Mảng lớn cỏ thực dung tỏa ánh sáng chiếu rọi xung quanh sáng sủa.
Đằng trước nguồn sáng xanh âm u là hàng đống sâu màu trắng mập mạp mấy máy, vặn vẹo.
Những con sâu này là bữa sáng lúc ở bên ngoài Trương Diệu thấy các thú nhân Xích Kha ăn.
Con sâu cái đầu màu xanh vàng, người trắng nửa trong suốt, mọc vô số cái chân nhỏ.
Một đống sâu tụ tập lại một chỗ phát ra nhiệt độ không thấp, hèn gì khiến cỏ thực dung phát sáng.
Nếu chỉ có một con sâu thì thôi, nhưng những con sâu trước mắt Trương Diệu, Bùi Yến nhiều vô số kể.
Đầu chúng nó to mập, mấp máy co rút cơ thể, lớp da trắng nửa trong suốt lộ rõ mạch máu vặn vẹo.
Mấy chục con sâu lăn lộn bám vào nhau, hiệu quả rất kinh dị.
Trương Diệu không có chứng bệnh sợ dày đặc, nhưng giờ anh cảm thấy nổi hết da gà da vịt.
Những con sâu không ngừng mấp máy, cố cắn sợi gỗ thân cây chúng nó bấu vào.
Đám sâu giương đôi càng xé vỏ cây, những sợi cây vốn nên cực kỳ cứng rắn dễ dàng bị đám sâu cắn rách.
Cuối cùng Trương Diệu đã hiểu làm sao đào hang, là những con sâu này giúp thú nhân Xích Kha đào hang!
Mới qua một lúc, vách tường bằng phẳng bị đám sâu thịt màu trắng bám vào nhau cắn hõm vào.
Dùng những thực vật thích ăn thịt bao vây bốn phía, thế là đám sâu sẽ không bò trốn khỏi chỗ khác, ngoan ngoãn tiến tới trước gặm cắn, đào hang hoặc đường hầm cho thú nhân Xích Kha.
Đám sâu còn được nuôi mập để ăn thịt, quá nhiều cách dùng.
Trương Diệu quan sát những bụi cỏ thực dung ngăn đám sâu chạy trốn, chúng nó vòng quanh cái hang thành vòng tròn, khu vực trên nóc cũng mọc lá của chúng.
Những con sâu chắc chắn không dám bò tới gần, vì phần gốc cỏ thực dung tươi tốt um tùm chất đầy xác con sâu trắng mập, thành chất dinh dưỡng cho những thực vật này.
Trương Diệu quan sát bầy sâu mấp mấy, anh chợt thấy Bùi Yến đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm hướng kia.
Trương Diệu khó hiểu hỏi:
– Bùi Yến?
Bùi Yến nhìn chăm chú vào góc tối đường hầm bên kia, nói:
– Bên đó có tiếng động.
– Chỗ ấy cũng có đường?
Trương Diệu trợn to mắt nhìn góc tối đó, anh chỉ thấy một màu đen.
Trương Diệu thấy biểu tình của Bùi Yến càng cảnh giác, vội hỏi:
– Có thú nhân sắp đến đây?
Bùi Yến mím môi, gật đầu.
Bùi Yến nghe rõ ràng bên đường hầm đó có tiếng bước chân đi hướng bọn họ, ước chừng khoảng mấy thú nhân Xích Kha.
– Bực bội, rắc rối quá!
Không ngờ vừa đến đã liên tiếp gặp thú nhân Xích Kha, Trương Diệu quay đầu quan sát bốn phía.
Hai người đứng cách xa cửa hang, bên kia là bầy sâu thịt màu trắng mấp máy, đi đâu cũng chết.
Nếu Trương Diệu, Bùi Yến đứng tại đây đụng mặt thú nhân Xích Kha thì hơi đáng ngờ, nhìn sao thì hai người không là người quen của đám thú nhân, thập thò tại đây là có âm mưu gì?
Trương Diệu đang suy nghĩ bỗng bị Bùi Yến kéo mạnh chạy hướng bầy sâu thịt màu trắng, cỏ thực dung tụ tập.
Trương Diệu định há mồm bảo bên kia không có đường thì Bùi Yến đổi hướng leo lên trên.
Trương Diệu ngẩng đầu lên, chợt thấy bên trên đường hầm hai mét có một cái hang tối đen, nếu Bùi Yến không có ánh mắt sắc bén thì khó thể tìm ra.
Bùi Yến thoăn thoắt leo lên, xoay người lại giúp Trương Diệu, hắn thuận lợi kéo cả người anh lên.
Hai người vội rụt người vào trong, vừa lúc các thú nhân đi ra từ đường bên kia.
May mắn trong hang, đặc biệt là chỗ hai người ở bị mùi phát ra từ cỏ thực dung, sâu thịt màu trắng che giấu bớt.
Thú nhân Xích Kha có mũi thính cách mấy trong phút chốc khó ngửi được mùi xa lạ từ Trương Diệu, Bùi Yến.
