Đạo Giới Thiên Hạ ( Dịch )

Chương 29 - Ngươi Cuối Cùng

"Trả thù ta?"

Khương Vân biết rất rõ, lúc trước hắn phá hỏng kế hoạch của vị sư tỷ nọ, còn đả thương sủng thú của Hứa Thành Sơn, bây giờ bọn họ đã lừa được Lục Tiếu Du ra khỏi tông môn, tất nhiên giờ sẽ đến lượt hắn.

Khóe miệng Khương Vân chậm rãi giương lên, lộ ra một tia cười lạnh nhưng chợt thu liễm, nhìn chằm chằm nam tử mập mạp nói: "Nếu ngươi có nửa câu nói dối, ta sẽ phế ngươi."

Nói xong câu này, Khương Vân liền quay người hướng phía quảng trường, đến khi bóng lưng Khương Vân biến mất, tên nam tử mập mạp kia mới thở dài ra một hơi, căm hận nói: "Đừng nghĩ ta không biết ngươi là ai, Khương Vân, nửa năm trước ngươi chỉ là một tên phàm nhân, mặc dù ngươi có khí lực lớn, nhưng muốn đấu cùng Bao Nguyên Cường ta, còn non lắm!"

Vừa nói chuyện, Bao Nguyên Cường từ dưới đất đứng lên, sờ sờ cổ mình, trên khuôn mặt béo phì liền nở ra một nụ cười âm hiểm: "Hắc hắc, nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc chắn là muốn tìm Phương sư tỷ gây phiền toái, nhưng nàng chính là thân muội muội của Phương Vũ Hiên, ta xem ngươi sẽ chết như thế nào!"

Nếu như Khương Vân nghe được những lời này thì điểm nghi hoặc của hắn sẽ lập tức có đáp án.

Trong Vấn Đạo tông, dù ngươi không biết tên tông chủ, hay tên Phong chủ của các phong nhưng chắc chắn ngươi sẽ biết danh tự Phương Vũ Hiên.

Đó là người đứng đầu đệ tử nội môn, đã được các đệ tử coi là mục tiêu cùng tấm gương, sự tích phục trắc của hắn đã sớm được coi là truyền kì.

Mà người hãm hại Lục Tiếu Du lại chính là thân muội muội của Phương Vũ Hiên, tên là Phương Nhược Lâm, mà nàng đã dùng danh nghĩa Phương Vũ Hiên phát ra nhiệm vụ, vậy nên Lục Tiếu Du không có chút hoài nghi nào.

Bao Nguyên Cường nhìn ngó bốn phía, sửa sang lại y phục, liền gật gù đắc ý hướng quảng trường đi đến.

Chuyện của Khương Vân và Bao Nguyên Cường không ai biết, bởi vì giờ phút này, trên bầu trời quảng trường đã xuất hiện một người đang ngự không đứng đó, đó chính là Tiêu Nhất Thư lúc trước đã phụ trách chiêu thu đồ đệ.

Mặc dù chỉ có một mình hắn, nhưng hắn lại là Phúc Địa cảnh, tất nhiên là đủ dùng, sự xuất hiện của hắn cũng có ý nghĩa phục trắc sẽ bắt đầu.

Khương Vân lặng yên không tiếng động tiến về quảng trường,yên lặng đứng trong đám người, hắn cũng giống mọi người nhìn chăm chú lên Tiêu Nhất Thư, trong đầu thì đang suy nghĩ.

Mặc dù bây giờ lòng hắn đang nóng như lửa đốt, nhưng hắn cũng biết, muốn biết tung tích của Lục Tiếu Du thì chỉ có trong tiểu bỉ sau phục trắc, đối đầu vị sư tỷ kia hoặc Hứa Thành Sơn.

Chỉ là tiểu bỉ không phải đệ tử nhập môn nào cũng được tham gia, dù sao độ khó phục trắc không lớn, số lượng đệ tử lại đông, vậy nên người được tham gia đó là đệ tử có biểu hiện kiệt xuất trong phục trắc.

Nói ngắn gọn, thành tích phục trắc, ít nhất cũng phải tăng lên hai tiểu cảnh giới mới có tư cách tham gia.

Kế hoạch của Khương Vân ban đầu đó là chỉ cần thông qua phục trắc, chỉ cần biểu hiện ra hắn là Thông Mạch cảnh nhất trọng, nhưng giờ muốn tìm Lục Tiếu Du làm hắn phải thay đổi kế hoạch.

"Phải có được tư cách tham gia tiểu bỉ, từ đó hai người Hứa Thành Sơn chắc chắn sẽ ra tay vơi ta, đánh bại bọn hắn, để bọn hắn nói ra tung tích Lục Tiếu Du."

"Mặc dù Lục Tiếu Du đi buổi sáng, nhưng tốc độ của nàng không nhanh, dùng tốc độ của ta, hẳn là có thể đuổi kịp nàng. Chỉ cần hôm nay mang nàng về tông môn, dù muộn một chút có lẽ cũng không sao, vì vị trưởng lão kia đã chú ý nàng, muốn thu nàng làm đệ tử."

"Một khi Lục Tiếu Du trở thành đệ tử nội môn, thì vị đệ tử ngoại môn kia chắc sẽ không dám làm gì nữa."

