Đao Giả Bá Vương

Chương 5

Dịch Phong tay cầm quả xiên thịt thỏ cắn ngập một miếng vừa ăn đôi liếc khẽ kín đáo nhìn Hoa Ngọc Khanh thầm đánh giá nàng, đôi mắt hắn đồng tử đen bất chợt co rút lập lòe sáng màu lam.

-Hừm, Tịch Liên Thần Công luyện đến hỏa hầu tầng thứ 7 trong 10 tầng, quả là thiên tài khi còn trẻ thế này.

-Ngươi nhìn ta cái gì?

Hoa Ngọc Khanh thấy Dịch Phong mắt cứ nhìn mình trong khi tay và miệng thực hiện động tác đưa thức ăn lên miệng ăn. Hắn phục hồi thần tình cười lắc đầu nói.

-Tại nàng là người con gái đầu tiên ta nhìn, nàng rất đẹp.

-Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, ta không tin ngươi mới từ núi ra.

Nói xong, nàng đánh mặt nhìn ra chỗ khác nhưng nếu ai tinh ý sẽ thấy được khuôn mặt kiều diễm của nàng đang dần đỏ ửng lên. Đúng vậy, con gái hai phụ nữ ai mà không thích được người khác khen cơ chứ nhất là "phu quân nhặt" của nàng khen.

Dù sao cũng cũng phải nói Hoa Ngọc Khanh là "Băng Lãnh Ma Nữ" có tên trong thập đại mỹ nhân mùa này, thập đại mỹ nhân cứ 20 năm lại thay đổi một lần và nàng được vinh dự đứng hàng thứ ba trong mười người, Dịch Phong quả là diễm ngộ cực cao khi mà mới xuất môn được kiếm được cho mình một lão bà xinh đẹp tuyệt trần này.

Trăng đã lên cao chiếu rọi ánh sáng lẻ loi nhưng lại mang một vẻ đẹp huyền bí, những cơn gió thổi nhè nhẹ xào xạc những lá cây rụng dưới đất, Hoa Ngọc Khanh nằm tựa trên cành cây cao trong tay ôm khư khư thanh kiếm để phòng thân luôn giữ cảnh giác cao độ, là vì hắn hay cái khác, hắn cũng chả thể hiểu nổi cô nàng này nhưng cũng mặc kệ, liền kiếm một chỗ ngả lưng nằm ngủ.

Canh ba xuất hiện tiếng chó hú dài vang vọng, Dịch Phong thiu thiu ngủ bỗng mở bừng song nhãn léo hàn quang tinh, hắn nhanh chóng đứng dậy liên thoắng liếc tứ phía tựa hồ cảm nhận được điều không lành, phi thân lên chỗ Hoa Ngọc Khanh, nàng cũng đã ngủ say, nhẹ nhàng đánh thức dậy.

Hoa Ngọc Khanh từ từ mở đôi mắt, nhìn thấy Dịch Phong trước mặt mình, nàng tưởng hắn định giở trò, tay nhanh rút kiếm nhưng đã bị chặn lại, Dịch Phong bịt miệng nàng ra giấu im lặng. Nhận thấy nàng hiểu ý, hắn rời tay khỏi miệng nàng, Hoa Ngọc nói nhỏ.

-Có chuyện gì?

-Ta cảm giác ở đây có người. Và đám người này đều không có ý tốt.

Hoa Ngọc Khanh liếc xung quanh, cảnh vật vẫn chìm trong màn đêm cùng im lặng không thấy có dấu hiệu bất thường, mặt khó hiểu hỏi lại.

-Ta không thấy gì cả?

-Bọn chúng ẩn được khí tức nên nàng không phát hiện ra là phải. Nàng có vật nhọn gì không?

-Ta có kim châm. Ngươi định làm gì?

-Gọi "hổ" ra khỏi hang.

Nói xong, Dịch Phong đáp xuống đất, vẻ mặt cười như không cười nhìn màn đêm đã bao trùm nhưng cây rừng trước mặt đầy ma mị.

Song thủ như ảo ảnh năm ngón tay phải xoay nhẹ trong không trung, năm đạo chân khí mạnh mẽ phủ vào năm kim châm, đồng thời ngón giữa ở tay trái bật một cái, một đạo chỉ lực kim châm vô thanh vô tức bắn vào một chỗ trong màn đêm, lập tức một tiếng "Hự" rồi "Bịch".

Xác một hắc y nhân rơi xuống, sau đó là thêm bốn mạng nữa y hệt, tốc độ quá nhanh quá nguy hiểm không ai có thể nhìn thấu được đường đi của kim châm. Dịch Phong lạnh giọng.

-Ra đi, còn định làm ma làm quỷ nữa sao?

-Tiểu tử khá lắm có thể phát hiện ra bọn ta.

Một giọng âm trầm vang lên, phút chốc hàng loạt ngọn đèn đuốc bừng cháy, liên tiếp mười mấy hắc y nhân phi thân ra chặn lối đi. Trong màn đêm đen kịt một kẻ trung niên bước ra toàn thân sát khí đằng đằng tỏa ra như thể uy hiếp đối phương.

