Thanh âm hắn cũng không nhỏ, liền đưa tới sự chú ý của mọi người, Khương Vân cũng lần nữa ngừng thân hình, quay lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Mặc dù đến giờ Khương Vân cũng chưa biết lai lịch của đối phương, mà đối phương lại đối với mình có chút thân mật, làm hắn hơi cảnh giác.
Bất quá hắn cũng không chú ý tới, khi người thanh niên này mở miệng, Tiêu Nhất Thư và đệ tử Vấn Đạo tông trên mặt đều hiện lên thần sắc cổ quái.
Người trẻ tuổi mỉm cười, lại quay đầu về phía Tiêu Nhất Thư ôm quyền chắp tay nói: "Tiêu sự đệ, môn ta còn thiếu một tên tạp dịch, không thì liền để người này làm đi."
Câu nói này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, dù không biết người trẻ tuổi này là ai nhưng khẳng định là người Vấn Đạo tông, vậy mà bây giờ hắn lại mở miệng muốn đem Khương Vân thu làm tạp dịch, cái này chính là cho Khương Vân một đại cơ hội, giúp hắn gia nhập Vấn Đạo tông.
Tiêu Nhất Thư cũng khẽ giật mình, cau mày nói: "Đôg Phương sư huynh, cái này không ổn lắm đâu."
"Đúng là có chút không ổn!" Người trẻ tuổi lại cười nói: "Bất quá Tiêu sư đệ cũng biết, môn ta nhân khẩu không vượng, nhân thủ rất thiếu, thêm một tên tạp dịch cũng giúp ta giảm bớt một số việc, mong Tiêu sư đệ dàn xếp một hai."
"Cái này."
Tiêu Nhất Thư đang muốn mở miệng cự tuyệt nhưng bên tai hắn bỗng truyền đến một thanh âm: "Đáp ứng hắn đi."
Nghe được thanh âm này, Tiêu Nhất Thư lập tức nhẹ lòng, thở ra một hơi, sắc mặt nghiêm lại nói: "Đông Phương su huynh đã nói như vậy thì người này sẽ giao cho huynh. Bất quá vẫn phải tuân thủ quy định của Vấn Đạo tông ta, nếu hắn không thông qua phục trắc nửa năm sau thì vẫn phải bị đuổi khỏi tông."
"Đây là đương nhiên! Vậy trước hết ta cảm ơn Tiêu sư đệ!" Người trẻ tuổi sau khi nói xong liền hướng về phía Khương Vân vẫy tay một cái: "Tiểu huynh đệ, còn không mau cảm ơn Tiêu sư huynh."
Khương Vân có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình, chính mình ba cửa chưa qua mà bây giờ lại có thể trở thành tạp dịch đệ tử Vấn Đạo tông, khiến hắn vội lấy lại tinh thần, ôm quyền chắp tay hướng về phía Tiêu Nhất Thư, sau đó lại đến người trẻ tuổi: "Đa tạ."
"Về sau là người một nhà, không cần khách khí như thế, đi thôi."
Nhìn theo Khương Vân đi theo sau lưng của người trẻ tuổi xa dần, trên mặt mỗi người đều mang biểu lộ, người thì hâm mộ, người thì ghen ghét, bất mãn, nhưng thủy chung không ai dám nói ra câu gì.
Nhất là Hoắc Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói thầm: "Thật là vận khí cứt chó, vậy mà có thể bái nhập Vấn Đạo tông. Bất quá cũng tốt, chỉ cần ngươi trong tông thì ta sẽ có cơ hội thu thập ngươi."
Tiêu Nhất Thư kho khan hai tiếng rồi nói: "Tốt, lần này bản sơn chiêu đồ đến đây kết thúc, giờ ta sẽ thông báo kết quả."
Kết quả như nào, Khương Vân cũng không nghe được, cũng chẳng có lòng đi nghe.
Hắn giờ phút này liền như người mộng du, đi theo người trẻ tuổi kia, bên trong Vấn Đạo tông rẽ trái quẹo phải, đến mức hắn cũng không có chú ý tới, tay áo người trẻ tuổi vung vẩy bắn ra từng đạo linh văn cổ quái xuống chân hắn, từ đó làm cho mỗi bước chân của hắn đều vượt qua cự ly mấy chục mét.
Cứ như vậy, sau nửa canh giờ, người trẻ tuổi mới dừng bước, nhìn ngọn núi nhỏ cao không quá trăm trượng trước mắt, cười nói: "Tiểu huynh đệ, đây là Đệ lục phong Vấn Đạo tông."
Đệ lục phong Vấn Đạo tông!
Nghe được câu này, Khương Vân thân thể bỗng nhiên chấn động, lấy lại tinh thần, nhìn lại sau lưng năm tòa sơn phong nguy nga, nguyên lai trong lúc bất tri bất giác mình đã đi qua năm tòa chủ phong.
Bất quá hắn cũng không nghĩ tới, Vấn Đạo tông lại có tòa sơn phong thứ sáu.
Cái đệ lục phong này thật sự là không quá nổi mắt, thậm chí gọi là đỉnh núi nhỏ thì đúng hơn, bởi vì đệ phục phong bị năm tòa sơn phong che chắn, ở xa không thể nhìn thấy được.
"Núi này tên là Tàng phong, mà tiểu huynh đệ tên gọi là gì?"
"Ta là Khương Vân." Khương Vân đáp.