"Chỉ cần Lục Tiếu Du không có việc gì, như vậy lúc tỉ thí với bọn họ, ta sẽ giáo huấn cho bọn hắn một trận, xả giận cho Lục Tiếu Du, chuyện này đến đây tự nhiên sẽ chấm dứt."

Trong đầu hiện lên những ý niệm này, để lòng Khương Vân cũng an định một chút, mà lúc này đây, thanh âm lạnh lùng của Tiêu Nhất Thư vang lên:

"Yên tĩnh."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, liền thấy hắn phất tay áo một cái liền có năm đạo bạch quang bay ra, rơi vào trên quảng trường.

Năm viên hạt châu màu trắng lớn chừng quả đấm, lẳng lặng lơ lửng trên không trung, quang hoa lưu chuyển kì diệu.

"Trắc Linh châu."

Nhìn thấy những hạt châu này, có người liền hô to tên gọi của nó.

Khương Vân cũng nhận ra năm hạt châu này, hắn liền thở ra một hơi, âm thầm nói: "Dùng Trắc Linh châu, vậy thì ta cũng không cần ẩn tàng tu vi."

Đối với phục trắc, Khương Vân đã sớm tìm hiểu, Vấn Đạo tông có ba phương thức phục trắc.

Loại thứ nhất là dùng thần thức đảo qua các đệ tử, căn cứ khí tức mạnh yếu mà phán đoán ra tu vi cảnh giới, loại thứ hai là dùng vật cùng dạng với Vấn Đạo kính, chỉ cần đứng trước nó liền hiện ra tu vi của mình, loại thứ ba đó chính là Trắc Linh châu, chỉ cần quán chú linh khí vào trong đó, Thông Mạch cảnh nhất trọng thì nó sẽ tản ra một đạo quang mang, nhị trọng thì sẽ ra hai đạo quang mang, cao là chín đạo quang mang.

Khương Vân đối với phương thức phục trắc thứ hai có chút lo lắng, cho nên mới tìm Nhị sư tỷ để có thể tìm phương pháp ẩn tàng tu vi, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.

Quán thâu linh khí vào Trắc Linh châu thì chính mình có thể khống chế.

Nếu người khác biết ý nghĩ của Khương Vân chắc sẽ nghĩ hắn bị bệnh. Đối với phục trắc, mọi người chỉ muốn thể hiện ra bản thân càng nhiều càng tốt, không ngờ có người lại muốn ẩn giấu thực lực.

"Tốt, tất cả mọi người dựa theo trình tự từ nội môn, ngoại môn rồi tạp dịch đệ tử mà khảo thí." Đang nói một nửa thì hắn đột nhiên dừng lại, hai đạo ánh mắt bén nhọn hướng quảng trường quét qua.

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Nhất Thư, lòng Khương Vân hơi động, trên mặt nở một nụ cười khổ.

Quả nhiên khi Tiêu Nhất Thư nhìn thấy Khương Vân, lông mày hơi nhíu lại, chỉ tay vào Khương Vân nói: "Ngươi, hãy khảo thí cuối cùng."

Ánh mắt mọi người nhìn theo ngón tay của Tiêu Nhất Thư, đại đa số mọi người sau khi nhìn thấy Khương Vân liền hiểu ra, cũng có người không hiểu nhưng có một thanh âm liền vang lên giúp bọn họ minh bạch:

"Nha, đây không phải là dã nhân vận khí cứt chó sao? Haha, xem trên người ngươi không có một chút khí tức nào, có lẽ vẫn còn là dã nhân. Nhưng không biết lần này sẽ có ai đến thu ngươi làm đệ tử nữa không?"

Nửa năm trước, ba cửa ải khảo hạch, biểu hiện của Khương Vân thật quá chói mắt, một quan đều chưa qua, lại may mắn được thu làm tạp dịch đệ tử, làm không ít người nhớ rõ hắn.

Người nói câu đó là Hoắc Viễn, trên mặt hắn hiện lên vẻ chế giễu, nhưng nếu nhìn kĩ trong mắt hẳn còn ẩn giấu một tia sát khí.

Đến tận hôm nay, Hoắc Viễn vẫn không thể quên được đạo ánh mắt đã nhìn mình lúc đó, nhiều lúc nhập định hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, như có gai sau lưng.

Hắn không biết vì sao ánh mắt của một tên phàm nhân lại đáng sợ như thế, nhưng Khương Vân nhất định phải chết. Bởi vì ánh mắt Khương Vân là một cái gai trong lòng hắn, nếu không giết được Khương Vân thì tâm cảnh hắn, thậm chí chi lộ tu đạo về sau cũng có thể sẽ gặp ảnh hưởng.

Thời gian nửa năm qua, hắn lúc nào cũng muốn giết Khương Vân, nhưng khi hắn gia nhập Vấn Đạo tông là Thông Mạch cảnh tam trọng, muốn tăng lên cảnh giới cần khá nhiều thời gian, vậy nên hắn không còn thời gian dư thừa để đối phó Khương Vân.

Bây giờ nhìn thấy Khương Vân, sát ý trong lòng hắn cũng bị câu lên, Khương Vân vẫn chỉ là một tên phàm nhân, vậy thì hắn có thể dễ dàng nhổ đi.

Bình Luận (0)
Comment