Đạo Giới Thiên Hạ (Dịch)

Chương 1 - Trở Về Đi Tắm Đi

Khương thôn, nằm ở bên trong dãy núi mênh mông, chỉ có gần trăm hộ sinh sóng trong thôn xóm nhỏ.

Giờ này khắc này, trăng tròn đang treo cao, xung quanh đều yên tĩnh, tựa hồ đất trời đều lâm vào giấc ngủ, nhưng ở trong khương thôn, bây giờ lại có mười mấy hài tử không đồng lứa tuổi đang ngồi khoanh chân lại, ngũ tâm hướng thiên, mặt hướng trăng tròn, hô hấp nhẹ nhàng , mơ hồ có thể thấy những màn sương mù vờn quanh thân thể bọn hắn.

Tại đây phía trước đám hài tử, một nam tử trên người khoác trang phục da thú, cở thể cường tráng khôi ngô trầm giọng nói: “Đối với chúng ta mà nói, ánh trăng là cực kỳ quý giá cho tu hành, nhất là hôm nay lại là ngày rằm, giờ Tý là lúc ánh trăng nhất sáng nhất, cho nên không được lãng phí khoảng thời gian này, hãy tận lực nhiều hơn nữa để hấp thu ánh trăng, đả thông kinh mạch, tăng thực lực các ngươi lên.”

Nam tử nói nhưng không ai đáp lại, bởi vì đám hữu hài tử đều đang hết sức chuyên tâm hấp thu ánh trăng.

Nhưng mà, ở phía xa bọn họ khoảng mấy chục trượng , lại có một thiếu niên khoảng 15-16 , đang lẻ loi một mình ngồi ở chỗ đó, trước mặt bày ra hơn trăm loại cỏ cây thú cốt, hình thái không giống nhau.

Dưới Ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy rõ thiếu niên này tướng mạo thanh tú, tóc dài đen nhánh kết thành mấy cái bím tóc nằm trên vai, dáng người cân xứng, cũng đồng dạng khoác lên một bộ da thú, mà ở phía bên ngoài bộ da này lại có không ít vết rách dài, ngắn không đồng đều.

Thiếu niên kia có đôi mắt đôi mắt thanh tịnh, tuy rằng đa số thời gian đều là quan sát, nhìn chằm chằm đám cỏ cây trước mặt này, nhưng thỉnh thoảng sẽ có ngoảnh đầu, nhìn qua phía đám hài tử kia đang ngồi xếp bằng , mà mỗi khi như vậy, trên khuôn mặt hắn lại lộ ra một tia hâm mộ sâu sắc.

Thiếu niên tên là Khương Vân, đối với cảnh tượng trước mắt như vậy, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết rỏ, đám bạn này của mình đang hấp thu ánh trăng tu luyện.

Tu luyện, tu chính là bản thân, tu chính là —— Đạo!

Tuy rằng chính mình cũng rất khát vọng muốn có thể gia nhập cùng bọn họ , có thể cùng nhau tu luyện với bọn họ, nhưng chính là Phụ Thân từ nhỏ đã nói với mình , bởi vì thể chất của mình cùng bọn họ khác biệt, chính là không thể tu luyện.

Đối với điểm này, mới đầu Khương Vân cũng không tin, cho nên hắn lén lút đi hỏi mấy bạn chơi cùng, hơn nữa dựa theo phương pháp bọn họ lén tu luyện qua vài lần, phát hiện thân thể của mình thật sự không thể hấp thu cái gọi là nhật tinh nguyệt hoa, mới bất đắc dĩ từ bỏ.

“Bất quá cũng may còn có thể trở thành một tên dược sư, luyện chế ra đan dược thích hợp với bọn họ, trợ giúp bọn họ tăng cường thực lực, ít nhất cũng là không tồi.”

Khương Vân trong lòng an ủi chính mình, tiếp tục đem chú ý tập trung tới cỏ cây thú cốt phía trước mắt .

“Vân oa tử, đây là một nhóm nhỏ cuối cùng? Thế nào nhớ kỹ rồi?”

Đúng lúc này, nam tử cường tráng đi tới bên người Khương Vân, hay tay bắt chéo sau lưng , hứng thú đánh giá những cái cỏ cây thú cốt này.

Khương Vân ngẩng đầu lên, cười nói: “Đúng vậy, mục thúc, cơ bản đều nhớ kỹ.”

“Tốt!” Khương mục gật gật đầu, không nghi ngờ Khương Vân nói chút nào, trên mặt trương mục lộ ra sự khen ngợi .

Có lẽ Khương Vân thấy chính mình có thể nhớ kỹ những đặc tính của đám cỏ cây thú cốt này, cũng không hề thấy có gì đặc biệt hơn người khác, nhưng khương mục trong lòng biết rõ .

Luyện dược yêu cầu tài liệu, mà tài liệu cơ bản nhất chính là các loại động thực vật, nếu muốn trở thành một dược sư đủ tư cách, nhất định dành nhiều thời gian đi tìm hiểu nắm giữ đặc tính của nó.