Thấy mấy thú nhân Xích Kha đã đi, Trương Diệu ngoái đầu lại nhìn cái hang hai người núp.
Hang khá chật, chỉ đủ chứa một người thoải mái ngồi xổm trong đó.
Mới rồi Trương Diệu, Bùi Yến vội vã bò lên phải kề sát vào nhau mới miễn cưỡng nhét vào được.
Đám người thú nhân Xích Kha đã đi, Trương Diệu lại bò vào trong một khoảng cách, hơi rời xa Bùi Yến một chút.
Bùi Yến đang ôm anh bất mãn bị Trương Diệu đẩy ra, anh bò tới trước.
Bùi Yến theo sau kéo lại chân Trương Diệu bò ngày càng xa hắn.
Trong hang tối đen chật hẹp bị người bắt chân dù là ai cũng sẽ kích động phát điên.
Trương Diệu ngoái đầu trợn trắng mắt với người sau lưng, thúc giục nói:
– Đã bò lên đây thì chúng ta tiếp tục vào sâu bên trong xem thử, đừng níu chân tôi! Coi chừng tôi đạp vào mặt ông bây giờ!
Trương Diệu vùng mạnh giật lại chân mình, tiếp tục nửa nằm sấp bò tới trước, cẩn thận quay đầu quan sát tình huống bốn phía.
Có lẽ vì đằng trước có nguồn sáng nên hang động không tối đen xòe tay không thấy năm ngón, tiếp tục bò tới trước không thành vấn đề.
Bị Trương Diệu cảnh cáo, Bùi Yến thả tay cầm chân anh ra, cùng anh bò trong đường hầm nhỏ hẹp.
Trương Diệu, Bùi Yến bò dọc theo con đường, trước mắt dần có mấy lỗ hổng nhỏ rải rác hai bên đường hẹp.
Cái to thì cỡ nắm tay, nhỏ thì như lỗ bi.
Từng tia sáng xanh nhạt xuyên qua những cái lỗ kích cỡ khác nhau chiếu sáng con đường mờ tối.
Trương Diệu chậm rãi đến gần, cúi đầu nhìn ra bên ngoài một lỗ hổng phát sáng.
Ngoài kia có một cái hốc cây giống với nơi các thú nhân Xích Kha cư ngụ.
Ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ một loại khoáng vật giống thạch anh kết tinh, nó màu lam nửa trong suốt, kích cỡ rất to treo trên nóc.
Khoáng vật này giống như dạ minh châu trong truyền thuyết, chiếu hốc cây sáng trưng khi ánh mặt trời không len vào được, cho Trương Diệu thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Ánh mắt Trương Diệu xuyên qua lỗ thủng nhìn trong hốc cây, lúc này không có thú nhân Xích Kha nghỉ ngơi.
Anh nhìn bốn phía, chỉ thấy mấy tấm da thú, đống cỏ khô chất dưới đất, có vẻ là chỗ ngủ nghỉ.
Trên mặt đất còn rải rác mấy khúc xương trắng phau dính ít thịt vụn sẫm màu, hình như thú nhân Xích Kha gặm sạch rồi tiện tay vứt sang bên.
Trương Diệu nhìn hình dạng những khúc xương dưới đất, anh đoán hoặc là của thú nhân, hoặc là của con người.
Bởi vì hình dạng, tỷ lệ khung xương quá giống nhau, khác hẳn cấu tạo khung xương từ nhóm động vật.
Có vẻ nhiều thú nhân Xích Kha không ghét thịt đồng loại không đủ ngon, mỡ màng.
Trương Diệu thấy trong hang không có vật phẩm gì cung cấp manh mối thì xoay người bò tiếp, anh nhìn qua một lỗ thủng khác quan sát tình huống.
Bên ngoài vài lỗ hổng tối đen, không có khoáng thạch chiếu sáng nên Trương Diệu không biết chỗ đó có gì.
Anh chỉ có thể tìm những cái hang đặt khoáng thạch chiếu sáng để xem xét bên trong.
Trương Diệu, Bùi Yến bò qua vài lỗ hổng, hai người phát hiện vài cái hang có thú nhân Xích Kha cư ngụ.
May mắn bọn họ đang ở góc khuất bên trên, Bùi Yến, Trương Diệu có thể quan sát tình hình bên ngoài, còn những thú nhân thì không chú ý thấy trong vài lỗ hổng trên đầu chúng nó có người khác tồn tại.
Cộng với trong hang hay chất đống thực vật thú nhân Xích Kha ăn còn dư hoặc trữ hàng, mùi trong không khí hỗn tạp, mũi có thính đến mấy cũng chào thua.
Cho nên khi Trương Diệu, Bùi Yến bò qua, các thú nhân không ngửi được mùi xa lạ từ người bọn họ.
Khi Trương Diệu bò qua một lỗ thủng, anh nghe bên ngoài truyền đến tiếng thở dốc, tiếng gầm gừ, tiếng thân thể đập mạnh vào nhau.
Anh ngước lên nhìn, không cần tưởng tượng cũng biết có chuyện gì..