Đạo Giới Thiên Hạ ( Dịch )

Chương 19 - Bái Phỏng

Khương Vân suy đoán năng lực của thạch đầu, nhưng loại trừ có thể nâng cao dược hiệu đan dược, còn có thể ẩn tàng tu vi.

Bởi vì ngày thứ hai Đông Phương Bác đến tìm Khương Vân, vậy mà thấy trên thân Khương Vân không phát ra bất kì chút khí tức nào.

Nói cách khác, hắn không thể nhìn ra cảnh giới của Khương Vân.

Nếu như không phải trước hắn đã biết Khương Vân bước vào Thông Mạch cảnh tam trọng thì hôm nay hắn sẽ cho là Khương Vân chỉ là một phàm nhân.

Cái này khiến hắn ngạc nhiên, nhưng cũng như hắn đã nói, đây thuộc về bí mật của Khương Vân, hắn sẽ không tìm hiểu.

Bất kể nói thế nào, có thể ẩn tàng tu vi, này đối Khương Vân tới nói là một chuyện tốt, dù sao tốc độ tu luyện của hắn thật sự là quá mức kinh thế hãi tục, nếu như lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ dẫn tới hữu tâm người chú ý, mà năng lực này của thạch đầu, vừa vặn giúp hắn che giấu.

Khương Vân rất muốn tìm hiểu xem thạch đầu còn có công dụng gì không, nhưng hắn cũng không còn vật nào nào có chứa đạo ý.

Muốn thạch đầu hóa thủy, cần đạo ý, một đạo chưa đủ mà phải ba đạo. Đây chỉ là Khương Vân suy đoán, có chính xác hay không còn cần thí nghiệm thêm nhiều lần.

Chỉ bất quá, dùng thân phận của hắn bây giờ, muốn tìm được vật phẩm chứa đạo ý không đơn giản, vậy nên hắn đành gác thạch đầu qua một bên, chuyên tâm tu luyện.

Đảo mắt đã qua chín ngày, Khương Vân kết thúc tu luyện, trong bụng hắn lại vang lên thanh âm "Lộc cộc", lầu bầu nói: "Nguyên bản Tích Cốc đan có thể ba ngày không đói nhưng sau khi bỏ vào nước, lại thành chín ngày, tăng lên gấp ba."

"Nếu như ta để Dẫn Khí đan vào, có phải linh khí sẽ tăng gấp ba?"

"Ta còn nghe Đại sư huynh nói, có rất nhiều loại đan dược tăng tu vi, nếu ta bỏ chúng vào đem dược hiệu tăng lên, vậy sẽ mang lại cực lớn lợi ích đối với quá trình tu luyện của ta."

Khương Vân trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, cho tới giờ khắc này, hắn rốt cục ý thức được, khối thạch đầu này đối với tu đạo chi lộ của mình, thật sự đem lại chỗ rốt rất lớn, là bảo bối hàng thật giá thật.

"Thật không biết làm sao tiểu nha đầu Nguyệt Nhu kia có thể kết luận đây là bảo bối, bất quá đồ tốt như vậy, cho nàng dùng là thích hợp hơn, gia gia nói tư chất của nàng không sai, đợi đến lúc trở về ta sẽ mang nó trả lại cho nàng."

Nghĩ đến Khương Nguyệt Nhu, trên mặt Khương Vân không kìm được mỉm cười.

Mình đã rời Mãng Sơn hai tháng, mình cùng Nguyệt Nhu chưa xa nhau lâu như vậy bao giờ, chỉ sợ hiện tại tiểu nha đầu này hẳn là quấn lấy gia gia, nghe ngóng tung tích của mình!

"Ta cũng nhớ nhà!" Khương Vân thở dài, rồi cuối cùng thu lại tâm tình, mình đang ở đây thì tốt nhất là nên tu luyện nhanh một chút, sớm ngày trở về."

"Chỉ là vật phẩm ẩn chứa đạo ý quá khó tìm, với thân phận tạp dịch đệ tử của ta thì lại càng khó, chỉ có trở thành ngoại môn đệ tử thì hàng tháng mới nhận được một chút đan dược và linh thạch, đồng thời còn có thể thông qua làm nhiệm vụ lấy điểm cống hiến, từ đó đổi sang vật phẩm."

Đây cũng là những điều mà Đông Phương Bác đã nói cho Khương Vân biết.

Tông môn mặc dù là nơi vô số người muốn bái nhập, nhưng dù sao tài nguyên cũng có hạn, đãi ngộ mỗi người nhận được phải tùy vào năng lực.

Kể cả là nội môn đệ tử, nếu muốn có nhiều tài nguyên hơn thì cũng phải đi làm nhiệm vụ.

Còn tạp dịch đệ tử như Khương Vân, chỉ có một lần ban thưởng duy nhất đó là lúc gia nhập tông, chính là ba viên Tích Cốc đan cùng Dẫn Khí đan và một bản công pháp cơ bản.

Về sau thì tông môn sẽ không để ý đến ngươi nữa, mặc ngươi tự sinh tự diệt, trừ khi ngươi có thể nâng cao cảnh giới của mình, tại trong đông đảo đệ tử mà trổ ra tài năng, từ đó dẫn đến tông môn chú ý coi trọng.

"Ngoại môn đệ tử a, ta cũng sắp rồi."