Trung niên kia phát ra khí độ kinh người, lời nói uy mãnh cùng song nhãn sáng rực như nhìn thấu Dịch Phong và Hoa Ngọc Khanh. Sự xuất hiện bất ngờ đó không làm Dịch Phong khiếp sợ mà hắn chỉ đang dò xét trung niên trước mặt.

Hoa Ngọc Khanh dường như nhận ra trung niên đó là ai, sắc mặt lạnh lại, trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ lóe sáng trong đêm lạnh giọng nói.

-Tiếu Vương!!!

Dịch Phong quay sang hỏi Hoa Ngọc Khanh.

-Nàng quen biết hắn?

-Hừ, con trai lão muốn cưới ta nhưng ta không chịu nên phế hắn nên bây giờ lão tìm ta để trả thù.

Tiếu Vương hung nộ chỉ tay vào Hoa Ngọc Khanh quát lớn dường như lão đang rất thù hận nàng.

-Tiện nhân, ngươi quyến rũ con trai ta xong lại còn phế nó, thù này ta phải trả bằng được.

-Con trai ngươi làm gì ngươi phải hiểu rõ chứ, người như hắn ta không giết là may lắm rồi.

Dịch Phong hỏi nhỏ

-Nàng đã làm gì con trai hắn?

-Ta phế cái thứ mà hắn luôn mang theo trong người chuyên đi hại các thiếu nữ nhà lành.

-Khốn khiếp. Tất cả lên giết chúng cho ta.

Tiếu Vương tức giận, lệnh cho đám thuộc hạ, nhất thời đám hắc y nhân đã chuẩn bị xông lên thực thi mệnh lệnh chủ nhân. Bọn chúng khi chưa có lệnh thì yên như đá nhưng đã xuất phát thì nhanh như ánh chớp trong màn đêm hàng loạt mũi kiếm bóng loáng cùng tiếng gió rít của kiếm tấn công Hoa Ngọc Khanh cùng Dịch Phong.

Kiếm xuất quỷ dị đều nhằm mục đích đưa đối phương vào tử địa rõ ràng đám thuộc hạ này Tiếu Vương huấn luyện rất kỹ càng.

Dịch Phong định động thủ nhưng Hoa Ngọc Khanh đã túm lấy cổ áo hắn kéo lùi hắn về phía sau. Hoa Ngọc Khanh bình tĩnh lanh lẹ chuyển thân né tránh, xoay người lại một cách nhanh chóng, đúng là một thân pháp vô song.

Trường kiếm trong tay xuôi theo đường lối kỳ lạ đánh vào đám hắc y nhân. Lưỡi kiếm khẽ lay động, liên tiếp chín bông hoa kiếm băng như lớp lớp con sóng không ngừng lập lòe bắn thẳng vào đám thuộc hạ.

Kiếm ảnh không ngớt như nước chảy, ra sức thăm hỏi trên người Hoa Ngọc Khanh, đám hắc y nhân này nhất thời mười người cũng khá ăn ý, tận lực phối hợp với nhau để tấn công, muốn mau chóng giết chết Hoa Ngọc Khanh tiếp đó là Dịch Phong.

Thế nhưng khí cực hàn băng trong mắt Hoa Ngọc Khanh càng đậm, trên mặt phù hiện ra vẻ âm trầm lãnh lẽo, kiếm lóe lên hàn băng tức thì truyền ra một tiếng kêu thảm, một tên đã ngã xuống. Tiếp đó, Hoa Ngọc Khanh như đại thịnh sức mạnh thân pháp lẫn kiếm pháp phối hợp tấn công, trường kiếm rung rung tạo hàng loạt hàn băng kiếm thực thực hư hư không ai thấy rõ được mà đỡ, kết cục những tên còn lại đã về chầu diêm vương.

Tiếu Vương mặt nhăn lại nhận thấy sức mạnh Hoa Ngọc Khanh ngoài dự liệu, nhân lúc nàng còn đang đánh tên còn lại, hữu thủ tụ khí, hắn phi thân đến gần Hoa Ngọc Khanh, hắc sắc chưởng lực của Tiếu Vương đã gần ấn mạnh vào giữa lưng nàng.

-Bộp!

Dịch Phong một tay bóp chặt cổ tay Tiếu Vương sau đó một cước cực mạnh đá vào bối tâm đánh bay ra chục mét lết hẳn một đường dài, lực đạo quá mạnh khiến lục phủ ngũ tạng bị dư chấn đó tạo ra cơn đau thấu trời khiến Tiếu Vương ngất lịm đi. Quay sang Hoa Ngọc Khanh đã xử xong tên cuối cùng.

-Nàng định làm gì hắn?

-Giết! Hắn.

-Ặc! Nàng nói giết nghe đơn giản quá vậy?

-Không giết, hắn sẽ còn gây trở ngại nhiều.

Hoa Ngọc Khanh không để Dịch Phong nói tiếp, song thủ tạo ra băng tinh phủ lên người Tiếu Vương lập tức đông cứng lại rồi vỡ tan. Dịch Phong nhìn phong cách thủ tiêu tuy không có ghê rợn nhưng mà thân là con gái là phái yếu nhưng mà tính cách nàng hắn không hiểu được.

Có phải dính đến nàng là sai lầm không?
Bình Luận (0)
Comment