Nơi phiến dãy núi này ở Khương thôn, xưng là thập vạn Mãng Sơn, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi này sinh trưởng các loại động thực vật không dưới mấy vạn loại, muốn hiểu biết biết rõ đặc tính mỗi một loại thực vật cùng động vật, độ khó cực lớn, quá trình càng là cực kỳ buồn tẻ.

Mà Khương Vân bất quá là hài tử mới mười sáu tuổi, ở thời gian ngắn ngủn mười mấy năm, vậy mà liền làm được, cái này chẳng những yêu cầu thiên phú, càng cần nữa tâm tính cứng cỏi cùng thái độ kiên trì bền bỉ.

“Không tồi!” Khương mục nhịn không được lại lần nữa khích lệ một câu nói: “Vân oa tử, ngày sau ngươi nhất định sẽ trở thành một tên đại dược sư không tâm thường!”

Đối với sự khích lệ của khương mục, Khương Vân cũng không có biểu hiện ra chút kích động nào, chỉ là nhàn nhạt cười, dánh vẻ lão thành, cùng tuổi của hắn thật sự là không tương xứng.

Khương mục há có thể không biết suy nghĩ của Khương Vân, so với trở thành một tên luyện dược sư, hắn càng muốn đi tu luyện, trở thành một tu sĩ.

Vươn tay bàn tay to lên , khương mục dùng sức xoa xoa đầu Khương Vân, đang muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lời nói đến khóe miệng vẫn là nuốt trở vào.

Xoay người sang chỗ khác, khương mục trong lòng thở dài nói: “Vân oa tử, không phải chúng ta không dạy ngươi phương pháp tu luyện, mà là bởi vì, ngươi không phải là người của khương tộc!”

Đúng vậy, Khương Vân không phải là người khương thôn, mà là lão thôn trưởng Khương Vạn Lý, cũng chính là Phụ Thân mà Khương Vân vẫn hay gọi năm đó nhặt được một đứa bé bị vứt bỏ.

Đây cũng không phải là bí mật gì,ngay cả Khương Vân đã sớm biết được.

Việc Khương Vân không phải là người khương thôn, mà lại ở trong khương thôn, Cũng không ai xem hắn lf người ngoài, mười sáu năm cùng nhau chung sống, ở trong mắt bọn họ, Khương Vân chính là người khương thôn.

Sau một lúc lâu về sau, khương mục ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn trên bầu trời, hét lớn một tiếng nói: “Được rồi, đám tiểu tử, giờ Tý đã qua, kết thúc tu luyện!”

“Phần phật” một tiếng, nguyên một đám hài tử đang ngồi xếp bằng ngay lập tức tất cả đều nhảy dựng lên.

Tuy rằng bọn họ đều biết tu luyện rất quan trọng, nhưng vẫn còn là hài tử, để cho bọn họ tự nguyện ngồi trên liên tiếp mấy canh giờ, thật sự dày vò.

Một thoáng sau, liền có một đạo thân ảnh nhanh như mèo, vọt tới bên người Khương Vân.

“Vân ca ca, ngày mai ngươi có đi ra ngoài không, lúc trở về, bắt cho ta cái Tam Sắc Tước nhé?”

Đây là một cô bé nhỏ, khoảng tám chín tuổi, trong mi tâm có ba viên ấn ký to như hạt , tạo thành hình tam giác, phấn điêu ngọc trác trên khuôn mặt nhỏ đang tràn ngập sự chờ mong.

Nàng là Khương Nguyệt Như, là cháu gái ruột Khương Vạn Lý, chỉ tiếc sinh ra không lâu, cha mẹ vào núi săn thú không may bị thú giữ đoạt mạng ngoài ý muốn, để lại nàng cùng Gia Gia sống nương tựa lẫn nhau, cùng Khương Vân lớn lên , cho nên nàng cùng Khương Vân rất thân thiết.

bên trong Mãng Sơn rất nhiều nguy hiểm, sở dĩ hài tử chưa đủ 18 tuổi là không được đi ra ngoài, nhưng Khương Vân lại khác.

Vì để hiểu biết đặc tính động thực vật, mỗi lần trăng tròn ngày hôm sau,sẽ đi theo Phụ Thân vào sâu trong Mãng Sơn, một lần chính là hơn nửa tháng, mà thời điểm trở về, đều sẽ cho bọn nhỏ trong thôn một ít đồ chơi, động vật tiểu, cho nên hài tử trong thôn xin cái gì, đều sẽ tới cầu Khương Vân.

“Được!” Khương Vân vươn tay tới, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ Khương Nguyệt Như nói: “Chờ ta trở lại, nhất định cho ngươi Tam Sắc Tước.”

“Vân oa tử, về đi tắm đi!”

Đúng lúc này, một âm thanh già nua xa xa truyền đến, mà ngay sau đó khương mục cũng nhìn về phía bọn nhỏ đó hét lớn: “Được rồi, đám tiểu tử, nhanh về đi ngủ, vân oa tử, nguyệt như theo ta, nhanh về đi tắm đi!”

Tất cả đám hài tử lập tức giải tán, mà Khương Vân cũng đứng dậy, nhéo nhéo khuôn mặt nguyệt nhu, nhìn sang khương mục chào hỏi xong, lúc này mới xoay người đi về hướng thôn trang chỗ sâu nhất trong một ngôi làng nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment