Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 27

“Nó đã ngủ chưa?” Ngụy Cửu một bên cởi quần, một bên hỏi Tạ Vấn Thiên đứng ở cạnh cửa.

“Giống như đã ngủ.” Tạ Vấn Thiên nhìn nhìn phòng Tiểu Ngụy, nghị tới trước đó bị tiểu hài tử này nói là biến thái liền cảm thấy khó chịu.

“Vậy hiện tại hai chúng ta nên?”

Ngụy Cửu đi tới, đóng cửa lại, thuận tiện kéo Tạ Vấn Thiên qua. Hắn đẩy đối phương ngã xuống giường, tươi cười sáng lạng.

“Em nói đêm nay sẽ trả lương cho anh nha,.” Ngụy Cửu cực kỳ lưu manh đưa tay nắm dây lưng quần của Tạ Vấn Thiên, muốn đem quần người ta cởi xuống.

Tạ Vấn Thiên nhướng mi, không kiên nhẫn mà đẩy Ngụy Cửu ra, từ từ ngồi xuống, xoay mặt nhìn chăm chú nhìn một nam nhân … à không … nhìn một kẻ lưu manh muốn đùa giỡn mình.

“Lát nữa anh kêu như heo bị chọc tiết, con của anh còn không tiến vào mắng chúng ta là biến thái nữa a?”

Ngụy Cửu không hiểu được, không phải là làm tình thôi sao, hắn tại sao phải kêu như heo bị chọc tiết, hắn chính là Cửu ca đại danh đỉnh đỉnh, một người có kinh nghiệm trên giường phong phú, Cửu ca rất được bọn để đệ yêu thích a!

Chuyện kêu như heo bị giết ở trên giường, hắn chưa từng làm!

Hắn cảm thấy Tạ Vấn Thiên lại muốn lừa dối mình, không muốn để mình chiếm tiện nghi, lúc này còn có điểm nóng nảy, đây không phải là bức mình tạo phản sao?!

“Ai, tiểu Tạ em cũng đừng tìm cớ từ chối đêm nay không để anh thượng em.”

Nói xong, tính cách ngang ngược từ trong xương cốt của Ngụy Cửu lại nổi lên, hắn không để ý Tạ Vấn Thiên phản đối, vội vàng đem đối phương lần thứ hai ấn ngã xuống giường.

Tiếp theo bụng Ngụy Cửu liền bị Tạ Vấn Thiên nặng nề mà cho một quyền, đau đến nỗi hắn cuộn thành một con tôm luộc.

Tạ Vấn Thiên nhu nhu tay, mắt lạnh nhìn nam nhân muốn cưỡng ép mình, xem ra cái tên này vẫn không biết thân phận của hắn, chuyện nằm mặt trên khi nào thí tới phiên “Nam nô” làm chủ!

“Anh không phải là muốn thích sao? Đêm nay tôi cho ANH thích đủ!”

Ngụy Cửu khổ nói không nên lời, chỉ có thể ôm bụng rên rỉ, hắn nhìn Tạ Vấn Thiên nhảy xuống giường, lúc này mới phát giác đêm nay mình xui xẻo rồi.

Thân là một cái điều giáo sư, Tạ Vấn Thiên không để đạo cụ công việc quá xa mình.

Từ khi dọn đến nhà Ngụy Cửu, cậu cũng đem một thùng đạo cụ đến, vẫn chờ ngày chậm rãi cho Ngụy Cửu sữ dụng.

Trước kia hắn đối với Ngụy Cửu đều rất ôn nhu, bởi vì lo lắng đối phương là lần đầu tiên tiếp xúc loại đồ vật này nọ, hơn nữa nô tính của đối phương cũng không phải rất mạnh, cho nên đối phó với người như vậy phải tiến hành theo chất lượng.

Nhưng hành vi vừa rồi của Ngụy Cửu làm cho Tạ Vấn Thiên nghĩ nếu không cho nam nhân này một ít sự lợi hại, chỉ sợ đối phương vĩnh viễn sẽ không lĩnh ngộ thế nào là một ” nam nô ”.

Thừa dịp Ngụy Cửu còn chưa hoãn khí, Tạ Vấn Thiên dùng còng tay bằng da trói hắn lại phía sau, rồi mới đem châm đối phương buộc thành chữ M, lộ ra nơi riêng tư, để lát nữa dễ dàng dạy dỗ.

Sau khi làm xong hết thảy, Tạ Vấn Thiên mới vỗ vỗ mặt Ngụy Cửu, cười nói, “Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, em còn hỏi một chút ý kiến của anh, anh đêm nay nghĩ muốn hảo hảo ngủ, hay là muốn cùng em thức đến bình minh?”

“Tùy cậu, lão tử đêm nay chính là muốn thượng cậu!”

Thực rõ ràng, Ngụy Cửu là người chưa đến phút cuối chưa biết hối hận, hắn nhìn nhìn trang phục chưa từng thấy qua trên người mình, vẻ mặt quật cường.

Tạ Vấn Thiên ôn nhu nhìn Ngụy Cửu, tựa hồ thực thưởng thức sự cứng rắn của đối phương, quả nhiên, người không có khuynh hướng nô tính thời điểm bị ngược đãi là đáng yêu nhất.

Nhưng trên thực tế, Tạ Vấn Thiên lại quan sát nam căn có chút ngẩng đầu của đối phương, kỳ thật gia khỏa nhà này chưa biết mình bị đối đãi như vậy đi.

“OK, nếu Cửu ca nói đến mức này, em cũng không thể không thành toàn cho anh.”

Tạ Vấn Thiên xoay người xuống giường, từ trong cái thùng dụng cụ của cậu lấy ra vài cái khẩu tắc, ném tới bên đầu Ngụy Cửu.

“Không để anh làm phiền hàng xóm người ta ngủ, em sẽ bịt miệng anh lại, anh chọn một cái khẩu tắc đi.”

Ngụy Cửu xoay đầu, nhìn một đống khẩu tắc đủ màu sắc, nhất thời cảm thấy hoa mắt, không biết là Tạ Vấn Thiên cố ý muốn chỉnh mình, khẩu tắc vừa thô lại vừa lớn, khiến hắn căn bản không thể ngậm nó.

Đống khẩu tắc này chỉ có một cái hơi nhỏt, bên ngoài là nhuyễn da dùng để che miệng, tiểu cầu không quá lớn, hơn nữa nhìn qua còn khá mềm, bất quá hắn không rõ tại sao khẩu tắc này có gắn mấy cái ống dài, đại khái dùng để phụ trợ hô hấp đi.

Nếu Tạ Vấn Thiên để mình chôn, Ngụy Cửu tự nhiên sẽ không chọn cái khẩu tắc khiến hắn thấy thống khổ.

Hắn hướng cái khẩu tắc có nhuyễn da nói, “Cái này đi.”

Nghĩ tới mình sẽ bị cái vật này chặn miệng, trong lòngNgụy Cửu cảm thấy vừa khuất nhục nhưng cũng vừa hưng phấn.

Trong mắt Tạ Vấn Thiên hiện lên quang mang giảo hoạt, cậu gật gật đầu, cầm lên cái khẩu tắc mà Ngụy Cửu đã chọn.

Cậu biết người thường như Ngụy Cửu khẳng định sẽ chọn cái ít mang đến thống khổ nhất ── thổi phồng khẩu tắc.

“Hảo, hiện tại bắt đầu anh phải để em an tĩnh lại, nhưng anh yên tâm, em sẽ hảo hảo chiếu cố anh.”

Nói xong nói, Tạ Vấn Thiên cầm lấy khẩu tắc Ngụy Cửu chọn nhét vào miệng hắn.

Như Ngụy Cửu sở liệu, tiểu cầu bên trong khẩu tắc này rất mềm, chặn ở miệng một chút cũng không khó chịu.

“Ô ô.”