Khương Vân lộ ra một nụ cười, đồng thời nhìn về phía thân thể mình. Tại trong cơ thể hắn, vậy mà đã có năm đường kinh mạch thông suốt.

Không đến thời gian nữa tháng từ một phàm nhân nhảy lên Thông Mạch cảnh ngũ trọng, đấy là hắn còn tận lực áp chế.

Không có cách, bởi vì gia gia đã đánh trụ cột cho hắn quá mức tốt rồi, muốn tu luyện chậm đều không được a.

"Bất quá, Thông Mạch cảnh lục trọng là cái đường ranh giới, ta nên tạm hoãn tu luyện một đoạn thời gian , chờ cảnh giới triệt để vững chắc rồi lại đả thông kinh mạch còn lại!"

Khương Vân đứng dậy, đi ra khỏi phòng, hít lấy một ngụm không khí, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Hẹn ước sinh tử với Phong Vô Kỵ như một tảng đá lớn trong lòng hắn, hắn cũng không phải sợ Phong Vô Kỵ mà là sợ Luân Hồi tông phía sau lưng.

Nhất là khi hắn tiến vào Vấn Đạo tông liền ý thức được, đừng nói Khương thôn, e rằng cả Thập Vạn Mãng Sơn cũng vô pháp chống lại một cái tông môn.

Nhưng bây giờ tu luyện thần tốc, lại thêm thạch đầu thần bí làm hắn thoải mái hơn không ít.

Đứng tại trước viện nhìn sơn cảnh xa xa, Khương Vân bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói: "Đúng rồi, ta đến Tàng phong nửa tháng, vẫn chưa đi bái kiến vị Nhị sư tỷ kia, thật là quá thất lễ."

Dù Khương Vân từ Mãng Sơn đi ra, nhưng hắn cũng được gia gia dạy bảo phải biết lễ nghĩa.

Nhất là bên trong Mãng Sơn có một số địa bàn, nếu muốn tới thì việc đầu tiên cần làm đó là bái phỏng chủ nhân nơi đó, tránh cho xảy ra xung đột không cần thiết.

Mặc dù Đông Phương Bác nói muốn học thuật pháp thì tìm Nhị sư tỷ, nhưng từ lúc thanh Thiết Kiếm nổ, hắn đều đem tâm tình đặt ở trên tu luyện cảnh giới nên không có đi tìm.

Khương Vân vội vàng hướng thác nước đi tới, đến biên giới thác nước hắn dừng lại, mặt mũi tràn đầy mờ mịt nhìn thác nước đang chảy ầm ầm ,không biết nên vượt qua như thế nào.

Nhưng đúng lúc này, truyền ra một giọng nữ thanh thúy: "Người tới là Khương Vân sao?"

Khương Vân vội vàng chắp tay hướng về phía thanh âm nói: "Ta là Khương Vân, đến để bái kiến Nhị sư tỷ."

Khương Vân chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trước mặt đã xuất hiện một bóng người, ngẩng đầu lên, lập tức để Khương Vân sững sờ ngay tại chỗ.

Đứng ở trước mặt lại là một cái phụ nhân trung niên, mặc dù phong thái yểu điệu, tướng mạo xinh đẹp, nhưng chí ít hẳn là khoảng bốn mươi tuổi.

Nhìn xem Khương Vân sừng sờ, mỹ phụ trung niên khẽ mỉm cười nói: "Có phải thấy kì quái hay không, ta Nhị sư tỷ niên kỉ lại lớn hơn Đại sư huynh?"

"Có chút kì quái" Khương Vân không phủ nhận, khẽ gật đầu.

Mỹ phụ trung niên không có giải thích, ngược lại nói: "Nếu ngươi gặp Tam sự đệ, chắc sẽ càng thấy kì quái."

Khương Vân không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu nói: "Vốn nên đến bái kiến Nhị sư tỷ sớm một chút nhưng ta bận bịu tu luyện, giờ mới đến mong Nhị sư tỷ chớ trách."

"Không có gì, ngươi có tâm ý như vậy là đủ rồi." Mỹ phụ trung niên vung tay lên, trong tay xuất hiện một tấm lá bùa nói: "Cái này cho ngươi coi như là lễ gặp mặt."

Khương Vân vội vàng khoát tay nói: "Tâm ý của Nhị sư tỷ ta nhận, lễ gặp mặt cũng không cần."

"Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi, đây cũng không phải bảo bối gì, chỉ là một tấm Thế Thân phù trong lúc ta rảnh rỗi luyện chế ra, lúc nào ngươi gặp được nguy hiểm liền đốt nó, có thể cứu ngươi một mạng."

"Thế Thân phù"

Khương Vân mặc dù không biết giá trị của tấm bùa này, nhưng đã là vật phẩm bảo vệ tính mạng, tất nhiên vô cùng quý giá, cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Tốt, ta muốn tu luyện, ngươi cũng tu luyện đi đừng lãng phí thời gian." Dừng một chút, Nhị sư tỷ thấp giọng, ánh mắt thâm trường nhìn về phía Khương Vân, nói: "Về sau có gì không hiểu ngươi hãy đến Tàng Thư các lật thư xem, đừng luôn hướng đến Đại sư huynh, ngươi, hiểu ý ta chứ?"

Bình Luận (0)
Comment