Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải Cp Xuất Sắc Nhất

Chương 29

"Anh Thiệu, đây là bản thảo về quá trình quay." Mạc Tử Huyên đưa một sấp văn kiện.

Thiệu Mặc Sâm lật vài tời. "Tang Kỳ, Khuất Lan Thương, Hứa Thành Dục, Dương Húc Húc, Liễu Mạn Tinh..."

"Tiểu Huyên Tử, Liễu Mạn Tinh cũng được mời sao? Không phải anh sẽ hợp tác với cô ta chứ?" Thiệu Mặc Sâm có chút không vui, không phải anh có thành kiến với Liễu Mạn Tinh nhưng thực sự anh không tin tổ tiết mục sẽ không ghép CP anh và Liễu Mạn Tinh.

Không xào CP, không mập mờ, đây là điều kiện anh đưa ra, anh sẽ không để cho tổ tiết mục cắt nối biên tập qua quýt. Chí ít bây giờ anh có tư cách yêu cầu chuyện đó.

Mạc Tử Huyên cười haha. "Không phải, chị Mạn Tinh định hợp tác với Hứa Thành Dục, người anh hợp tác tổ tiết mục không chịu tiết lộ, người đó cũng không dự buổi lễ bấm máy."

"Hứa Thành Dục?" Thiệu Mặc Sâm sờ cằm, cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

"Là người ban đầu được giao vai nam chính trong Đêm tuyết." Mạc Tử Huyên nhắc anh.

"Bỏ phim của Bạch Trạch đi quay phim của Trần Thanh?"

Mạc Tử Huyên nghẹn họng, ảnh đế, có phải anh nói lộn trọng điểm rồi không, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cho qua, nói. "Hình như cũng không quay phim của đạo diễn Trần. Em sợ anh ấy ghi hận anh."

Thiệu Mặc Sâm liếc xéo cô một cái. "Logic gì đấy? Cũng có phải anh bảo cậu ta đi đâu."

Mạc Tử Huyên hắng giọng. "Người ta cảm thấy mình nổi tiếng mà, sau đó lại hỏi đạo diễn Bạch có thiếu nam chính hay không..."

Thiệu Mặc Sâm. "..." Có phải người trẻ tuổi bây giờ đều cảm thấy bản thân tốt hơn người khác hay không?

"Được rồi, em giúp anh hỏi xem rốt cuộc anh hợp tác cùng ai đi."

Mạc Tử Huyên cảm thấy cô làm chuyện này quả thực tốn công mà không có kết quả, đến tột cùng là ai, sao còn giấu giấu diếm diếm như thế?

Hơn nữa anh Đường còn bảo nếu như Thiệu Mặc Sâm biết người đó là ai chắc chắn sẽ không từ chối, thế nhưng còn nói thêm, nếu như Thiệu Mặc Sâm biết người đó là ai, anh nhất định sẽ không tham gia.

Mạc Tử Huyên thở dài, chỉ biết tin vào Mạc Húc hiểu rõ Thiệu Mặc Sâm hơn mình, cũng hy vọng bản thân không bị cuốn gói ra đi.

***

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng mà tổ tiết mục giữ bí mật quá tốt, đến nay tôi cũng không biết người hợp tác cùng tôi là ai."

Mọi người phía dưới cười vang, phóng viên cũng không tin lời anh nói.

Chỉ có mỗi nhân viên công tác trong đoàn cảm thấy chột dạ, tuy nói bọn họ cũng có lợi nhưng làm thế này là hãm hại ảnh đế, không phải sau này sẽ bị mắng sao? Kỳ quái hơn là người đại diện của Thiệu Mặc Sâm cũng không phản đối, không lẽ hai người này bất hòa rồi biến bọn họ thành con tốt thí mạng sao? Nhân viên công tác càng tưởng tượng nhiều hơn, còn bị tưởng tượng của mình dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thiệu Mặc Sâm cũng bất đắc dĩ, Bạch Trạch ở đầu bên kia của điện thoại an ủi anh. "Mạc Húc không hại anh đâu, không biết thì thôi, nói không chừng lại thấy thú vị."

"Bé cưng, anh nhớ em."

Bạch Trạch nổi da gà. "Buồn nôn, sau này có thời gian sẽ tới thăm anh."

"Trạm thứ nhất chúng ta phải đi..."

Bạch Trạch nghe tiếng Thiệu Mặc Sâm nói dông nói dài bên kia, đột nhiên có cảm giác thoải mái. Trước đây cậu không may mắn như vậy, hai người gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều, tuy nói nhớ nhung cũng cảm thấy mệt nhưng nhìn giới giải trí nhiều cặp đôi tan tan hợp hợp, có lúc sẽ cảm thấy có phải là tình cảm hai người vì khoảng cách nên vẫn không thay đổi hay không? Nói không nhớ cũng là giả, công việc bận rối đầu, chỉ biết tin tức của nhau qua đám phóng viên, con người lạnh lùng ấy đêm khuya cũng sẽ đếm thời gian gặp gỡ trên đầu ngón tay.