Vì tỏ vẻ mình không thể nói chuyện, Ngụy Cửu cố ý hô hai tiếng, quả nhiên chỉ phát ra âm thanh vô nghĩa.

Nhưng tất cả đối với Tạ Vấn Thiên sao có thể đủ, cậu xoay người cầm cái ống nhỏ, rồi mới đem cái ống nhỏ gắn ở ngoài cái khẩu tắc.

Cho dù Ngụy Cửu ngốc cỡ nào cũng rõ ràng biết đối phương muốn làm gì!

“Ô ô ô ô ô ô!”

Hắn hoảng sợ mà nức nở không ngừng, dùng sức lắc đầu, nếu trước đó hắn thấy trên cái ống là đồ vật này nọ, hắn chết cũng sẽ không chọn cái khẩu tắc này!

“Kêu lớn tiếng quá nha, bất quá yên tâm, chốc lát nữa anh có thể im lặng.”

Tạ Vấn Thiên ôn nhu đem túi khí, rồi mới dưới ánh mắt hoảng sợ bất an của đối phương nặng nề mà bắt đầu dồn không khí.

Tiểu cầu trong miệng Ngụy Cửu nháy mắt bắt đầu bành trướng, không chỉ lớn mà còn dài rất nhanh, cái tiểu cầu mềm mại kia đã muốn chiếm lấy khoang miệng Ngụy Cửu, khiến hai má hắn hơi hơi phồng lền, tiểu cầu xâm nhập khoang miệng đã sắp thành hình trụ vừa lúc đỉnh ở chỗ sâu trong khoang miệng Ngụy Cửu, ôn nhu mà ma xát cổ họng mẫn cảm của đối phương.

Quả nhiên, tiếng rên rỉ của Ngụy đích hoàn toàn bị đè nén, hắn thống khổ mà lắc lắc đầu, cảm giác hô hấp của mình cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Xác định Ngụy Cửu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, Tạ Vấn Thiên lúc này mới buông lỏng túi khí ra, rồi mới dùng nút đặc chế nhét ở cái ống nhỏ, làm cho miệng hình trụ trong miệng hắn có thể tiếp tục bành trướng.

“Đây chính là chính anh chọn a, Cửu ca.”

Tạ Vấn Thiên cười vuốt cái trán của đối phương, quả nhiên sự tra tấn vừa rồi đã khiến Ngụy Cửu chảy một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn vỗ vỗ nhuyễn da trên miệng đối phương, rất có hưng trí mà thưởng thức thần sắc kinh hoàng cùng thống khổ trong mắt đối phương.

Thấy hô hấp của Ngụy Cửu càng ngày càng nặng, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, Tạ Vấn Thiên nhíu nhíu mày, nhịn không được có chút hoài nghi quá nóng vội, ngay từ đầu liền cấp cho đối phương công cụ mà người làm M nhiều năm cũng phải sợ.

Bất quá cậu cũng không có để tiểu cầu tràn khí, theo lý thuyết Ngụy Cửu hoàn toàn có thể thích ứng, xem ra, vẫn là đối phương quá mức khẩn trương.

“Anh không cần sợ hãi, thả chậm hô hấp sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi, tôi ở bên cạnh anh.”

Tạ Vấn Thiên thay biểu tình ôn hòa, cậu cúi đầu hôn cái trán Ngụy Cửu mồ hôi chảy ròng ròng, rồi mới mở cái nút lọ tiểu cái ống ngay trước, qua vài giây lại nhét trở về.

Mà trên thực tế, khẩu tắc này một khi bị thổi phồng không dễ dàng bay hơi, bất quá, Ngụy Cửu nhất định sẽ nghĩ vật trong miệng đã nhỏ đi.

Tuy rằng khẩu tắc hình trụ trong miệng thập phần lớn, nhưng là so sánh với vừa rồi tựa hồ nhỏ đi một chút, cổ họng của mình cũng không khó chịu như vậy, cứ như vậy, tâm tình của Ngụy Cửu dưới lời nói cùng hành động trấn an của Tạ Vấn Thiên cũng từ từ bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment