mới nhạy trở lại, ngửi được mùi không bình thường trong hang.
Bùi Yến nhíu mày, vươn tay kéo tay áo Trương Diệu đặt dưới bàn..