Người trẻ tuổi gật đầu nói: "Ta là Đông Phương Bác, là đại đệ tử của phong chủ Tàng phong, mặc dù ngươi không phải đồ đệ của sư phụ, nhưng ngươi cũng có thể gọi ta là Đại sư huynh, ta tựu gọi ngươi một tiếng lão đệ, đi thôi, lên trước sơn môn, có lời gì chờ đến trên núi lại nói!"
Cứ như vậy, Khương Vân đi theo sau lưng Đông Phương Bác lên đến đỉnh núi Tàng phong.
Tàng phong không cao và to lớn bằng năm phong khác, nhưng phong cảnh nơi này lại có chút tú mỹ.
Cỏ cây vờn quanh xanh um tươi tốt, từng tòa nhà gõ nhỏ độc lập, một dòng suối uốn lượn quanh quẩn, phía xa xa còn có một thác nước đổ xuống ầm ầm.
Đông Phương Bác cực kì thiện nói, trong lúc đi miệng không ngớt giới thiệu cho Khương Vân về tình huống đại khái của Vấn Đạo Tông.
"Vấn Đạo ngũ phong, mặc dù ngoại giới truyền ngôn, mỗi một phong đều đại biểu cho một loại đạo, đại biểu cho một loại pháp môn tu luyện, nhưng thực ra thì không phải vậy!"
"Đại đạo ngàn vạn, có một ít tông môn chỉ tu luyện một loại đạo, nhưng Vấn Đạo tông không hề chỉ có năm loại đạo, lục phong đều am hiểu chi đạo.
"Bên trong ngũ phong, đỉnh núi lùn nhất đó là Bách Thú phong, am hiểu Thuần Thú chi đạo, đỉnh núi hình ngón trỏ này là Thiên Phù phong, tu Phù tu chi đạo. Đỉnh núi ở giữa kia là Kiếm Đạo phong, tên như ý nghĩa, lấy Kiếm tu chi đạo làm chủ. Đỉnh núi hình như ngón áp út kia là Hồng Trần phong, bên trong cơ bản đều là nữ tử, tu luyện Âm Luật chi đạo. Tòa còn lại kia là Ngũ Hành Phong, dùng Thuật Pháp chi đạo làm chủ."
Những điều Đông Phương Bác nói với Khương Vân đều là cực kì mời mẻ và xa lạ, nghiêm túc để trong lòng, hắn liền không nhịn được mà hỏi: "Vậy Tàng phong am hiểu loại đạo nào?"
Đông Phương Bác lại thừa nước đục thả câu, thần thần bí bí nói: "Điều đó cần tự ngươi đi tìm hiểu."
Khương Vân chỉ đành gật đầu.
Đông Phương Bác nói tiếp: "Mặc dù Vấn Đạo tông bên trong có giấu linh mạch, để trong này linh khí dồi dào, nhưng là địa thế khác biệt, mức độ đậm đặc linh khí cũng không giống nhau, tổng chi địa thế càng cao, linh khí càng dày đặc."
"Dựa theo quy củ tông môn, tạp dịch đệ tử chỉ có thể ở dưới chân núi, nơi linh khí mỏng manh nhất, ngoại môn đệ tử có thể ở sườn núi, chỉ có nội môn đệ tử mới có tư cách ở bên trên sườn núi.
"Muốn trở thành nội môn đệ tử không dễ, yêu cầu cơ bản nhất là đạt đến Phúc Địa cảnh, hoặc là thiên tư xuất chúng như nữ tử Song Thông đạo thể kia, hẳn là sẽ được trực tiếp thu là nội môn đệ tử. Còn một cách khách đó là xông ngũ phong."
Khương Vân không hiểu hỏi: "Xông ngũ phong?"
"Đúng, xông ngũ phong." Đông Phương Bác gật đầu nhưng cũng không có giải thích cặn kẽ: "Đương nhiên cái này độ khó cực lớn, cũng có nguy hiểm đến tính mạng vì dù gì nó cũng là một đường tắt, hàng năm có không ít đệ tử đi xông nhưng mà vượt qua thì không có nổi một phần ngàn."
"Tóm lại, Vấn Đạo tông đệ tử mặc dù hơn vạn, nhưng ngoại môn đệ tử có ngàn người, mà nội môn đệ tử lại chỉ có chút ít mấy chục người."
Khương Vân không nhịn được âm thầm tắc lưỡi, không nghĩ tới Vấn Đạo tông có vạn người mà trở thành nội môn đệ tử điều kiện hà khắc như thế , bất quá điều này cũng làm cho hắn nhớ tới Phong Vô Kỵ, đối phương chỉ là Thông Mạch cảnh ngũ trọng, lại có thể được Luân Hồi tông thu làm nội môn đệ tử, chỉ sợ hẳn là thiên tư xuất chúng!
"Bất quá Khương lão đệ yên tâm, Tàng phong ta không có những quy củ này, ngươi có thể tùy ý chọn một chỗ làm chỗ ở."
"Đa tạ Đại su huynh." Khương Vân tò mò hỏi: "Đại sư huynh, vậy Tàng phong có bao nhiêu người?"
"Ách, nếu như tính luôn ngươi, tổng cộng có năm người!" Đông Phương Bác bỗng nhiên dùng sức vỗ trán của mình nói: "Suýt nữa quên mất, ngươi đã bái nhập tông môn, vậy thì phải có một chút ban thưởng, như vậy đi, ta đi lấy thay ngươi, ngươi ở chỗ này tuỳ ý dạo chơi, ngươi hãy tới tiểu viện tử ở đỉnh núi mà ở đi."