Hai năm qua Thiệu Mặc Sâm chủ yếu hoạt động trong nước khiến Bạch Trạch vui mừng, nhưng lại cũng hơi lo lắng, có phải người kia chán làm nũng rồi hay không? Nhưng khả năng dính người của Thiệu Mặc Sâm lại đột nhiên tăng lên vùn vụt, càng ngày càng giống một đứa trẻ, lặp đi lặp lại. "Em là của anh."

Đây là lời nói Bạch Trạch cảm thấy an tâm nhất, em là của anh, anh cũng là của em.

Bị lạc trong rừng, chân bị thương, cậu lại tin tưởng nhất định Thiệu Mặc Sâm sẽ tìm được mình, có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy đặt an toàn của mình lên người người khác sẽ không bền vững, nhưng từ khi còn nhỏ cậu đã tin tưởng anh, Bạch Trạch nằm trong nhà gỗ, đọc nhật ký của chủ nhà, khi đó cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới sự nghiệp, phim ảnh, bạn bè, người nhà, Thiệu Mặc Sâm, còn có cả cuộc sống lẫn tương lai của hai người.

Lúc Thiệu Mặc Sâm run rẩy ôm cậu vào trong ngực, gục đầu lên người cậu rơi nước mắt, khi đó Bạch Trạch cảm thấy tim mình cũng vỡ tan rồi.

Hơn 13 năm yêu nhau, cậu thay đổi, Thiệu Mặc Sâm cũng thay đổi, may mắn là bọn họ đều biến thành những người mà đối phương yêu thích. Thời gian càng lâu, hai người lại càng thêm khăng khít.

Bạch Trạch cúp điện thoại, khóe miệng còn vương ý cười, Mạc Húc không nhịn được thầm nói. "Không thấy gì cả, răng cũng muốn sâu luôn rồi."

Bạch Trạch bật cười, không tiếp lời, cúi đầu lật kịch bản.

Mạc Húc đột nhiên nói. "Đạo diễn Bạch, nếu như ban đầu Thiệu Mặc Sâm bộc lộ ngay tính cách của mình, tôi sẽ rất lo lắng."

"Vậy giờ thì sao?"

"Bây giờ A Sâm khiến tôi cảm thấy yên tâm."

Thuở thiếu thời không sa vào tình yêu, lúc trưởng thành không chìm trong danh lợi.

Bạch Trạch và Mạc Húc cùng nghĩ tới một câu nói. "Nhưng mà chuyện gì cũng không có tuyệt đối, không phải ai yêu cũng phải như vậy."

Mạc Húc ngạc nhiên, chỉ cần không phải lĩnh vực chuyên nghiệp, Bạch Trạch rất ít khi phản bác lại.

"Tôi từng gặp rồi, bọn họ là thuốc của nhau, không có thuốc thì đổ bệnh, sự nghiệp không quan trọng bằng."

Mạc Húc không hiểu tại sao Bạch Trạch lại nói như vậy, Bạch Trạch cũng nhanh chóng đổi chủ đều câu chuyện, sau khi phòng làm việc thành lập Thiệu Mạc Húc sẽ ký hợp đồng với Tô Khiên, có những thứ tình cảm phải tự mình cảm nhận.

"Cậu và Tịnh Tịnh thế nào rồi?"

"Tịnh Tịnh...ừm.." Mạc Húc bị sặc nước bọt. "..."

"Đó là sư ca tôi thôi. Chúng tôi chỉ là bạn bè. Đạo diễn Bạch, cậu phải tin tôi."

Bạch Trạch đóng kịch bản lại, nghiêm túc nhìn Mạc Húc. "Cậu cũng phải tin tôi tin cậu."

Mạc Húc ai oán nhìn cậu, nhất định là bị Thiệu Mặc Sâm dạy hư rồi. Nhăn nhó một lát, Mạc Húc lấy một tấm danh thiếp ra. "Anh ấy mở một công ty bảo vệ, lúc nào cần thì cứ nói."

"Nói tên cậu có được giảm giá không?"

"Được. Anh ấy dám không giảm sao?"

Bạch Trạch gật đầu, cất danh thiếp xong kết luận một cau. "Đây là đãi ngộ của vợ sếp."

Mạc Húc vợ sếp. "..." Thiệu Mặc Sâm, cậu ra đây cho tôi, cái bụng Bạch Trạch nhà cậu đen thế này cơ mà.

***

Dù sao Bạch Trạch cũng ít khi tiếp xúc với màn ảnh, Mạc Húc dùng một tuần lễ giúp cậu nghiên cứu tạo hình và một vài chuyện chú ý trước ống kính..

"Khi đối diễn với ống kính, cậu phải chú ý biểu cảm của mình, cười to cũng phải có chừng mực." Mạc Húc nhìn Bạch Trạch. "Chắc anh không cần nhớ cái này đâu." Mặt liệt tốt thật.

"Ừm, liếc mắt đưa tình vừa vừa phải phải với Thiệu Mặc Sâm thôi." Mạc Húc suy nghĩ một chút rồi lại bỏ qua. "Thôi không cần vừa phải, nhiều năm như vậy tôi còn không phát hiện ra cái gì, lỡ như tổ tiết mục lại biên tạp hai người thành oan gia đối đầu thì sao, rửa cũng không hết tội."

Bạch Trạch bật cười, biết hắn đang lo lắng cho mình. "Đừng lo lắng, chụp thì chụp, có mất miếng thịt nào đâu."

Mạc Húc. "..." Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy Thiệu Mặc Sâm giống như tên bệnh, sao lại không biết Bạch Trạch còn bệnh hơn anh.

"Tôi chỉ đi ra ngoài du lịch thôi mà." Bạch Trạch nháy mắt. "Không phải cậu nói thế sao?"

Mạc Húc mang đá đạp vào chân mình lần nữa khẳng định bụng Bạch Trạch rất đen.

"Tôi quen đạo diễn, sẽ không để ông ta cắt ghép bừa đâu." Bạch Trạch trấn an hắn.

Mạc Húc nghiêm mặt nói. "Tôi cũng sẽ liên lạc với đoàn phim, yên tâm."

***

"Người tôi hợp tác không phải là nữ sao?" Thiệu Mặc Sâm mặc quần áo thoải mái, chỉ vào một hàng chữ - Người cộng tác sẽ gửi cho bạn một tấm thiệp nhỏ.

PD cười ngượng ngùng, Thiệu Mặc Sâm cũng không tra hỏi nữa, còn có cả phân đoạn đổi người cộng tác nữa, không biết người nào lại thần bí như vậy.

Một tấm thiệp đỏ hiện ra trước mắt anh, Thiệu Mặc Sâm nở một nụ cười, đập vào mắt là cô gái có khuôn mặt xa lạ, gương mặt cô gái đỏ bừng lên, nói. "Em...em rất thích anh, có thể cho em xin chữ ký được không?"

Cô gái mở đầu, nhiều người trong quán cafe cũng bắt đầu xin chữ ký.

Lại là một tấm thiệp đưa tới, Thiệu Mặc Sâm nhận thiệp, vội vã nhìn lướt qua ngón tay thon dài, trong đầu bỗng hiện lên cảm giác quen thuộc, đang định ký tên đã nghe được một giọng nói trong trẻo. "Tôi cảm thấy anh rất thích hợp với nhân vật này, có muốn thử không?"

Thiệu Mặc Sâm ngẩng đầu, thấy Bạch Trạch một tay đút túi một tay vẫn duy trì động tác đưa thiệp, khóe miệng cũng nở nụ cười.

"Tôi là Bạch Trạch, là đạo diễn, có hứng thú với vai nam chính của tôi hay không?"

Thiệu Mặc Sâm giật mình, chưa phản ứng kịp đã nhớ tới lời Bạch Trạch nói. "Lúc nào em rảnh sẽ tới thăm anh."

"Anh..." Không biết tại sao Thiệu Mặc Sâm muốn khóc.

Có lẽ là do nguyên nhân nghề nghiệp, bất kể là anh hay Bạch Trạch vẫn phải giữ gương mặt như không có gì, nếu không...nơi đây sẽ nhiễu loạn, cảm giác vui vẻ đột nhiên tới này giống như pháo hoa đang nổ tung trong đầy anh, giống như con bướm nhẹ nhảy múa ở bông hoa.

PD quay lại biểu cảm của hai người, bỗng nhiên Thiệu Mặc Sâm lại đứng lên kéo tay Bạch Trạch đi ra bên ngoài.

Người xung quanh xôn xao, trợ lý nhỏ tội nghiệp dùng khẩu hình bình tĩnh nói. "Có rating."

Thiệu Mặc Sâm đóng chốt cửa trong phòng hóa trang lại, đứng trong góc chết. "Sao em tới đây?"

"Không vui sao?" Bạch Trạch bỡn cợt nói.

"Nên phạt." Thiệu Mặc Sâm liếc mắt, ngón tay vuốt ve cổ áo cậu.

"Còn thông đồng Mạc Húc gạt anh, chuyện này phải phạt thế nào đâu?"

Bạch Trạch đẩy anh ra, sửa sang quần áo,mắt phượng chứa đây ý cười. "Rốt cuộc là ai nên phạt ai? Ngoại trừ em...Thiệu ảnh đế, anh còn muốn CP với ai?"
Bình Luận (0)
Comment